Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 14: 8.1: Hắn Nói Những Chuyện Này Làm Gì
8.1: Hắn nói những chuyện này làm gì
Ngải Tử Lam càng nghe càng cảm thấy không đúng a, đợi đến khi nghe được câu này, tim đột nhiên lộp bộp.
Lẽ nào hắn nói nhiều như vậy, là muốn hẹn hò với mình.
Khụ khụ, khụ khụ
Nghĩ tới khả năng này, cô không khỏi bật ho.
Vỗ vỗ ngực, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại: “Vậy anh Đoạn, anh nói những chuyện này làm gì?”
Đoàn Hồng Huyên môi mỏng nhếch lên, gian tà không thể tả: “Lẽ nào cô Ngải không cảm thấy, người cướp đi nụ hôn đầu của tôi, nên có chút trách nhiệm gì đó với tôi sao?” Cười trêu chọc, nhưng lại nhìn chăm chú, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một sự nghiêm túc.
Ngải Tử Lam trợn tròn mắt.
Phản ứng lại ý câu cuối của hắn, không khỏi khẽ kêu lên.
“Không thể nào.”
Hắn nói đó là nụ hôn đầu, có đánh chết cô cũng không tin, hơn nữa một tên lưu manh hôn lén người khác như hắn mà vẫn còn nụ hôn đầu.
“Anh Đoàn đừng đùa nữa.” Cô không chịu được gián tiếp vạch trần hắn.
Há liệu, vừa dứt lời, Đoàn Hồng Huyên im lặng, giọng nói thanh lạnh lại lần nữa vang lên.
“Không tin? Nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, trong thời gian xuất ngoại, bên cạnh luôn có một đám người quản giáo. Sau khi về nước, đúng lúc Đoàn Thị khủng hoảng, công việc rất là bận rộn, quả thực không có thời gian để yêu.”
Điểm này ngược lại cô có nghe qua rồi, nghe nói mấy năm trước Đoàn Thị gặp một trận khủng hoảng lớn, chút nữa thì phá sản.
Là Đoàn Hồng Huyên người tiếp quản đã xoay chuyển tình thế, không những giúp Đoàn Thị vượt qua cơn khủng hoảng, mà nội trong ba năm đã đem Đoàn Thị đi lên, cho nên hiện tại đã ngồi ở vị trí của tập đoàn đứng đầu châu Á.
Có điều nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, Ngải Tử Lam bất giác nhướn mày: chẳng lẽ thật là nụ hôn đầu của hắn, hơn nữa hắn vì chuyện này mà muốn kết hôn với cô?
Không đúng, vừa rồi lại không phải cô tự nguyện.
Cô bất giác quan sát kỹ người đàn ông trước mắt đánh giá, mũi hắn rất cao, môi mỏng lãnh tình, từ trên khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia di chuyển xuống, xương đòn tinh tế hiện ra qua lớp áo sơ mi mà hắn đã cởi bỏ hai nút, đến bộ ngực rắn chắc rồi lại đến hai chân dài thẳng tắp…..
Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi cúi xuống, sát lại gần, nhíu mày nhìn chằm chằm cô một cách khó hiểu.
“Cô ngắm đủ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngải Tử Lam ửng hồng, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, ngồi thẳng người lên.
Đoàn Hồng Huyên thấy cô nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm trang, hơi nghiêng đầu: “Thế nào, cô Ngải, ngắm lâu như vậy có cảm tưởng gì không?”
Ngải Tử Lam bị lời này làm cho sặc, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh.
“Không gì. Chỉ cảm thấy, người hoàn mỹ như Đoạn tổng, sao lại để ý đến tôi?”
“Cái này sao” Đoàn Hồng Huyên thẳng người lên, nghiêng đầu qua, một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô Ngải thật ra rất đẹp.”
Rõ ràng là biểu cảm rất bảnh, Ngải Tử Lam lại mơ hồ thấy trên mặt hắn toát ra vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Ngải Tử Lam cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, nghe nhầm rồi, mãi đến khi lời nói của Đoàn Hồng Huyên truyền vào tai.
“Nếu cô Ngải lo lắng tôi bận công việc , không có thời gian bên cô, vậy không cần thiết đâu. Hiện tại tình hình Đoàn Thị không giống như trước nữa, tôi hoàn toàn có đủ thời gian, bên cạnh người vợ của mình.”
Khi hắn nói những lời này trông rất là nghiêm túc, trong giọng nói trầm ấm kia thậm chí còn toát ra một sự dịu dàng.
Ngải Tử Lam vì hai chữ “người vợ”du dương kia mà tim đập nhanh thêm.
Nhưng rất nhanh, cô lại bình tĩnh trở lại.
Bọn họ mới chỉ vừa gặp nhau, hắn liền cầu hôn với cô, nghĩ kỹ ra thì trong việc này có nhiều điều không được hợp lý. Người khác còn được, nhưng hắn, đường đường là một Đoàn Hồng Huyên nổi tiếng, vua kim cương cao cấp nhất cả nước, không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn gả cho hắn.
“Anh Đoàn, anh đừng lấy tôi ra làm trò vui.”
Sau khi nghĩ kĩ,
Cô nhàn nhạt nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng Tư.”
“Sao cơ, cô thấy tôi không vừa mắt?” Đoàn Hồng Huyên nhanh chóng ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Cô chưa hài lòng chỗ nào ở tôi, cứ nói ra đi.”
Ngải Tử Lam không nói gì nhìn hắn.
Bất luận là về tướng mạo hay quyền thế, hắn đều xứng không có gì phải phàn nàn.
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc mà mạnh mẽ của hắn, cô không thể không lên tiếng giải thích: “Anh Đoàn rất hoàn hảo, chỉ là tôi nghĩ tôi bây giờ không thích hợp để kết hôn.”
Ngải Tử Lam càng nghe càng cảm thấy không đúng a, đợi đến khi nghe được câu này, tim đột nhiên lộp bộp.
Lẽ nào hắn nói nhiều như vậy, là muốn hẹn hò với mình.
Khụ khụ, khụ khụ
Nghĩ tới khả năng này, cô không khỏi bật ho.
Vỗ vỗ ngực, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại: “Vậy anh Đoạn, anh nói những chuyện này làm gì?”
Đoàn Hồng Huyên môi mỏng nhếch lên, gian tà không thể tả: “Lẽ nào cô Ngải không cảm thấy, người cướp đi nụ hôn đầu của tôi, nên có chút trách nhiệm gì đó với tôi sao?” Cười trêu chọc, nhưng lại nhìn chăm chú, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một sự nghiêm túc.
Ngải Tử Lam trợn tròn mắt.
Phản ứng lại ý câu cuối của hắn, không khỏi khẽ kêu lên.
“Không thể nào.”
Hắn nói đó là nụ hôn đầu, có đánh chết cô cũng không tin, hơn nữa một tên lưu manh hôn lén người khác như hắn mà vẫn còn nụ hôn đầu.
“Anh Đoàn đừng đùa nữa.” Cô không chịu được gián tiếp vạch trần hắn.
Há liệu, vừa dứt lời, Đoàn Hồng Huyên im lặng, giọng nói thanh lạnh lại lần nữa vang lên.
“Không tin? Nhà chúng tôi gia giáo rất nghiêm, trong thời gian xuất ngoại, bên cạnh luôn có một đám người quản giáo. Sau khi về nước, đúng lúc Đoàn Thị khủng hoảng, công việc rất là bận rộn, quả thực không có thời gian để yêu.”
Điểm này ngược lại cô có nghe qua rồi, nghe nói mấy năm trước Đoàn Thị gặp một trận khủng hoảng lớn, chút nữa thì phá sản.
Là Đoàn Hồng Huyên người tiếp quản đã xoay chuyển tình thế, không những giúp Đoàn Thị vượt qua cơn khủng hoảng, mà nội trong ba năm đã đem Đoàn Thị đi lên, cho nên hiện tại đã ngồi ở vị trí của tập đoàn đứng đầu châu Á.
Có điều nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, Ngải Tử Lam bất giác nhướn mày: chẳng lẽ thật là nụ hôn đầu của hắn, hơn nữa hắn vì chuyện này mà muốn kết hôn với cô?
Không đúng, vừa rồi lại không phải cô tự nguyện.
Cô bất giác quan sát kỹ người đàn ông trước mắt đánh giá, mũi hắn rất cao, môi mỏng lãnh tình, từ trên khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia di chuyển xuống, xương đòn tinh tế hiện ra qua lớp áo sơ mi mà hắn đã cởi bỏ hai nút, đến bộ ngực rắn chắc rồi lại đến hai chân dài thẳng tắp…..
Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi cúi xuống, sát lại gần, nhíu mày nhìn chằm chằm cô một cách khó hiểu.
“Cô ngắm đủ chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ngải Tử Lam ửng hồng, nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, ngồi thẳng người lên.
Đoàn Hồng Huyên thấy cô nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm trang, hơi nghiêng đầu: “Thế nào, cô Ngải, ngắm lâu như vậy có cảm tưởng gì không?”
Ngải Tử Lam bị lời này làm cho sặc, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh.
“Không gì. Chỉ cảm thấy, người hoàn mỹ như Đoạn tổng, sao lại để ý đến tôi?”
“Cái này sao” Đoàn Hồng Huyên thẳng người lên, nghiêng đầu qua, một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô Ngải thật ra rất đẹp.”
Rõ ràng là biểu cảm rất bảnh, Ngải Tử Lam lại mơ hồ thấy trên mặt hắn toát ra vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Ngải Tử Lam cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, nghe nhầm rồi, mãi đến khi lời nói của Đoàn Hồng Huyên truyền vào tai.
“Nếu cô Ngải lo lắng tôi bận công việc , không có thời gian bên cô, vậy không cần thiết đâu. Hiện tại tình hình Đoàn Thị không giống như trước nữa, tôi hoàn toàn có đủ thời gian, bên cạnh người vợ của mình.”
Khi hắn nói những lời này trông rất là nghiêm túc, trong giọng nói trầm ấm kia thậm chí còn toát ra một sự dịu dàng.
Ngải Tử Lam vì hai chữ “người vợ”du dương kia mà tim đập nhanh thêm.
Nhưng rất nhanh, cô lại bình tĩnh trở lại.
Bọn họ mới chỉ vừa gặp nhau, hắn liền cầu hôn với cô, nghĩ kỹ ra thì trong việc này có nhiều điều không được hợp lý. Người khác còn được, nhưng hắn, đường đường là một Đoàn Hồng Huyên nổi tiếng, vua kim cương cao cấp nhất cả nước, không biết có bao nhiêu thiếu nữ muốn gả cho hắn.
“Anh Đoàn, anh đừng lấy tôi ra làm trò vui.”
Sau khi nghĩ kĩ,
Cô nhàn nhạt nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng Tư.”
“Sao cơ, cô thấy tôi không vừa mắt?” Đoàn Hồng Huyên nhanh chóng ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Cô chưa hài lòng chỗ nào ở tôi, cứ nói ra đi.”
Ngải Tử Lam không nói gì nhìn hắn.
Bất luận là về tướng mạo hay quyền thế, hắn đều xứng không có gì phải phàn nàn.
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc mà mạnh mẽ của hắn, cô không thể không lên tiếng giải thích: “Anh Đoàn rất hoàn hảo, chỉ là tôi nghĩ tôi bây giờ không thích hợp để kết hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất