Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 126

Trước Sau
Từ khi biết Tề Nhạc ở trong tay Tiêu Sách, mỗi lần đối mặt với Tạ Thanh Dao, Hà Húc luôn có một loại cảm giác chột dạ.

Nhưng cậu cũng không có lòng tốt báo cho hắn biết tung tích của Tề Nhạc, để tránh hiểu lầm không cần thiết, sau khi xem video Hà Húc liền tiêu hủy USB trong tay.

Sau đó Hà Húc cũng không chủ động liên lạc với Tiêu Sách, đã nói một tháng chính là một tháng, đây là nguyên tắc của cậu.

Nhưng người biết bí mật khó tránh khỏi tò mò, Hà Húc nói bóng nói gió hỏi thăm Tạ Thanh Dao vài lần về Tề Nhạc, thần thái Tạ Thanh Dao ít nhiều có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không có phản ứng gì khác.

Xem ra cũng không vội vàng. Hà Húc bắt đầu có chút hoài nghi tính chân thực của đoạn video kia, lại cảm thấy Tiêu Sách không cần thiết cũng không có thời gian làm thứ nhàm chán như vậy đùa giỡn cậu, thật sự nghĩ mãi mà không rõ nên cậu dứt khoát không để ý tới nữa.

Ngày hôm sau chính là cuộc họp thường niên của công ty, vừa vặn trùng hợp với lễ tình nhân, làm cho cho tiếng oán than dậy sóng trong công ty, Hà Húc ngay cả đi toilet cũng có thể nghe được đồng nghiệp oán giận bởi vì cuộc họp thường niên không thể cùng người mình thích đi chơi.

Vì không để cho Tạ Thanh Dao bị dân chúng oán hận, Hà Húc trở về liền cùng Tạ Thanh Dao đề nghị hay là định vào một ngày khác, nhưng Tạ Thanh Dao lại cố ý muốn ngày đó. Đề án tốt thứ nhất bị phủ nhận, Hà Húc rất nhanh lấy ra kế hoạch B, đó chính là đề nghị nhân viên không độc thân mang theo một nửa khác tham gia, trực tiếp biến cuộc họp thường niên của công ty thành vũ hội lễ tình nhân.

Lúc này Tạ Thanh Dao không cự tuyệt ngay tại chỗ, mà trả lời một câu hắn sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Mười phút sau, đề án của Hà Húc được thông qua, Tạ Thanh Dao sắp xếp thư ký khẩn cấp đi bố trí phòng tiệc, lúc này mới bắt kịp ngày lễ tình nhân.

Đêm đó Tạ Thanh Dao mặc một bộ âu phục màu xám đậm, còn lần đầu tiên lộ trán chải ngược tóc về phía sau, thế cho nên Hà Húc lần đầu nhìn thấy sửng sốt một chút, còn cho rằng trong nhà có khách khác tới.

Mượn cơ hội thợ trang điểm đến nhà thay hắn làm tạo hình, Hà Húc hướng Tạ Thanh Dao nói chuyện cắt tóc. Cậu đã quan sát qua đoạn video kia, tóc Tề Nhạc cũng dài hơn một chút, nhưng so với cậu vẫn ngắn hơn.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc cẩn thận xác nhận sau đó so với tóc của Tạ Thanh Dao thì dài hơn gần một cm, lúc hỏi vẫn có chút thấp thỏm: “Tạ tổng, tôi có thể cắt tóc cỡ bao nhiêu đây không?”

Bộ dáng Hà Húc cẩn thận hỏi thăm không hiểu sao có chút đáng yêu, Tạ Thanh Dao gãi chóp mũi, thấp giọng đáp: “Đương nhiên.”



Cảm thấy mỹ mãn vì được cắt ngắn tóc, Hà Húc dưới sự sắp xếp của thợ trang điểm đã thay một bộ âu phục trắng, theo thị giác rất hợp với bộ của Tạ Thanh Dao, quả thực có thể nói là kiểu tình nhân.

Tạ Thanh Dao xuất thần nhìn bộ trang phục này của Hà Húc, hồi lâu chậm rãi cười lên khen một câu: “Rất hợp với em.”

Hà Húc mỉm cười gật đầu, cũng không để trong lòng, cậu không thích quần áo màu nhạt, luôn cảm thấy rất khó xử lý. Mặt khác, cậu cũng biết rõ Tạ Thanh Dao chẳng qua là ở trên người cậu thấy được bóng dáng người khác mà thôi.

Tự mình đa tình, Hà Húc cũng không thích làm cho lắm.

Đi theo bên cạnh Tạ Thanh Dao vào hội trường, trong phòng hơi tối tăm bỗng nhiên có một chùm đèn chiếu thẳng vào hai người bọn họ, ánh mắt mọi người ở đây trong nháy mắt liền bị hấp dẫn tới.

Hà Húc theo bản năng buông Tạ Thanh Dao lui sang một bên, nhưng bị Tạ Thanh Dao nắm chặt ngón tay kéo trở về.

“Đi theo anh.”

Hà Húc “Ừ” một tiếng ngoan ngoãn cùng hắn đi về phía sân khấu chính, thuận theo Tạ Thanh Dao ở bên người hắn đứng lại, trong đầu tự hỏi nếu bây giờ Tề Nhạc là bạn trai của Tạ Thanh Dao, hắn sẽ làm như thế nào.

Trong lúc cậu suy nghĩ mơ hồ nghe được tiếng nghị luận cố ý đè thấp phía dưới, có người không hiểu Hà Húc dùng thủ đoạn gì lại bò trở về vị trí này...... Nói thật, Hà Húc cũng không hiểu lắm.

Tạ Thanh Dao hàn huyên ngắn gọn với tất cả mọi người tham gia vũ hội, dưới tiếng vỗ tay như sấm dậy kéo Hà Húc đến trước người, “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn nhảy hôm nay của tôi, Hà Húc.”

Hà Húc gượng cười, xấu hổ khoát tay xuống phía dưới.

Trong mắt cậu có mấy thực tập sinh hận không thể ghen tị đến nghiến răng, Hà Húc âm thầm cảm thấy may mắn vì không lâu nữa quan hệ giữa cậu và Tạ Thanh Dao sẽ kết thúc, đến lúc đó có thể rời khỏi nơi tràn ngập thị phi này.

Mặc dù nói là tiệc khiêu vũ, nhưng trên bản chất đây vẫn là buổi họp thường niên của công ty, hơn nữa bọn họ là công ty giải trí, nghệ sĩ dưới trướng phần lớn đều là thực tập sinh có thể ca hát nhảy múa, việc biểu diễn tiết mục đó là điều không thể thiếu.

Thực tập sinh của công ty đều biết rõ cuộc họp thường niên lần này là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, cho nên đều bắt đầu cố gắng tập luyện tiết mục trước vài ngày, Kỳ Tinh cũng không ngoại lệ, là người đầu tiên tìm Hà Húc hợp tác, nhưng Hà Húc lấy vết thương ở thắt lưng khéo léo từ chối cậu ta.



Kỳ Tinh vốn cũng ôm tâm tình thử một lần mà hỏi, sau khi bị cự tuyệt cũng không nản lòng, ngược lại thỉnh cầu Hà Húc giúp cậu ta tập luyện tiết mục.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Chỉ động não không cần động thủ loại chuyện này Hà Húc vẫn là phi thường vui vẻ, vì thế dưới tình huống lịch trình rất kín vẫn dành thời gian tiến hành chỉ đạo cho Kỳ Tinh. Từ kết quả nghiệm thu gần đây nhất, Hà Húc cho rằng xác suất Kỳ Tinh có thể nổi tiếng trong cuộc họp thường niên lần này là rất cao.

Đây cũng là chỗ cậu tương đối mong chờ đối với hội nghị thường niên lần này, bằng không cái nơi minh tranh ám đấu đội lớp hội nghị thường niên này thật sự không có gì hấp dẫn cậu.

Sau khi Tạ Thanh Dao xuống sân khấu thì không thấy bóng dáng hắn đâu, Hà Húc nhìn xung quanh vài vòng cũng không tìm được người, đơn giản trực tiếp tìm một góc khuất bớt thu hút sự chú ý nhất.

Biểu diễn trên sân khấu rất đặc sắc, quần chúng ở dưới nhiệt tình như lửa. Hà Húc đối với những thứ này đều không cảm thấy hứng thú lắm, một tay bưng đĩa theo bên bàn ăn vừa nhặt vừa ăn, thỉnh thoảng nghe được tiếng hoan hô sẽ phụ họa theo một tiếng cho có lệ.

Lúc này không biết là ai chọn thực đơn món ăn tự phục vụ, ngoài ý muốn rất hợp khẩu vị của Hà Húc, Hà Húc ăn ăn chỉ chốc lát đã đi hết một vòng, ngẩng đầu liếc sân khấu một cái, phát hiện Kỳ Tinh còn chưa lên sân khấu.

Những minh tinh nhỏ bé thật sự đi đâu cũng không được chào đón. Trong lòng Hà Húc yên lặng cảm thán, nhìn ra vị trí minh tinh hiện tại trên sân khấu, tính sơ qua thời gian Kỳ Tinh lên biểu diễn, sau đó lại cúi đầu đại khái dọc theo quỹ đạo vừa mới tới vừa ăn vừa nhặt lại đi thêm vòng nữa.

Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, Hà Húc chuyên tâm vào mỹ thực cũng không quá để ý, nghĩ thầm tám phần là tên nào muốn ra mặt cố ý làm hiệu quả sân khấu, phô trương quá nhiều lát sau sẽ càng có đủ nhàm chán.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Ánh đèn vẫn tối, sân khấu cũng không có ai đi ra, ngay cả người kéo màn cũng không thấy bóng dáng. Quần chúng chờ xem nhao nhao hướng sân khấu ném tới ánh mắt tò mò, chờ độ chú ý của người xem không kém nhiều lắm đều tụ về một chỗ, sân khấu trực tiếp vang lên khúc nhạc dạo của ca khúc.

Khúc nhạc dạo vừa vang lên trong nháy mắt không khí liền nóng lên, ngay cả Hà Húc cũng không khỏi tò mò nhìn thoáng qua trên sân khấu, nghĩ là ai mà có dũng khí dám hát bài hát khó như vậy.

Một giọng nam trầm thấp vang lên trong sự chờ mong của nhiều người, dưới đài nhất thời sôi trào.

“Take me back, don 't leave me. Don't be bad, don't hurt me...”

Hà Húc bưng đĩa ngẩn người, thanh âm này... nghe rất quen tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau