Chương 31: Em còn non lắm
Sau một đêm như trời hành thì Gia Thụy ngủ mê mang, Mộc Lăng phải đi công tác nên không đánh thức cậu dậy mà chỉ để lại tờ ghi chú. Anh cũng dọn dẹp bãi hỗn độn mà mình gây ra. Trước khi đi Mộc Lăng ôm hôm Gia Thụy đến sung sướng
Mộc Lăng đã thấy tin nhắn của Gia Thụy và Mộc Nam Kình rồi. Vì sợ bảo bối của mình đi lung tung nên Mộc Lăng đã nghĩ ra cách tốt nhất là để cậu nằm liệt ở giường, đến nổi muốn ngồi cũng không được
“Em nghĩ sẽ qua mặt được tôi sao, bảo bối. Em còn non lắm”
Người giúp việc anh cũng đã thuê để chăm sóc cậu trong ba ngày tiếp, Mộc Lăng xách vali đi, trong lòng anh đầy vẻ đắt ý. Sau nữa ngày thì Gia Thụy đã tỉnh, cậu nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã ngã bóng. Gia Thụy nhìn thấy trên bàn có giấy ghi chú
‘Em ngoan ngoãn đừng hòng giở trò, nếu em dám anh liền bẻ răng em. Đợi anh về Bảo Bối’
“Ahhh. Tên Mộc Lăng chết tiệc, tên sắc lang, tên biến thái…aaa”
Gia Thụy cả người đau nhức, chửi mắng anh xong thì liền mệt do chưa có gì bỏ vào bụng. Gia Thụy tựa lưng vào giường, bây giờ muốn đứng không được mà muốn nằm cũng không xong. Cậu tựa lưng vào giường thở dài thì nghe tiếng có người bước vào
“Mẹ…sao mẹ ở đây”
“Dì giúp việc nấu cháo và sữa cho ngươi đó. Ăn đi”
“….” Gia Thụy bưng bát cháo ăn, vừa ăn vừa nhìn thấy mẹ đang nhìn vào khoảng áo hở trước ngực. Cậu vội lấy tay kéo áo lại
“Ta không hiểu nổi...làm sao mà con bị nó ăn sạch như vậy?!!. Che gì chứ ta thấy hết rồi”. Gia Thụy đỏ mặt cúi đầu ăn cháo, cậu không biết mẹ mình vào đây từ bao giờ và đã thấy những gì rồi
“Ngại hay cảm thấy có lỗi? ăn cũng ăn rồi, nhẫn cũng đeo rồi, cũng ở chung luôn rồi!! Ta và ba con cũng đã nghe Mộc Lăng nói hết rồi. Nên muốn gì thì sau này phải nói cho ta nghe, hiểu không?”
Cậu gật gật đầu “Nhưng bà nội sẽ phản đối nên…”
“Vậy thì hai đứa phải nổ lực thuyết phục, nói cho bà hiểu hai đứa nghĩ về đối phương như thế nào. Bà nội cưng chiều con nhất nên sẽ mềm lòng thôi cố gắng đi”
Ba mẹ đã biết và ủng hộ thì Gia Thụy rất nhẹ lòng chỉ cần bà nội đồng ý thì hai người có thể thoải mái thể hiện tình cảm rồi, nhưng bà nội lại là một người rất khó chiều nên Gia Thụy hơi lo
“Con ăn uống đầy đủ, để sau này mới có sức đè đầu nó hiểu không?”
“Nhưng con cũng hay thường đè đầu anh ấy mà, trong lúc...”
“Tự nhiên ta mệt quá, ha…ta về nghĩ ngơi đây”. Mẹ cậu xách túi bỏ đi ra khỏi phòng. Gia Thụy cũng điềm tỉnh ăn hết bát cháo rồi sau đó nằm ình ra chơi game
Một ngày đầu tiên trôi qua trong nước mắt, chỉ ăn ngủ chơi chả đi đâu hay làm được gì. Sáng hôm nay Mộc Lăng call video với Gia Thụy
“Bảo bối nhớ anh không? Em đang ngoan ngoãn nằm ở nhà chứ”
“Không nhớ” Gia Thụy làm mặt giận dỗi với anh
“Sao lại dỗi, mai là được về rồi anh sẽ mua quà cho em”
Cả cuộc nói chuyện Mộc Lăng đều chọc cho cậu cười vì anh không muốn bảo bối mình buồn. Gia Thụy trong lúc nói chuyện thì rất vui nhưng khi tắt rồi lại chán như lúc đầu. Gia Thụy đi vòng nhà nhưng chẳng có gì chơi, đến tối cậu quyết định thay quần áo và đi ra ngoài dạo một lát cho khuây khỏa. Áo T\-shirt quần, quần tây đen dáng người cân đối vô cùng đẹp. Đi dạo một vòng thì cậu gặp lại bạn cùng lớp đại học, không hiểu vì sao cứ ra đường là Gia Thụy sẽ gặp lại người quen. Hai người cùng nhau đi ăn ở nhà hàng mới mở và cậu định nói chuyện lát rồi sẽ quay về
Cậu bạn kia là Lý Ân, học giỏi môn toán nhất lớp đến người như Gia Thụy còn hâm mộ mà, cậu và anh ta nói về nghề nghiệp hiện tại và cuộc sống thường ngày. Cả hai nói chuyện vô cùng hợp, Lý Ân thì lại rất thích cậu từ trước nên trước khi chào tạm biệt anh ta đã hỏi về vấn đề yêu đương của cậu
“Gia Thụy, cậu đã có người yêu chưa?”
“Em ấy đương nhiên có rồi, là một kẻ đẹp, giàu, giàu và giàu”
Lời nói đó vừa dứt, Gia Thụy lập tức xoay người ra sau và…
Mộc Lăng đã thấy tin nhắn của Gia Thụy và Mộc Nam Kình rồi. Vì sợ bảo bối của mình đi lung tung nên Mộc Lăng đã nghĩ ra cách tốt nhất là để cậu nằm liệt ở giường, đến nổi muốn ngồi cũng không được
“Em nghĩ sẽ qua mặt được tôi sao, bảo bối. Em còn non lắm”
Người giúp việc anh cũng đã thuê để chăm sóc cậu trong ba ngày tiếp, Mộc Lăng xách vali đi, trong lòng anh đầy vẻ đắt ý. Sau nữa ngày thì Gia Thụy đã tỉnh, cậu nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã ngã bóng. Gia Thụy nhìn thấy trên bàn có giấy ghi chú
‘Em ngoan ngoãn đừng hòng giở trò, nếu em dám anh liền bẻ răng em. Đợi anh về Bảo Bối’
“Ahhh. Tên Mộc Lăng chết tiệc, tên sắc lang, tên biến thái…aaa”
Gia Thụy cả người đau nhức, chửi mắng anh xong thì liền mệt do chưa có gì bỏ vào bụng. Gia Thụy tựa lưng vào giường, bây giờ muốn đứng không được mà muốn nằm cũng không xong. Cậu tựa lưng vào giường thở dài thì nghe tiếng có người bước vào
“Mẹ…sao mẹ ở đây”
“Dì giúp việc nấu cháo và sữa cho ngươi đó. Ăn đi”
“….” Gia Thụy bưng bát cháo ăn, vừa ăn vừa nhìn thấy mẹ đang nhìn vào khoảng áo hở trước ngực. Cậu vội lấy tay kéo áo lại
“Ta không hiểu nổi...làm sao mà con bị nó ăn sạch như vậy?!!. Che gì chứ ta thấy hết rồi”. Gia Thụy đỏ mặt cúi đầu ăn cháo, cậu không biết mẹ mình vào đây từ bao giờ và đã thấy những gì rồi
“Ngại hay cảm thấy có lỗi? ăn cũng ăn rồi, nhẫn cũng đeo rồi, cũng ở chung luôn rồi!! Ta và ba con cũng đã nghe Mộc Lăng nói hết rồi. Nên muốn gì thì sau này phải nói cho ta nghe, hiểu không?”
Cậu gật gật đầu “Nhưng bà nội sẽ phản đối nên…”
“Vậy thì hai đứa phải nổ lực thuyết phục, nói cho bà hiểu hai đứa nghĩ về đối phương như thế nào. Bà nội cưng chiều con nhất nên sẽ mềm lòng thôi cố gắng đi”
Ba mẹ đã biết và ủng hộ thì Gia Thụy rất nhẹ lòng chỉ cần bà nội đồng ý thì hai người có thể thoải mái thể hiện tình cảm rồi, nhưng bà nội lại là một người rất khó chiều nên Gia Thụy hơi lo
“Con ăn uống đầy đủ, để sau này mới có sức đè đầu nó hiểu không?”
“Nhưng con cũng hay thường đè đầu anh ấy mà, trong lúc...”
“Tự nhiên ta mệt quá, ha…ta về nghĩ ngơi đây”. Mẹ cậu xách túi bỏ đi ra khỏi phòng. Gia Thụy cũng điềm tỉnh ăn hết bát cháo rồi sau đó nằm ình ra chơi game
Một ngày đầu tiên trôi qua trong nước mắt, chỉ ăn ngủ chơi chả đi đâu hay làm được gì. Sáng hôm nay Mộc Lăng call video với Gia Thụy
“Bảo bối nhớ anh không? Em đang ngoan ngoãn nằm ở nhà chứ”
“Không nhớ” Gia Thụy làm mặt giận dỗi với anh
“Sao lại dỗi, mai là được về rồi anh sẽ mua quà cho em”
Cả cuộc nói chuyện Mộc Lăng đều chọc cho cậu cười vì anh không muốn bảo bối mình buồn. Gia Thụy trong lúc nói chuyện thì rất vui nhưng khi tắt rồi lại chán như lúc đầu. Gia Thụy đi vòng nhà nhưng chẳng có gì chơi, đến tối cậu quyết định thay quần áo và đi ra ngoài dạo một lát cho khuây khỏa. Áo T\-shirt quần, quần tây đen dáng người cân đối vô cùng đẹp. Đi dạo một vòng thì cậu gặp lại bạn cùng lớp đại học, không hiểu vì sao cứ ra đường là Gia Thụy sẽ gặp lại người quen. Hai người cùng nhau đi ăn ở nhà hàng mới mở và cậu định nói chuyện lát rồi sẽ quay về
Cậu bạn kia là Lý Ân, học giỏi môn toán nhất lớp đến người như Gia Thụy còn hâm mộ mà, cậu và anh ta nói về nghề nghiệp hiện tại và cuộc sống thường ngày. Cả hai nói chuyện vô cùng hợp, Lý Ân thì lại rất thích cậu từ trước nên trước khi chào tạm biệt anh ta đã hỏi về vấn đề yêu đương của cậu
“Gia Thụy, cậu đã có người yêu chưa?”
“Em ấy đương nhiên có rồi, là một kẻ đẹp, giàu, giàu và giàu”
Lời nói đó vừa dứt, Gia Thụy lập tức xoay người ra sau và…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất