Chương 14: Thích anh rất nhiều năm
Cho dù trước khi đến đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng khi chạm vào ánh mắt của Giản Trạch Xuyên lần nữa thì trong tâm của Tân Ngải vẫn là nhịn không được mà đập liên hồi.
Người chưa gặp qua Giản Trạch Xuyên sẽ không hiểu được ý của bốn chữ vẻ đẹp kinh người, cô thậm chí còn không dám nhìn vào khuôn mặt đó bởi vì cô sợ bản thân vừa nhìn liền bị đắm chìm vào đó.
Khoé môi của Giản Trạch Xuyên khẽ động, dường như đang cười chế giễu, giống như đang nói: Người phụ nữ như cô đây tôi gặp nhiều rồi.
Giây tiếp theo, Tân Ngải bị anh không chút thương tiếc mà đẩy thẳng ra.
Lần này Tân Ngải thật sự là oan uổng mà, có phải cô cố ý đâu chứ.
Thang máy rất nhanh đã đến lầu bốn mươi rồi.
Tân Ngải đang nghĩ muốn đi ra cùng bọn họ, không ngờ rằng Giản Trạch Xuyên nói: “Giản Tứ, ném xuống.”
Con ngươi của Tân Ngải sắp muốn rớt ra rồi. Sao? Ném…ném xuống?
Cố ý để cô đi theo lên lầu bốn mươi sau đó lại đưa cô xuống, chơi đùa cô rất thú vị phải không?
Tân Ngải bị Giản Tứ một tay ghì chặt ở trong thang máy không thể nhúc nhích được, cô hét về phía Giản Trạch Xuyên: “Này, này…Giản Trạch Xuyên, anh không thể như vậy…”
Giản Trạch Xuyên nghe thấy giọng nói hổn hển của Tân Ngải, khoé môi hơi cong lên.
Cửa thang máy đóng lại, mặc cho Tân Ngải có uy hiếp Giản Tứ như thế nào thì anh một chữ cũng không nói, đưa cô đến sảnh yến tiệc xong thì Giản Tứ đã chuồn đi rất nhanh rồi.
Tân Ngải tức đến ngứa răng, cô sẽ không kết thúc như vậy đâu, hôm nay bắt buộc phải đạt được mục đích nếu không cô sẽ không dừng lại, bốn không một tám cô nhất định có cách đi vào.
Chỉ là mới vừa trở lại sảnh yến tiệc thì Tân Ngải đã nhìn thấy Trần Minh toàn thân đều là máu giống như một con heo đang phẫn nộ, đang đi khắp nơi tìm cô. Hơn nữa anh ta đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã đến rồi, đang điều tra loại trừ người bị tình nghi.
Tân Ngải nhìn thấy tình huống này thì bị doạ sợ, nhanh chóng lấy túi che mặt lại, tìm một chậu cây cảnh để che đi bản thân.
Cái tên hỗn đản này, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi, sớm biết thì đã đánh gãy chân của anh ta để anh ta muốn chạy cũng chạy không được.
Nếu như cảnh sát bắt được cô, ít nhất phải giam giữ cô mấy ngày, nếu phía Trần Minh còn để cho bệnh viên làm giám định thương tật nữa thì đến lúc đó cô có lẽ thật sự phải bị nhốt một khoảng thời gian rồi. Nhưng bây giờ cô thiếu nhất chính là thời gian, như thế nào cũng không thể bị bắt được. Cô vẫn là phải chạy đến phòng của Giản Trạch Xuyên núp đã, cảnh sát không dám lục soát phòng anh ở.
Tân Ngải vô cùng nóng vội, cô không quen biết ai ở chỗ này cả, gọi điện thoại cho Giản Tứ thì lại không có người nghe máy.
Giây phút nguy cấp thì cô nhìn thấy Lục Cẩm Thành, cô không kịp suy nghĩ nhiều cũng không lo được nhiều như vậy, xông ra kéo Lục Cẩm Thành lại: “Cần cứu giúp, Lục ảnh đế giúp tôi lên lầu bốn mươi đi, anh nhất định có cách đúng không?”
Lục Cẩm Thành bị Tân Ngải đột nhiên xông ra doạ giật mình, anh nhìn Trần Minh ở bên ngoài bỗng hiểu ra chuyện gì rồi. Trong lòng anh có chút khó hiểu, rõ ràng anh đã treo tấm bảng đang sửa chữa ở trước cửa, làm sao Trần Minh nhanh như vậy đã đi ra rồi.
Nhưng mà anh vẫn là có chút cười trên nỗi đau của người khác: “Tại sao tôi lại phải giúp cô, giúp cô có ích lợi gì?”
Tân Ngải vội vàng nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng có chung bí mật nha, sau này sẽ trở thành bạn bè đó, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, giúp bạn bè một việc đi.”
“Cùng chung bí mật, tiểu thư đang nói đùa à, làm sao tôi lại không biết vậy, chúng ta hình như không có quen biết nha.”
Tân Ngải cắn răng, cái tên Lục Cẩm Thành này là cố ý lấy lời nói của cô để bóp nghẹn cô mà.
“Lục ảnh đế đừng nhỏ mọn như vậy mà, tôi là người hâm mộ của anh đó, thích anh rất nhiều năm rồi. Anh xem, màn hình điện thoại của tôi cũng là anh…Nể mặt tôi thích anh nhiều năm như vậy, tốt xấu…giúp một việc đi. Lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm nhìn một cô gái như hoa như ngọc tôi đây bị cảnh sát bắt sao?”
Khoé mắt Tân Ngải hơi đỏ, đáng thương nhìn Lục Cẩm Thành, dáng vẻ uỷ khuất, sợ hãi, nhát gan thật sự khiến người ta nhịn không được mà muốn thương tiếc.
Người chưa gặp qua Giản Trạch Xuyên sẽ không hiểu được ý của bốn chữ vẻ đẹp kinh người, cô thậm chí còn không dám nhìn vào khuôn mặt đó bởi vì cô sợ bản thân vừa nhìn liền bị đắm chìm vào đó.
Khoé môi của Giản Trạch Xuyên khẽ động, dường như đang cười chế giễu, giống như đang nói: Người phụ nữ như cô đây tôi gặp nhiều rồi.
Giây tiếp theo, Tân Ngải bị anh không chút thương tiếc mà đẩy thẳng ra.
Lần này Tân Ngải thật sự là oan uổng mà, có phải cô cố ý đâu chứ.
Thang máy rất nhanh đã đến lầu bốn mươi rồi.
Tân Ngải đang nghĩ muốn đi ra cùng bọn họ, không ngờ rằng Giản Trạch Xuyên nói: “Giản Tứ, ném xuống.”
Con ngươi của Tân Ngải sắp muốn rớt ra rồi. Sao? Ném…ném xuống?
Cố ý để cô đi theo lên lầu bốn mươi sau đó lại đưa cô xuống, chơi đùa cô rất thú vị phải không?
Tân Ngải bị Giản Tứ một tay ghì chặt ở trong thang máy không thể nhúc nhích được, cô hét về phía Giản Trạch Xuyên: “Này, này…Giản Trạch Xuyên, anh không thể như vậy…”
Giản Trạch Xuyên nghe thấy giọng nói hổn hển của Tân Ngải, khoé môi hơi cong lên.
Cửa thang máy đóng lại, mặc cho Tân Ngải có uy hiếp Giản Tứ như thế nào thì anh một chữ cũng không nói, đưa cô đến sảnh yến tiệc xong thì Giản Tứ đã chuồn đi rất nhanh rồi.
Tân Ngải tức đến ngứa răng, cô sẽ không kết thúc như vậy đâu, hôm nay bắt buộc phải đạt được mục đích nếu không cô sẽ không dừng lại, bốn không một tám cô nhất định có cách đi vào.
Chỉ là mới vừa trở lại sảnh yến tiệc thì Tân Ngải đã nhìn thấy Trần Minh toàn thân đều là máu giống như một con heo đang phẫn nộ, đang đi khắp nơi tìm cô. Hơn nữa anh ta đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã đến rồi, đang điều tra loại trừ người bị tình nghi.
Tân Ngải nhìn thấy tình huống này thì bị doạ sợ, nhanh chóng lấy túi che mặt lại, tìm một chậu cây cảnh để che đi bản thân.
Cái tên hỗn đản này, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi, sớm biết thì đã đánh gãy chân của anh ta để anh ta muốn chạy cũng chạy không được.
Nếu như cảnh sát bắt được cô, ít nhất phải giam giữ cô mấy ngày, nếu phía Trần Minh còn để cho bệnh viên làm giám định thương tật nữa thì đến lúc đó cô có lẽ thật sự phải bị nhốt một khoảng thời gian rồi. Nhưng bây giờ cô thiếu nhất chính là thời gian, như thế nào cũng không thể bị bắt được. Cô vẫn là phải chạy đến phòng của Giản Trạch Xuyên núp đã, cảnh sát không dám lục soát phòng anh ở.
Tân Ngải vô cùng nóng vội, cô không quen biết ai ở chỗ này cả, gọi điện thoại cho Giản Tứ thì lại không có người nghe máy.
Giây phút nguy cấp thì cô nhìn thấy Lục Cẩm Thành, cô không kịp suy nghĩ nhiều cũng không lo được nhiều như vậy, xông ra kéo Lục Cẩm Thành lại: “Cần cứu giúp, Lục ảnh đế giúp tôi lên lầu bốn mươi đi, anh nhất định có cách đúng không?”
Lục Cẩm Thành bị Tân Ngải đột nhiên xông ra doạ giật mình, anh nhìn Trần Minh ở bên ngoài bỗng hiểu ra chuyện gì rồi. Trong lòng anh có chút khó hiểu, rõ ràng anh đã treo tấm bảng đang sửa chữa ở trước cửa, làm sao Trần Minh nhanh như vậy đã đi ra rồi.
Nhưng mà anh vẫn là có chút cười trên nỗi đau của người khác: “Tại sao tôi lại phải giúp cô, giúp cô có ích lợi gì?”
Tân Ngải vội vàng nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng có chung bí mật nha, sau này sẽ trở thành bạn bè đó, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, giúp bạn bè một việc đi.”
“Cùng chung bí mật, tiểu thư đang nói đùa à, làm sao tôi lại không biết vậy, chúng ta hình như không có quen biết nha.”
Tân Ngải cắn răng, cái tên Lục Cẩm Thành này là cố ý lấy lời nói của cô để bóp nghẹn cô mà.
“Lục ảnh đế đừng nhỏ mọn như vậy mà, tôi là người hâm mộ của anh đó, thích anh rất nhiều năm rồi. Anh xem, màn hình điện thoại của tôi cũng là anh…Nể mặt tôi thích anh nhiều năm như vậy, tốt xấu…giúp một việc đi. Lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm nhìn một cô gái như hoa như ngọc tôi đây bị cảnh sát bắt sao?”
Khoé mắt Tân Ngải hơi đỏ, đáng thương nhìn Lục Cẩm Thành, dáng vẻ uỷ khuất, sợ hãi, nhát gan thật sự khiến người ta nhịn không được mà muốn thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất