Chương 49: Chap 48 Đừng khóc
Mộc Lăng đứng tựa người ngay kế tủ quần áo làm Gia Thụy giật mình, cậu ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh như sợ Mộc Lăng nghe thấy, Gia Thụy như sắp khóc nước mắt dâng lên như sắp chảy ra ngoài nhưng vẫn không quay đầu lại
“Sao lại im lặng, anh nhớ em đến trằn trọc vậy em ở đây ăn uống vui vẻ như vậy nữa. Xem ra em rất muốn trốn anh, được thôi anh không lo cho em nữa”
“Hức…hức…aaa..”. Gia Thụy ngồi trên ghế buông cây nĩa xuống bàn rồi ôm mặt khóc tức tưởi. Mộc Lăng chỉ bực mình vì cậu một mình bỏ đi, anh chỉ định la cậu một chút nhưng ai ngờ cậu lại khóc. Mộc Lăng lúng túng đi lại bàn ôm lấy Gia Thụy vào lòng
“Khôn..g có..hứ..hức..”. Gia Thụy khóc tức tưởi nói chuyện không được, cậu cứ nấc lên. Mộc Lăng nhìn cậu mà thấy có lỗi cả người cậu toàn là dấu răng và dấu hôn của anh còn hai mắt Gia Thụy thì sưng lên hết đến giọng cũng sắp khàn
“Anh nói đùa, đừng khóc đừng khóc”. Mộc Lăng nhấc Gia Thụy lên để cậu ngồi trên đùi mình vỗ lưng cho cậu bình tĩnh, có lẽ Gia Thụy bị anh dọa đến sợ. Mộc Lăng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu miệng vẫn dỗ ngọt cho cậu nín
Sau khi Gia Thụy nín khóc anh lấy tay lau nước mắt của cậu, đôi mắt sưng đỏ lên hết. “Sao em lại đi, anh làm gì em giận sao”
“Anh làm em đau..hức..anh không nghe em nói…hic..anh cắn em..ha aaaa..”
“Đừng khóc, anh xin lỗi. Sau này không được tự ý bỏ đi biết không, lỡ có gì thì sao”. Gia Thụy gật đầu rồi lại bóc đồ ăn, cậu vẫn ngồi trên đùi Mộc Lăng chân đung đưa ngồi ăn hết bữa tối uống hết ly sữa, sau đó anh đưa cậu đi đánh răng để chuẩn bị về
Mộc Lăng nhìn ra ngoài thấy trời cũng khuya nếu đưa Gia Thụy về thì em ấy lại ngủ trên xe, nên thôi anh và cậu ngủ ở đây một đêm rồi sáng mai về. Sau khi làm vệ sinh tất cả thì Mộc Lăng cũng thay áo ngủ rồi ôm Gia Thụy lên giường nằm, Anh ôm cậu chặt vào lòng như thể sợ cậu lại đi mất vậy. Người của Mộc Lăng rất to lớn cứ đụng nhẹ đều làm Gia Thụy đau mà mỗi lần cậu đau thì chỗ đó lại bầm do đó những lần anh cắn hay hôn cậu thì dấu vẫn như vậy hiện còn rõ hơn trên làn da trắng của cậu
Mộc Lăng thấy Gia Thụy như không được thoải mái anh liền buông lỏng cậu ra, Gia Thụy được thả lỏng thì đưa tay ôm lấy Mộc Lăng. Do quen mùi cơ thể của nhau nên cả hai rất nhanh đi vào giấc ngủ
“Dậy thôi, nhanh nào. Sâu lười”. Mộc Lăng lay Gia Thụy dậy rồi bế cậu vào nhà vệ sinh để cho cậu đánh răng còn anh thì xả nước vào bồn tắm chuẩn bị cho cả hai cùng tắm
Lúc đầu thì chỉ đơn thuần là tắm chung nhưng sau đó bầu không khí lại mờ ám, Mộc Lăng ngồi phía sau Gia Thụy nhưng Gia Thụy lại cảm nhận được một cái gì đó đang đưa lên cạ vào lưng của cậu, Gia Thụy nhích người về phía trước một chút thì bị Mộc Lăng kéo về
“Em tính đi đâu?!”. Gia Thụy ngã vào lòng ngực to lớn của anh thì cậu đỏ mặt. Tư thế bây giờ là Gia Thụy ngồi trên người anh còn vật kia nằm giữa chân cậu đang ngẫng đầu. “Mộc Lăng buông ra”. Cậu giãy giụa thì Mộc Lăng càng ôm chặt duon.g va.t của anh bắt đầu cạ lên cạ xuống, cái thứ vừa cứng vừa cong kia chạm vào một phần nơi nhạy cảm phía dưới của Gia Thụy khiến cậu rùng mình
“Sao lại im lặng, anh nhớ em đến trằn trọc vậy em ở đây ăn uống vui vẻ như vậy nữa. Xem ra em rất muốn trốn anh, được thôi anh không lo cho em nữa”
“Hức…hức…aaa..”. Gia Thụy ngồi trên ghế buông cây nĩa xuống bàn rồi ôm mặt khóc tức tưởi. Mộc Lăng chỉ bực mình vì cậu một mình bỏ đi, anh chỉ định la cậu một chút nhưng ai ngờ cậu lại khóc. Mộc Lăng lúng túng đi lại bàn ôm lấy Gia Thụy vào lòng
“Khôn..g có..hứ..hức..”. Gia Thụy khóc tức tưởi nói chuyện không được, cậu cứ nấc lên. Mộc Lăng nhìn cậu mà thấy có lỗi cả người cậu toàn là dấu răng và dấu hôn của anh còn hai mắt Gia Thụy thì sưng lên hết đến giọng cũng sắp khàn
“Anh nói đùa, đừng khóc đừng khóc”. Mộc Lăng nhấc Gia Thụy lên để cậu ngồi trên đùi mình vỗ lưng cho cậu bình tĩnh, có lẽ Gia Thụy bị anh dọa đến sợ. Mộc Lăng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu miệng vẫn dỗ ngọt cho cậu nín
Sau khi Gia Thụy nín khóc anh lấy tay lau nước mắt của cậu, đôi mắt sưng đỏ lên hết. “Sao em lại đi, anh làm gì em giận sao”
“Anh làm em đau..hức..anh không nghe em nói…hic..anh cắn em..ha aaaa..”
“Đừng khóc, anh xin lỗi. Sau này không được tự ý bỏ đi biết không, lỡ có gì thì sao”. Gia Thụy gật đầu rồi lại bóc đồ ăn, cậu vẫn ngồi trên đùi Mộc Lăng chân đung đưa ngồi ăn hết bữa tối uống hết ly sữa, sau đó anh đưa cậu đi đánh răng để chuẩn bị về
Mộc Lăng nhìn ra ngoài thấy trời cũng khuya nếu đưa Gia Thụy về thì em ấy lại ngủ trên xe, nên thôi anh và cậu ngủ ở đây một đêm rồi sáng mai về. Sau khi làm vệ sinh tất cả thì Mộc Lăng cũng thay áo ngủ rồi ôm Gia Thụy lên giường nằm, Anh ôm cậu chặt vào lòng như thể sợ cậu lại đi mất vậy. Người của Mộc Lăng rất to lớn cứ đụng nhẹ đều làm Gia Thụy đau mà mỗi lần cậu đau thì chỗ đó lại bầm do đó những lần anh cắn hay hôn cậu thì dấu vẫn như vậy hiện còn rõ hơn trên làn da trắng của cậu
Mộc Lăng thấy Gia Thụy như không được thoải mái anh liền buông lỏng cậu ra, Gia Thụy được thả lỏng thì đưa tay ôm lấy Mộc Lăng. Do quen mùi cơ thể của nhau nên cả hai rất nhanh đi vào giấc ngủ
“Dậy thôi, nhanh nào. Sâu lười”. Mộc Lăng lay Gia Thụy dậy rồi bế cậu vào nhà vệ sinh để cho cậu đánh răng còn anh thì xả nước vào bồn tắm chuẩn bị cho cả hai cùng tắm
Lúc đầu thì chỉ đơn thuần là tắm chung nhưng sau đó bầu không khí lại mờ ám, Mộc Lăng ngồi phía sau Gia Thụy nhưng Gia Thụy lại cảm nhận được một cái gì đó đang đưa lên cạ vào lưng của cậu, Gia Thụy nhích người về phía trước một chút thì bị Mộc Lăng kéo về
“Em tính đi đâu?!”. Gia Thụy ngã vào lòng ngực to lớn của anh thì cậu đỏ mặt. Tư thế bây giờ là Gia Thụy ngồi trên người anh còn vật kia nằm giữa chân cậu đang ngẫng đầu. “Mộc Lăng buông ra”. Cậu giãy giụa thì Mộc Lăng càng ôm chặt duon.g va.t của anh bắt đầu cạ lên cạ xuống, cái thứ vừa cứng vừa cong kia chạm vào một phần nơi nhạy cảm phía dưới của Gia Thụy khiến cậu rùng mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất