Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 30: Lẳng lơ tới vậy à
Trì thiếu gia nói được làm được, đã nói với bà chủ hát một tiếng thì cậu ta liền hát đúng một tiếng. Chúc Lương Cơ chú ý tới vài cô gái vẫn luôn dùng điện thoại di động quay video bên kia.
Bọn họ nhiều người, tách ra ngồi thành hai bàn. Một tháng qua Hứa Tra quả thực nhịn muốn phát điên rồi, uống rượu nhanh đến mức như không muốn sống nữa. Lúc mới bắt đầu hắn còn lôi kéo mọi người chơi oẳn tù tì với tung xúc xắc uống rượu, về sau cơ bản chỉ còn có mình hắn uống. Khi Trì Diệc Huân đi xuống Hứa Tra đã ngà ngà say, hắn dựng ngón cái với Trì Diệc Huân: “666, lại đây, Diệc Huân ngồi bên này.” (56)
(56): 666: ngôn ngữ mạng, nghĩa như lợi hại, giỏi
Chúc Lương Cơ thuận miệng nói: “Anh uống chậm thôi.”
Mặc dù máy quay đã đóng nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà lại uống say chung quy vẫn không phải là chuyện gì tốt. Hứa Tra giống như không nghe thấy, gọi nữ phục vụ mở một bình rượu mạnh. Hắn muốn chơi, Chúc Lương Cơ cũng lười quản hắn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mới bắt đầu thì mọi người cùng nhau kính đạo diễn, kính phó đạo diễn, đến lúc sau những ai hơi hơi thân quen thì rót rượu lẫn nhau, Chúc Lương Cơ bị chuốc cho không phân biệt được phương hướng. Thấy Hứa Tra đi vệ sinh, Chúc Lương Cơ cũng muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý, cậu đứng lên.
Sau khi xả nước xong Chúc Lương Cơ rửa tay trước bồn rửa, dòng nước lạnh lẽo làm cho cậu tìm về được một chút lý trí. Đang lúc cậu muốn rời đi thì có ai từ phía sau đè lên lưng cậu, tay người nọ theo vòng eo cậu mà đi xuống dưới. Chúc Lương Cơ phản xạ có điều kiện rụt người lại, phản ứng của cậu đổi lại một tiếng cười trầm thấp từ người sau lưng.
“Lẳng lơ tới vậy à.”
Câu nói sỉ nhục kia khiến Chúc Lương Cơ run lên, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương. Giọng người phía sau rất quen, đại não chuếnh choáng khiến cho Chúc Lương Cơ không thể lập tức nhớ ra được là ai, cậu giơ tay muốn đánh người, đối phương lại mượn lực siết lấy eo cậu.
“Cút!”
“Tính tình còn rất hung dữ,” người đàn ông kề sát cổ cậu hít một hơi: “Có phải trên giường cũng hoang dã như vậy không?”
Chúc Lương Cơ đạp đối phương một đạp, không nghĩ tới người kia thế mà không biết xấu hổ cười một tiếng: “Em không muốn bị anh đè à, vậy em đè anh đi.”
Kẻ kia lật người lại, vị trí hai người bỗng thay đổi, sức lực đối phương so với cậu lớn hơn nhiều, Chúc Lương Cơ không giằng ra được. Bây giờ đổi thành người kia đè lên bồn rửa tay, Chúc Lương Cơ đổi thành tư thế từ trên cao nhìn xuống hắn. Nếu như đây là một cô gái vậy thì ngồi trên mình một người đàn ông như vậy quả thật cực kỳ mờ ám. Nhưng nhờ vậy Chúc Lương Cơ mới thấy rõ ai là người ôm cậu, đối phương cũng thấy rõ Chúc Lương Cơ.
Vẻ mặt gã đàn ông dựa vào bồn rửa tay gần như đóng băng, một hồi lâu sau, Chúc Lương Cơ với Hứa Tra cùng nhau nôn ọe.
Hứa Tra: “Mịa nó chú làm gì đấy!!!!”
Chúc Lương Cơ: “Mịa nó anh làm gì đấy!!!!”
Hứa Tra: “Anh cmn cho rằng chú là mỹ nữ nào đó!!!! Chú khom lưng nâng mông làm gì đấy!!!!”
Chúc Lương Cơ: “Ông đây đang rửa tay!!!! Anh bị mù a!!!!”
Sau khi mịa nó mịa nó vài tiếng cuối cùng Hứa Tra cũng hơi tỉnh rượu, ý thức được mình vừa làm ra chuyện hoang đường, trên mặt Hứa Tra hiện ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, uống hơi nhiều… Nói lung tung thôi, xin lỗi.”
Chúc Lương Cơ: “Mịa nó anh sờ mà không phân biệt được là nam hay nữ à?”
Hứa Tra oan ức: “Anh chưa từng sờ đàn ông.”
Chúc Lương Cơ: “Anh thật sự là trai thẳng?”
“Thẳng thẳng, thẳng tắp.” Hứa Tra liếc nhìn sắc mặt Chúc Lương Cơ, tuy rằng vẻ mặt cau có nhưng cặp mắt đào hoa vì say rượu mà hiện ra muôn phần nhu tình, nhìn sao cũng thấy như cố ý quyến rũ. Hứa Tra nghĩ tới mấy tiểu 0 (57) mà hắn đã từng gặp, vội vàng nói: “Tiểu Chúc chú đừng có nghĩ nhiều nha, tuy rằng anh chinh chiến sa trường lâu năm nhưng vẫn thẳng tăm tắp, nếu như vừa nãy vì anh sờ soạng mà chú bị bẻ cong thì anh có nhảy xuống sông cũng không hết tội.”
(57): tiểu 0: chỉ thụ, 1 chỉ công
Chúc Lương Cơ không chịu được đạp hắn một đạp: “Cút, ngu ngốc.”
Lúc trở lại bàn rượu mấy người cạnh cậu đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Chúc Lương Cơ nhìn một vòng vẫn không thấy Khương Hạo, cậu hỏi Hạ Tê Xuyên: “Khương Hạo đi trước rồi à?”
“Cậu ta đi vệ sinh lúc trước rồi, cậu không thấy sao?”
Chúc Lương Cơ lắc đầu: “Chắc là không để ý.”
Ngày đầu tiên tại Lạp Tát, ekip chương trình cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, không ghi hình, tất cả mọi người tự do hoạt động. Thật vất vả mơi đạp đến Lạp Tát, dù eo mỏi lưng đau Chúc Lương Cơ vẫn như cũ muốn đi thăm thú xung quanh, cậu hẹn Hạ Tê Xuyên cùng ra ngoài.
Đã đến Lạp Tát thì phải tới cung điện Potala. Nghĩ đến trong hạng mục du lịch vào ngày mai của chương trình có cung điện Potala bọn họ chỉ đi lòng vòng ở quảng trường trước cung điện. Người xếp hàng mua vé chật ních cả quảng trường, ít nhất cũng có mấy trăm người. Lúc ăn cơm trưa ở đường Bát Giác Chúc Lương Cơ vào Weibo, nhìn thấy nội dung trên bảng hot search, cậu ngẩn người.
#Khương Hạo đùa giỡn đại bài# (58)
(58): đùa giỡn đại bài: cho rằng mình là nhất, là trung tâm vũ trụ, những người khác phải nghe theo mình
#Cảnh quay bị cắt của 《Đạp xe đến Lạp Tát》#
Chúc Lương Cơ mở cái thứ nhất ra, dưới chủ đề này có một đoạn video ngắn, người đăng video là một tài khoản có tiếng: 【Nhân viên công tác tiết lộ Khương Hạo lúc ghi hình vì bất mãn với nơi dừng chân mà nổi nóng với ekip chương trình, Hứa Tra cùng đội với Khương Hạo nói thẳng “Máy quay vẫn còn đang ghi hình, cậu ta dù không quen thì cũng nên nhịn chứ, ra ngoài mà không biết chú ý hình tượng à?】
Chúc Lương Cơ nhanh chóng mở video ra, chất lượng video không tốt lắm, vừa nhìn là biết quay trộm. Quả thật là giọng Hứa Tra, bối cảnh là khách sạn nhỏ ở Tương Khắc Tông. Đánh giá trên mạng căn bản nghiêng về một phía, tất cả đều chửi Khương Hạo trong ngoài không đồng nhất, mắc bệnh ngôi sao. Cậu gọi Hạ Tê Xuyên một tiếng: “Anh xem hot search Weibo đi.”
Hạ Tê Xuyên nhìn một lát, bình luận đúng trọng tâm: “Thảm.”
Chúc Lương Cơ: “Phạm vi bôi đen lớn như vậy, phòng quan hệ xã hội của Khương Hạo phỏng chừng muốn nhảy lầu.”
Lúc đó ở đấy không có người ngoài, Chúc Lương Cơ nhớ sau khi đến Lý Đường thì việc phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của khách mời được đổi cho một nhóm khác, khả năng người quay video là nhân viên công tác trước khi đến Lý Đường. Khương Hạo ở không quen thì người xui xẻo chính là những nhân viên tạm thời này. Hạ Tê Xuyên có cùng suy nghĩ với Chúc Lương Cơ, thấy Chúc Lương Cơ vẫn mãi lướt Weibo, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Cậu rất quan tâm?”
“Hả?”
“Ăn cơm trước đi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Đừng quan tâm chuyện này.”
Một câu nói của Hạ Tê Xuyên trực tiếp xếp Khương Hạo vào vị trí không quá quan trọng. Chúc Lương Cơ nghĩ nghĩ, trong sáu khách mời thì gần như cả năm người đều không thích Khương Hạo, ngay cả tình hữu nghị giữa Hứa Tra với cậu ta cũng là tạm bợ, thái độ lạnh lùng này của Hạ Tê Xuyên cũng là hợp tình hợp lý.
Buổi chiều bọn họ đến một ngôi đền gần đó, sau khi thăm quan xong thì tùy tiện tìm một quán nước nghỉ ngơi. Mặt tiền quán không lớn nhưng sảnh sau lại rất dài, trên quầy bar bày đầy sách liên quan đến du lịch Tây Tạng, mặt tường dán đầy giấy ghi chú nhiều màu sắc của du khách. Đồ uống bọn họ chọn chưa bưng ra, Chúc Lương Cơ nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn thấy người trẻ tuổi đang khẽ cười trong góc, Chúc Lương Cơ há miệng: “Tiểu —— “
Người bên cạnh vỗ Chúc Lương Cơ một cái, Hạ Tê Xuyên nói: “Đừng gọi cậu ta.”
Ánh mắt Chúc Lương Cơ rơi xuống người bên cạnh Khương Tử Thù, đó là một người đàn ông cao lớn xa lạ, nhìn qua khoảng chừng ngoài ba mươi. Dáng dấp khẽ chau mày nghe Khương Tử Thù nói chuyện toát lên vẻ kiêu ngạo không tên. Chúc Lương Cơ nhanh chóng đoán được thân phận người đàn ông kia. Người này chắc là vị tiên sinh kia của Khương Tử Thù nhỉ?
Đối phương thoạt nhìn rất có văn hóa, quần áo khéo léo, phong độ nhẹ nhàng. Người đàn ông thỉnh thoảng sẽ cười với Khương Tử Thù, mỗi lần như vậy độ cong nơi khóe môi Khương Tử Thù sẽ rạng rỡ hơn mấy phần, như một loại phản xạ có điều kiện. Chúc Lương Cơ lén lút nhìn bọn họ một hồi, thầm may vừa nãy mình không lên tiếng quấy rầy.
Khương Tử Thù ở đây Chúc Lương Cơ cũng không tiện lớn tiếng nói chuyện với Hạ Tê Xuyên. Cậu lướt điện thoại di động đến phát chán, phát hiện Hạ Tê Xuyên thế mà lại đang xem một quyển sách được bày trên quầy bar. Cậu liếc mắt nhìn, là truyền thuyết Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu Tsangyang Gyatso. Lúc này bên trong góc truyền đến tiếng cười của Khương Tử Thù: “Vậy là anh ta đang chúc phúc cho ngài đó.”
“Ừ?”
” ‘Tashi delek’ trong tiếng Tây Tạng có nghĩa là chúc may mắn, hướng dẫn viên du lịch kia không phải mắng ngài khó hầu hạ đâu,” Khương Tử Thù cười không nhịn được: “Ngài suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy à,” người đàn ông gật gật đầu, thấy Khương Tử Thù vẫn còn mải cười thì bất đắc dĩ nói: “Buồn cười lắm à?”
“Xin lỗi,” Khương Tử Thù vừa nói vừa cố gắng thu lại ý cười: “Chỉ là rất ít khi gặp phải tình huống như thế này, hơn nữa,” cậu dừng một chút, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ngài cũng biết mình khó hầu hạ à?”
“…”
Ánh mắt Khương Tử Thù quét qua bên này, Chúc Lương Cơ thấy cậu nở nụ cười với mình. Nhìn thấy giấy ghi chú của Khương Tử Thù, Chúc Lương Cơ nói: “Tiểu Khương cũng nhắn lại.”
Hạ Tê Xuyên: “Cậu cũng muốn viết?”
Chúc Lương Cơ: “Thử xem.”
Đến khi cầm bút lên Chúc Lương Cơ trái lại không biết viết gì, lực chú ý của cậu nhanh chóng bị những lời nhắn nhủ của người khác hấp dẫn, nhìn một vòng lại phát hiện Hạ Tê Xuyên đã viết xong: “Anh viết gì đấy?”
Hạ Tê Xuyên ra hiệu cậu tự mình xem, Chúc Lương Cơ đến gần. Hạ Tê Xuyên viết bốn chữ【Tashi delek】, bên cạnh còn vẽ thêm một đầu heo chibi, phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại đại khái là hi vọng Chúc Lương Cơ cát tường như ý, vạn sự hài lòng.
“Lại là đầu heo.” Chúc Lương Cơ nói: “Đề nghị thầy Hạ thêm tên của kẻ hèn này vào, đơn giản rõ ràng.”
Hạ Tê Xuyên thêm vào.
“Có khi nào có người cảm thấy đây là do fan của em viết không?” Chúc Lương Cơ càng xem lời nhắn càng huênh hoang: “Khắp nơi đều có fans của em, vô cùng nổi tiếng.”
“Đúng vậy.” Hạ Tê Xuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, không đợi Chúc Lương Cơ tiêu hóa xong niềm vui đối phương đột nhiên trở thành fan của mình Hạ Tê Xuyên đã nói tiếp: “Anh rất thích em.”
“Ừm… hả?”
Người trước mặt không để ý đến phản ứng không được tự nhiên của Chúc Lương Cơ, mỉm cười với cậu. Ngay lúc tâm tình fanboy của Chúc Lương Cơ đang ngất ngây con gà tây, Hạ Tê Xuyên lặp lại một lần nữa.
“Anh là fan của em, anh rất thích em.”
Bọn họ nhiều người, tách ra ngồi thành hai bàn. Một tháng qua Hứa Tra quả thực nhịn muốn phát điên rồi, uống rượu nhanh đến mức như không muốn sống nữa. Lúc mới bắt đầu hắn còn lôi kéo mọi người chơi oẳn tù tì với tung xúc xắc uống rượu, về sau cơ bản chỉ còn có mình hắn uống. Khi Trì Diệc Huân đi xuống Hứa Tra đã ngà ngà say, hắn dựng ngón cái với Trì Diệc Huân: “666, lại đây, Diệc Huân ngồi bên này.” (56)
(56): 666: ngôn ngữ mạng, nghĩa như lợi hại, giỏi
Chúc Lương Cơ thuận miệng nói: “Anh uống chậm thôi.”
Mặc dù máy quay đã đóng nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà lại uống say chung quy vẫn không phải là chuyện gì tốt. Hứa Tra giống như không nghe thấy, gọi nữ phục vụ mở một bình rượu mạnh. Hắn muốn chơi, Chúc Lương Cơ cũng lười quản hắn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mới bắt đầu thì mọi người cùng nhau kính đạo diễn, kính phó đạo diễn, đến lúc sau những ai hơi hơi thân quen thì rót rượu lẫn nhau, Chúc Lương Cơ bị chuốc cho không phân biệt được phương hướng. Thấy Hứa Tra đi vệ sinh, Chúc Lương Cơ cũng muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý, cậu đứng lên.
Sau khi xả nước xong Chúc Lương Cơ rửa tay trước bồn rửa, dòng nước lạnh lẽo làm cho cậu tìm về được một chút lý trí. Đang lúc cậu muốn rời đi thì có ai từ phía sau đè lên lưng cậu, tay người nọ theo vòng eo cậu mà đi xuống dưới. Chúc Lương Cơ phản xạ có điều kiện rụt người lại, phản ứng của cậu đổi lại một tiếng cười trầm thấp từ người sau lưng.
“Lẳng lơ tới vậy à.”
Câu nói sỉ nhục kia khiến Chúc Lương Cơ run lên, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương. Giọng người phía sau rất quen, đại não chuếnh choáng khiến cho Chúc Lương Cơ không thể lập tức nhớ ra được là ai, cậu giơ tay muốn đánh người, đối phương lại mượn lực siết lấy eo cậu.
“Cút!”
“Tính tình còn rất hung dữ,” người đàn ông kề sát cổ cậu hít một hơi: “Có phải trên giường cũng hoang dã như vậy không?”
Chúc Lương Cơ đạp đối phương một đạp, không nghĩ tới người kia thế mà không biết xấu hổ cười một tiếng: “Em không muốn bị anh đè à, vậy em đè anh đi.”
Kẻ kia lật người lại, vị trí hai người bỗng thay đổi, sức lực đối phương so với cậu lớn hơn nhiều, Chúc Lương Cơ không giằng ra được. Bây giờ đổi thành người kia đè lên bồn rửa tay, Chúc Lương Cơ đổi thành tư thế từ trên cao nhìn xuống hắn. Nếu như đây là một cô gái vậy thì ngồi trên mình một người đàn ông như vậy quả thật cực kỳ mờ ám. Nhưng nhờ vậy Chúc Lương Cơ mới thấy rõ ai là người ôm cậu, đối phương cũng thấy rõ Chúc Lương Cơ.
Vẻ mặt gã đàn ông dựa vào bồn rửa tay gần như đóng băng, một hồi lâu sau, Chúc Lương Cơ với Hứa Tra cùng nhau nôn ọe.
Hứa Tra: “Mịa nó chú làm gì đấy!!!!”
Chúc Lương Cơ: “Mịa nó anh làm gì đấy!!!!”
Hứa Tra: “Anh cmn cho rằng chú là mỹ nữ nào đó!!!! Chú khom lưng nâng mông làm gì đấy!!!!”
Chúc Lương Cơ: “Ông đây đang rửa tay!!!! Anh bị mù a!!!!”
Sau khi mịa nó mịa nó vài tiếng cuối cùng Hứa Tra cũng hơi tỉnh rượu, ý thức được mình vừa làm ra chuyện hoang đường, trên mặt Hứa Tra hiện ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, uống hơi nhiều… Nói lung tung thôi, xin lỗi.”
Chúc Lương Cơ: “Mịa nó anh sờ mà không phân biệt được là nam hay nữ à?”
Hứa Tra oan ức: “Anh chưa từng sờ đàn ông.”
Chúc Lương Cơ: “Anh thật sự là trai thẳng?”
“Thẳng thẳng, thẳng tắp.” Hứa Tra liếc nhìn sắc mặt Chúc Lương Cơ, tuy rằng vẻ mặt cau có nhưng cặp mắt đào hoa vì say rượu mà hiện ra muôn phần nhu tình, nhìn sao cũng thấy như cố ý quyến rũ. Hứa Tra nghĩ tới mấy tiểu 0 (57) mà hắn đã từng gặp, vội vàng nói: “Tiểu Chúc chú đừng có nghĩ nhiều nha, tuy rằng anh chinh chiến sa trường lâu năm nhưng vẫn thẳng tăm tắp, nếu như vừa nãy vì anh sờ soạng mà chú bị bẻ cong thì anh có nhảy xuống sông cũng không hết tội.”
(57): tiểu 0: chỉ thụ, 1 chỉ công
Chúc Lương Cơ không chịu được đạp hắn một đạp: “Cút, ngu ngốc.”
Lúc trở lại bàn rượu mấy người cạnh cậu đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Chúc Lương Cơ nhìn một vòng vẫn không thấy Khương Hạo, cậu hỏi Hạ Tê Xuyên: “Khương Hạo đi trước rồi à?”
“Cậu ta đi vệ sinh lúc trước rồi, cậu không thấy sao?”
Chúc Lương Cơ lắc đầu: “Chắc là không để ý.”
Ngày đầu tiên tại Lạp Tát, ekip chương trình cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, không ghi hình, tất cả mọi người tự do hoạt động. Thật vất vả mơi đạp đến Lạp Tát, dù eo mỏi lưng đau Chúc Lương Cơ vẫn như cũ muốn đi thăm thú xung quanh, cậu hẹn Hạ Tê Xuyên cùng ra ngoài.
Đã đến Lạp Tát thì phải tới cung điện Potala. Nghĩ đến trong hạng mục du lịch vào ngày mai của chương trình có cung điện Potala bọn họ chỉ đi lòng vòng ở quảng trường trước cung điện. Người xếp hàng mua vé chật ních cả quảng trường, ít nhất cũng có mấy trăm người. Lúc ăn cơm trưa ở đường Bát Giác Chúc Lương Cơ vào Weibo, nhìn thấy nội dung trên bảng hot search, cậu ngẩn người.
#Khương Hạo đùa giỡn đại bài# (58)
(58): đùa giỡn đại bài: cho rằng mình là nhất, là trung tâm vũ trụ, những người khác phải nghe theo mình
#Cảnh quay bị cắt của 《Đạp xe đến Lạp Tát》#
Chúc Lương Cơ mở cái thứ nhất ra, dưới chủ đề này có một đoạn video ngắn, người đăng video là một tài khoản có tiếng: 【Nhân viên công tác tiết lộ Khương Hạo lúc ghi hình vì bất mãn với nơi dừng chân mà nổi nóng với ekip chương trình, Hứa Tra cùng đội với Khương Hạo nói thẳng “Máy quay vẫn còn đang ghi hình, cậu ta dù không quen thì cũng nên nhịn chứ, ra ngoài mà không biết chú ý hình tượng à?】
Chúc Lương Cơ nhanh chóng mở video ra, chất lượng video không tốt lắm, vừa nhìn là biết quay trộm. Quả thật là giọng Hứa Tra, bối cảnh là khách sạn nhỏ ở Tương Khắc Tông. Đánh giá trên mạng căn bản nghiêng về một phía, tất cả đều chửi Khương Hạo trong ngoài không đồng nhất, mắc bệnh ngôi sao. Cậu gọi Hạ Tê Xuyên một tiếng: “Anh xem hot search Weibo đi.”
Hạ Tê Xuyên nhìn một lát, bình luận đúng trọng tâm: “Thảm.”
Chúc Lương Cơ: “Phạm vi bôi đen lớn như vậy, phòng quan hệ xã hội của Khương Hạo phỏng chừng muốn nhảy lầu.”
Lúc đó ở đấy không có người ngoài, Chúc Lương Cơ nhớ sau khi đến Lý Đường thì việc phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của khách mời được đổi cho một nhóm khác, khả năng người quay video là nhân viên công tác trước khi đến Lý Đường. Khương Hạo ở không quen thì người xui xẻo chính là những nhân viên tạm thời này. Hạ Tê Xuyên có cùng suy nghĩ với Chúc Lương Cơ, thấy Chúc Lương Cơ vẫn mãi lướt Weibo, Hạ Tê Xuyên bỗng nhiên nói: “Cậu rất quan tâm?”
“Hả?”
“Ăn cơm trước đi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Đừng quan tâm chuyện này.”
Một câu nói của Hạ Tê Xuyên trực tiếp xếp Khương Hạo vào vị trí không quá quan trọng. Chúc Lương Cơ nghĩ nghĩ, trong sáu khách mời thì gần như cả năm người đều không thích Khương Hạo, ngay cả tình hữu nghị giữa Hứa Tra với cậu ta cũng là tạm bợ, thái độ lạnh lùng này của Hạ Tê Xuyên cũng là hợp tình hợp lý.
Buổi chiều bọn họ đến một ngôi đền gần đó, sau khi thăm quan xong thì tùy tiện tìm một quán nước nghỉ ngơi. Mặt tiền quán không lớn nhưng sảnh sau lại rất dài, trên quầy bar bày đầy sách liên quan đến du lịch Tây Tạng, mặt tường dán đầy giấy ghi chú nhiều màu sắc của du khách. Đồ uống bọn họ chọn chưa bưng ra, Chúc Lương Cơ nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn thấy người trẻ tuổi đang khẽ cười trong góc, Chúc Lương Cơ há miệng: “Tiểu —— “
Người bên cạnh vỗ Chúc Lương Cơ một cái, Hạ Tê Xuyên nói: “Đừng gọi cậu ta.”
Ánh mắt Chúc Lương Cơ rơi xuống người bên cạnh Khương Tử Thù, đó là một người đàn ông cao lớn xa lạ, nhìn qua khoảng chừng ngoài ba mươi. Dáng dấp khẽ chau mày nghe Khương Tử Thù nói chuyện toát lên vẻ kiêu ngạo không tên. Chúc Lương Cơ nhanh chóng đoán được thân phận người đàn ông kia. Người này chắc là vị tiên sinh kia của Khương Tử Thù nhỉ?
Đối phương thoạt nhìn rất có văn hóa, quần áo khéo léo, phong độ nhẹ nhàng. Người đàn ông thỉnh thoảng sẽ cười với Khương Tử Thù, mỗi lần như vậy độ cong nơi khóe môi Khương Tử Thù sẽ rạng rỡ hơn mấy phần, như một loại phản xạ có điều kiện. Chúc Lương Cơ lén lút nhìn bọn họ một hồi, thầm may vừa nãy mình không lên tiếng quấy rầy.
Khương Tử Thù ở đây Chúc Lương Cơ cũng không tiện lớn tiếng nói chuyện với Hạ Tê Xuyên. Cậu lướt điện thoại di động đến phát chán, phát hiện Hạ Tê Xuyên thế mà lại đang xem một quyển sách được bày trên quầy bar. Cậu liếc mắt nhìn, là truyền thuyết Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu Tsangyang Gyatso. Lúc này bên trong góc truyền đến tiếng cười của Khương Tử Thù: “Vậy là anh ta đang chúc phúc cho ngài đó.”
“Ừ?”
” ‘Tashi delek’ trong tiếng Tây Tạng có nghĩa là chúc may mắn, hướng dẫn viên du lịch kia không phải mắng ngài khó hầu hạ đâu,” Khương Tử Thù cười không nhịn được: “Ngài suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy à,” người đàn ông gật gật đầu, thấy Khương Tử Thù vẫn còn mải cười thì bất đắc dĩ nói: “Buồn cười lắm à?”
“Xin lỗi,” Khương Tử Thù vừa nói vừa cố gắng thu lại ý cười: “Chỉ là rất ít khi gặp phải tình huống như thế này, hơn nữa,” cậu dừng một chút, đôi mắt sáng lấp lánh: “Ngài cũng biết mình khó hầu hạ à?”
“…”
Ánh mắt Khương Tử Thù quét qua bên này, Chúc Lương Cơ thấy cậu nở nụ cười với mình. Nhìn thấy giấy ghi chú của Khương Tử Thù, Chúc Lương Cơ nói: “Tiểu Khương cũng nhắn lại.”
Hạ Tê Xuyên: “Cậu cũng muốn viết?”
Chúc Lương Cơ: “Thử xem.”
Đến khi cầm bút lên Chúc Lương Cơ trái lại không biết viết gì, lực chú ý của cậu nhanh chóng bị những lời nhắn nhủ của người khác hấp dẫn, nhìn một vòng lại phát hiện Hạ Tê Xuyên đã viết xong: “Anh viết gì đấy?”
Hạ Tê Xuyên ra hiệu cậu tự mình xem, Chúc Lương Cơ đến gần. Hạ Tê Xuyên viết bốn chữ【Tashi delek】, bên cạnh còn vẽ thêm một đầu heo chibi, phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại đại khái là hi vọng Chúc Lương Cơ cát tường như ý, vạn sự hài lòng.
“Lại là đầu heo.” Chúc Lương Cơ nói: “Đề nghị thầy Hạ thêm tên của kẻ hèn này vào, đơn giản rõ ràng.”
Hạ Tê Xuyên thêm vào.
“Có khi nào có người cảm thấy đây là do fan của em viết không?” Chúc Lương Cơ càng xem lời nhắn càng huênh hoang: “Khắp nơi đều có fans của em, vô cùng nổi tiếng.”
“Đúng vậy.” Hạ Tê Xuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, không đợi Chúc Lương Cơ tiêu hóa xong niềm vui đối phương đột nhiên trở thành fan của mình Hạ Tê Xuyên đã nói tiếp: “Anh rất thích em.”
“Ừm… hả?”
Người trước mặt không để ý đến phản ứng không được tự nhiên của Chúc Lương Cơ, mỉm cười với cậu. Ngay lúc tâm tình fanboy của Chúc Lương Cơ đang ngất ngây con gà tây, Hạ Tê Xuyên lặp lại một lần nữa.
“Anh là fan của em, anh rất thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất