Chương 5
11
Phía sau lưng Hà Cảnh Tú kề sát cửa kính, thấp giọng gọi: "Trang tiên sinh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến câu dẫn ngài."
Trước đây những người kia luôn nói cậu thích câu dẫn người khác, ban ngày ở trong lớp học làm gốm kia gặp phải người quen, liền trắng trợn không kiêng dè mà cười nhạo cậu có phải là bị người ta bỏ rơi.
Phụ thân không nghe cậu giải thích, chỉ đánh chỉ phạt, thường xuyên không cho cậu ra ngoài. Mẫu thân sợ hãi quyền uy của phụ thân, chưa bao giờ dám khuyên bảo.
Cho tới khi người khác nói yêu thích cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là biện giải mình không có ý câu dẫn người khác.
"Tôi và A Nùng ở cùng nhau, là vì hắn không thích phụ thân luôn đem tôi nhốt ở nhà, cho nên mới dẫn tôi đi. Ban đầu tôi cũng không có câu dẫn hắn------"
Trang Yến Đình đánh gãy lời giải thích của cậu: "Em thường bị nhốt ở nhà?"
Hà Cảnh Tú ngạc nhiên, sau đó cúi đầu: "Ừm."
Trang Yến Đình: "Tại sao nhốt em?" Không chờ cậu trả lời, liền tiếp tục nói: "Đến đây với tôi."
Hà Cảnh Tú do dự.
Trang Yến Đình còn nói: "Tôi hiện tại không động vào cậu."
Hà Cảnh Tú do do dự dự đi tới, ngồi xuống trộm liếc mắt dò xét Trang Yến Đình một cái, suy nghĩ một lúc liền dịch tới một chút, cảm thấy được không đúng liền dời về, sau đó cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy sau này... Muốn động sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Hà Cảnh Tú cảm thấy được Trang Yến Đình đột nhiên trở nên càng thêm nguy hiểm.
Trang Yến Đình nghiêng người lại đây, ngón tay cái đè lên đôi môi của Hà Cảnh Tú nhỏ giọng nói: "Không được làm nũng."
"?"
Hà Cảnh Tú không rõ Trang Yến Đình làm sao lại cảm thấy được, cậu là đang làm nũng, nhưng chỉ cần không phải là câu dẫn thì tốt rồi.
Cái từ câu dẫn này, bất kể là dùng để hình dung nam nhân hay là nữ nhân, tại thời gian cùng địa điểm không thỏa đáng đều chính là sỉ nhục.
Cậu không thích người khác nói như vậy.
Trang Yến Đình thu tay về, chỉ lên bàn gỗ nhỏ, bày ra chung trà cùng lá trà các loại. Sau đó nấu nước, rồi chờ nước sôi.
"Nói trở lại vấn đề vừa rồi."
Hà Cảnh Tú suy nghĩ một chút, liền nhớ tới đề tài vừa nói.
Cậu nói: "Bởi vì phụ thân tương đối nghiêm khắc cứng nhắc, tôi lại thường phạm sai lầm, cho nên liền bị phạt quỳ."
Trang Yến Đình: "Còn phạt quỳ?"
Hà Cảnh Tú lúc này mới nhớ tới cậu vừa nói chính là bị nhốt ở nhà, mà không nhắc tới hai chữ phạt quỳ.
"Đều là sự việc mấy năm trước. Quê tôi tương đối phong bế, có chút quy tắc cũ trước đây còn lưu lại vẫn chưa hủy bỏ."
Nước đã đun sôi, Trang Yến Đình rót chén nước trà đưa cho Hà Cảnh Tú: "Giúp ngủ ngon."
Hà Cảnh Tú tiếp nhận: "Cảm tạ." Uống một ngụm, cậu nói rằng: "Tôi cùng A Nùng là quan hệ bạn trai, ngài là phụ thân hắn. Cướp bạn trai của nhi tử, truyền ra đều không dễ nghe. Ngài muốn loại người nào, cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý."
Trang Yến Đình nhìn cậu: "Em không nhớ kĩ lời của tôi nói. Tôi nói em là của tôi, người tôi muốn là em. Còn Trang Tư Nùng," y nở nụ cười, đặt chén trà xuống nói: "Em và hắn còn không có quan hệ."
Hà Cảnh Tú đột nhiên ngẩng đầu: "...."
Đối mặt với biểu tình trong lòng hiểu rõ của Trang Yến Đình, cậu bỗng nhiên không biết dùng lời gì để biện giải.
"Tiên sinh...."
"Tôi biết." Trang Yến Đình nói: "Bằng không em sẽ không ở Viên Cảnh Đạo đến hai năm."
Trong thời gian hai năm, cho dù Trang Tư Nùng bảo vệ lại tốt đi nữa thì cũng sẽ có vô số người, muốn tìm tòi nghiên cứu xem Hà Cảnh Tú là ai.
Chính là cho dù có cẩn thận thế nào thì cũng có lúc sơ hở, huống hồ Trang Tư Nùng đối với việc bảo vệ Hà Cảnh Tú cũng không thế nào để bụng.
Nhưng Hà Cảnh Tú chính là bình tĩnh vượt qua hai năm, ở trong phòng tại Viên Cảnh Đạo, không buồn không lo, được bảo vệ, được vô thanh vô tức cưng chiều, cho đến khi biến thành dáng vẻ ngây thơ như hiện tại.
"Cảnh Tú, tôi hiểu em, cũng muốn biết tất cả về em. Đáng tiếc không nghe được kỹ lưỡng hơn về quá khứ của em."
Trang Yến Đình khẽ mỉm cười, Hà Cảnh Tú ở bên trong nụ cười nụ cười này cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy được chính mình như con sâu bị rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa càng bị luân hãm đến càng nhanh.
Trước khi ngủ, cậu nghĩ tới một chuyện, Trang Yến Đình có phải hay không đã sớm biết cậu?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cảnh Tú không chạy thoát được đâu, lão Trang cũng đợi rất lâu rồi.
Phía sau lưng Hà Cảnh Tú kề sát cửa kính, thấp giọng gọi: "Trang tiên sinh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến câu dẫn ngài."
Trước đây những người kia luôn nói cậu thích câu dẫn người khác, ban ngày ở trong lớp học làm gốm kia gặp phải người quen, liền trắng trợn không kiêng dè mà cười nhạo cậu có phải là bị người ta bỏ rơi.
Phụ thân không nghe cậu giải thích, chỉ đánh chỉ phạt, thường xuyên không cho cậu ra ngoài. Mẫu thân sợ hãi quyền uy của phụ thân, chưa bao giờ dám khuyên bảo.
Cho tới khi người khác nói yêu thích cậu, phản ứng đầu tiên của cậu là biện giải mình không có ý câu dẫn người khác.
"Tôi và A Nùng ở cùng nhau, là vì hắn không thích phụ thân luôn đem tôi nhốt ở nhà, cho nên mới dẫn tôi đi. Ban đầu tôi cũng không có câu dẫn hắn------"
Trang Yến Đình đánh gãy lời giải thích của cậu: "Em thường bị nhốt ở nhà?"
Hà Cảnh Tú ngạc nhiên, sau đó cúi đầu: "Ừm."
Trang Yến Đình: "Tại sao nhốt em?" Không chờ cậu trả lời, liền tiếp tục nói: "Đến đây với tôi."
Hà Cảnh Tú do dự.
Trang Yến Đình còn nói: "Tôi hiện tại không động vào cậu."
Hà Cảnh Tú do do dự dự đi tới, ngồi xuống trộm liếc mắt dò xét Trang Yến Đình một cái, suy nghĩ một lúc liền dịch tới một chút, cảm thấy được không đúng liền dời về, sau đó cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy sau này... Muốn động sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Hà Cảnh Tú cảm thấy được Trang Yến Đình đột nhiên trở nên càng thêm nguy hiểm.
Trang Yến Đình nghiêng người lại đây, ngón tay cái đè lên đôi môi của Hà Cảnh Tú nhỏ giọng nói: "Không được làm nũng."
"?"
Hà Cảnh Tú không rõ Trang Yến Đình làm sao lại cảm thấy được, cậu là đang làm nũng, nhưng chỉ cần không phải là câu dẫn thì tốt rồi.
Cái từ câu dẫn này, bất kể là dùng để hình dung nam nhân hay là nữ nhân, tại thời gian cùng địa điểm không thỏa đáng đều chính là sỉ nhục.
Cậu không thích người khác nói như vậy.
Trang Yến Đình thu tay về, chỉ lên bàn gỗ nhỏ, bày ra chung trà cùng lá trà các loại. Sau đó nấu nước, rồi chờ nước sôi.
"Nói trở lại vấn đề vừa rồi."
Hà Cảnh Tú suy nghĩ một chút, liền nhớ tới đề tài vừa nói.
Cậu nói: "Bởi vì phụ thân tương đối nghiêm khắc cứng nhắc, tôi lại thường phạm sai lầm, cho nên liền bị phạt quỳ."
Trang Yến Đình: "Còn phạt quỳ?"
Hà Cảnh Tú lúc này mới nhớ tới cậu vừa nói chính là bị nhốt ở nhà, mà không nhắc tới hai chữ phạt quỳ.
"Đều là sự việc mấy năm trước. Quê tôi tương đối phong bế, có chút quy tắc cũ trước đây còn lưu lại vẫn chưa hủy bỏ."
Nước đã đun sôi, Trang Yến Đình rót chén nước trà đưa cho Hà Cảnh Tú: "Giúp ngủ ngon."
Hà Cảnh Tú tiếp nhận: "Cảm tạ." Uống một ngụm, cậu nói rằng: "Tôi cùng A Nùng là quan hệ bạn trai, ngài là phụ thân hắn. Cướp bạn trai của nhi tử, truyền ra đều không dễ nghe. Ngài muốn loại người nào, cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý."
Trang Yến Đình nhìn cậu: "Em không nhớ kĩ lời của tôi nói. Tôi nói em là của tôi, người tôi muốn là em. Còn Trang Tư Nùng," y nở nụ cười, đặt chén trà xuống nói: "Em và hắn còn không có quan hệ."
Hà Cảnh Tú đột nhiên ngẩng đầu: "...."
Đối mặt với biểu tình trong lòng hiểu rõ của Trang Yến Đình, cậu bỗng nhiên không biết dùng lời gì để biện giải.
"Tiên sinh...."
"Tôi biết." Trang Yến Đình nói: "Bằng không em sẽ không ở Viên Cảnh Đạo đến hai năm."
Trong thời gian hai năm, cho dù Trang Tư Nùng bảo vệ lại tốt đi nữa thì cũng sẽ có vô số người, muốn tìm tòi nghiên cứu xem Hà Cảnh Tú là ai.
Chính là cho dù có cẩn thận thế nào thì cũng có lúc sơ hở, huống hồ Trang Tư Nùng đối với việc bảo vệ Hà Cảnh Tú cũng không thế nào để bụng.
Nhưng Hà Cảnh Tú chính là bình tĩnh vượt qua hai năm, ở trong phòng tại Viên Cảnh Đạo, không buồn không lo, được bảo vệ, được vô thanh vô tức cưng chiều, cho đến khi biến thành dáng vẻ ngây thơ như hiện tại.
"Cảnh Tú, tôi hiểu em, cũng muốn biết tất cả về em. Đáng tiếc không nghe được kỹ lưỡng hơn về quá khứ của em."
Trang Yến Đình khẽ mỉm cười, Hà Cảnh Tú ở bên trong nụ cười nụ cười này cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy được chính mình như con sâu bị rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa càng bị luân hãm đến càng nhanh.
Trước khi ngủ, cậu nghĩ tới một chuyện, Trang Yến Đình có phải hay không đã sớm biết cậu?
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cảnh Tú không chạy thoát được đâu, lão Trang cũng đợi rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất