Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 24: Chúc Lương Cơ chụp trộm bị bắt tại trận
May mà tướng ngủ của hai người bọn họ tương đối quy củ, một đêm bình an vô sự. Sáng sớm ngày thứ hai, lúc đồng hồ báo thức vang lên Chúc Lương Cơ nằm trên giường không muốn động đậy, Trì Diệc Huân ngược lại nhanh chóng xuống giường rửa mặt, khi cậu ta đánh răng rửa mặt xong Chúc Lương Cơ vẫn còn nằm lỳ trên giường, Trì Diệc Huân khá là kinh ngạc.
“Cậu là heo à?”
Chúc Lương Cơ mơ mơ hồ hồ đáp lại, Trì Diệc Huân thấy hơi buồn cười. Cậu ta đang muốn đi tới gọi người rời giường, cameraman ở bên ngoài gõ cửa.
“Thầy Trì, các anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chờ.” Trì Diệc Huân hô với bên ngoài một tiếng, Chúc Lương Cơ hé mắt. Lúc cậu hoàn toàn mở mắt ra Trì Diệc Huân đang lướt điện thoại di động, camera vừa vặn hướng vào mặt cậu, Chúc Lương Cơ cảnh giác hỏi: “Cậu chụp trộm tôi à?”
Trì Diệc Huân nói: “Biết tự sướng là cái gì không?”
Chúc Lương Cơ thấy đối phương cực kỳ thản nhiên, hoài nghi trong lòng cũng biến mất. Cậu giơ ngón cái với Trì Diệc Huân, vươn mình xuống giường. Thấy cậu lẹt quẹt mang dép lê bước vào phòng vệ sinh, Trì Diệc Huân cúi đầu nhìn tấm ảnh mới nhất trong album.
Trên màn hình, cặp mắt đào hoa của người trẻ tuổi nửa nhắm nửa mở, trên khuôn mặt mơ hồ còn lưu lại dấu vết vừa mới ngủ dậy. Trì Diệc Huân bấm vào biểu tượng xóa bỏ trên tấm hình, lúc màn hình hiện lên dòng chữ【Bạn có chắc chắn muốn xóa 1 mục không?】, Trì Diệc Huân hơi do dự, cuối cùng cậu ta trực tiếp khóa lại màn hình.
Trở lại 318, từ Nhã An tới Tân Câu đường xá bắt đầu tồi tệ, trên đường đi bọn họ gặp một vụ sạt lở nhỏ. Ngày thứ ba từ Tân Câu đến Lô Định, ngày thứ tư đến Khang Định trời đã sẩm tối, bởi độ khó từ từ tăng lên nên tổ đạo diễn không sắp xếp chướng ngại như ngày thứ nhất. Nhìn trạm thu phí Khang Định trong ánh chiều tà, Hứa Tra leo dốc cả một ngày hưng phấn gào lên bài (Tình ca Khang Định).
Chúc Lương Cơ bị hắn chọc cho cười không ngừng: “Nhịp điệu đâu rồi?”
Hứa Tra xua tay: “Anh là diễn viên không phải ca sĩ, muốn nghe hát thì tìm Tiểu Trì.”
Suối nước nóng ở Khang Định đã nổi danh từ thời Minh – Thanh, sau khi ăn xong cơm tối ekip chương trình nổi lòng từ bi thả bọn họ đi tắm suối nước nóng. Buổi chiều tối du khách ở suối nước nóng không nhiều, ekip chương trình dứt khoát bao trọn sau khi thương lượng với ông chủ. Bởi vì ánh sáng không đủ, cameraman thử một hồi lâu vẫn không được, bất lực từ bỏ việc quay lại cảnh cởi trần của sáu vị nam nghệ sĩ đang hot. Mùi lưu huỳnh thoang thoảng ở suối nước nóng xua tan hết mệt mỏi khi đạp xe đường dài, Chúc Lương Cơ nằm nhoài cạnh hồ lim dim buồn ngủ, không biết trôi qua bao lâu, có người ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Muốn ngủ thì về phòng.”
“Anh Hạ,” Chúc Lương Cơ nhấc lên mí mắt: “Em qua phòng thay đồ lấy điện thoại di động rồi về khách sạn.”
Hạ Tê Xuyên ừm một tiếng: “Cùng đi.”
Bên trong phòng thay đồ không một bóng người, cậu với Hạ Tê Xuyên tách ra tìm đồ ký gửi, Chúc Lương Cơ theo mã số trên tấm thẻ đi tìm đồ của mình. Đột nhiên cậu nghe thấy phía trong cùng tủ đồ truyền đến giọng nói yếu ớt.
“Được rồi… Tiên sinh.”
Bước chân Chúc Lương Cơ dừng lại, đây là giọng Khương Tử Thù.
Tuy rằng Khương Tử Thù rất ít nói, lúc đối mặt ống kính hầu như đều là dáng vẻ không quá thoải mái, sau bốn ngày đồng hành Chúc Lương Cơ cơ bản đã nhớ kỹ âm giọng của mỗi một khách mời. So với giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của Khương Tử Thù, lúc này đây hơi thở cậu ta rối loạn, tiếng nói đứt quãng thể hiện sự kích động cùng suy sụp.
Chúc Lương Cơ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì, cậu lúng túng đứng im tại chỗ, sợ tiếng bước chân mình bị Khương Tử Thù phát hiện, tiến không xong lùi không được.
Sau tiếng thét đè nén, Khương Tử Thù dường như sắp khóc: “Nơi này dễ bị người khác phát hiện, để tôi về phòng được không? Van ngài đó.”
Gần như là Khương Tử Thù vừa mới dứt lời, có người từ phía sau đưa tay vỗ vỗ vai cậu, Chúc Lương Cơ theo bản năng hất ra, người kia bẻ cánh tay cậu xuống, Chúc Lương Cơ rên lên.
“Xin lỗi,” Hạ Tê Xuyên ho khan: “Phản xạ có điều kiện.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Động tĩnh bên này của bọn họ không nhỏ, Khương Tử Thù ở trong cùng bị dọa đến không dám lên tiếng, vì để che giấu việc mình nghe lén Chúc Lương Cơ cố gắng tự nhiên nói: “Anh tìm được đồ chưa?”
“Tìm được rồi,” Hạ Tê Xuyên không hiểu dụng tâm lương khổ (49) của cậu, hắn nhìn đôi tay rống tuếch chỉ có tấm thẻ của Chúc Lương Cơ: “Cậu tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được à? 1170 nằm ở trong cùng.”
(49) dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ: thành ngữ TQ nghĩa là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Chúc Lương Cơ chưa kịp nói ra câu “Anh đừng đi” thì Hạ Tê Xuyên đã đi về phía góc Khương Tử Thù trốn, Chúc Lương Cơ mặt như tro tàn đi theo. Khương Tử Thù đứng bên trong đối mặt với bọn họ, nhìn thấy bọn họ cậu ta mặt mày tái nhợt mỉm cười nói: “Anh Hạ, Lương Cơ.”
Chúc Lương Cơ lúng túng đáp lại, nhịn không được lén lút nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ Khương Tử Thù thì không có người thứ hai ở đây, câu tiên sinh kia của Khương Tử Thù rốt cuộc là đang gọi ai?
Hạ Tê Xuyên: “Chìa khóa.”
Chúc Lương Cơ vội vã cởi tấm thẻ chìa khóa xuống đưa cho hắn. Hạ Tê Xuyên mở tủ lấy điện thoại di động cùng áo choàng tắm đưa cho Chúc Lương Cơ. Thấy bọn họ định đi Khương Tử Thù theo bản năng bước theo một bước, Hạ Tê Xuyên đưa mắt nhìn sang, Khương Tử Thù ngượng ngùng nói: “Tạm biệt anh Hạ.”
“Nơi này mặc dù đã được bao trọn nhưng bảo vệ không thể vào phòng thay quần áo, không có biện pháp bảo đảm an toàn, sớm quay về phòng đi.”
Khương Tử Thù nghe được ẩn ý trong lời nói của Hạ Tê Xuyên, mặt mũi trắng bệch như giấy: “Dạ vâng.”
Từ phòng thay quần áo đi ra, Chúc Lương Cơ khoác áo choàng tắm lên, suối nước nóng cách khách sạn một khoảng. Các vì sao trên bầu trời Khang Định phảng phất tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Chúc Lương Cơ nhớ lại lời Hạ Tê Xuyên vừa nói: “Anh có biết Khương Tử Thù đang ở bên trong không?”Hạ Tê Xuyên ừm một tiếng. Chúc Lương Cơ quả thực muốn quỳ hắn luôn: “Vậy mà anh vẫn đi vào à?”
“Không thì làm sao?” Hạ Tê Xuyên dừng chân lại: “Chờ bọn họ làm xong rồi đi lấy điện thoại di động à? Lỡ như bọn họ làm hơn nửa giờ thì cậu cũng đứng ngốc ở đó chờ hết nửa giờ?”
Chúc Lương Cơ: “…” Anh Hạ nói đúng nha!
Tuy là nói như vậy, Chúc Lương Cơ vẫn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó: “Nói đến cái này, bên trong sao chỉ có mình Khương Tử Thù nhỉ?”
“Điện thoại.”
“?”
“Con người có thể bị ngôn ngữ kích thích,” Hạ Tê Xuyên như cười như không liếc mắt nhìn cậu: “Cậu không biết à?”
Ánh mắt kia của Hạ Tê Xuyên làm cho Chúc Lương Cơ có ảo giác rằng cậu đang giả vờ ngây thơ. Chúc Lương Cơ hàm hồ đáp lại, tuy cậu từng xem qua vô số bộ phim, nhưng vẫn không nghĩ tới trong thực tế còn có việc như vậy. Nói cách khác, vừa nãy Khương Tử Thù là dùng tay của chính mình…
Hạ Tê Xuyên: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Chúc Lương Cơ: “Tay.”
Hạ Tê Xuyên: “Không chỉ là tay.”
Chúc Lương Cơ: “Còn có cái gì?”
Người đàn ông trước mặt cụp mắt đối diện với cậu, bầu không khí trở nên có chút khó tả, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Cậu hỏi tôi cái này, tôi sẽ xem như đây là một lời mời.”
Chúc Lương Cơ: “…” Kinh.
Thấy Chúc Lương Cơ sững sờ nhìn mình, Hạ Tê Xuyên nở nụ cười: “Đùa cậu thôi, quay về ngủ đi.”
Ngày thứ năm từ Khang Định đến Tân Đô Kiều, lúc ăn sáng Chúc Lương Cơ phát hiện quần mắt Khương Tử Thù thâm đen. Cậu hoài nghi tối qua đối phương căn bản không có ngủ. Trước khi xuất phát đạo diễn nói cho bọn họ biết đường đi đến Tân Đô Kiều cực kì khó đi, ekip chương trình phát cho sáu vị khách mời mỗi người một tấm thẻ cứu viện, lúc thực sự không có cách nào tiến lên sử dụng tấm thẻ cứu viện này thì ekip chương trình sẽ lái xe chở khách mời tiến lên 10 km.
Chúc Lương Cơ nhảy lên xe đạp, Hạ Tê Xuyên đang lấy nước khoáng ở chỗ ekip, thấy Chúc Lương Cơ đạp lại đây hắn thuận miệng hỏi: “Cậu có muốn không?”
“Muốn.” Cảm giác Hạ Tê Xuyên bỏ nước khoáng vào trong balo của mình xong, Chúc Lương Cơ nói tiếng cảm ơn. Trong cơn mơ hồ dường như có ai luôn luôn nhìn cậu, Chúc Lương Cơ nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt vội vội vàng vàng tránh né của Khương Tử Thù.
Đúng như lời Hạ Tê Xuyên nói trước khi xuất phát, hai bên quốc lộ 318 đều là màu sắc rực rỡ của hoa Cách Tang. Hôm nay bọn họ sẽ leo núi Chiết Đa, là một ngọn núi cao trong tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng. Đường núi uốn lượn quanh co khiến bọn khổ không thể tả, theo độ cao ngày càng tăng lên, phản ứng cao nguyên cũng bắt đầu xuất hiện. Chúc Lương Cơ có thể cảm giác thỉnh thoảng mình sẽ bị ù tai một lúc, may mà ngoài cái này ra thì tạm thời không có dấu hiệu nào khác.
Núi Chiết Đa cao hơn mặt nước biển 4280m, lúc lên đến đỉnh ngọn núi mỗi vị khách mời đều mệt đến bở hơi tai. Nhưng nhìn dãy núi Gongga phủ đầy tuyết trắng mênh mông, sau lưng bọn họ là những lá cờ viết đầy chữ Tạng tung bay phấp phới trong gió, Chúc Lương Cơ cảm thấy hết thảy đều rất đáng giá.
Quá đẹp.
Đường từ Khang Định đến Tân Đô Kiều hành bọn họ đến không ra hình người, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ nơi đây lại đủ để an ủi tất cả vết thương, Chúc Lương Cơ nhìn một lát rồi nghiêng đầu, cậu phát hiện Hạ Tê Xuyên cũng đứng đây nhìn tuyết đọng trên dãy Gongga phía xa, dưới trời xanh mây trắng gò má đối phương đẹp đẽ nổi bật như một bức tranh.
Thần tượng thật là đẹp trai.
Càng nhìn càng đẹp, tâm tình fanboy của Chúc Lương Cơ đột nhiên bạo phát, cậu nhịn không được lấy điện thoại di động mở camera ra, lén lút nhắm camera vào ngay Hạ Tê Xuyên. Gần như ngay tại chớp mắt cậu ấn chụp ảnh Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên quay đầu, Chúc Lương Cơ bị dọa đến nổi run rẩy, người đàn ông nhìn thấy động tác luống cuống tay chân cất điện thoại di động đi của Chúc Lương Cơ thì nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Chụp, chụp phong cảnh!”
Hạ Tê Xuyên ồ một tiếng. Chúc Lương Cơ có tật giật mình, sau khi Hạ Tê Xuyên thu hồi hướng nhìn về phía bên này cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đạo diễn cầm loa phát thanh gọi bọn họ tập hợp, nhìn bóng lưng đối phương, Chúc Lương Cơ vô cùng xoắn xuýt suy nghĩ xem Hạ Tê Xuyên đến cùng có phát hiện cậu chụp trộm hắn hay không.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì mọi người tiếp tục lên đường, trên tấm poster quảng cáo ở độ cao hơn 4000 mét có ghi nếu tăng tốc độ di chuyển sẽ dễ xảy ra phản ứng cao nguyên hơn, thế nhưng Hứa Tra lại vừa gào vừa tăng tốc đạp xe, có lẽ bị cảnh đẹp kích thích không nhẹ, Khương Hạo cùng tổ với Hứa Tra cũng theo sát phía sau, Chúc Lương Cơ đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm vào thì khóe mắt liếc thấy sắc mặt Khương Tử Thù.
Cậu ta đang chảy mồ hôi, đôi môi tái nhợt. Chúc Lương Cơ thấy Khương Tử Thù đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm lên, cậu nhíu nhíu mày dừng xe đi tới.
“Cậu không sao chứ?”
Khương Tử Thù sững sốt, hiển nhiên không ngờ tới Chúc Lương Cơ sẽ nói chuyện với mình: “Không có gì.”
Chúc Lương Cơ nói với cậu ta một câu đợi một lát rồi đi tìm ekip xin bình oxy cho Khương Tử Thù, thấy sắc mặt người kia sau khi thở oxy thì đỡ hơn một chút, rõ ràng là phản ứng cao nguyên. Chúc Lương Cơ nói: “Để ekip mang cậu xuống núi nhé?”
Khương Tử Thù không đồng ý, một hồi lâu sau cậu ta mới nói: “Phản ứng cao nguyên của em cũng không nghiêm trọng lắm. Thẻ cứu viện chỉ có một tấm, vẫn nên để dành lúc sau dùng đi.”
Dáng vẻ Khương Tử Thù trông có vẻ yếu đuối nhưng không nghĩ tới thái độ lại rất kiên quyết, Chúc Lương Cơ thấy cậu ta nói tiếng cảm ơn với mình xong liền muốn đội mũ bảo hiểm lên, nghĩ tới quầng mắt đen sì sáng nay của Khương Tử Thù, cậu dứt khoát đưa thẻ của mình qua: “Vậy cậu dùng của tôi này.”
Trì Diệc Huân vẫn luôn im lặng thấy thế nhíu mày: “Chúc Lương Cơ, sao cậu cứ thích quản chuyện không đâu thế?”
Câu mắc mớ gì tới cậu của Chúc Lương Cơ còn chưa ra khỏi miệng, Trì Diệc Huân đã trực tiếp nhét thẻ cứu viện của mình vào trong túi Khương Tử Thù: “Đồng đội của tôi, muốn dùng cũng là dùng thẻ của tôi.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Cái tính chó gặm này của thiếu gia tới giờ vẫn không đổi.
Khương Tử Thù thấy Trì Diệc Huân nhét thẻ vào trong túi của mình thì sợ chết khiếp, nếu như từ chối Chúc Lương Cơ là theo lễ phép, còn đối mặt với Trì Diệc Huân cậu căn bản không dám dùng thẻ của đối phương, mặt Khương Tử Thù không còn giọt máu: “Không, không cần, cảm ơn.”
Giọng tổng đạo diễn đúng lúc chen vào: “Tình huống đặc biệt sẽ được đối đãi đặc biệt, Tiểu Khương lên xe đi, đưa thẻ cho Diệc Huân. Mang ngươi xuống núi thì không cần sử dụng thẻ cứu viện.”
Mắt thấy Khương Tử Thù lên xe Land Rover, xe của cậu ta cũng được mang lên một chiếc xe bán tải khác, Chúc Lương Cơ đạp xe chạy về phía dưới núi. Mấy phút sau điện thoại di động của cậu vang lên một tiếng, là thông báo từ Weibo, lúc nghỉ ngơi Chúc Lương Cơ mở điện thoại di động, là bài post mới trên Weibo của Khương Tử Thù, ảnh đính kèm là một bình oxy đã dùng qua, phía trên @cậu và Trì Diệc Huân.
【Cảm ơn】.
Chúc Lương Cơ cười cười tiện tay nhấn like. Cameraman thấy cậu dừng lại xem điện thoại di động thì cũng buông máy quay vẫn luôn mang theo xuống, Chúc Lương Cơ vừa uống nước vừa lật xem album, mấy ảnh trước là cảnh tuyết phủ dãy Gongga, lúc kéo đến tấm thứ tư động tác uống nước của Chúc Lương Cơ ngừng lại, cậu bị sặc nước làm ho khan không ngừng được.
Trong ảnh, những lá cờ viết đầy chữ Tạng đủ mọi màu sắc, trăm ngàn lá cờ nhỏ nối liền như một mạng nhện khổng lồ sau lưng Hạ Tê Xuyên, trên đầu người đàn ông là trời xanh mây trắng của tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng.
Hạ Tê Xuyên nhìn thẳng vào camera, khóe môi lộ ra một độ cong nho nhỏ.
Không cần nghi ngờ nữa, Chúc Lương Cơ chụp trộm bị đối phương bắt tại trận.
“Cậu là heo à?”
Chúc Lương Cơ mơ mơ hồ hồ đáp lại, Trì Diệc Huân thấy hơi buồn cười. Cậu ta đang muốn đi tới gọi người rời giường, cameraman ở bên ngoài gõ cửa.
“Thầy Trì, các anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chờ.” Trì Diệc Huân hô với bên ngoài một tiếng, Chúc Lương Cơ hé mắt. Lúc cậu hoàn toàn mở mắt ra Trì Diệc Huân đang lướt điện thoại di động, camera vừa vặn hướng vào mặt cậu, Chúc Lương Cơ cảnh giác hỏi: “Cậu chụp trộm tôi à?”
Trì Diệc Huân nói: “Biết tự sướng là cái gì không?”
Chúc Lương Cơ thấy đối phương cực kỳ thản nhiên, hoài nghi trong lòng cũng biến mất. Cậu giơ ngón cái với Trì Diệc Huân, vươn mình xuống giường. Thấy cậu lẹt quẹt mang dép lê bước vào phòng vệ sinh, Trì Diệc Huân cúi đầu nhìn tấm ảnh mới nhất trong album.
Trên màn hình, cặp mắt đào hoa của người trẻ tuổi nửa nhắm nửa mở, trên khuôn mặt mơ hồ còn lưu lại dấu vết vừa mới ngủ dậy. Trì Diệc Huân bấm vào biểu tượng xóa bỏ trên tấm hình, lúc màn hình hiện lên dòng chữ【Bạn có chắc chắn muốn xóa 1 mục không?】, Trì Diệc Huân hơi do dự, cuối cùng cậu ta trực tiếp khóa lại màn hình.
Trở lại 318, từ Nhã An tới Tân Câu đường xá bắt đầu tồi tệ, trên đường đi bọn họ gặp một vụ sạt lở nhỏ. Ngày thứ ba từ Tân Câu đến Lô Định, ngày thứ tư đến Khang Định trời đã sẩm tối, bởi độ khó từ từ tăng lên nên tổ đạo diễn không sắp xếp chướng ngại như ngày thứ nhất. Nhìn trạm thu phí Khang Định trong ánh chiều tà, Hứa Tra leo dốc cả một ngày hưng phấn gào lên bài (Tình ca Khang Định).
Chúc Lương Cơ bị hắn chọc cho cười không ngừng: “Nhịp điệu đâu rồi?”
Hứa Tra xua tay: “Anh là diễn viên không phải ca sĩ, muốn nghe hát thì tìm Tiểu Trì.”
Suối nước nóng ở Khang Định đã nổi danh từ thời Minh – Thanh, sau khi ăn xong cơm tối ekip chương trình nổi lòng từ bi thả bọn họ đi tắm suối nước nóng. Buổi chiều tối du khách ở suối nước nóng không nhiều, ekip chương trình dứt khoát bao trọn sau khi thương lượng với ông chủ. Bởi vì ánh sáng không đủ, cameraman thử một hồi lâu vẫn không được, bất lực từ bỏ việc quay lại cảnh cởi trần của sáu vị nam nghệ sĩ đang hot. Mùi lưu huỳnh thoang thoảng ở suối nước nóng xua tan hết mệt mỏi khi đạp xe đường dài, Chúc Lương Cơ nằm nhoài cạnh hồ lim dim buồn ngủ, không biết trôi qua bao lâu, có người ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Muốn ngủ thì về phòng.”
“Anh Hạ,” Chúc Lương Cơ nhấc lên mí mắt: “Em qua phòng thay đồ lấy điện thoại di động rồi về khách sạn.”
Hạ Tê Xuyên ừm một tiếng: “Cùng đi.”
Bên trong phòng thay đồ không một bóng người, cậu với Hạ Tê Xuyên tách ra tìm đồ ký gửi, Chúc Lương Cơ theo mã số trên tấm thẻ đi tìm đồ của mình. Đột nhiên cậu nghe thấy phía trong cùng tủ đồ truyền đến giọng nói yếu ớt.
“Được rồi… Tiên sinh.”
Bước chân Chúc Lương Cơ dừng lại, đây là giọng Khương Tử Thù.
Tuy rằng Khương Tử Thù rất ít nói, lúc đối mặt ống kính hầu như đều là dáng vẻ không quá thoải mái, sau bốn ngày đồng hành Chúc Lương Cơ cơ bản đã nhớ kỹ âm giọng của mỗi một khách mời. So với giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của Khương Tử Thù, lúc này đây hơi thở cậu ta rối loạn, tiếng nói đứt quãng thể hiện sự kích động cùng suy sụp.
Chúc Lương Cơ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì, cậu lúng túng đứng im tại chỗ, sợ tiếng bước chân mình bị Khương Tử Thù phát hiện, tiến không xong lùi không được.
Sau tiếng thét đè nén, Khương Tử Thù dường như sắp khóc: “Nơi này dễ bị người khác phát hiện, để tôi về phòng được không? Van ngài đó.”
Gần như là Khương Tử Thù vừa mới dứt lời, có người từ phía sau đưa tay vỗ vỗ vai cậu, Chúc Lương Cơ theo bản năng hất ra, người kia bẻ cánh tay cậu xuống, Chúc Lương Cơ rên lên.
“Xin lỗi,” Hạ Tê Xuyên ho khan: “Phản xạ có điều kiện.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Động tĩnh bên này của bọn họ không nhỏ, Khương Tử Thù ở trong cùng bị dọa đến không dám lên tiếng, vì để che giấu việc mình nghe lén Chúc Lương Cơ cố gắng tự nhiên nói: “Anh tìm được đồ chưa?”
“Tìm được rồi,” Hạ Tê Xuyên không hiểu dụng tâm lương khổ (49) của cậu, hắn nhìn đôi tay rống tuếch chỉ có tấm thẻ của Chúc Lương Cơ: “Cậu tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được à? 1170 nằm ở trong cùng.”
(49) dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ: thành ngữ TQ nghĩa là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
Chúc Lương Cơ chưa kịp nói ra câu “Anh đừng đi” thì Hạ Tê Xuyên đã đi về phía góc Khương Tử Thù trốn, Chúc Lương Cơ mặt như tro tàn đi theo. Khương Tử Thù đứng bên trong đối mặt với bọn họ, nhìn thấy bọn họ cậu ta mặt mày tái nhợt mỉm cười nói: “Anh Hạ, Lương Cơ.”
Chúc Lương Cơ lúng túng đáp lại, nhịn không được lén lút nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ Khương Tử Thù thì không có người thứ hai ở đây, câu tiên sinh kia của Khương Tử Thù rốt cuộc là đang gọi ai?
Hạ Tê Xuyên: “Chìa khóa.”
Chúc Lương Cơ vội vã cởi tấm thẻ chìa khóa xuống đưa cho hắn. Hạ Tê Xuyên mở tủ lấy điện thoại di động cùng áo choàng tắm đưa cho Chúc Lương Cơ. Thấy bọn họ định đi Khương Tử Thù theo bản năng bước theo một bước, Hạ Tê Xuyên đưa mắt nhìn sang, Khương Tử Thù ngượng ngùng nói: “Tạm biệt anh Hạ.”
“Nơi này mặc dù đã được bao trọn nhưng bảo vệ không thể vào phòng thay quần áo, không có biện pháp bảo đảm an toàn, sớm quay về phòng đi.”
Khương Tử Thù nghe được ẩn ý trong lời nói của Hạ Tê Xuyên, mặt mũi trắng bệch như giấy: “Dạ vâng.”
Từ phòng thay quần áo đi ra, Chúc Lương Cơ khoác áo choàng tắm lên, suối nước nóng cách khách sạn một khoảng. Các vì sao trên bầu trời Khang Định phảng phất tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Chúc Lương Cơ nhớ lại lời Hạ Tê Xuyên vừa nói: “Anh có biết Khương Tử Thù đang ở bên trong không?”Hạ Tê Xuyên ừm một tiếng. Chúc Lương Cơ quả thực muốn quỳ hắn luôn: “Vậy mà anh vẫn đi vào à?”
“Không thì làm sao?” Hạ Tê Xuyên dừng chân lại: “Chờ bọn họ làm xong rồi đi lấy điện thoại di động à? Lỡ như bọn họ làm hơn nửa giờ thì cậu cũng đứng ngốc ở đó chờ hết nửa giờ?”
Chúc Lương Cơ: “…” Anh Hạ nói đúng nha!
Tuy là nói như vậy, Chúc Lương Cơ vẫn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó: “Nói đến cái này, bên trong sao chỉ có mình Khương Tử Thù nhỉ?”
“Điện thoại.”
“?”
“Con người có thể bị ngôn ngữ kích thích,” Hạ Tê Xuyên như cười như không liếc mắt nhìn cậu: “Cậu không biết à?”
Ánh mắt kia của Hạ Tê Xuyên làm cho Chúc Lương Cơ có ảo giác rằng cậu đang giả vờ ngây thơ. Chúc Lương Cơ hàm hồ đáp lại, tuy cậu từng xem qua vô số bộ phim, nhưng vẫn không nghĩ tới trong thực tế còn có việc như vậy. Nói cách khác, vừa nãy Khương Tử Thù là dùng tay của chính mình…
Hạ Tê Xuyên: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Chúc Lương Cơ: “Tay.”
Hạ Tê Xuyên: “Không chỉ là tay.”
Chúc Lương Cơ: “Còn có cái gì?”
Người đàn ông trước mặt cụp mắt đối diện với cậu, bầu không khí trở nên có chút khó tả, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Cậu hỏi tôi cái này, tôi sẽ xem như đây là một lời mời.”
Chúc Lương Cơ: “…” Kinh.
Thấy Chúc Lương Cơ sững sờ nhìn mình, Hạ Tê Xuyên nở nụ cười: “Đùa cậu thôi, quay về ngủ đi.”
Ngày thứ năm từ Khang Định đến Tân Đô Kiều, lúc ăn sáng Chúc Lương Cơ phát hiện quần mắt Khương Tử Thù thâm đen. Cậu hoài nghi tối qua đối phương căn bản không có ngủ. Trước khi xuất phát đạo diễn nói cho bọn họ biết đường đi đến Tân Đô Kiều cực kì khó đi, ekip chương trình phát cho sáu vị khách mời mỗi người một tấm thẻ cứu viện, lúc thực sự không có cách nào tiến lên sử dụng tấm thẻ cứu viện này thì ekip chương trình sẽ lái xe chở khách mời tiến lên 10 km.
Chúc Lương Cơ nhảy lên xe đạp, Hạ Tê Xuyên đang lấy nước khoáng ở chỗ ekip, thấy Chúc Lương Cơ đạp lại đây hắn thuận miệng hỏi: “Cậu có muốn không?”
“Muốn.” Cảm giác Hạ Tê Xuyên bỏ nước khoáng vào trong balo của mình xong, Chúc Lương Cơ nói tiếng cảm ơn. Trong cơn mơ hồ dường như có ai luôn luôn nhìn cậu, Chúc Lương Cơ nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt vội vội vàng vàng tránh né của Khương Tử Thù.
Đúng như lời Hạ Tê Xuyên nói trước khi xuất phát, hai bên quốc lộ 318 đều là màu sắc rực rỡ của hoa Cách Tang. Hôm nay bọn họ sẽ leo núi Chiết Đa, là một ngọn núi cao trong tuyến Tứ Xuyên – Tây Tạng. Đường núi uốn lượn quanh co khiến bọn khổ không thể tả, theo độ cao ngày càng tăng lên, phản ứng cao nguyên cũng bắt đầu xuất hiện. Chúc Lương Cơ có thể cảm giác thỉnh thoảng mình sẽ bị ù tai một lúc, may mà ngoài cái này ra thì tạm thời không có dấu hiệu nào khác.
Núi Chiết Đa cao hơn mặt nước biển 4280m, lúc lên đến đỉnh ngọn núi mỗi vị khách mời đều mệt đến bở hơi tai. Nhưng nhìn dãy núi Gongga phủ đầy tuyết trắng mênh mông, sau lưng bọn họ là những lá cờ viết đầy chữ Tạng tung bay phấp phới trong gió, Chúc Lương Cơ cảm thấy hết thảy đều rất đáng giá.
Quá đẹp.
Đường từ Khang Định đến Tân Đô Kiều hành bọn họ đến không ra hình người, nhưng cảnh sắc đẹp đẽ nơi đây lại đủ để an ủi tất cả vết thương, Chúc Lương Cơ nhìn một lát rồi nghiêng đầu, cậu phát hiện Hạ Tê Xuyên cũng đứng đây nhìn tuyết đọng trên dãy Gongga phía xa, dưới trời xanh mây trắng gò má đối phương đẹp đẽ nổi bật như một bức tranh.
Thần tượng thật là đẹp trai.
Càng nhìn càng đẹp, tâm tình fanboy của Chúc Lương Cơ đột nhiên bạo phát, cậu nhịn không được lấy điện thoại di động mở camera ra, lén lút nhắm camera vào ngay Hạ Tê Xuyên. Gần như ngay tại chớp mắt cậu ấn chụp ảnh Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên quay đầu, Chúc Lương Cơ bị dọa đến nổi run rẩy, người đàn ông nhìn thấy động tác luống cuống tay chân cất điện thoại di động đi của Chúc Lương Cơ thì nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Chụp, chụp phong cảnh!”
Hạ Tê Xuyên ồ một tiếng. Chúc Lương Cơ có tật giật mình, sau khi Hạ Tê Xuyên thu hồi hướng nhìn về phía bên này cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đạo diễn cầm loa phát thanh gọi bọn họ tập hợp, nhìn bóng lưng đối phương, Chúc Lương Cơ vô cùng xoắn xuýt suy nghĩ xem Hạ Tê Xuyên đến cùng có phát hiện cậu chụp trộm hắn hay không.
Sau khi nghỉ ngơi xong thì mọi người tiếp tục lên đường, trên tấm poster quảng cáo ở độ cao hơn 4000 mét có ghi nếu tăng tốc độ di chuyển sẽ dễ xảy ra phản ứng cao nguyên hơn, thế nhưng Hứa Tra lại vừa gào vừa tăng tốc đạp xe, có lẽ bị cảnh đẹp kích thích không nhẹ, Khương Hạo cùng tổ với Hứa Tra cũng theo sát phía sau, Chúc Lương Cơ đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm vào thì khóe mắt liếc thấy sắc mặt Khương Tử Thù.
Cậu ta đang chảy mồ hôi, đôi môi tái nhợt. Chúc Lương Cơ thấy Khương Tử Thù đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm lên, cậu nhíu nhíu mày dừng xe đi tới.
“Cậu không sao chứ?”
Khương Tử Thù sững sốt, hiển nhiên không ngờ tới Chúc Lương Cơ sẽ nói chuyện với mình: “Không có gì.”
Chúc Lương Cơ nói với cậu ta một câu đợi một lát rồi đi tìm ekip xin bình oxy cho Khương Tử Thù, thấy sắc mặt người kia sau khi thở oxy thì đỡ hơn một chút, rõ ràng là phản ứng cao nguyên. Chúc Lương Cơ nói: “Để ekip mang cậu xuống núi nhé?”
Khương Tử Thù không đồng ý, một hồi lâu sau cậu ta mới nói: “Phản ứng cao nguyên của em cũng không nghiêm trọng lắm. Thẻ cứu viện chỉ có một tấm, vẫn nên để dành lúc sau dùng đi.”
Dáng vẻ Khương Tử Thù trông có vẻ yếu đuối nhưng không nghĩ tới thái độ lại rất kiên quyết, Chúc Lương Cơ thấy cậu ta nói tiếng cảm ơn với mình xong liền muốn đội mũ bảo hiểm lên, nghĩ tới quầng mắt đen sì sáng nay của Khương Tử Thù, cậu dứt khoát đưa thẻ của mình qua: “Vậy cậu dùng của tôi này.”
Trì Diệc Huân vẫn luôn im lặng thấy thế nhíu mày: “Chúc Lương Cơ, sao cậu cứ thích quản chuyện không đâu thế?”
Câu mắc mớ gì tới cậu của Chúc Lương Cơ còn chưa ra khỏi miệng, Trì Diệc Huân đã trực tiếp nhét thẻ cứu viện của mình vào trong túi Khương Tử Thù: “Đồng đội của tôi, muốn dùng cũng là dùng thẻ của tôi.”
Chúc Lương Cơ: “…”
Cái tính chó gặm này của thiếu gia tới giờ vẫn không đổi.
Khương Tử Thù thấy Trì Diệc Huân nhét thẻ vào trong túi của mình thì sợ chết khiếp, nếu như từ chối Chúc Lương Cơ là theo lễ phép, còn đối mặt với Trì Diệc Huân cậu căn bản không dám dùng thẻ của đối phương, mặt Khương Tử Thù không còn giọt máu: “Không, không cần, cảm ơn.”
Giọng tổng đạo diễn đúng lúc chen vào: “Tình huống đặc biệt sẽ được đối đãi đặc biệt, Tiểu Khương lên xe đi, đưa thẻ cho Diệc Huân. Mang ngươi xuống núi thì không cần sử dụng thẻ cứu viện.”
Mắt thấy Khương Tử Thù lên xe Land Rover, xe của cậu ta cũng được mang lên một chiếc xe bán tải khác, Chúc Lương Cơ đạp xe chạy về phía dưới núi. Mấy phút sau điện thoại di động của cậu vang lên một tiếng, là thông báo từ Weibo, lúc nghỉ ngơi Chúc Lương Cơ mở điện thoại di động, là bài post mới trên Weibo của Khương Tử Thù, ảnh đính kèm là một bình oxy đã dùng qua, phía trên @cậu và Trì Diệc Huân.
【Cảm ơn】.
Chúc Lương Cơ cười cười tiện tay nhấn like. Cameraman thấy cậu dừng lại xem điện thoại di động thì cũng buông máy quay vẫn luôn mang theo xuống, Chúc Lương Cơ vừa uống nước vừa lật xem album, mấy ảnh trước là cảnh tuyết phủ dãy Gongga, lúc kéo đến tấm thứ tư động tác uống nước của Chúc Lương Cơ ngừng lại, cậu bị sặc nước làm ho khan không ngừng được.
Trong ảnh, những lá cờ viết đầy chữ Tạng đủ mọi màu sắc, trăm ngàn lá cờ nhỏ nối liền như một mạng nhện khổng lồ sau lưng Hạ Tê Xuyên, trên đầu người đàn ông là trời xanh mây trắng của tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng.
Hạ Tê Xuyên nhìn thẳng vào camera, khóe môi lộ ra một độ cong nho nhỏ.
Không cần nghi ngờ nữa, Chúc Lương Cơ chụp trộm bị đối phương bắt tại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất