Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 118: 60.1: Tôi Tin Tưởng Anh Ấy
Tin tức linh thông, hơn nữa tin tức quả đúng sự thật, cũng khó trách. Xem ra Lâm tổng phóng đãng có thể ung dung ngồi trên chiếc du thuyền sang trọng này, cùng Đoàn Hồng Huyên bàn chuyện hợp tác. Tâm tư vừa chuyển, Ngải Tử Lam đã đoán được đến 7, 8 phần rồi, chỉ là không nói ra thôi.
Thân phận của cô có cần tỏ rõ ra hay không, tự nhiên đã có Đoàn Hồng Huyên quyết định.
“Không sai.” Đoàn Hồng Huyên lại thoải mái, trực tín không cố kỵ mà thừa nhận. Cái gọi là minh nhân không nói ám thoại, nếu đã có lòng muốn hợp tác, cũng không cần giấu giếm che đậy mặt này. Càng quan trọng là, Đoàn Hồng Huyên cũng muốn để Lâm tổng hiểu rõ, vị tiểu mỹ nhân bên cạnh là của hắn, không cho phép kẻ khác đụng tới.
“Chậc chậc. Vậy hành động ban nãy của tôi, Đoàn phu nhân sẽ không hận chết tôi đấy chứ?” Lâm tổng cười ha ha, cố ý làm ra bộ kinh sợ mà hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ căn bản là không có để ý tới.
“Điều này thì phải hỏi cô ấy rồi.” Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, liếc nhìn Ngải Tử Lam. Dáng vẻ như thật sự muốn biết cách nghĩ của cô.
Không ngờ đầu mũi lao lại đột nhiên chĩa về phía mình, Ngải Tử Lam nhất thời có chút nghẹn họng, không biết mình nên làm ra bộ thoải mái hào phóng, hay là nói thẳng ra ý nghĩ, có nên hay không tỏ rõ khí độ của tiểu gia tử.
Nói thật, nếu là mấy ngày trước, Đoàn Hồng Huyên muốn đi tìm hoan mua vui, cô sẽ không để ý chút nào, dù sao thì theo như cô thấy, cô chỉ muốn làm vợ trên danh nghĩa, nhưng bây giờ, rõ ràng vừa nãy đám nữ nhân kia chỉ là xông tới, vẫn chưa thực sự tới gần, vậy mà trong lòng cô đã dâng lên sự chua xót, cực kỳ khó chịu.
Dường như cô đã nảy sinh tình cảm khác lạ đối với Đoàn Hồng Huyên. Hoặc có lẽ, trong lúc yên ắng, cô đã có tình ý với anh ta. Dù sao thì đây cũng là một người đàn ông xuất sắc, lại còn là chồng của mình, khó mà không nảy sinh tình cảm.
Nhưng bây giờ cô nên trả lời như thế nào đây?
“Không sao, tôi tin tưởng anh ấy.” Ngải Tử Lam chỉ im lặng một chút, liền nghiêm túc trầm giọng mà nói, giọng nói kiên định mà tự tin. Đây không chỉ là câu trả lời cho vấn đề của Lâm tổng, dường như càng giống với lời thật lòng của cô.
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt nhìn chăm chú Ngải Tử Lam của Đoàn Hồng Huyên bỗng sáng lên, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, không cách nào khống chế cũng không cách nào che giấu, mặt mày đều tràn đầy sự vui sướng. Xem ra vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
Đúng vậy, cứ coi như lại có nhiều nữ nhân xông tới lần nữa thì đã sao nào? Lần này cô ở đây, vậy lần tới nếu cô không ở đây thì sao? Phòng làm sao được, quan trọng nhất là, chỉ cần cô tin tưởng anh ấy là đủ rồi. Mà rất hiển nhiên, về mặt này, người vạn năm lãnh sơn như Đoàn Hồng Huyên đáng để cho cô tín nhiệm.
Cho dù một ngày nào đó thật sự xảy ra tình huống Đoàn Hồng Huyên yêu người con gái khác, dưới yêu cầu của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam cũng cam tâm tình nguyện nhường vị trí của mình, tuyệt sẽ không có chút nào ràng buộc.
Đây là thái độ và yêu cầu của cô đối với hôn nhân, trung thành hơn nữa còn là duy nhất.
“Được rồi được rồi, nếu là Lâm mỗ tôi thì đã làm một kẻ tiểu nhân rồi.” Dường như rất tán thưởng câu trả lời của Ngải Tử Lam, Lâm tổng cũng không hề để ý chuyện bị mất mặt, nụ cười vẫn tà tứ như cũ, không hề bối rối trước đề tài này, soái khí mà búng ngón tay một cái trong không khí, kêu phục vụ tới.
“Nữ nhân không có, nhưng mỹ tửu thì phải có. Bằng không cuộc đàm phán hợp tác này còn gì là thú vị ha.” Lâm tổng ngả ngớn nói, một bộ say mê, phân phó, “Đem hết rượu ngon trong tủ lạnh ra đây, hôm nay tôi muốn cùng Đoàn tổng đây uống cho say.”
Thật không biết tới là để cùng hắn uống rượu vui chơi, hay là tới để bàn chuyện hợp tác nữa. Ngải Tử Lam có chút khó tin.
Nhưng không thể phủ nhận, dường như tất cả những người đã hợp tác qua với Lâm tổng đều biết, phong cách hành xử của Lâm tổng chính là như vậy. Kỳ nhân trong thương giới vốn rất nhiều, chỉ cần có lợi ích sử dụng, hà tất phải để ý tới hình thức.
Hiển nhiên, Đoàn Hồng Huyên am hiểu rõ điều này.
Sắc đêm mê người, ánh trăng lưu ly chiếu rọi trên dòng sông mỹ lệ, trên chiếc du thuyền, lời ca êm tai của ca sĩ như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Rượu quá tam tuần, Đoàn Hồng Huyên và Lâm tổng vừa nói về rượu vang, vừa bàn chuyện hợp tác. Chỉ còn lại một số hạng mục cùng yêu cầu chi tiếc ngày sau sẽ thương lượng.
Nằm ngoài dự liệu của Ngải Tử Lam, đối với sự từ chối uống rượu của mình, Lâm tổng cũng không quá miễn cưỡng, nhìn như ngả ngớn nhưng kỳ thực hắn vẫn rất tôn trọng ý kiến cá nhân của nữ giới. Ngải Tử Lam chỉ là một mực im lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng lắng nghe hai vị tinh anh trong thương giới nói chuyện với nhau.
Nếu hai bên đã bước đầu đạt thành ý nguyện hợp tác, chỉ thiếu một hợp đồng trên giấy là có thể chính thức xong xuôi. Bầu không khí cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn.
Lâm tổng thịnh tình mời phu thê Đoàn Thị ở lại, hơn nữa, du thuyền theo kế hoạch đã chạy vào trong biển, vốn không thể nhất thời quay về đảo được, đây cũng là chuyện không thể nào, phu thê Đoàn Thị tối nay đành ở lại trên du thuyền.
Thân phận của cô có cần tỏ rõ ra hay không, tự nhiên đã có Đoàn Hồng Huyên quyết định.
“Không sai.” Đoàn Hồng Huyên lại thoải mái, trực tín không cố kỵ mà thừa nhận. Cái gọi là minh nhân không nói ám thoại, nếu đã có lòng muốn hợp tác, cũng không cần giấu giếm che đậy mặt này. Càng quan trọng là, Đoàn Hồng Huyên cũng muốn để Lâm tổng hiểu rõ, vị tiểu mỹ nhân bên cạnh là của hắn, không cho phép kẻ khác đụng tới.
“Chậc chậc. Vậy hành động ban nãy của tôi, Đoàn phu nhân sẽ không hận chết tôi đấy chứ?” Lâm tổng cười ha ha, cố ý làm ra bộ kinh sợ mà hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ căn bản là không có để ý tới.
“Điều này thì phải hỏi cô ấy rồi.” Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, liếc nhìn Ngải Tử Lam. Dáng vẻ như thật sự muốn biết cách nghĩ của cô.
Không ngờ đầu mũi lao lại đột nhiên chĩa về phía mình, Ngải Tử Lam nhất thời có chút nghẹn họng, không biết mình nên làm ra bộ thoải mái hào phóng, hay là nói thẳng ra ý nghĩ, có nên hay không tỏ rõ khí độ của tiểu gia tử.
Nói thật, nếu là mấy ngày trước, Đoàn Hồng Huyên muốn đi tìm hoan mua vui, cô sẽ không để ý chút nào, dù sao thì theo như cô thấy, cô chỉ muốn làm vợ trên danh nghĩa, nhưng bây giờ, rõ ràng vừa nãy đám nữ nhân kia chỉ là xông tới, vẫn chưa thực sự tới gần, vậy mà trong lòng cô đã dâng lên sự chua xót, cực kỳ khó chịu.
Dường như cô đã nảy sinh tình cảm khác lạ đối với Đoàn Hồng Huyên. Hoặc có lẽ, trong lúc yên ắng, cô đã có tình ý với anh ta. Dù sao thì đây cũng là một người đàn ông xuất sắc, lại còn là chồng của mình, khó mà không nảy sinh tình cảm.
Nhưng bây giờ cô nên trả lời như thế nào đây?
“Không sao, tôi tin tưởng anh ấy.” Ngải Tử Lam chỉ im lặng một chút, liền nghiêm túc trầm giọng mà nói, giọng nói kiên định mà tự tin. Đây không chỉ là câu trả lời cho vấn đề của Lâm tổng, dường như càng giống với lời thật lòng của cô.
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt nhìn chăm chú Ngải Tử Lam của Đoàn Hồng Huyên bỗng sáng lên, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, không cách nào khống chế cũng không cách nào che giấu, mặt mày đều tràn đầy sự vui sướng. Xem ra vô cùng hài lòng với câu trả lời này.
Đúng vậy, cứ coi như lại có nhiều nữ nhân xông tới lần nữa thì đã sao nào? Lần này cô ở đây, vậy lần tới nếu cô không ở đây thì sao? Phòng làm sao được, quan trọng nhất là, chỉ cần cô tin tưởng anh ấy là đủ rồi. Mà rất hiển nhiên, về mặt này, người vạn năm lãnh sơn như Đoàn Hồng Huyên đáng để cho cô tín nhiệm.
Cho dù một ngày nào đó thật sự xảy ra tình huống Đoàn Hồng Huyên yêu người con gái khác, dưới yêu cầu của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam cũng cam tâm tình nguyện nhường vị trí của mình, tuyệt sẽ không có chút nào ràng buộc.
Đây là thái độ và yêu cầu của cô đối với hôn nhân, trung thành hơn nữa còn là duy nhất.
“Được rồi được rồi, nếu là Lâm mỗ tôi thì đã làm một kẻ tiểu nhân rồi.” Dường như rất tán thưởng câu trả lời của Ngải Tử Lam, Lâm tổng cũng không hề để ý chuyện bị mất mặt, nụ cười vẫn tà tứ như cũ, không hề bối rối trước đề tài này, soái khí mà búng ngón tay một cái trong không khí, kêu phục vụ tới.
“Nữ nhân không có, nhưng mỹ tửu thì phải có. Bằng không cuộc đàm phán hợp tác này còn gì là thú vị ha.” Lâm tổng ngả ngớn nói, một bộ say mê, phân phó, “Đem hết rượu ngon trong tủ lạnh ra đây, hôm nay tôi muốn cùng Đoàn tổng đây uống cho say.”
Thật không biết tới là để cùng hắn uống rượu vui chơi, hay là tới để bàn chuyện hợp tác nữa. Ngải Tử Lam có chút khó tin.
Nhưng không thể phủ nhận, dường như tất cả những người đã hợp tác qua với Lâm tổng đều biết, phong cách hành xử của Lâm tổng chính là như vậy. Kỳ nhân trong thương giới vốn rất nhiều, chỉ cần có lợi ích sử dụng, hà tất phải để ý tới hình thức.
Hiển nhiên, Đoàn Hồng Huyên am hiểu rõ điều này.
Sắc đêm mê người, ánh trăng lưu ly chiếu rọi trên dòng sông mỹ lệ, trên chiếc du thuyền, lời ca êm tai của ca sĩ như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Rượu quá tam tuần, Đoàn Hồng Huyên và Lâm tổng vừa nói về rượu vang, vừa bàn chuyện hợp tác. Chỉ còn lại một số hạng mục cùng yêu cầu chi tiếc ngày sau sẽ thương lượng.
Nằm ngoài dự liệu của Ngải Tử Lam, đối với sự từ chối uống rượu của mình, Lâm tổng cũng không quá miễn cưỡng, nhìn như ngả ngớn nhưng kỳ thực hắn vẫn rất tôn trọng ý kiến cá nhân của nữ giới. Ngải Tử Lam chỉ là một mực im lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng lắng nghe hai vị tinh anh trong thương giới nói chuyện với nhau.
Nếu hai bên đã bước đầu đạt thành ý nguyện hợp tác, chỉ thiếu một hợp đồng trên giấy là có thể chính thức xong xuôi. Bầu không khí cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn.
Lâm tổng thịnh tình mời phu thê Đoàn Thị ở lại, hơn nữa, du thuyền theo kế hoạch đã chạy vào trong biển, vốn không thể nhất thời quay về đảo được, đây cũng là chuyện không thể nào, phu thê Đoàn Thị tối nay đành ở lại trên du thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất