Chương 1
1
H thành Trang gia đại thiếu gia Trang Tư Nùng từ trong một huyện thành nhỏ ở phía nam mang về một nam nhân, giấu trong một biệt thự giữa sườn núi ở Viên Cảnh Đạo không cho người khác nhìn thấy, còn cưng chiều như châu như bảo, tạo thành một câu chuyện kim ốc tàng kiều phong lưu.
Người trong giới đều coi chuyện này giống như trò cười, cười chim hoàng yến bị giấu đi kia, cũng cười Trang Tư Nùng yêu thích tiết mục đóng vai thâm tình, còn lại nhiều hơn là chờ xem phản ứng của Trang gia đại gia trưởng Trang Yến Đình.
Mấy năm trước, Trang Tư Nùng bộc lộ, đối tượng chính là bạn học thời đại học của hắn.
Huyên náo đến oanh oanh liệt liệt khiến toàn thành đều chế giễu.
Trang Yến Đình hỏi hắn muốn vị trí người thừa kế của Trang gia hay là muốn cái gọi là tình yêu kia. Trang Tư Nùng chọn tình yêu, bị đuổi ra khỏi nhà chịu khổ hơn một năm, sau đó đành phải ảo não trở về.
Về phần người yêu của hắn, cầm vé máy bay cùng tiền ra nước ngoài theo đuổi giấc mộng rồi.
Trang Tư Nùng trải qua chuyện này, thông minh hơn rất nhiều, thành thật tiếp quản sự nghiệp gia tộc, nhưng tình cờ cũng vẫn sẽ còn chút oán khí.
Ví dụ như thích chơi nam nhân, đầu bảng của club, minh tinh ca sĩ, thanh xuân sinh viên,...Cho dù dùng lí do vì tình yêu hay đùa giỡn để bao dưỡng, thì nói cho cùng vẫn là giao dịch tiền trao cháo múc.
Chỉ có vị đang ở Viên Cảnh Đạo này là bất đồng, bởi vì cậu đã bị nuôi hai năm, hơn nữa còn được bảo vệ rất khá, đến nay còn chưa có người nào gặp qua.
Người trong giới đều nói Trang Tư Nùng lúc này chắc là yêu thật, mối tình kế tiếp mối tình đầu, cũng không biết Trang Yến Đình sẽ dùng đến thủ đoạn lôi đình gì để trừng phạt.
Bất quá nghĩ một chút, hẳn là sẽ không đơn giản như lần trước.
Dù sao Trang Tư Nùng cũng coi như có chút thành tựu, không phải sao?
...
Chạng vạng năm giờ, xe lái vào ga ra biệt thự, Trang Tư Nùng từ trong xe bước xuống, chân cũng có chút lảo đảo.
Đêm nay hắn trở về nhà cũ một chuyến, uống hơi nhiều rượu, tâm tình cũng rất không vui, liền đến biệt thự ở Viên Cảnh Đạo tìm Hà Cảnh Tú.
Trang Tư Nùng gõ cửa ầm ầm, qua hồi lâu mới nghe trong phòng truyền đến tiếng lẹt xẹt, rất nhanh đã có người tới mở cửa.
Cửa mở một khe nhỏ, Hà Cảnh Tú nhìn Trang Tư Nùng: "A Nùng?"
Cậu nhỏ giọng nói, âm thanh vừa mềm vừa yếu, giống như gió mát thổi qua lá sen trong hồ.
Trang Tư Nùng lớn tiếng nói: "Mở cửa."
Hà Cảnh Tú đóng cửa lại, tháo dây xích ra rồi mới mở cửa.
Trang Tư Nùng nghiêng ngả đi vào, quanh quanh co co dựa vào tủ giày, dừng lại cả nửa ngày mới đứng lên ngã vào trên ghế sopha, một cánh tay còn gác lên một bên ghế.
Hà Cảnh Tú rót một ly nước ấm đặt ở bên cạnh bàn, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện với Trang Tư Nùng, cầm lấy len đang đan được một nửa tiếp tục làm.
Trầm mặc như nước.
Không biết qua bao lâu, Trang Tư Nùng đứng dậy uống hết nước ấm, trước khi lên lầu rửa mặt mới nói một câu: "Ngày kia cậu theo tôi về nhà cũ."
Hà Cảnh Tú sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Cậu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đan đồ vật, cũng không thể bắt bẻ được gì, quả thực ngoan đến giống như búp bê.
Trang Tư Nùng mặt không hề cảm xúc đi lên lầu.
Hà Cảnh Tú vẫn luôn đan đến lúc chuông vang mới dừng.
Mười giờ, là giờ ngủ của cậu.
...
Ngày thứ hai, Trang Tư Nùng xuống lầu, lại cùng Hà Cảnh Tú nhắc lại việc muốn cậu về nhà cũ.
Hà Cảnh Tú: "Tôi biết rồi."
Trang Tư Nùng: "Cậu biết nên làm như thế nào. Ít nói, ít làm, ngoan một chút là được. Ba tôi, y sẽ không làm khó dễ cậu." Dừng mộ chút, hắn lạnh lùng chế giễu nói: "Y xem thường đồ chơi."
Ở trong mắt Trang Yến Đình, Hà Cảnh Tú chính là món đồ chơi nhỏ mà hắn nuôi, không đáng để nhắc đến.
Hà Cảnh Tú ăn xong điểm tâm liền đến hoa viên tưới nước. Cậu đội mũ rơm, mặc quần áo đơn giản rộng rãi, ở dưới ánh mặt trời buổi sáng trắng đến lóa mắt.
Trang Tư Nùng đứng ở bên trong cửa sổ sát đất nhìn hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần mới ở trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu thảng thốt rời đi.
Ô tô lái đi, Hà Cảnh Tú vẫn cứ tiếp tục làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ.
Nhìn qua giống như đều không chút nào để ý đến sự tới lui của Trang Tư Nùng.
Ngày thứ ba, Trang Tư Nùng mang theo một bộ âu phục mới đưa cho Hà Cảnh Tú, đó là quần áo được đặc biệt làm theo số đo của cậu.
Sau khi Hà Cảnh Tú mặc vào, liền đem đầu tóc chải gọn lên, lộ ra ngũ quan đẹp đẽ đến cực điểm.
Trang Tư Nùng xem trong nháy mắt liền cau mày, hắn không xác định được việc đưa Hà Cảnh Tú ra ngoài, có phải hay không là quyết định chính xác. Nhưng mà không chờ hắn kịp suy nghĩ ra đáp án, thì Hà Cảnh Tú đã bị hắn đưa tới nhà cũ.
Nhà cũ có một buổi tiệc tối, là tiệc mừng sinh nhật của Trang Yến Đình.
Có tiếng trong thương giới toàn bộ đều được mời, hơn nữa người có thể được mời tới thân phận không phú cũng quý. Tiệc tối đèn đuốc lộng lẫy, ngựa xe như nước, nhóm người nổi danh thì tụm năm tụm ba cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ.
Trang Tư Nùng rốt cuộc cũng không đưa Hà Cảnh Tú đi từ cổng lớn vào tiệc tối, hắn chỉ định đưa Hà Cảnh Tú đến thị uy với Trang Yến Đình, chứ không phải đưa cậu vào trong bầy sói.
Hắn nhờ quản gia ở nhà cũ hỗ trợ dẫn Hà Cảnh Tú đến một phòng khách yên tĩnh để đợi, không cần phải đến tiệc tối ở đại sảnh.
Quản gia nhà cũ nhìn thấy Hà Cảnh Tú, trong lòng cũng bị tướng mạo của tiểu thanh niên này khiến cho kinh diễm không thôi.
Ông cũng coi như là kiến thức rộng rãi, mỹ nhân gặp qua vô số, cũng biết phàm là người đều có điểm thiếu sót.
Nhưng Hà Cảnh Tú không giống như vậy, thứ cậu sở hữu đều rất tốt.
Lần đầu tiên nhìn cậu chính là kinh diễm, nhìn thêm vài lần đều có cảm giác phải bị si ngốc luân hãm.
Vị này, so với những người trước kia thì tốt hơn nhiều.
Quản gia nhà cũ suy nghĩ như vậy, song sau khi dẫn Hà Cảnh Tú đến phòng khách lầu ba thì thật không ngờ phòng đã sớm bị một nữ khách chiếm mất. Bất đắc dĩ, quản gia nhà cũ không thể làm gì khác hơn là mang cậu đi đến lầu bốn không người, ở trong phòng ăn nhỏ sát vách với thư phòng.
Lầu bốn đâu đâu cũng có theo dõi, lúc thường đều không cho người khác đến.
Quản gia nhà cũ nghĩ Trang Tư Nùng là muốn mang theo Hà Cảnh Tú đến ngả bài, phỏng chừng cũng phải nói chuyện ở lầu bốn, liền thẳng thắn dẫn người tới đây.
Ông nói có việc có thể rung chuông hoặc gọi điện thoại tìm, nhưng không được đi loạn.
Ý tứ là địa phương không nên đến thì đừng đến, đồ vật không nên chạm thì đừng chạm.
Hà Cảnh Tú: "Vâng."
Trang quản gia thấy cậu thực thông minh liền rời đi, toàn bộ hành trình đều không đối với Hà Cảnh Tú lộ ra xem thường hoặc bất kính.
Hà Cảnh Tú ngồi ở trên ghế mây, bất tri bất giác biến thành cuộn mình, hai chân cũng co lại, còn từ bên cạnh lấy mấy cái gối đặt ở đầu, cánh tay cùng trên lưng, giống như một con mèo lười nhác.
Cậu buồn ngủ mà chờ Trang Tư Nùng đến tìm mình.
Nhưng Trang Tư Nùng lại quên mất cậu.
Lúc tiệc tối tiến hành được một phần ba, thì có một thanh niên tướng mạo khá tinh xảo đẹp đẽ đi tới, thành công cướp đi ánh mắt của mọi người.
Cậu ta gọi là Thẩm Gia Chân, là mối tình đầu của Trang Tư Nùng.
Thẩm Gia Chân về nước, rốt cuộc cũng trở thành một trong những người nổi tiếng có đủ tư cách để tham gia tiệc tối của Trang Yến Đình, lột xác trở nên càng thêm chói mắt.
Trang Tư Nùng động tâm là việc không thể nghi ngờ, còn quên luôn cả Hà Cảnh Tú vẫn đang đợi mình, nghiến răng nghiến lợi vì tình cũ khó quên mà dính lấy Thẩm Gia Chân, khiến cho lửa tình cháy càng thêm cháy bạo.
Động tĩnh trong tiệc tối tất cả đều được truyền đạt đến trước mặt vị chủ nhân ở lầu bốn, quản gia hỏi: "Tiên sinh, muốn mời Thẩm tiên sinh đến sao?"
Nam nhân bên cạnh giá sách quay đầu lại, y có một khuôn mặt ôn hòa nho nhã, sống mũi cao thẳng có thêm một chiếc kính gọng vàng, che đi một đôi mắt hắc trầm liễm diễm.
"Trang Tư Nùng dẫn theo người nào?"
"Hà tiên sinh." Quản gia nói: "Cậu ấy đang ở phòng ăn nhỏ cách vách."
Trang Yến Đình: "Hắn mang ai trở về liền để người đó đến."
Quản gia đã hiểu.
Quản gia đang muốn đi, Trang Yến Đình bỗng nhiên mở miệng: "Hà gì?"
Quản gia sửng sốt một chút, thời điểm chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Trang Yến Đình mới đột nhiên phản ứng lại: "Hà Cảnh Tú. Tên đầy đủ của Hà tiên sinh là Hà Cảnh Tú."
"Ừm."
Quản gia liền đợi môt hồi cũng không đợi được câu dặn dò tiếp theo của Trang Yến Đình, đành phải rời đi.
...
Sau khi tiệc tối kết thúc, Thẩm Gia Chân bị lưu lại.
Trang Tư Nùng đi đến thư phòng lầu bốn gặp Trang Yến Đình, hắn nói: "Ba, con dẫn người đến để ngài gặp một lần."
Trang Yến Đình chống gậy đi rải thức ăn cho con cá phản thiên đao màu đen mà y nuôi ở trong hồ nước, thần sắc lãnh đạm, khiến người phỏng đoán không ra.
Cứ việc Trang Tư Nùng đã một mình chống đỡ một phương bắt đầu tiếp quản sinh ý gia tộc, nhưng ở trước mặt Trang Yến Đình, hắn vẫn như trước thấp thỏm bất an giống như một thằng nhóc.
"Ba, em ấy là người con yêu, con hy vọng ngài có thể tác thành cho chúng con." Trang Tư Nùng thao thao nói: "Em ấy rất tốt, rất biết điều, ngài sẽ thích em ấy. Em ấy gọi là Hà Cảnh Tú --------"
(ALice: Chỗ này vì đang đóng kịch cho Trang Yến Đình xem, nên mị để xưng hô thân mật một chút.)
"Không phải Thẩm Gia Chân?"
Trang Tư Nùng sững sờ, lúc này cũng khó chịu phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải cậu ta, cậu ta phản bội con, con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta!" Hắn lớn tiếng như vậy giống như đang nỗ lực thuyết phục Trang Yến Đình và chính hắn: "Thẩm Gia Chân hiện tại còn xem như không có chuyện gì xảy ra muốn quay đầu lại, làm gì có việc dễ dàng như vậy."
Hắn nói: "Con muốn trả thù cậu ta."
Trang Yến Đình: "Cho nên?"
Trang Tư Nùng cẩn thận từng li từng tí một thăm dò: "Con hy vọng ngài có thể đồng ý để Tiểu Cảnh ở lại nhà cũ, để người nhà họ Trang cùng bên ngoài đều biết cậu ấy là người Trang gia chúng ta."
Trang Yến Đình quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cực kì thâm trầm giấu sau chiếc kính gọng vàng, khiến người nhìn không thấu biến hóa bất thường.
Y chậm rãi nói: "Đối với bên ngoài tuyên cáo Hà Cảnh Tú là người Trang gia?"
"Đúng."
Trang Yến Đình nở nụ cười, "Được."
"Ba, ngài đồng ý?!" Trang Tư Nùng rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút quái lạ, hắn đoán không ra ý nghĩ Trang Yến Đình, sợ y tâm tư thâm trầm.
Bởi vậy phản ứng đầu tiên là hoài nghi cùng âm mưu, chứ không cảm thấy kinh hỉ.
Nhưng mặc cho hắn làm sao hoài nghi, Hà Cảnh Tú vẫn là ở tại nhà cũ.
Tác giả có lời muốn nói:
Công là Trang Yến Đình, lão nam nhân, là lão phụ thân của Trang Tư Nùng, mới đầu là thấy sắc nảy lòng tham, sau là nhà cũ bén lửa.
Thụ là đại mỹ nhân, nhu nhược thố ti hoa, cùng Trang Tư Nùng không phát sinh quan hệ.
- --------------------
ALice: Ủng hộ mị bằng vài chiếc comment 'dễ xương' cho mị có động lực hen.
H thành Trang gia đại thiếu gia Trang Tư Nùng từ trong một huyện thành nhỏ ở phía nam mang về một nam nhân, giấu trong một biệt thự giữa sườn núi ở Viên Cảnh Đạo không cho người khác nhìn thấy, còn cưng chiều như châu như bảo, tạo thành một câu chuyện kim ốc tàng kiều phong lưu.
Người trong giới đều coi chuyện này giống như trò cười, cười chim hoàng yến bị giấu đi kia, cũng cười Trang Tư Nùng yêu thích tiết mục đóng vai thâm tình, còn lại nhiều hơn là chờ xem phản ứng của Trang gia đại gia trưởng Trang Yến Đình.
Mấy năm trước, Trang Tư Nùng bộc lộ, đối tượng chính là bạn học thời đại học của hắn.
Huyên náo đến oanh oanh liệt liệt khiến toàn thành đều chế giễu.
Trang Yến Đình hỏi hắn muốn vị trí người thừa kế của Trang gia hay là muốn cái gọi là tình yêu kia. Trang Tư Nùng chọn tình yêu, bị đuổi ra khỏi nhà chịu khổ hơn một năm, sau đó đành phải ảo não trở về.
Về phần người yêu của hắn, cầm vé máy bay cùng tiền ra nước ngoài theo đuổi giấc mộng rồi.
Trang Tư Nùng trải qua chuyện này, thông minh hơn rất nhiều, thành thật tiếp quản sự nghiệp gia tộc, nhưng tình cờ cũng vẫn sẽ còn chút oán khí.
Ví dụ như thích chơi nam nhân, đầu bảng của club, minh tinh ca sĩ, thanh xuân sinh viên,...Cho dù dùng lí do vì tình yêu hay đùa giỡn để bao dưỡng, thì nói cho cùng vẫn là giao dịch tiền trao cháo múc.
Chỉ có vị đang ở Viên Cảnh Đạo này là bất đồng, bởi vì cậu đã bị nuôi hai năm, hơn nữa còn được bảo vệ rất khá, đến nay còn chưa có người nào gặp qua.
Người trong giới đều nói Trang Tư Nùng lúc này chắc là yêu thật, mối tình kế tiếp mối tình đầu, cũng không biết Trang Yến Đình sẽ dùng đến thủ đoạn lôi đình gì để trừng phạt.
Bất quá nghĩ một chút, hẳn là sẽ không đơn giản như lần trước.
Dù sao Trang Tư Nùng cũng coi như có chút thành tựu, không phải sao?
...
Chạng vạng năm giờ, xe lái vào ga ra biệt thự, Trang Tư Nùng từ trong xe bước xuống, chân cũng có chút lảo đảo.
Đêm nay hắn trở về nhà cũ một chuyến, uống hơi nhiều rượu, tâm tình cũng rất không vui, liền đến biệt thự ở Viên Cảnh Đạo tìm Hà Cảnh Tú.
Trang Tư Nùng gõ cửa ầm ầm, qua hồi lâu mới nghe trong phòng truyền đến tiếng lẹt xẹt, rất nhanh đã có người tới mở cửa.
Cửa mở một khe nhỏ, Hà Cảnh Tú nhìn Trang Tư Nùng: "A Nùng?"
Cậu nhỏ giọng nói, âm thanh vừa mềm vừa yếu, giống như gió mát thổi qua lá sen trong hồ.
Trang Tư Nùng lớn tiếng nói: "Mở cửa."
Hà Cảnh Tú đóng cửa lại, tháo dây xích ra rồi mới mở cửa.
Trang Tư Nùng nghiêng ngả đi vào, quanh quanh co co dựa vào tủ giày, dừng lại cả nửa ngày mới đứng lên ngã vào trên ghế sopha, một cánh tay còn gác lên một bên ghế.
Hà Cảnh Tú rót một ly nước ấm đặt ở bên cạnh bàn, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện với Trang Tư Nùng, cầm lấy len đang đan được một nửa tiếp tục làm.
Trầm mặc như nước.
Không biết qua bao lâu, Trang Tư Nùng đứng dậy uống hết nước ấm, trước khi lên lầu rửa mặt mới nói một câu: "Ngày kia cậu theo tôi về nhà cũ."
Hà Cảnh Tú sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Cậu cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đan đồ vật, cũng không thể bắt bẻ được gì, quả thực ngoan đến giống như búp bê.
Trang Tư Nùng mặt không hề cảm xúc đi lên lầu.
Hà Cảnh Tú vẫn luôn đan đến lúc chuông vang mới dừng.
Mười giờ, là giờ ngủ của cậu.
...
Ngày thứ hai, Trang Tư Nùng xuống lầu, lại cùng Hà Cảnh Tú nhắc lại việc muốn cậu về nhà cũ.
Hà Cảnh Tú: "Tôi biết rồi."
Trang Tư Nùng: "Cậu biết nên làm như thế nào. Ít nói, ít làm, ngoan một chút là được. Ba tôi, y sẽ không làm khó dễ cậu." Dừng mộ chút, hắn lạnh lùng chế giễu nói: "Y xem thường đồ chơi."
Ở trong mắt Trang Yến Đình, Hà Cảnh Tú chính là món đồ chơi nhỏ mà hắn nuôi, không đáng để nhắc đến.
Hà Cảnh Tú ăn xong điểm tâm liền đến hoa viên tưới nước. Cậu đội mũ rơm, mặc quần áo đơn giản rộng rãi, ở dưới ánh mặt trời buổi sáng trắng đến lóa mắt.
Trang Tư Nùng đứng ở bên trong cửa sổ sát đất nhìn hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần mới ở trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu thảng thốt rời đi.
Ô tô lái đi, Hà Cảnh Tú vẫn cứ tiếp tục làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ.
Nhìn qua giống như đều không chút nào để ý đến sự tới lui của Trang Tư Nùng.
Ngày thứ ba, Trang Tư Nùng mang theo một bộ âu phục mới đưa cho Hà Cảnh Tú, đó là quần áo được đặc biệt làm theo số đo của cậu.
Sau khi Hà Cảnh Tú mặc vào, liền đem đầu tóc chải gọn lên, lộ ra ngũ quan đẹp đẽ đến cực điểm.
Trang Tư Nùng xem trong nháy mắt liền cau mày, hắn không xác định được việc đưa Hà Cảnh Tú ra ngoài, có phải hay không là quyết định chính xác. Nhưng mà không chờ hắn kịp suy nghĩ ra đáp án, thì Hà Cảnh Tú đã bị hắn đưa tới nhà cũ.
Nhà cũ có một buổi tiệc tối, là tiệc mừng sinh nhật của Trang Yến Đình.
Có tiếng trong thương giới toàn bộ đều được mời, hơn nữa người có thể được mời tới thân phận không phú cũng quý. Tiệc tối đèn đuốc lộng lẫy, ngựa xe như nước, nhóm người nổi danh thì tụm năm tụm ba cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ.
Trang Tư Nùng rốt cuộc cũng không đưa Hà Cảnh Tú đi từ cổng lớn vào tiệc tối, hắn chỉ định đưa Hà Cảnh Tú đến thị uy với Trang Yến Đình, chứ không phải đưa cậu vào trong bầy sói.
Hắn nhờ quản gia ở nhà cũ hỗ trợ dẫn Hà Cảnh Tú đến một phòng khách yên tĩnh để đợi, không cần phải đến tiệc tối ở đại sảnh.
Quản gia nhà cũ nhìn thấy Hà Cảnh Tú, trong lòng cũng bị tướng mạo của tiểu thanh niên này khiến cho kinh diễm không thôi.
Ông cũng coi như là kiến thức rộng rãi, mỹ nhân gặp qua vô số, cũng biết phàm là người đều có điểm thiếu sót.
Nhưng Hà Cảnh Tú không giống như vậy, thứ cậu sở hữu đều rất tốt.
Lần đầu tiên nhìn cậu chính là kinh diễm, nhìn thêm vài lần đều có cảm giác phải bị si ngốc luân hãm.
Vị này, so với những người trước kia thì tốt hơn nhiều.
Quản gia nhà cũ suy nghĩ như vậy, song sau khi dẫn Hà Cảnh Tú đến phòng khách lầu ba thì thật không ngờ phòng đã sớm bị một nữ khách chiếm mất. Bất đắc dĩ, quản gia nhà cũ không thể làm gì khác hơn là mang cậu đi đến lầu bốn không người, ở trong phòng ăn nhỏ sát vách với thư phòng.
Lầu bốn đâu đâu cũng có theo dõi, lúc thường đều không cho người khác đến.
Quản gia nhà cũ nghĩ Trang Tư Nùng là muốn mang theo Hà Cảnh Tú đến ngả bài, phỏng chừng cũng phải nói chuyện ở lầu bốn, liền thẳng thắn dẫn người tới đây.
Ông nói có việc có thể rung chuông hoặc gọi điện thoại tìm, nhưng không được đi loạn.
Ý tứ là địa phương không nên đến thì đừng đến, đồ vật không nên chạm thì đừng chạm.
Hà Cảnh Tú: "Vâng."
Trang quản gia thấy cậu thực thông minh liền rời đi, toàn bộ hành trình đều không đối với Hà Cảnh Tú lộ ra xem thường hoặc bất kính.
Hà Cảnh Tú ngồi ở trên ghế mây, bất tri bất giác biến thành cuộn mình, hai chân cũng co lại, còn từ bên cạnh lấy mấy cái gối đặt ở đầu, cánh tay cùng trên lưng, giống như một con mèo lười nhác.
Cậu buồn ngủ mà chờ Trang Tư Nùng đến tìm mình.
Nhưng Trang Tư Nùng lại quên mất cậu.
Lúc tiệc tối tiến hành được một phần ba, thì có một thanh niên tướng mạo khá tinh xảo đẹp đẽ đi tới, thành công cướp đi ánh mắt của mọi người.
Cậu ta gọi là Thẩm Gia Chân, là mối tình đầu của Trang Tư Nùng.
Thẩm Gia Chân về nước, rốt cuộc cũng trở thành một trong những người nổi tiếng có đủ tư cách để tham gia tiệc tối của Trang Yến Đình, lột xác trở nên càng thêm chói mắt.
Trang Tư Nùng động tâm là việc không thể nghi ngờ, còn quên luôn cả Hà Cảnh Tú vẫn đang đợi mình, nghiến răng nghiến lợi vì tình cũ khó quên mà dính lấy Thẩm Gia Chân, khiến cho lửa tình cháy càng thêm cháy bạo.
Động tĩnh trong tiệc tối tất cả đều được truyền đạt đến trước mặt vị chủ nhân ở lầu bốn, quản gia hỏi: "Tiên sinh, muốn mời Thẩm tiên sinh đến sao?"
Nam nhân bên cạnh giá sách quay đầu lại, y có một khuôn mặt ôn hòa nho nhã, sống mũi cao thẳng có thêm một chiếc kính gọng vàng, che đi một đôi mắt hắc trầm liễm diễm.
"Trang Tư Nùng dẫn theo người nào?"
"Hà tiên sinh." Quản gia nói: "Cậu ấy đang ở phòng ăn nhỏ cách vách."
Trang Yến Đình: "Hắn mang ai trở về liền để người đó đến."
Quản gia đã hiểu.
Quản gia đang muốn đi, Trang Yến Đình bỗng nhiên mở miệng: "Hà gì?"
Quản gia sửng sốt một chút, thời điểm chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Trang Yến Đình mới đột nhiên phản ứng lại: "Hà Cảnh Tú. Tên đầy đủ của Hà tiên sinh là Hà Cảnh Tú."
"Ừm."
Quản gia liền đợi môt hồi cũng không đợi được câu dặn dò tiếp theo của Trang Yến Đình, đành phải rời đi.
...
Sau khi tiệc tối kết thúc, Thẩm Gia Chân bị lưu lại.
Trang Tư Nùng đi đến thư phòng lầu bốn gặp Trang Yến Đình, hắn nói: "Ba, con dẫn người đến để ngài gặp một lần."
Trang Yến Đình chống gậy đi rải thức ăn cho con cá phản thiên đao màu đen mà y nuôi ở trong hồ nước, thần sắc lãnh đạm, khiến người phỏng đoán không ra.
Cứ việc Trang Tư Nùng đã một mình chống đỡ một phương bắt đầu tiếp quản sinh ý gia tộc, nhưng ở trước mặt Trang Yến Đình, hắn vẫn như trước thấp thỏm bất an giống như một thằng nhóc.
"Ba, em ấy là người con yêu, con hy vọng ngài có thể tác thành cho chúng con." Trang Tư Nùng thao thao nói: "Em ấy rất tốt, rất biết điều, ngài sẽ thích em ấy. Em ấy gọi là Hà Cảnh Tú --------"
(ALice: Chỗ này vì đang đóng kịch cho Trang Yến Đình xem, nên mị để xưng hô thân mật một chút.)
"Không phải Thẩm Gia Chân?"
Trang Tư Nùng sững sờ, lúc này cũng khó chịu phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải cậu ta, cậu ta phản bội con, con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cậu ta!" Hắn lớn tiếng như vậy giống như đang nỗ lực thuyết phục Trang Yến Đình và chính hắn: "Thẩm Gia Chân hiện tại còn xem như không có chuyện gì xảy ra muốn quay đầu lại, làm gì có việc dễ dàng như vậy."
Hắn nói: "Con muốn trả thù cậu ta."
Trang Yến Đình: "Cho nên?"
Trang Tư Nùng cẩn thận từng li từng tí một thăm dò: "Con hy vọng ngài có thể đồng ý để Tiểu Cảnh ở lại nhà cũ, để người nhà họ Trang cùng bên ngoài đều biết cậu ấy là người Trang gia chúng ta."
Trang Yến Đình quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cực kì thâm trầm giấu sau chiếc kính gọng vàng, khiến người nhìn không thấu biến hóa bất thường.
Y chậm rãi nói: "Đối với bên ngoài tuyên cáo Hà Cảnh Tú là người Trang gia?"
"Đúng."
Trang Yến Đình nở nụ cười, "Được."
"Ba, ngài đồng ý?!" Trang Tư Nùng rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút quái lạ, hắn đoán không ra ý nghĩ Trang Yến Đình, sợ y tâm tư thâm trầm.
Bởi vậy phản ứng đầu tiên là hoài nghi cùng âm mưu, chứ không cảm thấy kinh hỉ.
Nhưng mặc cho hắn làm sao hoài nghi, Hà Cảnh Tú vẫn là ở tại nhà cũ.
Tác giả có lời muốn nói:
Công là Trang Yến Đình, lão nam nhân, là lão phụ thân của Trang Tư Nùng, mới đầu là thấy sắc nảy lòng tham, sau là nhà cũ bén lửa.
Thụ là đại mỹ nhân, nhu nhược thố ti hoa, cùng Trang Tư Nùng không phát sinh quan hệ.
- --------------------
ALice: Ủng hộ mị bằng vài chiếc comment 'dễ xương' cho mị có động lực hen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất