Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 73

Trước Sau
Trong phòng trọ đơn sơ tản ra mùi gỗ đặc trưng của đồ dùng cũ, Tạ Thanh Dao cau mày nhìn chung quanh một vòng, ôm Hà Húc đi vào phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng so với phòng khách còn trống trải hơn.

Phòng ngủ không rộng rãi chỉ có một cái giường gỗ không lớn, ngoại trừ đầu giường chất một con búp bê bằng gỗ nhìn có chút cũ kỹ, cả phòng trống rỗng không còn bất kỳ đồ vật trang trí dư thừa nào.

Tạ Thanh Dao an bày tốt cho Hà Húc, Tiết Lạc vừa vặn dẫn La Ương mới nhận được thông báo vội vàng quay đầu chạy tới.

La Ương ý tứ chào hỏi Tạ Thanh Dao rồi để đồ xuống kiểm tra tình hình của Hà Húc, vừa kiểm tra vừa hỏi Tạ Thanh Dao bên cạnh: “Hôm nay cậu ấy có uống nhiều rượu không?”

“Có, rất nhiều. “Tạ Thanh Dao đứng bên giường, một tay đút túi trả lời.

“Thật là, quả thực xằng bậy. “La Ương lải nhải phàn nàn, động tác kiểm tra cũng nhanh hơn vài phần,“ Bệnh dạ dày nặng như vậy sao còn dám uống nhiều rượu, là không cần dạ dày nữa hay sao?”

“Rất nghiêm trọng? “Tạ Thanh Dao nghe vậy nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy, dạ dày Hà Húc vẫn không tốt. Lúc trước tôi đã nói với cậu ấy bệnh dạ dày phải dưỡng, ba bữa phải ăn đúng giờ, cố gắng không uống rượu. Thật là, hoàn toàn không nghe lời tôi khuyên.”

Tạ Thanh Dao từ trên cao liếc nhìn Hà Húc đang ngủ cũng thống khổ nhíu mày, cúi người đưa tay xoa dịu mi tâm đang nhíu lại của Hà Húc, vuốt ve nhiệt độ nóng bỏng nơi đó, tay Tạ Thanh Dao nhịn không được dừng lại một hồi.

Đang muốn thu tay lại, Hà Húc mê man giống như cảm giác được bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Dao, nghiêng người hai tay ôm lấy cánh tay hắn, lẩm bẩm một tiếng: “Đừng giết con, ba... đừng giết con...”

Lòng Tạ Thanh Dao trầm xuống, Hà Húc nắm lấy tay hắn run rẩy, rõ ràng là sợ hãi đến cực hạn. Hà Húc lúc mơ thấy Hà Vi đều sẽ sợ hãi đến mức này, hắn lúc trước vậy mà lợi dụng điểm ấy...

Sự áy náy khó diễn tả dâng lên, Tạ Thanh Dao tự trách khẽ vuốt đỉnh đầu cậu vài cái.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

“Trước tiên tiêm một mũi đi, nếu như ngày mai sốt còn chưa hạ, phải lập tức đưa đến bệnh viện.”

Hà Húc vẫn nắm chặt Tạ Thanh Dao không buông, La Ương cầm kim tiêm không thể nào xuống tay, có chút đau đầu gãi gãi, chỉ có thể nhờ Tạ Thanh Dao hỗ trợ.

Tạ Thanh Dao ôn nhu dỗ dành nửa ngày cũng không thấy Hà Húc buông tay, lại nổi lên hiệu quả ngược lại khiến Hà Húc càng nắm càng chặt, rơi vào bất lực Tạ Thanh Dao chỉ có thể lạnh giọng hù dọa cậu: “Không nghe lời thì sẽ giết em thật đó, thò tay ra.”

La Ương đang muốn châm chọc Tạ Thanh Dao đây là thao tác gì, kết quả thấy thân thể Hà Húc cứng đờ, sau đó thật sự ngoan ngoãn đưa tay ra.



Thuận lợi tiêm cho Hà Húc xong, La Ương ở lại một lúc quan sát tình hình, sau khi xác nhận Hà Húc không có gì đáng ngại mới dặn dò vài câu rời đi.

Tiết Lạc đi ra ngoài tiễn La Ương, Tạ Thanh Dao ngồi ở bên giường đưa tay sờ trán Hà Húc, tuy rằng nhiệt độ vẫn rất cao, nhưng so với lúc đầu đã chuyển biến tốt hơn không ít, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Vệ vĩ âm thầm phụ trách bảo vệ Tề Nhạc gọi điện thoại tới báo cáo tình huống mới nhất, nói là Tề Nhạc ở quán bar uống rất nhiều rượu, hiện tại đã bình an trở lại biệt thự, hiện tại phỏng chừng đã nghỉ ngơi.

Tạ Thanh Dao nghe vậy nhíu mày, phân phó vệ sĩ đi vào kiểm tra tình huống, còn mình thì lập tức cầm lấy áo khoác rời khỏi chỗ ở của Hà Húc, gọi điện thoại bảo Tiết Lạc giữ La Ương lại, mang theo anh ta nhanh chóng chuẩn bị xe trở về biệt thự.

Động tĩnh trong phòng theo tiếng cửa lớn đóng lại toàn bộ chôn vùi, Hà Húc ở trong bóng tối chậm rãi mở mắt, đưa tay lên chỗ Tạ Thanh Dao vừa sờ qua, chua xót nhếch khóe miệng.

Vừa rồi khi dần dần tỉnh táo đã cảm giác được Tạ Thanh Dao ở bên cạnh cậu, Hà Húc liền đơn giản tiếp tục giả bộ ngủ không mở mắt, vừa lúc cậu cũng không biết nên ở một mình với Tạ Thanh Dao như thế nào.

Tạ Thanh Dao thay đổi thất thường thật sự làm cho người ta khổ não, Hà Húc có thể tiếp nhận người khác đối với cậu vẫn luôn không tốt, lại chịu không nổi người khác đối với cậu lúc tốt lúc xấu, loại cảm giác không tự giác muốn ôm ảo tưởng này rất khó chịu, cậu không thích nó.

Suy nghĩ lung tung một hồi, Hà Húc nổi lên buồn ngủ, đắp chăn ngủ tiếp, ngủ mãi đến hừng đông, điện thoại di động bên gối chói tai vang lên.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc buồn ngủ nghiêng người đứng lên, trải qua một đêm tuy rằng cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn có chút sốt, ý thức không rõ sờ qua điện thoại di động, Hà Húc khàn khàn nói “Alo”, bên kia liền vang lên câu hỏi vừa vui mừng vừa kinh ngạc của Đỗ Minh Vũ.

“Anh đã gom đủ tiền phẫu thuật rồi sao không nói cho tôi biết?”

Hà Húc tỉnh táo trong chớp mắt, cầm lấy điện thoại truy hỏi: “Cậu nói cái gì? Tiền phẫu thuật đã gom đủ rồi?”

“Đúng vậy, y tá nói tối hôm qua đã giao đủ rồi...” Đỗ Minh Vũ nói, bỗng nhiên phản ứng lại, “Chẳng lẽ không phải anh đưa sao?”

“Không phải...” Hà Húc ngây ngẩn cả người, tiền không phải cậu đưa, cũng không thể là Tề Nhạc hoặc Tạ Thanh Dao, ngoài họ ra ai sẽ làm chuyện này?

“A? Vậy là có chuyện gì a?”

“Đừng nóng vội, tôi lập tức đi qua.”

Hà Húc vội vàng chạy tới bệnh viện, ở quầy thu ngân cùng y tá xác minh chuyện tiền phẫu thuật, chứng thực tối hôm qua quả thật có người trả tiền phẫu thuật cho Từ Phượng Chi, là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc cầu kỳ, đeo kính gọng vàng.



“Ai, chính là người kia, hôm qua ứng tiền thuốc men trước...” Cô y tá lơ đãng ngẩng đầu, vui mừng chỉ chỉ phía sau Hà Húc.

Hà Húc quay đầu theo hướng ngón tay cô, sau khi nhìn rõ diện mạo đối phương, vẻ mặt lập tức ngưng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi lui về phía sau hai bước.

Nam tử trẻ tuổi, âu phục giày da, đeo kính gọng vàng.

Người đàn ông hôm đó mỉm cười mời cậu lên xe......

Cố Khanh An thong dong tiến lên, trước khi Hà Húc lui vào góc tường mỉm cười vươn tay, tự giới thiệu: “Chào Hà tiên sinh, trước đây chúng ta đã gặp qua, tôi họ Cố, Cố Khanh An.”

Hà Húc chế trụ vách tường phía sau, miễn cưỡng trấn định lại để tránh bản thân sợ hãi, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh tới đây có mục đích gì?”

“Này không giống như là ngữ khí dùng nói chuyện với ân nhân vừa vươn tay giúp đỡ mình phải không?” Cố Khanh An cũng không căm tức, thu tay như cũ cười híp mắt hỏi.

“Tôi nhớ ra anh... Không, là các người sẽ không tốt bụng như vậy chứ. “Hà Húc đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt đối phương, trực tiếp hỏi:“ Nói đi, cái giá phải trả là gì?”

Cố Khanh An kinh ngạc trực tiếp nhìn Hà Húc, sửng sốt một chút rồi cười, “Xem ra Sách ca nói không sai, cậu thật sự là người phù hợp nhất.”

“Sách ca? “Hà Húc lần đầu tiên nghe đến cái tên này, không nhịn được nhíu mày.

“Là ông chủ của tôi, anh ấy muốn gặp cậu. “Ngữ điệu Cố Khanh An rất bình thản, nhưng ngữ khí nói chuyện lại giống như căn bản không có chỗ thương lượng,“ Cậu hẳn là sẽ không cự tuyệt chứ?”

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc siết chặt nắm đấm, trải qua đau đớn thê thảm lần trước hiện rõ mồn một trước mắt, để cho chính mình đi gặp nhân vật nguy hiểm kia, cậu vừa sợ vừa phẫn nộ, làm sao có thể không muốn cự tuyệt, nhưng đối phương ứng trước tiền phẫu thuật, lại không cho phép cậu cự tuyệt.

Huống hồ, ngay cả Tạ Thanh Dao cũng không biết cậu đang xoay sở tiền thuốc men cho Từ Phượng Chi, mà “Sách ca” này lại hiểu rõ tình huống của cậu như lòng bàn tay, nói cách khác cậu hoàn toàn nằm trong tay đối phương.

Căn bản không còn đường lui.

“Được, tôi đi theo anh.”

*Tới nữa ròi đó =))))*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau