Chương 74: Không mang họ Tần 2
“Cậu tính làm gì vậy hả?”
“Tiểu ca ca anh nói vậy là ý gì đây, người ta có muốn làm gì đâu!” Gia Thụy nói chuyện bằng giọng nữ khiến Mộc Nam Kình nổi cả da gà. Cậu ta lái xe đưa Gia Thụy đến quán bar và vào hóng chuyện vui
Gia Thụy vào phòng và đuổi hết mọi người ra ngoài, bên trong chỉ còn Mộc Lăng say ngất ngây nằm trên ghế, Mộc Nam Kình cũng chưa biết ý đồ của Gia Thụy. Đám người bị cậu đuổi ra mặt cũng rất hoang mang
Gia Thụy tô son thật đậm và hôn lên mặt của Mộc Lăng, hôn xuống cổ và áo sơ mi của anh. Sau đó bảo Mộc Nam Kình chụp ảnh lại, Mộc Nam Kình lúc đầu từ chối, cậu ta sợ Mộc Lăng tống cổ mình cho sư tử ăn nên dứt khoát không chụp ảnh. Gia Thụy thấy vậy lấy điện thoại của Mộc Lăng đưa cho cậu ta
Gia Thụy cá chắc không liên lụy đến cậu ta thì cậu ta mới dám, Gia Thụy ngồi trong lòng anh tạo dáng thân mật nhưng phần mặt cậu bảo Nam Kình làm mờ. Mộc Nam Kình thì cũng nhiệt tình giúp cậu tạo dáng, chỉnh ảnh và quay cả clip
Sau một hồi thì lựa được một tấm ảnh mờ mờ ảo ảo cậu nhếch môi cười. Gia Thụy nhất định sẽ dạy anh hôm nay một bài học, vì cậu hiền quá sau này sẽ bị anh đè đầu cưỡi cổ
Sau khi xong việc thì cậu thay đồ quăng đi rồi lôi tên Mộc Lăng về nhà. Mộc Nam Kình ngồi nhìn mà khâm phục khả năng dàn dựng của Gia Thụy, bố cục và tình huống vô cùng chặt chẽ, trình độ đạo diễn chứ không phải diễn viên nữa
“Cậu cũng tính toán ghê nhở!!”
Gia Thụy mĩm cười gian ác “Học hỏi từ hai anh em các người đó, cậu liệu hồn nếu không kết cục giống anh cậu đó” Nam Kình nhìn thấy cậu đưa nắm đấm lên thì lạnh người
Mộc Nam Kình giúp Gia Thụy lôi Mộc Lăng về rồi rời đi, Gia Thụy về tắm thật sạch rồi ra phòng khách lựa phim để xem, bỏ mặc Mộc Lăng nằm ở sopha một mình. Cậu lựa phim buồn thật buồn để xem xem đến khóc sưng cả mắt thì thôi
Đến khi khoảng 3 4 giờ sáng thì cậu lấy điện thoại Mộc Lăng gửi mấy tấm hình kia vào máy ba mẹ anh xong xuôi thì dọn dẹp bánh và tắt tivi để chờ kịch vui
Gia Thụy ngồi tựa trên ghế rồi ngủ đến khi nghe tiếng ồn thì cậu mở mắt thức. Lúc này chắc khoảng 6 giờ, cậu thấy Mộc Lăng đã hơi tỉnh
Gia Thụy vờ khóc nấc lên, Mộc Lăng thức dậy thấy ở phòng khách thì giật mình còn nghe tiếng Gia Thụy khóc nữa. Anh vội bậc dậy và đi về hướng của Gia Thụy
“Sao em khóc? Hả…sao lại khóc?!!”
“Anh…hức..aha…anh không…không…hức thương em nữa..hu..”
Gia Thụy khóc và đưa hình anh đang ôm một cô gái, Mộc Lăng thấy tấm hình liền xanh mặt. Mặt anh lúc đó khiến Gia Thụy muốn phụt cười, rồi Mộc Lăng giải thích
“Không có, anh không nhớ gì hết…Không phải..”
“Rõ ràng là anh…hức…chỉ vì em mắng anh thì anh liền tìm người khác đúng không? Anh..anh…anh nhìn lại bộ dạng của mình đi”
Gia Thụy khóc òa lên, Mộc Lăng tắt điện thoại và nhìn vào màn hình thì thấy dấu môi đỏ khắp mặt. Anh dùng ta lau lau sau đó chạy vào phòng vệ sinh
Cùng lúc đó mẹ anh và Mộc Nam Kình đã tới trước cửa, Gia Thụy ra mở cửa khiến cả hai không tin vào mắt mình. Hai mắt Gia Thụy thâm quần và sưng to, chóp mũi, mắt, tai đều đỏ lên hết
Gia Thụy để hai người vào nhà, cậu nhìn thấy mặt mẹ anh như phát điên ấy
“Tiểu Thụy con khóc sưng mắt hết rồi, để ta dạy nó một bài học lấy lại công bằng cho con há. Nói xem Mộc Lăng nó trốn đâu rồi”
Gia Thụy khóc thút thít chỉ lên lầu, mẹ anh ngay lập tức đi lên còn Mộc Nam Kình ngồi xuống ghế nói chuyện với cậu
“Sao bộ dạng cậu ghê vậy?”
“Mình thức để xem phim cả đêm, oáp~~ phim buồn lắm nên mình khóc rất nhiều”. Cậu ngồi xuống sopha tay cầm cái điều khiển quăng xuống bàn
“....”
Nam Kình nghe xong thì cũng không muốn hỏi thêm nữa, Gia Thụy thức cả đêm để xem phim ban đầu cậu ta còn tưởng Gia Thụy vất vả chăm sóc anh mình
“Cậu đúng là cao nhân, hay, hay lắm!!! Anh mình nghe được chắc tự hào về cậu lắm”
“Beep...” Gia Thụy chữi tục một tiếng rồi quay đi
“Tiểu ca ca anh nói vậy là ý gì đây, người ta có muốn làm gì đâu!” Gia Thụy nói chuyện bằng giọng nữ khiến Mộc Nam Kình nổi cả da gà. Cậu ta lái xe đưa Gia Thụy đến quán bar và vào hóng chuyện vui
Gia Thụy vào phòng và đuổi hết mọi người ra ngoài, bên trong chỉ còn Mộc Lăng say ngất ngây nằm trên ghế, Mộc Nam Kình cũng chưa biết ý đồ của Gia Thụy. Đám người bị cậu đuổi ra mặt cũng rất hoang mang
Gia Thụy tô son thật đậm và hôn lên mặt của Mộc Lăng, hôn xuống cổ và áo sơ mi của anh. Sau đó bảo Mộc Nam Kình chụp ảnh lại, Mộc Nam Kình lúc đầu từ chối, cậu ta sợ Mộc Lăng tống cổ mình cho sư tử ăn nên dứt khoát không chụp ảnh. Gia Thụy thấy vậy lấy điện thoại của Mộc Lăng đưa cho cậu ta
Gia Thụy cá chắc không liên lụy đến cậu ta thì cậu ta mới dám, Gia Thụy ngồi trong lòng anh tạo dáng thân mật nhưng phần mặt cậu bảo Nam Kình làm mờ. Mộc Nam Kình thì cũng nhiệt tình giúp cậu tạo dáng, chỉnh ảnh và quay cả clip
Sau một hồi thì lựa được một tấm ảnh mờ mờ ảo ảo cậu nhếch môi cười. Gia Thụy nhất định sẽ dạy anh hôm nay một bài học, vì cậu hiền quá sau này sẽ bị anh đè đầu cưỡi cổ
Sau khi xong việc thì cậu thay đồ quăng đi rồi lôi tên Mộc Lăng về nhà. Mộc Nam Kình ngồi nhìn mà khâm phục khả năng dàn dựng của Gia Thụy, bố cục và tình huống vô cùng chặt chẽ, trình độ đạo diễn chứ không phải diễn viên nữa
“Cậu cũng tính toán ghê nhở!!”
Gia Thụy mĩm cười gian ác “Học hỏi từ hai anh em các người đó, cậu liệu hồn nếu không kết cục giống anh cậu đó” Nam Kình nhìn thấy cậu đưa nắm đấm lên thì lạnh người
Mộc Nam Kình giúp Gia Thụy lôi Mộc Lăng về rồi rời đi, Gia Thụy về tắm thật sạch rồi ra phòng khách lựa phim để xem, bỏ mặc Mộc Lăng nằm ở sopha một mình. Cậu lựa phim buồn thật buồn để xem xem đến khóc sưng cả mắt thì thôi
Đến khi khoảng 3 4 giờ sáng thì cậu lấy điện thoại Mộc Lăng gửi mấy tấm hình kia vào máy ba mẹ anh xong xuôi thì dọn dẹp bánh và tắt tivi để chờ kịch vui
Gia Thụy ngồi tựa trên ghế rồi ngủ đến khi nghe tiếng ồn thì cậu mở mắt thức. Lúc này chắc khoảng 6 giờ, cậu thấy Mộc Lăng đã hơi tỉnh
Gia Thụy vờ khóc nấc lên, Mộc Lăng thức dậy thấy ở phòng khách thì giật mình còn nghe tiếng Gia Thụy khóc nữa. Anh vội bậc dậy và đi về hướng của Gia Thụy
“Sao em khóc? Hả…sao lại khóc?!!”
“Anh…hức..aha…anh không…không…hức thương em nữa..hu..”
Gia Thụy khóc và đưa hình anh đang ôm một cô gái, Mộc Lăng thấy tấm hình liền xanh mặt. Mặt anh lúc đó khiến Gia Thụy muốn phụt cười, rồi Mộc Lăng giải thích
“Không có, anh không nhớ gì hết…Không phải..”
“Rõ ràng là anh…hức…chỉ vì em mắng anh thì anh liền tìm người khác đúng không? Anh..anh…anh nhìn lại bộ dạng của mình đi”
Gia Thụy khóc òa lên, Mộc Lăng tắt điện thoại và nhìn vào màn hình thì thấy dấu môi đỏ khắp mặt. Anh dùng ta lau lau sau đó chạy vào phòng vệ sinh
Cùng lúc đó mẹ anh và Mộc Nam Kình đã tới trước cửa, Gia Thụy ra mở cửa khiến cả hai không tin vào mắt mình. Hai mắt Gia Thụy thâm quần và sưng to, chóp mũi, mắt, tai đều đỏ lên hết
Gia Thụy để hai người vào nhà, cậu nhìn thấy mặt mẹ anh như phát điên ấy
“Tiểu Thụy con khóc sưng mắt hết rồi, để ta dạy nó một bài học lấy lại công bằng cho con há. Nói xem Mộc Lăng nó trốn đâu rồi”
Gia Thụy khóc thút thít chỉ lên lầu, mẹ anh ngay lập tức đi lên còn Mộc Nam Kình ngồi xuống ghế nói chuyện với cậu
“Sao bộ dạng cậu ghê vậy?”
“Mình thức để xem phim cả đêm, oáp~~ phim buồn lắm nên mình khóc rất nhiều”. Cậu ngồi xuống sopha tay cầm cái điều khiển quăng xuống bàn
“....”
Nam Kình nghe xong thì cũng không muốn hỏi thêm nữa, Gia Thụy thức cả đêm để xem phim ban đầu cậu ta còn tưởng Gia Thụy vất vả chăm sóc anh mình
“Cậu đúng là cao nhân, hay, hay lắm!!! Anh mình nghe được chắc tự hào về cậu lắm”
“Beep...” Gia Thụy chữi tục một tiếng rồi quay đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất