Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Chương 109
Chuyện Hà Húc thích tiền, Tạ Thanh Dao không phải không biết, chỉ là không nghĩ tới trong lòng cậu chỉ quan tâm đến tiền.
Mười triệu lại một lần trôi tuột trước mắt, tinh thần Hà Húc rõ ràng sa sút một đoạn thời gian, nhưng cũng may cậu không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cho nên rất nhanh liền tiếp nhận hiện thực. *Trong cái rủi có cái may:)))*
Buổi sáng mùng ba Hà Húc đi bệnh viện lấy mẫu xét nghiệm, nhưng bác sĩ nhìn tình huống của cậu lại nghiêm túc nói cho cậu biết, với tình huống hiện tại không thể tiến hành ghép gan.
Cùng lúc đó kết quả xét nghiệm của Đỗ Minh Vũ cũng có, độ thích hợp của gan hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép, sau khi được bản thân cậu ta đồng ý, bệnh viện ngựa không dừng vó an bài phẫu thuật khẩn cấp.
Biết được kết quả này, Đỗ Minh Vũ vừa kích động vừa khẩn trương, ở cửa không ngừng hít thở sâu đi qua đi lại, chỉ chốc lát liền sờ sờ ngực, giống như giây tiếp theo bác sĩ sẽ đẩy cậu ta vào mổ bụng luôn.
Hà Húc hiếm khi không chê cậu ta phiền, đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta, quay lại chỉ vào bụng an ủi: “Chỉ mổ một lỗ nhỏ trên người, không đau đâu.”
Có điều Hà Húc chẳng thà không nói, cậu vừa nói như vậy, Đỗ Minh Vũ ngược lại càng khẩn trương, cậu ta khó khăn nuốt nước miếng, hỏi thăm vết thương của Hà Húc: “Vết dao kia của anh còn đau không?”
“Cũng tạm được. “Hà Húc cách y phục nhẹ nhàng móc băng gạc ở mép vết dao, muốn giảm bớt cơn đau khi vết thương bắt đầu khép lại, nhưng cách y phục cũng chỉ có thể gãi không đúng chỗ ngứa, không có tác dụng gì.
“Ai đâm anh vậy? “Đỗ Minh Vũ không nhịn được tò mò.
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”
“Tôi không phải trẻ con, tôi đã hai mươi rồi!”
“Mẹ cậu nói vậy đó. “Hà Húc không mặn không nhạt cãi lại.
Đỗ Minh Vũ nghẹn lời, đang lúc cậu ta nghĩ làm sao phản bác, trong phòng bệnh Từ Phượng Chi biết được Đỗ Minh Vũ muốn làm phẫu thuật cho gan, lại đại náo.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc nhìn qua cửa kính, xoay người khoát tay trở về: “Cậu vào đi, tôi đi đây.”
“Anh không đi vào sao?”
“Không, ai lại nghiện bị mắng chứ?”
Hà Húc cũng không quay đầu lại đi về phía trước, tay phải bất giác xoa lên vết sẹo trên cổ tay trái, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào có chút mờ mịt.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thứ, nhưng hiện tại cậu không cần phải làm gì nữa.
Hà Húc thất thần một cách lợi hại, ngay cả một chiếc xe đi theo từ lúc nào cũng không biết, đến khi cậu phát hiện ra chiếc xe này tồn tại, đã bị A Vĩ đưa vào trong xe.
Thủ pháp của A Vĩ cũng giống như lúc trước, xách Hà Húc lên ném vào hàng sau như ném gà con, Hà Húc đụng vào vết thương, nhất thời sắc mặt trắng bệch rụt người lại nửa ngày không dám nhúc nhích.
Cố Khanh An từ ghế lái đi ra, đen mặt đi tới trước mặt A Vĩ, không nói hai lời nhấc chân chính là đá anh ta một cước, tuy rằng Cố Khanh An nhìn nhã nhặn, nhưng uy lực một cước này trực tiếp đem A Vĩ cao lớn thô kệch đá ra vài mét.
“Lời Sách ca nói cậu không nhớ được phải không?”
A Vĩ nghe anh ta trầm giọng, bất chấp ngã đau bao nhiêu, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên liên tục lắc đầu, “Không, không quên, chính là thói quen...”
Lời còn chưa dứt, liền bị Cố Khanh An một cước đá thêm lần nữa.
“Vậy thì nhớ cho kỹ, đây cũng là thói quen.”
Cố Khanh An dạy dỗ anh ta xong, quay lại đỡ Hà Húc dậy, hơi có vẻ xin lỗi nói: “Ngại quá, chúng tôi không có ác ý, chỉ là Sách ca muốn gặp cậu.”
Hà Húc nhịn đau ngồi dậy, giơ tay che vết dao đâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu, “Bây giờ tôi không thỏa mãn được Tiêu tổng.”
Cố Khanh An động tác dừng lại, tiện đà cười nói: “Hẳn không phải vì loại chuyện này.”
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Hà Húc không làm gì dư thừa, im lặng ngồi ở hàng sau nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, khắp nơi đều là cánh cửa đóng chặt, trên đường cái trống rỗng không có ai.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc cảm giác trong lòng động đậy vài cái, cậu đưa tay sờ qua, phát hiện điện thoại di động không biết từ lúc nào đã biến thành hình thức rung đến chấn động, giờ này khắc này tên Tạ Thanh Dao liền nhảy lên trên.
Lát nữa sẽ gặp Tiêu Sách, Hà Húc cảm thấy không cần thiết phải tiếp điện thoại của Tạ Thanh Dao vào lúc này, vì vậy để ở một bên chờ nó tự động cúp máy cũng không để ý.
Tạ Thanh Dao lại kiên nhẫn gọi vài lần, Hà Húc cầm điện thoại di động, tay có chút tê dại, dứt khoát sau khi tự động cúp máy một lần nữa trực tiếp tắt máy luôn.
Sau khi tuyết rơi, biệt thự Tiêu gia thoạt nhìn có một phen ý vị khác, chỉ là Hà Húc không có tâm trạng thưởng thức, cậu đi theo Cố Khanh An đi vào cửa, lối dẫn vào thư phòng của Tiêu Sách.
Lúc bọn họ gõ cửa đi vào Tiêu Sách đang xem một quyển sách cổ điển nổi tiếng của phương Tây, Hà Húc tùy ý liếc mắt một cái, trên đó toàn là chữ tiếng Anh, cậu nhận ra không được mấy từ.
Ánh mắt Tiêu Sách ý bảo Cố Khanh An đi ra ngoài, ở trong sách kẹp xong dấu liền khép sách lại đứng dậy, đi tới trước mặt Hà Húc cúi đầu dò hỏi: “Thân thể tốt hơn chưa?”
Hà Húc theo bản năng lui về phía sau nửa bước, giương mắt vẫn duy trì nụ cười trên mặt, “Vậy chỉ sợ Tiêu tổng phải gọi xe cứu thương trước mới được.”
Tiêu Sách sửng sốt, bộ dáng cậu nói ra những lời này, rõ ràng nửa điểm cũng không giống Tề Nhạc. Kỳ thật hắn chỉ thuận miệng quan tâm một câu, Hà Húc lại xuyên tạc ý tứ của hắn, ý thức được điểm ấy, Tiêu Sách không khỏi khẽ nhíu mày.
“Đừng đem tôi nghĩ như loại cầm thú cũng không bằng, tôi còn không cần phải đi ức hiếp một người mang thương tích.“.
“Vậy hôm nay ngài tìm tôi tới làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vì thuận miệng quan tâm một câu thôi sao?”
Cho dù là ở thời điểm suy yếu như vậy, Hà Húc vẫn có thể hùng hổ dọa người mà không tự ý thức được, Tiêu Sách nhìn chằm chằm cậu, khóe môi bất giác hiện lên nụ cười.
“Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trước kia sao tôi lại phát hiện được chứ?”
Tiêu Sách quay lại bàn rót ly rượu vang đỏ, “Thời gian suy nghĩ cho cậu hẳn là đủ rồi, tôi cảm thấy cậu không có đạo lý gì cự tuyệt tôi.”
Lúc tự nhận là cùng đường, Hà Húc quả thật từng có ý niệm đồng ý với Tiêu Sách, ngay cả hiện tại, cậu cũng có xúc động muốn đồng ý với Tiêu Sách.
Nhưng vừa nghĩ tới Tạ Thanh Dao vô thanh vô thức giúp cậu đóng phí phẫu thuật cho Từ Phượng Chi, còn chưa tìm cậu đòi trả lại, Hà Húc do dự.
“Tôi còn chưa nghĩ ra. “Hà Húc lắc đầu, khó hiểu hỏi:“ Tại sao lại tìm tới tôi? Tôi không cảm thấy mình có năng lực đó.”
“Nhất định phải là cậu. “Tiêu Sách không đưa ra đáp án chính xác, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay trở về chỗ ngồi, lần nữa mở sách trước mặt ra,“ Nếu chưa nghĩ kỹ, vậy tiếp tục suy nghĩ đi. Bất quá chuyện của hai chúng ta còn chưa xong, chờ vết thương lành nhớ tới đây bồi tôi.”
“Tiếp tục làm thế thân của Tề Nhạc sao? “Hà Húc đột nhiên đặt câu hỏi.
“Nếu không thì sao?”
“Tôi không muốn làm nữa. “Hà Húc ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sách, đối mặt với cặp mắt đen tối tàn nhẫn kia không lộ ra nửa phần sợ hãi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“ Tôi không đóng được vai người mà tôi không biết gì cả.”
Chút tâm tư này của Hà Húc, Tiêu Sách làm sao có thể nghe không ra? Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vân vê trang sách, nghiền ngẫm hỏi: “Cậu muốn biết cái gì?”
“Bất cứ chuyện gì về Tề Nhạc.”
Mười triệu lại một lần trôi tuột trước mắt, tinh thần Hà Húc rõ ràng sa sút một đoạn thời gian, nhưng cũng may cậu không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cho nên rất nhanh liền tiếp nhận hiện thực. *Trong cái rủi có cái may:)))*
Buổi sáng mùng ba Hà Húc đi bệnh viện lấy mẫu xét nghiệm, nhưng bác sĩ nhìn tình huống của cậu lại nghiêm túc nói cho cậu biết, với tình huống hiện tại không thể tiến hành ghép gan.
Cùng lúc đó kết quả xét nghiệm của Đỗ Minh Vũ cũng có, độ thích hợp của gan hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép, sau khi được bản thân cậu ta đồng ý, bệnh viện ngựa không dừng vó an bài phẫu thuật khẩn cấp.
Biết được kết quả này, Đỗ Minh Vũ vừa kích động vừa khẩn trương, ở cửa không ngừng hít thở sâu đi qua đi lại, chỉ chốc lát liền sờ sờ ngực, giống như giây tiếp theo bác sĩ sẽ đẩy cậu ta vào mổ bụng luôn.
Hà Húc hiếm khi không chê cậu ta phiền, đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta, quay lại chỉ vào bụng an ủi: “Chỉ mổ một lỗ nhỏ trên người, không đau đâu.”
Có điều Hà Húc chẳng thà không nói, cậu vừa nói như vậy, Đỗ Minh Vũ ngược lại càng khẩn trương, cậu ta khó khăn nuốt nước miếng, hỏi thăm vết thương của Hà Húc: “Vết dao kia của anh còn đau không?”
“Cũng tạm được. “Hà Húc cách y phục nhẹ nhàng móc băng gạc ở mép vết dao, muốn giảm bớt cơn đau khi vết thương bắt đầu khép lại, nhưng cách y phục cũng chỉ có thể gãi không đúng chỗ ngứa, không có tác dụng gì.
“Ai đâm anh vậy? “Đỗ Minh Vũ không nhịn được tò mò.
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”
“Tôi không phải trẻ con, tôi đã hai mươi rồi!”
“Mẹ cậu nói vậy đó. “Hà Húc không mặn không nhạt cãi lại.
Đỗ Minh Vũ nghẹn lời, đang lúc cậu ta nghĩ làm sao phản bác, trong phòng bệnh Từ Phượng Chi biết được Đỗ Minh Vũ muốn làm phẫu thuật cho gan, lại đại náo.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc nhìn qua cửa kính, xoay người khoát tay trở về: “Cậu vào đi, tôi đi đây.”
“Anh không đi vào sao?”
“Không, ai lại nghiện bị mắng chứ?”
Hà Húc cũng không quay đầu lại đi về phía trước, tay phải bất giác xoa lên vết sẹo trên cổ tay trái, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào có chút mờ mịt.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả mọi thứ, nhưng hiện tại cậu không cần phải làm gì nữa.
Hà Húc thất thần một cách lợi hại, ngay cả một chiếc xe đi theo từ lúc nào cũng không biết, đến khi cậu phát hiện ra chiếc xe này tồn tại, đã bị A Vĩ đưa vào trong xe.
Thủ pháp của A Vĩ cũng giống như lúc trước, xách Hà Húc lên ném vào hàng sau như ném gà con, Hà Húc đụng vào vết thương, nhất thời sắc mặt trắng bệch rụt người lại nửa ngày không dám nhúc nhích.
Cố Khanh An từ ghế lái đi ra, đen mặt đi tới trước mặt A Vĩ, không nói hai lời nhấc chân chính là đá anh ta một cước, tuy rằng Cố Khanh An nhìn nhã nhặn, nhưng uy lực một cước này trực tiếp đem A Vĩ cao lớn thô kệch đá ra vài mét.
“Lời Sách ca nói cậu không nhớ được phải không?”
A Vĩ nghe anh ta trầm giọng, bất chấp ngã đau bao nhiêu, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên liên tục lắc đầu, “Không, không quên, chính là thói quen...”
Lời còn chưa dứt, liền bị Cố Khanh An một cước đá thêm lần nữa.
“Vậy thì nhớ cho kỹ, đây cũng là thói quen.”
Cố Khanh An dạy dỗ anh ta xong, quay lại đỡ Hà Húc dậy, hơi có vẻ xin lỗi nói: “Ngại quá, chúng tôi không có ác ý, chỉ là Sách ca muốn gặp cậu.”
Hà Húc nhịn đau ngồi dậy, giơ tay che vết dao đâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu, “Bây giờ tôi không thỏa mãn được Tiêu tổng.”
Cố Khanh An động tác dừng lại, tiện đà cười nói: “Hẳn không phải vì loại chuyện này.”
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Hà Húc không làm gì dư thừa, im lặng ngồi ở hàng sau nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, khắp nơi đều là cánh cửa đóng chặt, trên đường cái trống rỗng không có ai.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc cảm giác trong lòng động đậy vài cái, cậu đưa tay sờ qua, phát hiện điện thoại di động không biết từ lúc nào đã biến thành hình thức rung đến chấn động, giờ này khắc này tên Tạ Thanh Dao liền nhảy lên trên.
Lát nữa sẽ gặp Tiêu Sách, Hà Húc cảm thấy không cần thiết phải tiếp điện thoại của Tạ Thanh Dao vào lúc này, vì vậy để ở một bên chờ nó tự động cúp máy cũng không để ý.
Tạ Thanh Dao lại kiên nhẫn gọi vài lần, Hà Húc cầm điện thoại di động, tay có chút tê dại, dứt khoát sau khi tự động cúp máy một lần nữa trực tiếp tắt máy luôn.
Sau khi tuyết rơi, biệt thự Tiêu gia thoạt nhìn có một phen ý vị khác, chỉ là Hà Húc không có tâm trạng thưởng thức, cậu đi theo Cố Khanh An đi vào cửa, lối dẫn vào thư phòng của Tiêu Sách.
Lúc bọn họ gõ cửa đi vào Tiêu Sách đang xem một quyển sách cổ điển nổi tiếng của phương Tây, Hà Húc tùy ý liếc mắt một cái, trên đó toàn là chữ tiếng Anh, cậu nhận ra không được mấy từ.
Ánh mắt Tiêu Sách ý bảo Cố Khanh An đi ra ngoài, ở trong sách kẹp xong dấu liền khép sách lại đứng dậy, đi tới trước mặt Hà Húc cúi đầu dò hỏi: “Thân thể tốt hơn chưa?”
Hà Húc theo bản năng lui về phía sau nửa bước, giương mắt vẫn duy trì nụ cười trên mặt, “Vậy chỉ sợ Tiêu tổng phải gọi xe cứu thương trước mới được.”
Tiêu Sách sửng sốt, bộ dáng cậu nói ra những lời này, rõ ràng nửa điểm cũng không giống Tề Nhạc. Kỳ thật hắn chỉ thuận miệng quan tâm một câu, Hà Húc lại xuyên tạc ý tứ của hắn, ý thức được điểm ấy, Tiêu Sách không khỏi khẽ nhíu mày.
“Đừng đem tôi nghĩ như loại cầm thú cũng không bằng, tôi còn không cần phải đi ức hiếp một người mang thương tích.“.
“Vậy hôm nay ngài tìm tôi tới làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vì thuận miệng quan tâm một câu thôi sao?”
Cho dù là ở thời điểm suy yếu như vậy, Hà Húc vẫn có thể hùng hổ dọa người mà không tự ý thức được, Tiêu Sách nhìn chằm chằm cậu, khóe môi bất giác hiện lên nụ cười.
“Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trước kia sao tôi lại phát hiện được chứ?”
Tiêu Sách quay lại bàn rót ly rượu vang đỏ, “Thời gian suy nghĩ cho cậu hẳn là đủ rồi, tôi cảm thấy cậu không có đạo lý gì cự tuyệt tôi.”
Lúc tự nhận là cùng đường, Hà Húc quả thật từng có ý niệm đồng ý với Tiêu Sách, ngay cả hiện tại, cậu cũng có xúc động muốn đồng ý với Tiêu Sách.
Nhưng vừa nghĩ tới Tạ Thanh Dao vô thanh vô thức giúp cậu đóng phí phẫu thuật cho Từ Phượng Chi, còn chưa tìm cậu đòi trả lại, Hà Húc do dự.
“Tôi còn chưa nghĩ ra. “Hà Húc lắc đầu, khó hiểu hỏi:“ Tại sao lại tìm tới tôi? Tôi không cảm thấy mình có năng lực đó.”
“Nhất định phải là cậu. “Tiêu Sách không đưa ra đáp án chính xác, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay trở về chỗ ngồi, lần nữa mở sách trước mặt ra,“ Nếu chưa nghĩ kỹ, vậy tiếp tục suy nghĩ đi. Bất quá chuyện của hai chúng ta còn chưa xong, chờ vết thương lành nhớ tới đây bồi tôi.”
“Tiếp tục làm thế thân của Tề Nhạc sao? “Hà Húc đột nhiên đặt câu hỏi.
“Nếu không thì sao?”
“Tôi không muốn làm nữa. “Hà Húc ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sách, đối mặt với cặp mắt đen tối tàn nhẫn kia không lộ ra nửa phần sợ hãi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“ Tôi không đóng được vai người mà tôi không biết gì cả.”
Chút tâm tư này của Hà Húc, Tiêu Sách làm sao có thể nghe không ra? Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vân vê trang sách, nghiền ngẫm hỏi: “Cậu muốn biết cái gì?”
“Bất cứ chuyện gì về Tề Nhạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất