Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 22

Trước Sau
"Rầm!"

Máy tính bảng bị đập mạnh vào trong xe đạp tập kiểu Elip.

Trợ lý Lạc Cửu Ca bưng salad bị giật mình, vội vàng ôn tồn nói: "Chị đừng tức giận, hạ hỏa."

"Chị Cửu Ca ăn rau salad đi? Lượng calo của nó không cao."

"Không phải tôi đã nói với cô sao?" Lạc Cửu Ca phẫn nộ giẫm lên xe đạp Elip: "Mấy ngày nay tôi không ăn đồ cứng!"

"... Món này chỉ hơi cứng." Trợ lý không quá nhẫn tâm khuyên nhủ vừa phải: "Hôm trước chị không ăn, mỗi ngày đều luyện tập như thế, mấy ngày nữa chị còn lên chương trình tạp kỹ, hay là chị ăn lót dạ một chút là được."

Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Cửu Ca hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Không muốn! Nếu như tôi không cố gắng nhịn ăn thì làm sao tôi có thể dùng trạng thái tốt nhất để vượt qua nhóm Nhiêu Manh Manh?"

... Thế nhưng là đàn áp cô ấy cũng vô dụng mà? Trợ lý bất đắc dĩ nghĩ.

Số tuổi chênh lệch của hai người rõ rành rành, một người là đại hoa, một người là tiểu hoa, căn bản không tính là đối thủ cạnh tranh...

Trợ lý ấp úng một lát rồi thấy Lạc Cửu Ca tập luyện tới nỗi những sợi tóc đều dính vào bên cạnh huyệt thái dương thì thầm thở dài trong lòng.

Từ khi chương trình được công chiếu thì chị Cửu Ca càng lo lắng hơn trước.

Làm trợ lý của Lạc Cửu Ca, đương nhiên cô ta cũng đọc được những bình luận trên Weibo.

[Lạc Cửu Ca đẹp thì đúng là đẹp nhưng cô ta cũng sắp ba mươi mà còn lên chương trình tình yêu, chuyện này... Đúng là có hơi xấu hổ, đã muốn lên chương trình tình yêu thì cởi mở một chút, nghiêm chỉnh mọi lúc mọi nơi thật sự rất chán.]

[Không phải trước đó cô ta khoác lác về chuyện bột rượu với anh Lâm sao? Vừa lên chương trình truyền hình liền lộ nguyên hình, căn bản nhà họ Lâm người ta và cô ta không có qua lại.]

[Sau khi xem họ biểu diễn một đoạn ngắn, thế mà tôi thấy Nhiêu Manh Manh diễn tốt hơn Lạc Cửu Ca... Xem ra cô Lạc có thể cầm giải ảnh hậu đều là do năm đó cô ta gặp may.]

Những chuyện như trên nhiều vô số kể.

Trợ lý thở dài, mặc dù chị Cửu Ca dựa vào vẻ bề ngoài nên luôn là nữ minh tinh tuyến một trong giới, nhưng giải thưởng chân chính ở trong tay mà có trọng lượng thật sự là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù giá trị nhan sắc luôn ở trình độ cao, nhưng cô ta không chịu nổi việc mọi người càng ngày nói cô ta là bình hoa lớn tuổi.

Tuổi tác của nữ minh tinh cao hơn thì phim truyền hình có thể diễn sẽ ít hơn, nếu như muốn đi hướng tới con đường phim điện ảnh vậy cũng phải có đường đi, có tài nguyên thì mới được.

Lạc Cửu Ca sẽ tới ba mươi ngay lập tức.

Đến tuổi ba mươi mốt, mỗi nữ minh tinh đều sẽ đứng trước khó khăn là chuyển hình tượng.

Năm nay Ân Bắc Lâm vừa mới kết thúc “Lưỡi Đao”, hẳn là sẽ quay thêm một bộ phim.

Mà sau khi Lạc Cửu Ca chấm dứt với Ân Bắc Lâm, công việc truyền hình điện ảnh của cô ta không có gì trong một năm rưỡi.

Vốn dĩ lần này cô ta dựa vào chương trình tình yêu, nếu có thể đi cùng một con đường với Ân Bắc Lâm một lần nữa thì con đường đến thế giới điện ảnh của cô ta sẽ ổn định.

Nhưng hiện tại cô ta không chỉ không thu hoạch được một chút nào lại còn bị tiểu hoa giẫm lên.

Con người kiêu căng tự mãn như Lạc Cửu Ca làm sao chịu được chuyện này.

Trợ lý lau mồ hôi, uyển chuyển ám chỉ: "Chị Cửu Ca, anh Vương nói với em rằng Hoàng Oanh đã bí mật ký hợp đồng với Lộ Nhâm, ảnh đế Ân cho rằng nghệ sĩ nhà mình kéo nhiệt độ, chị cũng không cần coi chuyện này là chuyện đáng kể..."

Những từ không cần để ý còn chưa nói xong, Lạc Cửu Ca hô to: "Được rồi!"

"Đừng nói về hai người kia nữa!" Lạc Cửu Ca loảng xoảng đạp xe Elip hai lần, cô ta lạnh lùng nói: "Nghe thấy phiền quá!"

Trợ lý: "..."

Thấy Lộ Nhâm phiền thì thôi, ngay cả, ngay cả ảnh đế Ân mà cũng thấy phiền sao?

Cô ta nhìn gương mặt đen kịt của Lạc Cửu Ca, cuối cùng vẫn không hỏi câu hỏi đó.

"Cô không cần nói, tôi tự có kế hoạch." Lạc Cửu Ca hít sâu một hơi, đi xuống từ xe đạp Elip.

"Hiện tại chính là thời điểm để điều chỉnh!" Cô ta vừa thở ra một hơi vừa chậm rãi duỗi người: "Tôi đã sớm nghe ngóng bên tổ tiết mục, họ nói bên trong sẽ có rất nhiều máy quay cận cảnh."

"Máy quay cận cảnh?" Trợ lý khó hiểu nói.

"Dốt, động não ngẫm lại đi." Lạc Cửu Ca chép miệng: "Bọn họ ngay cả trò hề độ thân mật ánh huỳnh quang gì đó cũng đã làm thì máy quay cận cảnh nhất định là thứ gì đó mập mờ."

"Nói tôi bị kiệt quệ, nói tôi không có kỹ năng diễn xuất."

Lạc Cửu Ca hừ cười một tiếng, cô ta hất đuôi tóc đang bị cột cao: "Tôi sẽ để những người này tới nhìn thật kỹ."

Nói xong, Lạc Cửu Ca đi tới trước mặt trợ lý nhỏ rồi dừng lại, cặp mắt lả lướt híp lại.

Trợ lý lập tức thất thần, một giây sau, chóp mũi của cô ta liền bị ngón tay trắng nõn của Lạc Cửu Ca nhẹ nhàng gẩy một cái.

Lạc Cửu Ca cười tủm tỉm nhìn cô ta, hơi cúi người xuống, khóe môi nhếch lên đầy quyến rũ: "Cô cảm thấy... thế nào?"



Đúng là vô cùng quyến rũ!! Trợ lý che mũi, thiếu chút máu mũi của cô ta đã phun ra ngoài, cô ta nói ậm ờ không rõ:"Tốt! Quá tốt!"

Lạc Cửu Ca đắc ý cười một tiếng.

Tảng băng Ân Bắc Lâm đầu óc chậm chạp thì thôi, đối đầu với vài người khác thì cô ta dư xài!

Một bên khác, khi Lộ Nhâm biết “Người tình trong mộng” kỳ thứ hai sắp quay thì cậu như được đại xá!

Lần đầu cậu hi vọng được quay nhanh, công việc tới nhanh hơn!

Ở trên chương trình truyền hình, ít nhất cũng không cần cho Ân Bắc Lâm đọc truyện cổ tích bách khoa toàn thư đi?

Thật ra đọc truyện cổ tích thì Lộ Nhâm thấy không có gì, coi mình là phiên bản nghìn lẻ một đêm thời hiện đại... Nhưng vấn đề là... Lộ Nhâm đau nhức hết cả trứng.

Mỗi ngày cậu đọc đều ngáp liên tục, khi đọc nhanh chóng nhắm hai mắt nghĩ mê man về quá khứ, khi đó Ân Bắc Lâm mới đưa cánh tay tới, có lòng từ bi để cậu đi ngủ.

Như vậy khi cậu thức dậy vào ngày tiếp theo thì tất nhiên là cậu và Ân Bắc Lâm tay chân quấn quýt với nhau rồi rời giường!

Số lần như vậy càng nhiều... Con người đi hơi khập khiễng cũng là điều bình thường...?

Lộ Nhâm vẻ mặt đau khổ nhớ lại hoàn cảnh rời giường mấy ngày trước.

Hôm đó, Lộ Nhâm không nhớ rõ mình ngủ từ khi nào.

Không biết có phải do cậu đọc truyện cổ tích một đêm hay không, ngày hôm đó giấc mơ của cậu cũng phá lệ mà trở nên ly kỳ hoang đường.

Trong mơ, cậu trong bóng đêm tiến vào động Bàn Tơ.

Tơ nhện màu đen quấy cậu lại thật chặt, một vòng rồi một vòng, đi từ bắp chân thẳng lên trên, lít nha lít nhít quấn lấy cậu, đến cuối cùng, Lộ Nhân cảm thấy mình bị quấn sắp không thở nổi mới không khỏi hô to cứu mạng.

Vừa hô cứu mạng xong thì mây đen bị đẩy ra, Lộ Nhâm sững sờ nhìn vào chằm chằm gương mặt tấm còn trong sáng hơn mặt trăng.

Ân Bắc Lâm cụp mắt, cao cao tại thượng nhìn cậu.

Cậu như con búp bê bỏ túi nằm trong lòng bàn tay Ân Bắc Lâm, cậu nghẹn họng nhìn trân trối Ân Bắc Lâm khổng lồ đang che trời.

"Cứu mạng?"

Lộ Nhâm sững người.

Thế mà giọng Ân Bắc Lâm còn mang theo tiếng vang gây chấn động từng đợt, chấn động đến nỗi khiến cậu hoảng hốt.

Nói xong hai chữ này, ngũ quan tuấn mỹ của Ân Bắc Lâm đầy vẻ tà khí, khóe môi anh nhếch lên, bỗng nhiên anh cười.

Một giây sau, đột nhiên Ân Bắc Lâm nhấc cậu lên, tầm mắt của Lộ Nhâm ngang hàng với anh.

Từng sợi mi mắt dày mà đen nhánh của Ân Bắc Lâm buông thõng xuống, bờ môi anh hơi nhếch, giống như một giây sau anh sẽ nuốt cậu vào bụng.

Lộ Nhâm bị tơ nhện che phủ chặt chẽ, cậu thấy Ân Bắc Lâm mỉm cười nhưng chẳng biết tại sao lưng lại mát lạnh, rất không có khí thế mà nuốt nước bọt.

Vừa nghĩ như vậy, cậu liền nghe trên không trung có giọng nói trầm thấp dễ nghe quanh quẩn ở chân trời.

"Đồ chơi nhỏ, gọi rách cả cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu em."

... Đây là lời thoại cẩu huyết xa xưa gì đây!

Lộ Nhâm điên cuồng chửi bậy trong lòng, Ân Bắc Lâm hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, anh nghiêng đầu.

Một giây sau, cậu bị Ân Bắc Lâm dùng sức bóp…!

Bỗng nhiên Lộ Nhâm mở mắt ra, mới tỉnh dậy, trái tim còn đang đập thịch thịch, nam chính còn chưa bị bóp nát chậm rãi tỉnh dậy trong ác mộng, bỗng nhiên cậu phát hiện có chuyện lúng túng hơn...

Cơ thể Lộ Nhâm cứng đờ.

Thứ tầm mắt cậu đối diện với không phải là trần nhà với tông màu xám đơn giản, mà là vòng xoáy đen tuyền.

Eo của cậu bị cánh tay nặng trĩu của Ân Bắc Lâm đè lên, hai cánh tay cậu bị cánh tay khác của anh đè chặt ở trên cao, một cái chân dài còn gác ở trên đùi cậu. Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, như vậy làm sao đêm nay có thể không gặp ác mộng được?

Cậu nhìn xuống phía dưới, áo ngủ màu mực của Ân Bắc Lâm lộn xộn hở rộng, lần này cậu nhìn thẳng tới thắt lưng, cơ ngực trắng nõn mà cường tráng đang lõa lồ không để sót lại gì, hoàn toàn là cảnh xuân nở rộ.

Lộ Nhâm cúi đầu quan sát, cậu lập tức hít hà. Cậu chợt nhớ bất lịch sự, chớ xem, bất lịch sự, chớ nhìn nên ngửa đầu ra.

Nhưng điều càng nguy hiểm hơn là chắc hẳn là vì cậu chợt nhúc nhích nên bỗng nhiên Ân Bắc Lâm ôm cậu chặt hơn.

Cậu gần như bị ép vào ngực anh thành một thể, đầu Ân Bắc Lâm chôn vào hõm cổ của cậu, hai người nằm cạnh gần như vậy khiến cậu thấy ấm. Hô hấp nóng hổi từng chút từng chút lướt qua xương quai xanh của cậu, chóp mũi cao thẳng thỉnh thoảng cọ vào phần trên xương quai xanh. Lộ Nhâm lập tức nổi da gà, lưng cậu như bị điện giật mà tê dại.

Không, không được!!

Gương mặt Lộ Nhâm ửng hồng, cậu bất chấp mọi thứ, chỉ có thể dùng lòng bàn tay đẩy lồng ngực của Ân Bắc ra.

Cứ, cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ như nam chính sắp làm chuyện gì sai trái...!

Cậu khẽ di chuyển hết lần này tới lần khác khiến mi mắt Ân Bắc Lâm rung nhẹ.



Một giây sau, cặp mắt phượng hoàng đen thẳm lẳng lặng mở ra.

Lộ Nhâm nuốt nước miếng.

Cậu khom eo, cố gắng không để cho người đó chú ý rồi lui một xíu lui về phía sau, cậu chào hỏi một cách khô khan: "... Chào, anh, buổi sáng tốt lành... CMN!"

"Sáng sớm kêu anh dậy." Ân Bắc Lâm nhàn nhạt nói: "Đồ chơi nhỏ rất có tinh thần."

Điều này không phải là điều tôi muốn mà! Còn không phải do anh ở quá gần tôi sao...!

Lộ Nhâm thầm phát điên trong lòng, cậu vội dùng tay chống lồng ngực Ân Bắc Lâm ngăn cản anh, cậu co thắt lưng và đỏ mặt.

"Anh..."

Anh đừng...

Hai chữ còn chưa nói xong, bỗng nhiên Ân Bắc Lâm xoay người, cong khuỷu tay của cánh tay đang rảnh rỗi đặt lên mặt Lộ Nhâm bên mặt, anh chồm nửa người nhìn cậu.

Đôi mắt phượng đen nhìn cậu từ trên cao, không biết tại sao, mỗi một giây mặt Lộ Nhâm càng đỏ, trong nháy mắt cậu có ảo giác mình còn ở trong động Bàn Tơ trong mơ.

"Đừng, không cần cực khổ như vậy."

Ân Bắc Lâm trầm ngâm hai giây, giọng nói bình thản như đang nói sáng hôm nay ăn gì.

"Cùng làm đi."

Cùng, cùng làm?

Lộ Nhâm: "...?"

...

Mười lăm phút sau.

Lộ Nhâm cảm giác như mình chìm vào trong vải bông, trên lưng cậu như bị điện giật từng đợt khiến cậu chân mềm tay mềm, cả linh hồn cũng chạy không thoát.

Ân Bắc Lâm còn kinh ngạc nhíu mày: "Có hơi nhanh."

"... Nhanh chỗ nào. " Lộ Nhâm tỉnh táo lại, cậu xấu hổ giận dữ không chịu nổi nói: "Thời gian của em là bình thường!"

Ân Bắc Lâm nhún vai: "Vậy sao?"

"Đương nhiên!!!"

...

Sau bốn năm ngày vào ban đêm đọc truyện thiếu nhi, buổi sáng làm chuyện thiếu nhi không thể đọc, Lộ Nhâm đau khổ phát hiện cậu là con người bình thường nhưng Ân Bắc Lâm nhất định không phải.

Bỏ mẹ! Nếu không thì không chỉ có một mình tay cậu nhức!

Không biết xấu hổ. Sau mấy ngày thẹn thùng, mặc dù cậu từng nghe tới việc hỗ trợ lẫn nhau ở ký túc xá nam, nhưng mỗi lần Lộ Nhâm làm xong thì cậu vẫn có loại cảm giác áy náy sâu sắc.

Cậu có cảm giác nếu mình luôn tiếp tục như thế, nhân sinh ngay thẳng của cậu sẽ nhanh chóng thay đổi!

Như vậy, như vậy thật sự không được!!

Thế nhưng...

Cậu vừa thấy Ân Bắc Lâm nhíu lông mày, mặt tuấn tú đẹp trai đó thì lại mềm nhũn lâng lâng... Lộ Nhâm không thể không thừa nhận, cảm giác được nam chính phục vụ thì cũng có hơi không tệ...

Hậu quả của việc không tệ chính là khi tập hợp kỳ thứ hai, Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm đến muộn.

Hoàng Oanh cau mày, cô nhìn Lộ Nhâm đỏ mặt vội vã chạy về phía trước và Ân Bắc Lâm ung dung ôm ngực chậm rãi đi ở phía sau thì cô nhíu chặt lông mày.

"Đã có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy?! Cả hai đều trễ mười phút."

Cô nói xong liền thấy Lộ Nhâm đỏ mặt, cậu cực kỳ xấu hổ cúi đầu, "Chị Oanh, xin lỗi..."

Hoàng Oanh thấy Lộ Nhâm thành thật xấu hổ như thế thì đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Cậu nhận lỗi rất nhanh thì tại sao khi làm việc không nhanh như vậy?"

Cô bảo hai người bọn họ khiêm tốn một chút thì ngoài miệng họ đồng ý, nhưng vừa có kết quả, cái cp một đường hướng về phía Bắc trực tiếp trèo lên đỉnh siêu thoại.

"Chuyện này không liên quan tới em ấy. " Ân Bắc Lâm nhàn nhã nói: "Là vấn đề của tôi."

"Do tôi tương đối chậm."

Gương mặt Lộ Nhâm mặt lập tức đỏ bừng: "..."

Khóe miệng Hoàng Oanh giật giật "...?"

... Đã xảy ra chuyện gì, người này đến trễ mà giọng điệu còn kiêu ngạo như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau