Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 22

Trước Sau
Nhu Nhu cười trừ, ngay từ đầu cô đã nói với anh ta là cô không thích anh ta, là do anh ta cố chấp theo đuổi cô vậy mà bây giờ lại cố ý nói bản thân ghét bị trêu đùa, cô không hề có ý định trêu đùa anh ta, cô cũng chưa tìm ra được chuyện nào mình cố tình buông lỏng cho anh thêm cơ hội.

Nhu Nhu thở dài.

" Chẳng phải ngay từ đầu em đã nói là em không thích anh rồi sao, là anh cố chấp theo đuổi em, bây giờ ý anh là em đang trêu đùa anh có phải không?"

Thành Thành thở dài.

" Anh không có ý đấy."

Nhu Nhu vừa rồi nói chuyện với mấy người kia đã bực mình rồi, bây giờ lại bị Thành Thành ụp cho một gáo nước lạnh.

" Ý anh là thế đấy, trong lời nói của anh nó đã thể hiện rõ rồi, vậy bây giờ việc em thoải mái, niềm nở với mọi người xung quanh là không tôn trọng anh sao?"

Nhu Nhu bực mình đứng lên, Thành Thành cũng lúng túng đứng lên theo, hai người bỗng chốc căng thẳng, mấy người bên kia hướng mắt về phía hai người, Nhu Nhu không gằn giọng lên vì chỉ muốn hai người nghe thấy thôi.

" Nếu như em đã làm những việc khiến anh khó chịu thì việc anh thích em cũng làm em thấy khó xử, anh chỉ biết làm mấy trò bạo lực thôi à."

Thành Thành đứng ngẩn ra, Nhu Nhu liền quay người đi, cô đi ra hậm hực nhặt chai nước vừa rồi mà Thành Thành vứt đi, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Mấy người tụ tập ở bên kia liền hóng hớt xì xào với nhau, ôi, chắc là con bé giận dỗi bỏ đi rồi.

Nhu Nhu vứt chai nước vào thùng rác ở ngoài cửa, cô bỏ đi mà không ngoái lại nhìn chút nào, đây vốn là tính của cô, thật sự chưa lần nào mà Nhu Nhu chịu quay lại nhìn lấy một cái.

Thành Thành không biết phải làm sao, bây giờ đang đau đầu vì quan hệ bỗng bình thường thì lại lúng túng như thế này.

Nhu Nhu đi về nhà, để cái mặt thờ ơ của ngày thường cộng với đang bực mình về đối diện với ba và dì, cô đi vào nhà đã đi thẳng đến nhà bếp, dì Mẫn đang nhặt rau thấy Nhu Nhu về liền niềm nở.

" Nhu Nhu về rồi à."

Cô không nói gì mở tủ lạnh lấy bình nước lọc ra uống, dì Mẫn vốn tưởng Nhu Nhu đang bình thường, dì còn định hỏi thêm nữa thì nghe tiếng đặt cốc của cô khá mạnh.

Bồi thêm sau đó là tiếng thở dài, dì Mẫn không dám lên tiếng, tưởng như nói một câu nữa là Nhu Nhu sẽ rồ lên.

Cô cất bình nước đi rồi đi ra ngoài phòng khách chỗ ba cô đang ngồi đọc sách, ba còn đang vui sao hôm nay con gái lại chạy ra chỗ mình thế này, quay ra thấy vẻ mặt của con gái mình như đang muốn nuốt sống ông rồi.

Ông dè dặt hỏi.

" Có chuyện gì không vui sao?"

Nhu Nhu đảo mắt nhìn xung quanh sau đó thì thở dài đáp lại ba.

" Con chỉ cảm thấy mọi thứ đều không vừa mắt."

Ba gấp sách lại cười đáp.

" Thế để ba lên phòng sách đọc vậy."

Nhu Nhu quay người đi ngay, cô bắt đầu cáu kỉnh.

" Con về phòng."

Nhu Nhu lên phòng rồi lấy điện thoại ra xem như thói quen, cô nghĩ lại chuyện vừa rồi lại càng bực mình, đâu ra có chuyện người đang tán tỉnh mình lại có quyền khó chịu với mối quan hệ xung quanh của cô vậy.

Đây cũng không phải lần đầu Thành Thành tỏ thái độ như thế, trước đó có mấy người thích Nhu Nhu cũng bị anh ta đánh, chỉ là trước đó anh ta không tỏ thái độ với cô như bây giờ.

Cô bực mình quay về nhà đã được một lúc rồi, cũng không có một tin nhắn hỏi han nào từ anh ta, rõ ràng là anh ta đang không biết mình sai ở đâu, chắc đang hoang mang sao cô lại bỏ về như vậy.



Sáng hôm sau đến lớp Nhu Nhu cũng không thấy anh ta đến làm phiền mình, Chu Diễn đến lớp từ rất sớm chỉ để ngủ gục trên bàn, thấy Nhu Nhu tới cậu ta tưởng sẽ có cả Thành Thành tới liền vội vã đứng lên.

Nhưng vốn là chả có ai đi theo Nhu Nhu cả, cậu ta ngồi xuống nhìn cô rồi nhìn đồng hồ treo ở cuối lớp.

" Vào lớp rồi sao."

Cậu ta than một câu liền bị Nhu Nhu khó chịu đáp lại.

" Cậu đến lớp sớm như vậy sao không hỏi bài của tôi để chép đi, sao lần nào đến cũng ngủ vậy? Về nhà cậu không được ngủ hả?"

Chu Diễn thấy độ cao của giọng này có vẻ cáu kỉnh hơn, cậu ta bắt đầu lấy lùi làm tiến.

" Hôm qua tớ thức hơi muộn nên ngủ không đủ giấc, cậu có mang bài tập không để tớ chép với."

Nhu Nhu đưa cho cậu ta cuốn vở bài tập, cô lấy quyển sách khác ra để trên bàn, không chịu nhìn Chu Diễn mà đáp.

" Cuối giờ trả lại là được."

Chu Diễn mỉm cười, cậu ta nhìn xung quanh rồi cũng hỏi Nhu Nhu.

" Hôm nay anh ta không đến sao? Hay là do tớ ngủ quên nên không biết anh ta đến."

Nhu Nhu không hiểu gì.

" Cậu hỏi ai?"

Chu Diễn kéo ghế lại ngồi gần cô một chút, cậu ta nói nhỏ sợ bị ai nghe thấy.

" Thì là Thành Thành đó, anh ta hay đem đồ ăn qua cho cậu còn gì, ngày nào cũng thấy đến mà hôm nay không đến sao?"

Nhu Nhu cũng thản nhiên mà trả lời.

" Hôm nay không đến, còn làm sao thì tôi cũng không biết."

Thấy trong lời nói của Chu Diễn có phần mờ ám, với lại hôm nay lại đột nhiên quan tâm anh ta, cô sáp lại gần hỏi lại.

" Mà sao cậu quan tâm anh ta vậy?"

Chu Diễn ra vẻ đắc ý với cô.

" Tớ biết anh ta mà, chỉ là có vài chuyện muốn nói thôi."

Nhu Nhu thả cho anh ta một nụ cười không hề vui, trong mắt cô nếu như quen biết Thành Thành thì chắc hẳn là dạng côn đồ, không côn đồ nhiều thì cũng ít, cô thôi cười đáp lại.

" Đều cùng là anh em hội nhóm đánh nhau sao?"

Cậu ta đang cười tươi mà đột nhiên thôi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của Nhu Nhu cậu ta biết Nhu Nhu không nói đùa, cậu ta cũng đang hăng muốn kể chuyện liền đưa ngón trỏ lên cười.

" Tớ và anh ta đánh nhau một lần."

Cậu ta đang muốn kể tiếp thì Nhu Nhu cười nói cắt ngang.

" Không có gì hay ho hết, đừng có kể cho tôi nghe."

Cậu ta lại mỉm cười, cậu ta là học sinh mới chuyển tới, ngoài dốt toán ra thì cậu ta mọi thứ đều biết, biết cả việc của Nhu Nhu từ hồi đầu năm.

Cậu ta lại gần thì thầm kể cho cô nghe.

" Thật ra tớ cũng biết chuyện của cậu đấy, cậu bá đạo hơn mình tưởng, mình còn tưởng người như cậu thì sẽ không biết đánh nhau."



Nhu Nhu vừa lật trang sách vừa mỉa mai cậu ta.

" Cậu cũng chưa biết hết về tôi đâu, chuyện mà cậu không ngờ thì nhiều người cũng không ngờ lắm, cậu ngồi ở đây mà làn càn thì tôi sẽ ra viện phí cho cậu đấy, hiểu chưa."

Chu Diễn chỉ mỉm cười, dường như cậu ta chẳng mấy để ý đến lời nói của cô, dáng vẻ thấp bé của cô thì ai lại nghĩ cô sẽ làm gì được họ chứ.

" Tớ chưa bị con gái đánh bao giờ, tớ cũng không đụng chân tay gì với con gái cả, thật ra thì đánh nhau cũng không đến nỗi đáng sợ đâu."

Nhu Nhu lại lên tiếng.

" Đáng sợ. Nó thật sự đáng sợ. Cậu vẫn chưa thấy được trận đánh nhau nào thật sự đáng sợ nên mới thấy nó không đáng sợ, chuyện này mà khoe khoang thì có gì để xem đâu."

Chu Diễn thì lại thấy vui vẻ, mấy chuyện đánh nhau của cậu ta thì đều như cơm bữa, cậu ta đã chẳng thấy nó còn đáng sợ nữa, Nhu Nhu chỉ là có người đụng đến sẽ xù lông nhím lên bảo vệ bản thân mà thôi, cô chứng kiến mấy cảnh người ta đánh nhau máu me thì liền thấy nó đáng sợ.

Đầu giờ không thấy đến nhưng giữa giờ lại vác mặt xuống, Thành Thành lần này dè chừng hơn, đứng ở cửa lớp lén nhìn cô, thấy cô và Chu Diễn lại cãi nhau.

" Cậu đừng có ngủ nữa được không."

Chu Diễn khó chịu.

" Tớ cũng đâu làm phiền cậu đâu."

Nhu Nhu nhăn mặt.

" Trông khó coi lắm, lần sau thì ngủ đủ giấc giùm đi."

Chu Diễn lại gục mặt xuống ngủ tiếp, Nhu Nhu chậc lưỡi khó chịu quay mặt đi.

Thành Thành định bước vào nhưng lại khựng lại nữa.

Dương Lý hớn hở từ lớp bên cạnh chạy qua mặt anh, còn đứng ở cửa lớp gọi Nhu Nhu rất to.

" Nhu Nhu."

Nhu Nhu đang chép bài cũng giật mình dừng bút lại, Thành Thành vội trốn đi, Nhu Nhu quay ra thì thấy Dương Lý đứng ở cửa đang vẫy tay với mình.

Nhu Nhu đi ra xem, lúc này Thành Thành vội dúi vào tay Dương Lý mấy gói bim bim nhỏ mà anh vừa mới mua, Dương Lý còn đang hoang mang thì Thành Thành thì thầm…

" Đưa cho em ấy giúp anh."

Sau đấy thì bỏ đi mất, lúc Nhu Nhu đi ra thì anh ta đã mất dạng, Dương Lý lúng túng vừa cầm sách vừa cầm túi bánh.

Nhu Nhu đi ra hào hứng đưa tay ra muốn lấy sách, Dương Lý nhét cho cô túi bánh trước, Nhu Nhu hoang mang.

" Hả? Không phải cậu đến trả sách sao?"

Dương Lý cầm quyển sách cười gượng rồi cũng đưa cho cô, cậu ấy chỉ vào túi bánh rồi nói.

" Có người nhờ mình đưa túi bánh này cho cậu, còn đây là sách mà tớ mượn."

Nhu Nhu cầm túi bánh trên tay đoán già đoán non.

" Lâm Thiên sao? Nhưng sáng nay mình đã ăn sáng rồi mà."

Dương Lý gật đầu lia lịa.

" Đúng vậy, là anh Lâm Thiên nhờ mình gửi cho cậu, chắc là quà của mấy bạn gái gửi anh ấy nên anh ấy cho cậu đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau