Chương 111
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Giản Tùy Anh băng qua hành lang dài đằng đẵng của bệnh viện vào lúc hoàng hôn, xung quanh rất im ắng, im ắng đến nỗi khiến lòng người ta cảm thấy áp lực.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy Triệu Nghiên đang ngồi trước giường, mong ngóng nhìn Giản Tùy Lâm, trên mặt vương vẻ quan tâm và đau lòng.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Giản Tùy Anh đứng ở cửa với vẻ mặt không thay đổi tí nào.
Giản Tùy Lâm há miệng, nhỏ giọng bảo: "Mẹ..."
Triệu Nghiên nhìn Giản Tùy Anh một cái, đứng dậy, đi vòng qua hắn để ra phòng bệnh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Hay nhất là Giản Tùy Lâm vẫn là người mở lời trước, cậu ta cất giọng khàn khàn: "Anh, anh qua đây ngồi đi."
Nhìn Giản Tùy Lâm đang nằm trên giường nửa chết nửa sống, lúc bấy giờ Giản Tùy Anh không thấy sợ sệt nữa, cũng chẳng có hơi sức nào để căm giận, hắn bèn lục lọi điếu thuốc lá trong túi theo thói quen, rồi nhớ ra đây là bệnh viện. Vỗ túi, hắn cất bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế Triệu Nghiên vừa ngồi.
Mặt Giản Tùy Lâm trắng bệch đến nỗi gần như không tìm ra chút màu máu nào, ngay cả môi cũng mang màu than chì bất thường, thoạt trông cậu ta vô cùng suy yếu, hình như đến cả việc nói năng cũng rất tốn sức.
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta từ trên cao, mặt không hề dao dộng.
Giản Tùy Lâm nhìn vào đôi mắt hắn, vẫn ngập tràn vẻ không muốn rời xa như trước, song cậu ta thừa hiểu mình đã hết hi vọng mất rồi, bèn ngập ngừng mở lời: "Anh à, em biết sai rồi, hãy tha thứ cho em nhé."
Giản Tùy Anh hờ hững nói: "Tha thứ cho mày chuyện gì? Tha thứ việc mày hãm hại công ty tao, hay tha thứ việc mày cưỡng hiếp tao, hay tha thứ việc mày giết người chưa thành?"
Việc nào của mày đáng để tha thứ đây?
Hốc mắt Giản Tùy Lâm ươn ướt: "Anh à, trước đây em từng nghĩ rằng, chỉ cần có được anh thì dù có làm cái gì em cũng chẳng hối hận. Nhưng thật ra em đã hối hận từ lâu rồi, em bằng lòng anh xem em là em trai suốt đời, bởi chí ít ra anh còn nói chuyện với em, còn cười với em, còn muốn sai sử em, mà không phải là hận em thế này." Sự lạnh lùng và nỗi căm hận của Giản Tùy Anh đối với mình đã khiến cậu ta càng lâm vào hoàn cảnh điên rồ hơn nữa. Cậu ta đã chẳng phân biệt nổi mình yêu Giản Tùy Anh nhiều hơn, hay hận hắn nhiều hơn, song khi hắn lọt vào tầm mắt của mình, cậu ta biết rằng cậu ta sẵn lòng chết, cũng không hề muốn làm anh mình bị thương.
Cậu ta muốn bảo vệ người này cả đời biết bao nhiêu, nhưng sự tổn thương mà cậu ta đã gây ra cho hắn, cũng là sự tổn thương sâu nhất và nặng nhất.
Cậu ta đã hối hận từ lâu lắm rồi.
Giản Tùy Anh trầm giọng nói: "Mày cứ dưỡng thương cho tốt đi, tao không muốn lo cho công ty thay mày đâu, tao bận lắm, mày hãy gượng dậy nhanh lên, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa."
Giản Tùy Lâm ra sức vươn tay, muốn bắt lấy tay Giản Tùy Anh, lại bị Giản Tùy Anh tránh ra rất dễ.
Giản Tùy Lâm nức nở: "Anh à, anh hãy ngồi với em một lát đi. Anh cách xa em quá, em không với tới anh được, cho dù... Cho dù anh có về với Lý Ngọc, em vẫn sẽ là em trai anh, xin đừng đối xử với em như vậy mà, hãy tha thứ cho em đi, van xin anh, hãy tha thứ cho em đi."
Rốt cuộc Giản Tùy Anh cũng không dằn lòng được mà lấy thuốc ra hút.
Trước đây hắn chẳng phải người thích hút thuốc, cũng không nghiện, chỉ tùy theo hoàn cảnh mà hút đôi điếu. Nhưng giờ thì hắn gần như không rời thuốc lá khỏi tay mình được nữa, áp lực của hắn thực sự lớn quá. Vì để giữ sự tỉnh táo, hắn lại không thể uống rượu, trừ hút thuốc ra, hắn không biết còn có cách gì để giải tỏa nữa không.
Cuối cùng Giản Tùy Lâm cũng cầm được tay Giản Tùy Anh, dốc hết sức mình để nắm chặt, nắm đến khi lòng bàn tay túa mồ hôi cũng chẳng buông.
Giản Tùy Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, mặc cho Giản Tùy Lâm nắm, nếu không phải bàn tay đang nắm lấy tay hắn đã có sức của một người đàn ông trưởng thành, thì hắn sẽ tưởng rằng mình bị một đứa trẻ nắm tay, như thể một món đồ chơi phải nắm phải ôm mới có thể ngủ được.
Giản Tùy Anh hút thuốc xong thì rụt tay về.
Hắn cho Giản Tùy Lâm thời gian một điếu thuốc, hắn đã phải giật mình vì sự nhân từ của bản thân rồi.
Hắn vứt thuốc lá vào thùng rác, đứng dậy, "Hãy nhớ lời của tao, lành thương nhanh lên, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa."
Giản Tùy Lâm nhịn khóc, lòng bàn tay lại trống không, trái tim càng quạnh hiu hơn.
Lúc Giản Tùy Anh đi tới cửa thì bỗng dừng một lát, hắn nắm lên nắm đấm cửa, "Tao đã chấm dứt với Lý Ngọc từ lâu rồi, sau này đừng có nhắc đến nó trước mặt tao nữa." Dứt lời thì rời đi không hề ngoái đầu lại.
Khoảng thời gian Giản Tùy Lâm nằm viện, đúng là rất khó khăn.
Chuyện trong lẫn ngoài nhà đều do một vai Giản Tùy Anh gánh, những lỗ hổng về vốn dự án cực kỳ lớn khiến gần như ngày nào hắn cũng phải tất bật đi huy động vốn không ngơi nghỉ, cái nắng gắt tháng năm đã làm hắn sạm đen đi.
Giản Tùy Lâm nằm viện rảnh rỗi quá nên thường hay gửi tin nhắn cho hắn, song không dám gọi cho hắn một cuộc nào.
Hắn không trả lời tin nào cả, cũng không đi thăm cậu ta lần nào nữa.
Hắn biết đợi đến khi Giản Tùy Lâm xuất viện thì kiểu gì vẫn sẽ chen chân vào cuộc đời hắn, hiện giờ hắn thực sự không dư dả thời gian đâu để chú ý đến cậu ta nữa.
Thi thoảng nhàn rỗi, hắn sẽ nhớ đến Lý Ngọc.
Từ cái lần từ biệt ở bệnh viện, Lý Ngọc đã biến mất tăm mất tích khỏi cuộc đời hắn.
Hắn không nhận tin nhắn của Lý Ngọc, cũng không gặp lại cậu, lại càng không có ai nhắc tới Lý Ngọc ngay trước mặt hắn. Loại cảm giác này rất kì lạ, một người đi dứt khoát đến thế, cứ như thể đó giờ cậu chưa từng đến vậy.
Đôi khi Giản Tùy Anh sẽ thấy hoảng hốt, cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ hỗn loạn. Thật ra xưa giờ chưa từng có người tên là Lý Ngọc, chỉ là hắn bận bịu quá nên sinh ra ảo giác.
Chẳng qua đêm khuya ngẫu nhiên sẽ nằm mơ, sẽ cảm thấy bên cạnh mình trống trải quá chừng, căn bản không giống một cuộc sống tự tại mà Giản Tùy Anh hắn nên sống.
Còn Tiểu Chu thì có gọi cho hắn, giả vờ lơ đãng hỏi hắn có muốn qua ăn cơm không.
Lúc đó, hắn nói rất thẳng thắn: "Tôi không có thời gian."
Đúng là hắn không có thời gian thật, chẳng có ý gì khác, song có lẽ là mệt mỏi quá, ngữ điệu khá là gắt gỏng, Tiểu Chu ở đầu dây kia im bặt, rồi lắp bắp đáp, "Em hiểu rồi."
Dù cách xa một cái ống nghe, Giản Tùy Anh cũng có thể nghe ra nỗi buồn của cậu ta.
Giản Tùy Anh giải thích ngay: "Em đừng nghĩ nhiều nhé, dạo này tôi bận nhiều việc thật."
Tiểu Chu khẽ đáp, "Em hiểu mà."
Đến cùng, Giản Tùy Anh cũng không chắc lắm, là cậu ta đã hiểu thật hay giả vờ đã hiểu, và rốt cuộc là cậu ta đã hiểu cái gì, tóm lại là từ sau hôm đó, Tiểu Chu không còn liên lạc với hắn nữa, còn hắn thì bận túi bụi đến nỗi cũng chẳng rảnh để mà suy nghĩ về Tiểu Chu.
Giản Tùy Anh sống trong nhung lụa từ bé, có lẽ cả đời này chưa từng phát sầu vì tiền bạc như thế bao giờ, cơ mà thứ hắn thiếu nhất hiện giờ chính là tiền.
Dự án của công ty cũ đã khởi động, đang đợi tiếp tục rót vốn trong mỏi mòn, còn dự án công ty mới cũng đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, chỉ đợi đưa vốn vào nữa thôi, và công ty cộng sự với Lý Văn Tốn, cũng cần tiền mới vận hành được.
Bây giờ vừa mở mắt ra cái là đầu hắn toàn là kiếm tiền đâu ra, làm sao để kiếm.
Trong công ty hãy còn nuôi không ít cấp dưới và nhân viên cũ của hắn, và cả một vài họ hàng nữa, thấy dự án không tiến hành được tiếp, vấp phải sự thâm hụt nghiêm trọng hơn, Giản Tùy Anh rơi vào bước đường cùng, bèn đưa một phần vốn ban đầu định hùn vào công ty bảo hiểm để rót vào dự án này.
Giản Tùy Anh lo nghĩ đến chuyện về lâu về dài, tuy tạm thời việc làm ăn bên mình có tồn thất, song nếu có thể vượt qua cửa ải khó nhằn lần này thì chắc chắn giá trị dự án này sẽ phát triển trên diện rộng, đến lúc đó lại dùng nó để đi huy động vốn là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu công ty lại thất bại trong tay hắn, hắn cũng sẽ không để người ta làm việc không công, Giản Tùy Anh hắn đây không phải kẻ nói đến là đến, nói đi là đi ngay, trừ phi hắn hòa vốn.
Tuy như thế giải quyết khẩn cấp được, song về vốn của công ty bảo hiểm thì hắn chẳng thể bù vào được ngay. Sự khác thường và trì trệ trong việc vận hành trong khoảng thời gian này, rốt cuộc cũng khiến Lý Văn Tốn chú ý.
Edit: Dú
Giản Tùy Anh băng qua hành lang dài đằng đẵng của bệnh viện vào lúc hoàng hôn, xung quanh rất im ắng, im ắng đến nỗi khiến lòng người ta cảm thấy áp lực.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy Triệu Nghiên đang ngồi trước giường, mong ngóng nhìn Giản Tùy Lâm, trên mặt vương vẻ quan tâm và đau lòng.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Giản Tùy Anh đứng ở cửa với vẻ mặt không thay đổi tí nào.
Giản Tùy Lâm há miệng, nhỏ giọng bảo: "Mẹ..."
Triệu Nghiên nhìn Giản Tùy Anh một cái, đứng dậy, đi vòng qua hắn để ra phòng bệnh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Hay nhất là Giản Tùy Lâm vẫn là người mở lời trước, cậu ta cất giọng khàn khàn: "Anh, anh qua đây ngồi đi."
Nhìn Giản Tùy Lâm đang nằm trên giường nửa chết nửa sống, lúc bấy giờ Giản Tùy Anh không thấy sợ sệt nữa, cũng chẳng có hơi sức nào để căm giận, hắn bèn lục lọi điếu thuốc lá trong túi theo thói quen, rồi nhớ ra đây là bệnh viện. Vỗ túi, hắn cất bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế Triệu Nghiên vừa ngồi.
Mặt Giản Tùy Lâm trắng bệch đến nỗi gần như không tìm ra chút màu máu nào, ngay cả môi cũng mang màu than chì bất thường, thoạt trông cậu ta vô cùng suy yếu, hình như đến cả việc nói năng cũng rất tốn sức.
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta từ trên cao, mặt không hề dao dộng.
Giản Tùy Lâm nhìn vào đôi mắt hắn, vẫn ngập tràn vẻ không muốn rời xa như trước, song cậu ta thừa hiểu mình đã hết hi vọng mất rồi, bèn ngập ngừng mở lời: "Anh à, em biết sai rồi, hãy tha thứ cho em nhé."
Giản Tùy Anh hờ hững nói: "Tha thứ cho mày chuyện gì? Tha thứ việc mày hãm hại công ty tao, hay tha thứ việc mày cưỡng hiếp tao, hay tha thứ việc mày giết người chưa thành?"
Việc nào của mày đáng để tha thứ đây?
Hốc mắt Giản Tùy Lâm ươn ướt: "Anh à, trước đây em từng nghĩ rằng, chỉ cần có được anh thì dù có làm cái gì em cũng chẳng hối hận. Nhưng thật ra em đã hối hận từ lâu rồi, em bằng lòng anh xem em là em trai suốt đời, bởi chí ít ra anh còn nói chuyện với em, còn cười với em, còn muốn sai sử em, mà không phải là hận em thế này." Sự lạnh lùng và nỗi căm hận của Giản Tùy Anh đối với mình đã khiến cậu ta càng lâm vào hoàn cảnh điên rồ hơn nữa. Cậu ta đã chẳng phân biệt nổi mình yêu Giản Tùy Anh nhiều hơn, hay hận hắn nhiều hơn, song khi hắn lọt vào tầm mắt của mình, cậu ta biết rằng cậu ta sẵn lòng chết, cũng không hề muốn làm anh mình bị thương.
Cậu ta muốn bảo vệ người này cả đời biết bao nhiêu, nhưng sự tổn thương mà cậu ta đã gây ra cho hắn, cũng là sự tổn thương sâu nhất và nặng nhất.
Cậu ta đã hối hận từ lâu lắm rồi.
Giản Tùy Anh trầm giọng nói: "Mày cứ dưỡng thương cho tốt đi, tao không muốn lo cho công ty thay mày đâu, tao bận lắm, mày hãy gượng dậy nhanh lên, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa."
Giản Tùy Lâm ra sức vươn tay, muốn bắt lấy tay Giản Tùy Anh, lại bị Giản Tùy Anh tránh ra rất dễ.
Giản Tùy Lâm nức nở: "Anh à, anh hãy ngồi với em một lát đi. Anh cách xa em quá, em không với tới anh được, cho dù... Cho dù anh có về với Lý Ngọc, em vẫn sẽ là em trai anh, xin đừng đối xử với em như vậy mà, hãy tha thứ cho em đi, van xin anh, hãy tha thứ cho em đi."
Rốt cuộc Giản Tùy Anh cũng không dằn lòng được mà lấy thuốc ra hút.
Trước đây hắn chẳng phải người thích hút thuốc, cũng không nghiện, chỉ tùy theo hoàn cảnh mà hút đôi điếu. Nhưng giờ thì hắn gần như không rời thuốc lá khỏi tay mình được nữa, áp lực của hắn thực sự lớn quá. Vì để giữ sự tỉnh táo, hắn lại không thể uống rượu, trừ hút thuốc ra, hắn không biết còn có cách gì để giải tỏa nữa không.
Cuối cùng Giản Tùy Lâm cũng cầm được tay Giản Tùy Anh, dốc hết sức mình để nắm chặt, nắm đến khi lòng bàn tay túa mồ hôi cũng chẳng buông.
Giản Tùy Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, mặc cho Giản Tùy Lâm nắm, nếu không phải bàn tay đang nắm lấy tay hắn đã có sức của một người đàn ông trưởng thành, thì hắn sẽ tưởng rằng mình bị một đứa trẻ nắm tay, như thể một món đồ chơi phải nắm phải ôm mới có thể ngủ được.
Giản Tùy Anh hút thuốc xong thì rụt tay về.
Hắn cho Giản Tùy Lâm thời gian một điếu thuốc, hắn đã phải giật mình vì sự nhân từ của bản thân rồi.
Hắn vứt thuốc lá vào thùng rác, đứng dậy, "Hãy nhớ lời của tao, lành thương nhanh lên, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa."
Giản Tùy Lâm nhịn khóc, lòng bàn tay lại trống không, trái tim càng quạnh hiu hơn.
Lúc Giản Tùy Anh đi tới cửa thì bỗng dừng một lát, hắn nắm lên nắm đấm cửa, "Tao đã chấm dứt với Lý Ngọc từ lâu rồi, sau này đừng có nhắc đến nó trước mặt tao nữa." Dứt lời thì rời đi không hề ngoái đầu lại.
Khoảng thời gian Giản Tùy Lâm nằm viện, đúng là rất khó khăn.
Chuyện trong lẫn ngoài nhà đều do một vai Giản Tùy Anh gánh, những lỗ hổng về vốn dự án cực kỳ lớn khiến gần như ngày nào hắn cũng phải tất bật đi huy động vốn không ngơi nghỉ, cái nắng gắt tháng năm đã làm hắn sạm đen đi.
Giản Tùy Lâm nằm viện rảnh rỗi quá nên thường hay gửi tin nhắn cho hắn, song không dám gọi cho hắn một cuộc nào.
Hắn không trả lời tin nào cả, cũng không đi thăm cậu ta lần nào nữa.
Hắn biết đợi đến khi Giản Tùy Lâm xuất viện thì kiểu gì vẫn sẽ chen chân vào cuộc đời hắn, hiện giờ hắn thực sự không dư dả thời gian đâu để chú ý đến cậu ta nữa.
Thi thoảng nhàn rỗi, hắn sẽ nhớ đến Lý Ngọc.
Từ cái lần từ biệt ở bệnh viện, Lý Ngọc đã biến mất tăm mất tích khỏi cuộc đời hắn.
Hắn không nhận tin nhắn của Lý Ngọc, cũng không gặp lại cậu, lại càng không có ai nhắc tới Lý Ngọc ngay trước mặt hắn. Loại cảm giác này rất kì lạ, một người đi dứt khoát đến thế, cứ như thể đó giờ cậu chưa từng đến vậy.
Đôi khi Giản Tùy Anh sẽ thấy hoảng hốt, cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ hỗn loạn. Thật ra xưa giờ chưa từng có người tên là Lý Ngọc, chỉ là hắn bận bịu quá nên sinh ra ảo giác.
Chẳng qua đêm khuya ngẫu nhiên sẽ nằm mơ, sẽ cảm thấy bên cạnh mình trống trải quá chừng, căn bản không giống một cuộc sống tự tại mà Giản Tùy Anh hắn nên sống.
Còn Tiểu Chu thì có gọi cho hắn, giả vờ lơ đãng hỏi hắn có muốn qua ăn cơm không.
Lúc đó, hắn nói rất thẳng thắn: "Tôi không có thời gian."
Đúng là hắn không có thời gian thật, chẳng có ý gì khác, song có lẽ là mệt mỏi quá, ngữ điệu khá là gắt gỏng, Tiểu Chu ở đầu dây kia im bặt, rồi lắp bắp đáp, "Em hiểu rồi."
Dù cách xa một cái ống nghe, Giản Tùy Anh cũng có thể nghe ra nỗi buồn của cậu ta.
Giản Tùy Anh giải thích ngay: "Em đừng nghĩ nhiều nhé, dạo này tôi bận nhiều việc thật."
Tiểu Chu khẽ đáp, "Em hiểu mà."
Đến cùng, Giản Tùy Anh cũng không chắc lắm, là cậu ta đã hiểu thật hay giả vờ đã hiểu, và rốt cuộc là cậu ta đã hiểu cái gì, tóm lại là từ sau hôm đó, Tiểu Chu không còn liên lạc với hắn nữa, còn hắn thì bận túi bụi đến nỗi cũng chẳng rảnh để mà suy nghĩ về Tiểu Chu.
Giản Tùy Anh sống trong nhung lụa từ bé, có lẽ cả đời này chưa từng phát sầu vì tiền bạc như thế bao giờ, cơ mà thứ hắn thiếu nhất hiện giờ chính là tiền.
Dự án của công ty cũ đã khởi động, đang đợi tiếp tục rót vốn trong mỏi mòn, còn dự án công ty mới cũng đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, chỉ đợi đưa vốn vào nữa thôi, và công ty cộng sự với Lý Văn Tốn, cũng cần tiền mới vận hành được.
Bây giờ vừa mở mắt ra cái là đầu hắn toàn là kiếm tiền đâu ra, làm sao để kiếm.
Trong công ty hãy còn nuôi không ít cấp dưới và nhân viên cũ của hắn, và cả một vài họ hàng nữa, thấy dự án không tiến hành được tiếp, vấp phải sự thâm hụt nghiêm trọng hơn, Giản Tùy Anh rơi vào bước đường cùng, bèn đưa một phần vốn ban đầu định hùn vào công ty bảo hiểm để rót vào dự án này.
Giản Tùy Anh lo nghĩ đến chuyện về lâu về dài, tuy tạm thời việc làm ăn bên mình có tồn thất, song nếu có thể vượt qua cửa ải khó nhằn lần này thì chắc chắn giá trị dự án này sẽ phát triển trên diện rộng, đến lúc đó lại dùng nó để đi huy động vốn là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu công ty lại thất bại trong tay hắn, hắn cũng sẽ không để người ta làm việc không công, Giản Tùy Anh hắn đây không phải kẻ nói đến là đến, nói đi là đi ngay, trừ phi hắn hòa vốn.
Tuy như thế giải quyết khẩn cấp được, song về vốn của công ty bảo hiểm thì hắn chẳng thể bù vào được ngay. Sự khác thường và trì trệ trong việc vận hành trong khoảng thời gian này, rốt cuộc cũng khiến Lý Văn Tốn chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất