Yêu Em Đến Chết

Chương 144

Trước Sau
Sau khi ba mẹ cậu cậu đến bệnh viện thì có mua một ít đồ ăn cho Gia Dương, do đồ ăn ở bệnh viện Gia Dương ăn không được nên phải làm vậy. Cả hai người mua thêm trái cây và hoa tươi đến. Trong khoảng gần đây Gia Dương đã ghép da rất thành công cho đến hiện tại hầu như hồi phục rất tốt, may mắn là phần mặt không để lại sẹo hay di chứng gì.

Phần thành công này chính là nhờ một bác sĩ ở nước ngoài cũng là bạn thời đại học của ba Gia Thụy thực hiện.

Nhưng nói thành công 100% thì cũng không đúng do tay và chân sẹo nhỏ to đều vẫn còn. Mà cũng tại lần té từ trên cao như vậy đã khiến xương ở chân chịu tổn thương và thường xuyên khiến anh đau, nhức. Do vậy không thể thực hiện tiếp mà phải chờ ổn định rồi mới tiếp tục xóa sẹo.

Gia Dương vẫn thường hay rên la vì đau nhưng lại không nói cho người khác biết, cứ cắn răng chịu đựng đến khi không nổi thì lại uống thuốc giảm đau. Ba mẹ thật sự rất lo lắng cho Gia Dương, có lẽ trải qua những chuyện này mà tâm lí cũng ảnh hưởng rất nhiều. Dường như lại muốn trốn tránh mọi người...

Mẹ Gia Dương suốt đường đi cứ ôm phần cháo đã mua trong tay, dường như rất lo lắng. Thấy vậy ba anh mới lên tiếng an ủi.

“Bà nó đừng như vậy chứ, chúng ta đến ngay đây!”

“Sao lại không lo chứ. Hôm nay chúng ta để Gia Dương một mình liệu nó có làm chuyện gì không chứ. Nhanh lên đi, tôi thấy không an tâm!!”

Sau nhiều lần hối thúc thì cả hai đã đến, Gia Dương nằm ở phòng loại tốt nhất ở đây. Đi tận xa mới đến khu phòng vip.

“Nam Kình, con không vào trong mà lại ngồi đây!!”. Đi đến cửa là cả hai thấy Nam Kình ngồi bệt trên nền đất nên lập tức hỏi thăm.

“Anh ấy không cho con vào, dường như rất ghét con!!”

“Sao con nói vậy chứ”

Nam Kình vừa nói vừa chống tay đứng lên, có lẽ ngồi đây suốt nữa ngày nên có hơi tê chân, cậu được ba anh đỡ lên rồi ông mở cửa phòng vào. Gia Dương nằm trên giường vì tiếng mở của mà giật mình tỉnh giấc. Anh thấy Nam Kình liền bảo cậu đi về, giọng anh rất cương quyết.



“Tôi bảo cậu đi về đi!!”

Anh hét lên như thế liền khiến Nam Kình run và lùi lại phía sau, cậu ta lau nước mắt rồi khập khiễng bỏ đi.

“Nam Kình…”

“Con làm sao vậy chứ. Thằng bé ngồi ở cửa đợi con suốt đấy!” Mẹ anh để cháo và trái cây lên, còn ba anh thì cắm hoa mới vào lọ. Ông biết rằng tâm trạng Gia Dương không ổn nhưng hét vào mặt Nam Kình như vậy thì tội cậu ta lắm.

“Con ăn chút cháo đi, ta sẽ ra ngoài tìm Nam Kình”. Ba anh nói xong thì đứng dậy ra khỏi phòng, ông biết chắc chắn Nam Kình vẫn chưa chịu về đâu. Có lẽ lại chạy ra ngoài sau ngồi rồi, lúc trước Nam Kình vẫn thường bị Gia Dương đuổi đi nên chỗ này là chỗ duy nhất cậu có thể đến. Ông mua hai lon cafe rồi ngồi bên cạnh cậu.

“Con đừng buồn, tính tình nó lúc nắng lúc mưa đến ta còn theo không kịp mà. Nhưng nó không cố ý đâu, đợi khi nó bình tĩnh lại ta đưa con vào trong gặp nó”

“Không cần đâu ạ, có lẽ gặp con anh ấy lại nổi giận nữa thôi!!” Gia Dương uống ực một lon cafe rồi đi một vòng quanh đó. Cậu bảo ba anh quay lại phòng còn mình thì vẫn đi vòng quanh đây. Nam Kình biết tối nay ba mẹ Gia Dương và ba mẹ mình gặp nhau vì việc của Gia Thụy mà không đến nên mới kiên trì ăn cơm ở căn tin rồi buổi tối ra băng ghế phía ngoài phòng Gia Dương nằm.

Nam Kình chỉ có mỗi áo khoát để đắp, bên ngoài cũng khá lạnh nên chỉ co ro trên ghế để gán ngủ một giấc.

‘Hắt xì…khịt khịt…’ Cậu chỉ nằm đó được một lát thì đã hắt xì liên tục, vì sợ Gia Dương tỉnh giác nên lại âm thầm rời đi xa phòng anh một chút. Nam Kình hắt xì và và bắt đầu bị chảy nước mũi. Cậu vào nhà vệ sinh rửa tay rồi rửa mặt mình sau đó lại đi ra chỗ bán đồ mua một cái chăn nhỏ để đắp. Nam Kình lại ra khu sân sau để ngồi, cậu quấn một cái chăn tựa trên dây xích đu mà nhắm mắt.

Cũng khoảng rất lâu, Nam Kình giật mình tỉnh lại vì bị đau do muỗi đốt, cậu xem đồng hồ đã thấy gần 3 giờ sáng nên quay lại phòng Gia Dương một lần nữa. Cậu thấy bên trong rất im ắng nên kép ô cửa nhỏ phía trên ra nhìn, quả thật Gia Dương đã ngủ rồi…

Nam Kình chỉ nhìn một lát rồi mới chịu quay về nhà do quá lạnh, tay và chân cậu lạnh lắm cả người cũng run bần bật.

Có lẽ anh ấy ghét mình như lúc trước rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau