Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Chương 56
“Sách ca, người đã mang về rồi.”
Người đeo kính đi ở phía trước, người đánh ngất Hà Húc kéo cậu vẫn còn chưa tỉnh táo đi theo phía sau, người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất nghe tiếng thì nghiêng đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Sao lại chậm như vậy?”
Nam nhân thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, khóe mắt hơi có hai đạo nếp nhăn không rõ ràng lắm, cho dù một động tác xoay người đơn giản cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Cậu ta vẫn không xuất hiện một mình như đã hứa, phải chờ lúc không có ai nên tốn chút thời gian. “ Người đàn ông đeo kính cúi đầu cung kính giải thích, nói xong hơi ngước mắt lên,“ Ngài muốn xem qua một chút không?”
Tiêu Sách nghe vậy mi tâm hơi động, đưa tay vào túi sờ điếu thuốc, chán ghét khoát tay: “Không cần, nhìn thấy khuôn mặt này tôi sẽ buồn nôn.”
“Vậy ngài định xử trí cậu ta như thế nào?”
Tiêu Sách hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra khói, nheo mắt dập tắt điếu thuốc: “Cho một liều thuốc, sau đó ném ra ngõ sau đi.”
“Hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây.”
Người đàn ông đeo kính gật đầu đáp ứng, xoay người ý bảo kéo Hà Húc theo, sau đó đi trước một bước ra cửa như lúc mới vào.
Đi tới giữa sân, người đàn ông đeo kính mới rút thuốc lá từ trong bao thuốc ra, một tay mở bật lửa đốt, híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài dặn dò người đàn ông phía sau: “Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi.”
“Sách ca có đủ biện pháp, lại có thể nghĩ ra đem tiểu tiện nhân này ném ra phố sau, chậc, đến buổi tối thật là náo nhiệt!”
Trên mặt gã đeo kính hiện ra vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng ngước mắt, “Còn rảnh rỗi ở đây nói nhảm, không bằng đi làm sớm một chút.”
Người đàn ông đang nói chuyện mặt mày hớn hở vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, lập tức kinh sợ, cúi đầu đáp vài tiếng “Vâng” rồi kéo Hà Húc rời đi.
Người đàn ông cẩu thả kéo Hà Húc, trên đường xóc nảy, hai chân Hà Húc lại cọ xát qua lại trên mặt đất, tác dụng của việc giật điện còn chưa qua, nhưng Hà Húc thật sự đã bị đánh thức.
Hà Húc cố sức mở mắt, tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra hình như mình đang ở trong một sân viện rất rộng lớn.
Chậm lại vài phút, Hà Húc khôi phục một ít thể lực, liền cố gắng giẫm lên mặt đất muốn ngăn cản mình tiếp tục bị kéo đi, người đàn ông cảm nhận được lực cản, quay đầu nhìn lại, phát hiện Hà Húc đã tỉnh táo.
“Tỉnh rồi? Thật đúng lúc.”
Người đàn ông nở một nụ cười không mấy thân thiện, tăng thêm sức lực kéo Hà Húc đi về phía một nhà kho trước mặt, cả người Hà Húc vô lực giãy dụa nhưng không được, dễ dàng bị kéo vào trong.
Trong nhà kho tích rất nhiều bụi bặm, thoạt nhìn bình thường cũng sẽ không có ai tới, Hà Húc bị ném trên mặt đất, thân thể rơi xuống bị cả đống tro bốc lên sặc đến mức cậu không nhịn được ho mạnh, cậu ho đến đỏ bừng cả mặt mới miễn cưỡng ngừng lại, khàn giọng khó khăn nhắc lại: “Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải Tề Nhạc.”
“Mày không phải Tề Nhạc chẳng lẽ lão tử là Tề Nhạc?” người đàn ông rút một tấm ảnh từ trong ngực ra ném vào mặt Hà Húc, sau đó mắng tiếp: “Đây không phải mày thì là ai?”
Hà Húc nhặt tấm ảnh lên, là chụp trong buổi họp báo, người trong ảnh mặc bộ quần áo này, rõ ràng là Tề Nhạc.
“Tôi đã nói tôi không phải, tôi là...”
“Nghe nói mày là ảnh đế con mẹ nó thế thì diễn cho lão tử xem thử?”
Người đàn ông tức giận vung tay qua, trực tiếp ném Hà Húc đi thật xa, trán đụng vào góc rương chảy máu.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lúc này Hà Húc đã không còn tự hỏi việc này có ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai hay không, tình huống trước mắt cậu rất có thể sẽ không còn mạng để trở về, việc cấp bách là bảo vệ tính mạng trước đã.
Hà Húc gian nan từ trên mặt đất đứng lên, cậu thật giống như một cái hồ lô bị ném vào trong nước đường lăn một vòng, trên âu phục quý giá dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn chật vật lại buồn cười.
Vì không muốn chọc giận người đàn ông kia mà khiến cho mình chịu thêm khổ, Hà Húc từ bỏ con đường nói rõ thân phận này, đang lúc cậu cân nhắc nên làm thế nào cho phải, nam nhân bỗng nhiên túm lấy cậu đổ một bình chất lỏng gì đó vào miệng.
Hà Húc theo bản năng ngậm chặt răng, nhưng lại bị người đàn ông đấm hai quyền vào bụng không thể không đau đến há miệng, người đàn ông bóp miệng cậu rót cả chai chất lỏng xuống, sau khi xác nhận Hà Húc đã nuốt xong mới ném cậu xuống đất.
Tuy rằng không biết mình uống cái gì, nhưng trực giác Hà Húc khẳng định đây không phải thứ tốt lành gì, liều mạng móc cổ họng muốn phun ra, nhưng lập tức lại bị nam nhân ngăn cản.
Phương pháp ngăn cản hắn rất đơn giản, sau một trận quyền đấm cước đá Hà Húc không còn bất kỳ khí lực đấu tranh nào, tê liệt ngã xuống đất gian nan thở dốc.
Sau khi xác nhận Hà Húc sẽ không có hành động gì nữa, người đàn ông xoay người đi ra kho hàng, khóa cửa từ bên ngoài.
Người đàn ông đeo kính vừa vặn châm điếu thuốc thứ hai, thoáng thấy anh ta đi ra thờ ơ hỏi: “Làm xong việc rồi?”
“Mới vừa đút thuốc xong, chờ thuốc có tác dụng liền ném cậu ta ra phố sau.”
“Làm sạch sẽ một chút. “Người đàn ông đeo kính rít một hơi thật dài,“ Tôi cũng không muốn chùi mông cho cậu.”
Ước chừng thời gian không còn nhiều lắm, người đàn ông một lần nữa trở lại kho hàng, Hà Húc cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt đã ửng đỏ không bình thường, hô hấp cũng đã trở nên nặng nề, ngay cả âu phục ngay ngắn cũng bị kéo đến lỏng lẻo.
“Cái này không phải đã có hiệu quả sao?”
Người đàn ông cười giễu cợt túm lấy Hà Húc, ném cậu vào trong xe tự mình vòng qua ghế lái, lái xe đưa Hà Húc ra phố sau.”
Phố sau là một trong những con phố phức tạp nhất Dung thành. Nơi này thật giống như là một nơi vô luật vô pháp, tội phạm bạo lực không lúc nào là không ở chỗ này trình diễn, nhưng sở dĩ nơi này nổi danh nhất còn vì một chuyện khác.
Chỗ sâu nhất của khu phố là mục tiêu của đàn ông, nơi này mỗi ngày đều tụ tập rất nhiều người say xỉn, hơn nữa còn là người say nam nữ đều ăn sạch, không cự tuyệt bất cứ cái gì.
Cả con phố phía sau là nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất Dung Thành, nhưng mà bất kể bên trên chỉnh đốn bao nhiêu lần, tội ác nơi này đều không nhận được bất kỳ chấn chỉnh nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Người đàn ông lái xe vào tận cùng bên trong, từ trong xe lôi Hà Húc ra, ném như ném bao cát ở giữa đường, chỉ chốc lát đã bị vây quanh bởi mấy người say rượu.
Cũng có người không có mắt tiến đến bên cạnh nam nhân, khiêu khích lỗ mãng còn chưa kịp nói ra miệng đã bị nam nhân một quyền đánh gãy cằm, thống khổ lại hoảng sợ nhanh chóng chạy đi.
“Hãy tận hưởng đi, đây là thứ mày xứng đáng được nhận.”
Người đàn ông cười lạnh nói xong liền lái xe rời đi, để Hà Húc ở trên mặt đất đối diện với mấy người đàn ông cả người say khướt.
Thân thể nóng đến dọa người, Hà Húc không phải kẻ ngốc, đã sớm hiểu mình bị chuốc thuốc gì. Dưới loại tình huống này đem cậu ném ở đây, không cần những người này sói đói vồ ăn, chính cậu đều có rất lớn xác suất tự mình đưa tới cửa.
Hà Húc dốc hết toàn lực bò về phía bãi cỏ phía sau, gạch vây quanh phần lớn đã muốn rớt ra, Hà Húc dùng sức móc ra một khối, nắm trong tay nặng nề ném về phía người đàn ông đầu tiên nhào tới.
Người đàn ông bị đập vỡ đầu, kêu rên rời đi, những người khác thấy thế cũng nhao nhao dừng bước, không dám tiến lên nữa.
Nhưng không một ai rời đi.
Hà Húc trong lòng rõ ràng, những người này đều hiểu chuyện gì xảy ra với cậu, bọn hắn không động thủ, nhưng đều ở đây chờ cậu bị dồn tới cực hạn.
Lý trí rất nhanh sụp đổ, Hà Húc hoảng loạn sờ kim cài áo trước người, bất chấp tất cả lập tức kéo xuống dùng sức đâm kim vào đầu ngón tay.
Đau đớn làm cậu hồi phục vài phần lý trí, Hà Húc mồ hôi lạnh chảy ròng quỳ trên mặt đất, không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình.
“Hà Húc, hoặc là sống trong sạch, nếu không cũng chỉ có thể đi tìm chết!”
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
*Hôm qua đang edit thì cúp điện ạ*
*À nhắc lại là truyện này ngược, ngược thụ rất ác nên ai không chịu được thì đừng theo. tui cũng chưa đọc hết để dành hứng thú edit tiếp nên không thể đảm bảo được mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào. Cảm thụ là của mỗi người, nếu đúng gu thì chúng ta ở lại bên nhau nhó. Iu iu <3*
Người đeo kính đi ở phía trước, người đánh ngất Hà Húc kéo cậu vẫn còn chưa tỉnh táo đi theo phía sau, người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất nghe tiếng thì nghiêng đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Sao lại chậm như vậy?”
Nam nhân thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, khóe mắt hơi có hai đạo nếp nhăn không rõ ràng lắm, cho dù một động tác xoay người đơn giản cũng lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Cậu ta vẫn không xuất hiện một mình như đã hứa, phải chờ lúc không có ai nên tốn chút thời gian. “ Người đàn ông đeo kính cúi đầu cung kính giải thích, nói xong hơi ngước mắt lên,“ Ngài muốn xem qua một chút không?”
Tiêu Sách nghe vậy mi tâm hơi động, đưa tay vào túi sờ điếu thuốc, chán ghét khoát tay: “Không cần, nhìn thấy khuôn mặt này tôi sẽ buồn nôn.”
“Vậy ngài định xử trí cậu ta như thế nào?”
Tiêu Sách hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra khói, nheo mắt dập tắt điếu thuốc: “Cho một liều thuốc, sau đó ném ra ngõ sau đi.”
“Hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây.”
Người đàn ông đeo kính gật đầu đáp ứng, xoay người ý bảo kéo Hà Húc theo, sau đó đi trước một bước ra cửa như lúc mới vào.
Đi tới giữa sân, người đàn ông đeo kính mới rút thuốc lá từ trong bao thuốc ra, một tay mở bật lửa đốt, híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài dặn dò người đàn ông phía sau: “Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi.”
“Sách ca có đủ biện pháp, lại có thể nghĩ ra đem tiểu tiện nhân này ném ra phố sau, chậc, đến buổi tối thật là náo nhiệt!”
Trên mặt gã đeo kính hiện ra vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng ngước mắt, “Còn rảnh rỗi ở đây nói nhảm, không bằng đi làm sớm một chút.”
Người đàn ông đang nói chuyện mặt mày hớn hở vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, lập tức kinh sợ, cúi đầu đáp vài tiếng “Vâng” rồi kéo Hà Húc rời đi.
Người đàn ông cẩu thả kéo Hà Húc, trên đường xóc nảy, hai chân Hà Húc lại cọ xát qua lại trên mặt đất, tác dụng của việc giật điện còn chưa qua, nhưng Hà Húc thật sự đã bị đánh thức.
Hà Húc cố sức mở mắt, tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra hình như mình đang ở trong một sân viện rất rộng lớn.
Chậm lại vài phút, Hà Húc khôi phục một ít thể lực, liền cố gắng giẫm lên mặt đất muốn ngăn cản mình tiếp tục bị kéo đi, người đàn ông cảm nhận được lực cản, quay đầu nhìn lại, phát hiện Hà Húc đã tỉnh táo.
“Tỉnh rồi? Thật đúng lúc.”
Người đàn ông nở một nụ cười không mấy thân thiện, tăng thêm sức lực kéo Hà Húc đi về phía một nhà kho trước mặt, cả người Hà Húc vô lực giãy dụa nhưng không được, dễ dàng bị kéo vào trong.
Trong nhà kho tích rất nhiều bụi bặm, thoạt nhìn bình thường cũng sẽ không có ai tới, Hà Húc bị ném trên mặt đất, thân thể rơi xuống bị cả đống tro bốc lên sặc đến mức cậu không nhịn được ho mạnh, cậu ho đến đỏ bừng cả mặt mới miễn cưỡng ngừng lại, khàn giọng khó khăn nhắc lại: “Các người bắt nhầm người rồi, tôi không phải Tề Nhạc.”
“Mày không phải Tề Nhạc chẳng lẽ lão tử là Tề Nhạc?” người đàn ông rút một tấm ảnh từ trong ngực ra ném vào mặt Hà Húc, sau đó mắng tiếp: “Đây không phải mày thì là ai?”
Hà Húc nhặt tấm ảnh lên, là chụp trong buổi họp báo, người trong ảnh mặc bộ quần áo này, rõ ràng là Tề Nhạc.
“Tôi đã nói tôi không phải, tôi là...”
“Nghe nói mày là ảnh đế con mẹ nó thế thì diễn cho lão tử xem thử?”
Người đàn ông tức giận vung tay qua, trực tiếp ném Hà Húc đi thật xa, trán đụng vào góc rương chảy máu.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lúc này Hà Húc đã không còn tự hỏi việc này có ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai hay không, tình huống trước mắt cậu rất có thể sẽ không còn mạng để trở về, việc cấp bách là bảo vệ tính mạng trước đã.
Hà Húc gian nan từ trên mặt đất đứng lên, cậu thật giống như một cái hồ lô bị ném vào trong nước đường lăn một vòng, trên âu phục quý giá dính đầy bụi bặm, thoạt nhìn chật vật lại buồn cười.
Vì không muốn chọc giận người đàn ông kia mà khiến cho mình chịu thêm khổ, Hà Húc từ bỏ con đường nói rõ thân phận này, đang lúc cậu cân nhắc nên làm thế nào cho phải, nam nhân bỗng nhiên túm lấy cậu đổ một bình chất lỏng gì đó vào miệng.
Hà Húc theo bản năng ngậm chặt răng, nhưng lại bị người đàn ông đấm hai quyền vào bụng không thể không đau đến há miệng, người đàn ông bóp miệng cậu rót cả chai chất lỏng xuống, sau khi xác nhận Hà Húc đã nuốt xong mới ném cậu xuống đất.
Tuy rằng không biết mình uống cái gì, nhưng trực giác Hà Húc khẳng định đây không phải thứ tốt lành gì, liều mạng móc cổ họng muốn phun ra, nhưng lập tức lại bị nam nhân ngăn cản.
Phương pháp ngăn cản hắn rất đơn giản, sau một trận quyền đấm cước đá Hà Húc không còn bất kỳ khí lực đấu tranh nào, tê liệt ngã xuống đất gian nan thở dốc.
Sau khi xác nhận Hà Húc sẽ không có hành động gì nữa, người đàn ông xoay người đi ra kho hàng, khóa cửa từ bên ngoài.
Người đàn ông đeo kính vừa vặn châm điếu thuốc thứ hai, thoáng thấy anh ta đi ra thờ ơ hỏi: “Làm xong việc rồi?”
“Mới vừa đút thuốc xong, chờ thuốc có tác dụng liền ném cậu ta ra phố sau.”
“Làm sạch sẽ một chút. “Người đàn ông đeo kính rít một hơi thật dài,“ Tôi cũng không muốn chùi mông cho cậu.”
Ước chừng thời gian không còn nhiều lắm, người đàn ông một lần nữa trở lại kho hàng, Hà Húc cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt đã ửng đỏ không bình thường, hô hấp cũng đã trở nên nặng nề, ngay cả âu phục ngay ngắn cũng bị kéo đến lỏng lẻo.
“Cái này không phải đã có hiệu quả sao?”
Người đàn ông cười giễu cợt túm lấy Hà Húc, ném cậu vào trong xe tự mình vòng qua ghế lái, lái xe đưa Hà Húc ra phố sau.”
Phố sau là một trong những con phố phức tạp nhất Dung thành. Nơi này thật giống như là một nơi vô luật vô pháp, tội phạm bạo lực không lúc nào là không ở chỗ này trình diễn, nhưng sở dĩ nơi này nổi danh nhất còn vì một chuyện khác.
Chỗ sâu nhất của khu phố là mục tiêu của đàn ông, nơi này mỗi ngày đều tụ tập rất nhiều người say xỉn, hơn nữa còn là người say nam nữ đều ăn sạch, không cự tuyệt bất cứ cái gì.
Cả con phố phía sau là nơi có tỷ lệ tội phạm cao nhất Dung Thành, nhưng mà bất kể bên trên chỉnh đốn bao nhiêu lần, tội ác nơi này đều không nhận được bất kỳ chấn chỉnh nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Người đàn ông lái xe vào tận cùng bên trong, từ trong xe lôi Hà Húc ra, ném như ném bao cát ở giữa đường, chỉ chốc lát đã bị vây quanh bởi mấy người say rượu.
Cũng có người không có mắt tiến đến bên cạnh nam nhân, khiêu khích lỗ mãng còn chưa kịp nói ra miệng đã bị nam nhân một quyền đánh gãy cằm, thống khổ lại hoảng sợ nhanh chóng chạy đi.
“Hãy tận hưởng đi, đây là thứ mày xứng đáng được nhận.”
Người đàn ông cười lạnh nói xong liền lái xe rời đi, để Hà Húc ở trên mặt đất đối diện với mấy người đàn ông cả người say khướt.
Thân thể nóng đến dọa người, Hà Húc không phải kẻ ngốc, đã sớm hiểu mình bị chuốc thuốc gì. Dưới loại tình huống này đem cậu ném ở đây, không cần những người này sói đói vồ ăn, chính cậu đều có rất lớn xác suất tự mình đưa tới cửa.
Hà Húc dốc hết toàn lực bò về phía bãi cỏ phía sau, gạch vây quanh phần lớn đã muốn rớt ra, Hà Húc dùng sức móc ra một khối, nắm trong tay nặng nề ném về phía người đàn ông đầu tiên nhào tới.
Người đàn ông bị đập vỡ đầu, kêu rên rời đi, những người khác thấy thế cũng nhao nhao dừng bước, không dám tiến lên nữa.
Nhưng không một ai rời đi.
Hà Húc trong lòng rõ ràng, những người này đều hiểu chuyện gì xảy ra với cậu, bọn hắn không động thủ, nhưng đều ở đây chờ cậu bị dồn tới cực hạn.
Lý trí rất nhanh sụp đổ, Hà Húc hoảng loạn sờ kim cài áo trước người, bất chấp tất cả lập tức kéo xuống dùng sức đâm kim vào đầu ngón tay.
Đau đớn làm cậu hồi phục vài phần lý trí, Hà Húc mồ hôi lạnh chảy ròng quỳ trên mặt đất, không ngừng ở trong đầu nhắc nhở chính mình.
“Hà Húc, hoặc là sống trong sạch, nếu không cũng chỉ có thể đi tìm chết!”
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
*Hôm qua đang edit thì cúp điện ạ*
*À nhắc lại là truyện này ngược, ngược thụ rất ác nên ai không chịu được thì đừng theo. tui cũng chưa đọc hết để dành hứng thú edit tiếp nên không thể đảm bảo được mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào. Cảm thụ là của mỗi người, nếu đúng gu thì chúng ta ở lại bên nhau nhó. Iu iu <3*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất