Chương 5: 6 tuổi vs 8 tuổi
Cố Thanh Thành cứ trông đợi mãi, cuối cùng đến khi sang năm mới hắn vẫn chưa được gặp Dương Diệp Tây.
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho bé con nhưng lại không thấy cậu.
Thứ 7 tuần đầu tiên sau lần gặp Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành ngồi cả một buổi tối chờ đợi nhưng Dương Diệp Tây không đến.
Thứ 7 tuần tiếp theo cũng không thấy.
Thứ 7 tuần tiếp theo nữa, hắn liền hỏi mẹ liệu hôm nay Tô Ái Thương – mẹ Dương Diệp Tây có đưa em đến không, mẹ liền nói Dương Diệp Tây bị ốm nên cô và em sẽ không đến nhà hắn được. Lúc ấy hắn chợt cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ kia nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, hắn đã rất muốn đến thăm em.
Cứ như vậy là qua năm mới, suốt gần 1 tháng trôi qua không thấy bóng dáng Dương Diệp Tây, hắn liền nghĩ có lẽ bé con đã quên hắn rồi.
Cho đến một ngày kia, ông hắn nói rằng sắp tới ông sẽ tổ chức một bữa tiệc giới thiệu cháu trai của mình. Khâu chuẩn bị có vẻ rất tỷ mỉ.
“Lần này sẽ có rất nhiều khách mời quan trọng, cháu phải thể hiện thật tốt.”
Ông hắn dặn dò.
“Còn nữa, lần này bên nhà họ Dương sẽ đưa con trai sang, cậu bé sẽ là hôn phu tương lai của cháu, hai đứa hãy cố thân thiết với nhau.”
Cố Bạch Lam ngồi bên cạnh nghe cha mình nói thế thì vội nói:
“Ba, Thanh Thành vẫn còn nhỏ, chuyện hôn sự này để nói sau đi.”
Ông hắn chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Sớm muộn gì thằng bé cũng phải biết thôi.”
Cố Thanh Thành không phản ứng gì, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm, miễn sao làm tốt việc được dạy là được. Chỉ là…
“Em ấy tên là gì ạ?”
***
Bữa tiệc được tổ chức rất long trọng, nào là sảnh đường rộng lớn, ánh đèn lấp lánh, ai ai cũng mặc quần áo đẹp và đeo những trang sức xa xỉ, còn có người chơi đàn,… Cố Thanh Thành liệt kê từng thứ một mà mình nhìn thấy.
Hắn đứng cạnh ông và mẹ, tiếp xúc với nhiều lướt khách đến chúc mừng, mọi người đều tươi cười niềm nở, nhưng những ánh mắt của họ đều khiến Cố Thanh Thành không thoải mái.
Tất cả mọi thứ thật hào nhoáng, chỉ có hắn là cảm thấy mình đang đi nhầm chỗ mà thôi.
Dù Cố Bạch Lam đã nói hắn có thể tranh thủ đi ăn một lúc, nhưng Cố Thanh Thành vẫn cứ đứng đó. Hắn đang đợi một người.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Thành cứ lặp đi lặp lại các hành động như một cái máy. Bất chợt, một bóng dáng nho nhỏ rơi vào mắt hắn, nụ cười của em vẫn xinh đẹp như ngày hôm ấy. Hắn bất giác đứng thẳng lưng lên nhìn tinh linh nhỏ tiến về phía mình.
Sau đó hắn không để ý được đến gì khác ngoài em, em nhìn hắn, hắn cũng nhìn em. Đôi mắt em long lanh và thu hút đến lạ.
“Mẹ ơi, con muốn đi chơi với em.”
Lời đến miệng liền nói ra.
Sau đó người lớn liền để hai đứa trẻ đi chơi với nhau.
Có lẽ Cố Thanh Thành hơi căng thẳng nên bước hơi nhanh, bé con liền nắm lấy tay hắn, giọng em non nớt:
“Anh ơi, đợi em với.”
Thế là hắn liền bước chậm lại, rụt rè nắm lại bàn tay bé nhỏ kia.
Từ bé đến giờ hắn chưa từng nắm tay ai ngoài mẹ hắn…
“Em muốn ăn bánh ngọt.”
Cố Thanh Thành liền lấy bánh cho em, suốt cả quá trình chỉ chăm chăm vào đứa trẻ ấy. Mãi đến một lúc sau, hắn mới cất lời:
“Dương Diệp Tây?”
Bé con ngước mắt lên nhìn hắn:
“Vâng ạ?”
Cố Thanh Thành lặp lại:
“Em là Dương Diệp Tây.”
Cậu bé chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười:
“Em nhớ tên anh rồi đấy. Anh là Cố Thanh Thành!”
Cố Thanh Thành lau đi vệt kem dính trên má em, hắn cũng cười:
“Đúng rồi, anh là Cố Thanh Thành.”
Sau đó hai đứa trẻ ra ngoài vườn chơi, Dương Diệp Tây kể cho hắn rất nhiều chuyện, nào là chuyện bị ốm, nào là nhóc con không thích học toán.
“Em cho anh xem bảo bối của em nhé!”
Cố Thanh Thành hứng thú nhìn đứa nhỏ lấy ra một vật gì đó.
“Em đã lén giấu nó đấy.”
Dương Diệp Tây đưa vật kia cho hắn.
Cố Thanh Thành nhìn gói kẹo dẻo đào trong tay, hắn hỏi:
“Em thích ăn kẹo này à?”
Cậu nhóc gật đầu:
“Thích lắm! Anh có thích không? Em cho anh đấy, anh bóc ra ăn đi!”
Cố Thanh Thành bật cười nhận lấy. Dù kết cục của những viên kẹo đều vào bụng Dương Diệp Tây nhưng hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Dương Diệp Tây nói em ấy cho hắn bảo bối của em.
“Ba nói với em anh là hôn phu tương lai của em, anh biết chưa?”
Cố Thanh Thành chuyển tầm nhìn từ nốt ruồi trên má Dương Diệp Tây lên đôi mắt cậu.
“Anh biết.”
“Em hỏi ba nó nghĩa là gì, anh có biết ba nói gì không?”
Cậu bé tinh nghịch hỏi tiếp.
“Chú nói gì?”
“Ba em nói đó nghĩa là sau này anh sẽ trở thành người nhà của em.”
Ý nghĩa của hai từ người nhà đẹp đến mức Cố Thanh Thành hơi ngừng lại, ông hắn chưa từng nói cho hắn điều này.
“Thế em có thích không?”
Dương Diệp Tây đáp ngay:
“Thích ạ! Vì chơi với anh vui lắm, nếu như anh trở thành người nhà của em, chúng ta có thể chơi với nhau mỗi ngày luôn!”
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Thanh Thành nghĩ, vậy có phải hắn sẽ không còn cô đơn nữa không?
Hắn mỉm cười và xoa đầu Dương Diệp Tây.
“Thật tốt.”
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho bé con nhưng lại không thấy cậu.
Thứ 7 tuần đầu tiên sau lần gặp Dương Diệp Tây, Cố Thanh Thành ngồi cả một buổi tối chờ đợi nhưng Dương Diệp Tây không đến.
Thứ 7 tuần tiếp theo cũng không thấy.
Thứ 7 tuần tiếp theo nữa, hắn liền hỏi mẹ liệu hôm nay Tô Ái Thương – mẹ Dương Diệp Tây có đưa em đến không, mẹ liền nói Dương Diệp Tây bị ốm nên cô và em sẽ không đến nhà hắn được. Lúc ấy hắn chợt cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ kia nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, hắn đã rất muốn đến thăm em.
Cứ như vậy là qua năm mới, suốt gần 1 tháng trôi qua không thấy bóng dáng Dương Diệp Tây, hắn liền nghĩ có lẽ bé con đã quên hắn rồi.
Cho đến một ngày kia, ông hắn nói rằng sắp tới ông sẽ tổ chức một bữa tiệc giới thiệu cháu trai của mình. Khâu chuẩn bị có vẻ rất tỷ mỉ.
“Lần này sẽ có rất nhiều khách mời quan trọng, cháu phải thể hiện thật tốt.”
Ông hắn dặn dò.
“Còn nữa, lần này bên nhà họ Dương sẽ đưa con trai sang, cậu bé sẽ là hôn phu tương lai của cháu, hai đứa hãy cố thân thiết với nhau.”
Cố Bạch Lam ngồi bên cạnh nghe cha mình nói thế thì vội nói:
“Ba, Thanh Thành vẫn còn nhỏ, chuyện hôn sự này để nói sau đi.”
Ông hắn chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Sớm muộn gì thằng bé cũng phải biết thôi.”
Cố Thanh Thành không phản ứng gì, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm, miễn sao làm tốt việc được dạy là được. Chỉ là…
“Em ấy tên là gì ạ?”
***
Bữa tiệc được tổ chức rất long trọng, nào là sảnh đường rộng lớn, ánh đèn lấp lánh, ai ai cũng mặc quần áo đẹp và đeo những trang sức xa xỉ, còn có người chơi đàn,… Cố Thanh Thành liệt kê từng thứ một mà mình nhìn thấy.
Hắn đứng cạnh ông và mẹ, tiếp xúc với nhiều lướt khách đến chúc mừng, mọi người đều tươi cười niềm nở, nhưng những ánh mắt của họ đều khiến Cố Thanh Thành không thoải mái.
Tất cả mọi thứ thật hào nhoáng, chỉ có hắn là cảm thấy mình đang đi nhầm chỗ mà thôi.
Dù Cố Bạch Lam đã nói hắn có thể tranh thủ đi ăn một lúc, nhưng Cố Thanh Thành vẫn cứ đứng đó. Hắn đang đợi một người.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Thành cứ lặp đi lặp lại các hành động như một cái máy. Bất chợt, một bóng dáng nho nhỏ rơi vào mắt hắn, nụ cười của em vẫn xinh đẹp như ngày hôm ấy. Hắn bất giác đứng thẳng lưng lên nhìn tinh linh nhỏ tiến về phía mình.
Sau đó hắn không để ý được đến gì khác ngoài em, em nhìn hắn, hắn cũng nhìn em. Đôi mắt em long lanh và thu hút đến lạ.
“Mẹ ơi, con muốn đi chơi với em.”
Lời đến miệng liền nói ra.
Sau đó người lớn liền để hai đứa trẻ đi chơi với nhau.
Có lẽ Cố Thanh Thành hơi căng thẳng nên bước hơi nhanh, bé con liền nắm lấy tay hắn, giọng em non nớt:
“Anh ơi, đợi em với.”
Thế là hắn liền bước chậm lại, rụt rè nắm lại bàn tay bé nhỏ kia.
Từ bé đến giờ hắn chưa từng nắm tay ai ngoài mẹ hắn…
“Em muốn ăn bánh ngọt.”
Cố Thanh Thành liền lấy bánh cho em, suốt cả quá trình chỉ chăm chăm vào đứa trẻ ấy. Mãi đến một lúc sau, hắn mới cất lời:
“Dương Diệp Tây?”
Bé con ngước mắt lên nhìn hắn:
“Vâng ạ?”
Cố Thanh Thành lặp lại:
“Em là Dương Diệp Tây.”
Cậu bé chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười:
“Em nhớ tên anh rồi đấy. Anh là Cố Thanh Thành!”
Cố Thanh Thành lau đi vệt kem dính trên má em, hắn cũng cười:
“Đúng rồi, anh là Cố Thanh Thành.”
Sau đó hai đứa trẻ ra ngoài vườn chơi, Dương Diệp Tây kể cho hắn rất nhiều chuyện, nào là chuyện bị ốm, nào là nhóc con không thích học toán.
“Em cho anh xem bảo bối của em nhé!”
Cố Thanh Thành hứng thú nhìn đứa nhỏ lấy ra một vật gì đó.
“Em đã lén giấu nó đấy.”
Dương Diệp Tây đưa vật kia cho hắn.
Cố Thanh Thành nhìn gói kẹo dẻo đào trong tay, hắn hỏi:
“Em thích ăn kẹo này à?”
Cậu nhóc gật đầu:
“Thích lắm! Anh có thích không? Em cho anh đấy, anh bóc ra ăn đi!”
Cố Thanh Thành bật cười nhận lấy. Dù kết cục của những viên kẹo đều vào bụng Dương Diệp Tây nhưng hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Dương Diệp Tây nói em ấy cho hắn bảo bối của em.
“Ba nói với em anh là hôn phu tương lai của em, anh biết chưa?”
Cố Thanh Thành chuyển tầm nhìn từ nốt ruồi trên má Dương Diệp Tây lên đôi mắt cậu.
“Anh biết.”
“Em hỏi ba nó nghĩa là gì, anh có biết ba nói gì không?”
Cậu bé tinh nghịch hỏi tiếp.
“Chú nói gì?”
“Ba em nói đó nghĩa là sau này anh sẽ trở thành người nhà của em.”
Ý nghĩa của hai từ người nhà đẹp đến mức Cố Thanh Thành hơi ngừng lại, ông hắn chưa từng nói cho hắn điều này.
“Thế em có thích không?”
Dương Diệp Tây đáp ngay:
“Thích ạ! Vì chơi với anh vui lắm, nếu như anh trở thành người nhà của em, chúng ta có thể chơi với nhau mỗi ngày luôn!”
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Thanh Thành nghĩ, vậy có phải hắn sẽ không còn cô đơn nữa không?
Hắn mỉm cười và xoa đầu Dương Diệp Tây.
“Thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất