Chương 112
Edit: Dú
Hôm đó hắn ngồi trong văn phòng thảo luận dự án với hai cấp dưới thì Lý Văn Tốn không mời mà tới.
Giản Tùy Anh nghĩ đến các kiểu trì hoãn vốn dạo này của mình, là biết gã lai giả bất thiện, hắn bèn dặn dò cấp dưới đôi câu qua loa, rồi đuổi họ đi ngay, còn bảo thư ký xinh đẹp mới tuyển rót tách trà cho Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn cười tủm tỉm nhìn cô thư ký, rồi nhìn sang hắn.
Giản Tùy Anh cũng mỉm cười, đợi thư ký đóng cửa lại cho họ xong, hắn mới nói: "A Văn này, anh biết chú muốn nói gì, cho anh thời gian hai tháng đi, anh cam đoan sẽ gom đủ vốn dự án."
Tuy hai người là bạn bè nhiều năm, song đến cả anh em ruột còn tính toán chi li với nhau, giờ liên quan đến chuyện số vốn lớn như thế thì không thể qua loa dựa theo tình cảm được nữa, với cả hai người đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen đó rồi, giờ đã quá hạn trả tiền, về chuyện này thì hắn đuối lý.
Lý Văn Tốn nhấp một hớp trà, "Tùy Anh à, em với anh đã quen biết nhau nhiều năm thế rồi, em tin thủ đoạn lẫn năng lực của anh. Nếu anh nói hai tháng, em cũng sẽ không nói lời vô nghĩa gì với anh nữa, hai tháng thì hai tháng. Thật ra hôm nay em cũng chẳng đến giục tiền đâu, chủ yếu là muốn nhắc nhở anh thôi."
"Hả? Nhắc nhở gì?"
Vẻ mặt Lý Văn Tốn nghiêm túc nửa giả nửa thật, "Nhắc nhở anh hãy cẩn thận thằng anh điên của em."
Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ về ý trong lời nói này, chống cằm trầm ngâm vài giây, "Để anh chủ động đi tìm anh Diệu."
Hắn biết Lý Văn Tốn nói vậy không phải là uy hiếp hắn, mà chỉ đang bảo hắn rằng, bên gã thì trót lọt, chứ bên anh trai gã thì không.
Trong cái giới cán bộ cấp cao của thành phố Bắc Kinh này, ai nấy đều biết về hai nhà họ Lý trâu bò nhất, một là nhà bọn Lý Ngọc, hai là nhà bọn Lý Văn Tốn, mỗi nhà đều có hai con, chẳng qua tính nết lại khác một trời một vực.
Hai anh em Lý Huyền và Lý Ngọc từ tấm bé đã ưu tú, lớn lên là tinh anh, vừa thông minh vừa có bối cảnh, có thể nói là tấm gương cho con cháu các cán bộ cấp cao.
Còn hai anh em Lý Văn Diệu và Lý Văn Tốn thì chẳng phải dạng hiền lành gì cho cam. Cái mức độ xảo trá của Lý Văn Tốn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận được, ít ra thì không có thị phi to nào, họa chăng là tinh tường và lươn lẹo hơn mức thường, nhưng Lý Văn Diệu lại là một kẻ khiến người ta phải bận tâm mỗi khi nhắc đến.
Cái tên này chẳng biết là đầu thai nhầm nhà không, gia cảnh khủng thế mà học không giỏi, từ bé đã đối nghịch với ba mẹ, chưa tốt nghiệp cấp hai đã lăn lộn trong xã hội đen, đến cùng thì nhà họ Lý gần như đã cắt đứt quan hệ với gã luôn, còn nói thẳng Lý Văn Diệu có làm ra chuyện gì cũng cóc liên quan đến nhà họ Lý bọn họ.
Lý Văn Diệu rất buông thả bản thân, nhưng yêu cầu với thằng em thì cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đã yêu cầu em mình học ở ngôi trường tốt nhất, thi vào trường đại học tốt nhất, điểm thi không ngon nghẻ, ba mẹ Lý Văn Tốn còn không nỡ đánh gã, mà anh gã đã tẩn cho gã một trận trước rồi. Dường như Lý Văn Diệu muốn kiếm lại thể diện của nhà họ Lý đã bị mình quẳng đi mất từ đứa em trai mình.
Lý Văn Tốn sống hơn hai mươi năm, Lý Văn Diệu bảo vệ hơn hai mươi năm đó, trên thế giới này ai dám để Lý Văn Tốn chịu thiệt, ai dám cản trở con đường tinh anh thành công của Lý Văn Tốn thì cái mũi chó của Lý Văn Diệu có thể ngửi rõ mồn một, sau đó dựa theo tình hình để bắt đầu gây phiền phức.
Chính Lý Văn Tốn cũng không cản được anh trai mình, cho nên những ai biết cái ngữ này thì thường sẽ không chọc vào tên chó điên đó.
Giản Tùy Anh nghĩ thay vì đợi Lý Văn Diệu đến tìm mình thì chi bằng mình chủ động đi gặp gã nói chuyện trước, xưa kia mối quan hệ của hai người vẫn ổn, kéo dài tí thời gian chắc không thành vấn đề. Đương nhiên, nếu Lý Văn Diệu thật sự dám trở mặt với hắn thì Giản Tùy Anh hắn cũng sẽ chẳng ngồi yên đâu.
Lý Văn Tốn lắc đầu, "Không hay đâu, giờ vẫn chưa định gây khó dễ, nếu anh mà đi tìm anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ vô cùng để ý mà nhìn chằm chặp vào anh đó."
Ngón tay Giản Tùy Anh gõ mặt bàn từng cái một, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, anh đã hiểu. Cậu không phải quan tâm đến chuyện này đâu, anh sẽ tự giải quyết bên anh Diệu, tiền cũng chẳng phải lo lắng, anh cũng tự hùn vốn vào không ít, sẽ không làm ăn lỗ vốn đâu."
Lý Văn Tốn cười khà khà, "Anh nói vậy thì em an tâm rồi, đi nào, đi ăn cơm với em."
"Tối nay có tiệc, để hôm khác đi."
Lý Văn Tốn đi, Giản Tùy Anh ngồi trên ghế dựa, có hơi hoảng hốt.
Hắn đã bày trận quá rộng, nếu không thu lưới về, tổn thất sẽ nghiêm trọng hơn nữa. Song hắn phải buông tay thôi, nếu không kết quả cũng chẳng tốt được.
Hôm đó, Giản Tùy Anh đi đón ba hắn xuất viện.
Tuy ba hắn đã bị đả kích, sức khỏe suy sút, nhưng thật ra cũng chẳng cần nằm viện, thế mà ông vẫn nằm những một tháng trời.
Mãi đến khi Giản Tùy Anh khuyên ông xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng, ông mới không quá bằng lòng mà làm thủ tục xuất viện.
Lúc hai người ngồi trên xe, Giản Tùy Anh hỏi địa chỉ mới của ông, Giản Đông Viễn im lặng mãi mới nói, "Về chỗ cũ đi."
Giản Tùy Anh nhìn ông, "Nghĩa là sao."
Giản Đông Viễn thở dài, "Vì chuyện hai anh em các con mà khoảng thời gian này, ba với Triệu Nghiên chưa từng sống yên với nhau, về cũng chỉ cãi cọ thêm thôi, không thì bà ấy cũng khóc nhặng cả lên, ba thực sự không muốn về."
Giản Tùy Anh tắt động cơ, dựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ một chốc mới kiên quyết nói, "Ba này, ba về cũng được thôi, nhưng người đàn bà kia thì không, dù các người có muốn nói chuyện với nhau thì cũng phải hẹn ở bên ngoài. Mười mấy năm trước con còn quá nhỏ, không ngăn cản ba được, còn giờ con sẽ không cho bà ta sỉ nhục mẹ con nữa đâu, kể cả có là nơi mẹ từng ở lúc sinh thời."
Giản Đông Viễn thở dài thườn thượt, "Ba hiểu."
Giản Đông Viễn lại quay về nhà cũ, nhìn người và vật quen thuộc trong căn nhà, lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn thứ.
Trong căn nhà rộng rãi đến thế mà trừ vài người giúp việc ra thì cũng chỉ có mỗi hai ba con nhà họ Giản, tuy rất trống trải, nhưng Giản Tùy Anh cứ không khỏi nghĩ ngợi rằng, nếu mười mấy năm qua sống thế này thì tốt biết bao.
Nếu không có Triệu Nghiên, không có Giản Tùy Lâm, thì từ sau khi mẹ mất, sẽ chỉ còn mỗi hắn và ba sống nương tựa bên nhau, vậy thì hắn cũng sẽ không trách ba mình, lòng hắn cũng sẽ không mang nhiều oán thán chẳng xả ra hết như thế.
Tiếc thay chuyện cũng đã xảy ra mất rồi, không có "nếu".
Sau khi ba hắn xuất viện, ông chia sẻ một phần áp lực huy động vốn giúp hắn, mới hơn một tuần đã kiếm được số tiền khẩn cấp mấy trăm vạn, sau khi thanh toán cho đa số công trình khất nợ xong thì cuối cùng hắn cũng có thể hơi thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Một ngày nọ khi ngồi văn phòng, hắn dùng điện thoại nội bộ để gọi cho thư ký Lương, bảo cô liên hệ người giúp hắn để bán mấy chiếc xe.
Kết quả gọi hết nửa ngày trời mà điện thoại văn phòng chẳng ai nhận, gọi di động thì máy bận, rõ ràng hắn vừa gặp cô cơ mà.
Thời gian của Giản Tùy Anh gấp rút, muốn làm gì là làm ngay, miễn cho trì trệ công việc, bởi vậy bèn dứt khoát ra ngoài tìm người luôn.
Tìm một vòng mới phát hiện thư ký Lương đang đứng nói chuyện điện thoại trong phòng trà, giữa hàng lông mày hơi nhíu.
Vốn dĩ Giản Tùy Anh không nghĩ gì đâu, kết quả khi thư ký Lương trông thấy hắn thì vẻ mặt bỗng dưng lộ sự căng thẳng, sau đó vội vàng cúp máy, hành động này kéo sự chú ý của Giản Tùy Anh.
Từ sau khi bị người ta lừa liên tiếp, lòng cảnh giác của hắn đã tăng lên, lúc này trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhíu mày bước qua, trầm giọng hỏi: "Nói chuyện với ai mà không để cho tôi biết được vậy."
Thư ký Lương không muốn sếp mình nghi ngờ, rơi vào thế bí đành nói hẳn ra: "Thưa Giản tổng, tôi đang nói chuyện với Tiểu Lý."
Giản Tùy Anh nhíu mày, "Tiểu Lý?"
Thư ký Lương quan sát biểu cảm của hắn, cẩn thận nói: "Lý Ngọc ạ."
Biểu cảm của Giản Tùy Anh thay đổi liên tục, "Hai người vẫn còn liên lạc với nhau à."
Thư ký Lương vội vàng giải thích: "Vì chuyện con trai đi học nên tôi có nhờ cậu ấy giúp, năm nay con tôi lên cấp hai rồi, chẳng phải sắp thi hay sao."
Giản Tùy Anh nói: "Sao có việc mà cô không tìm tôi?"
Thư ký Lương khẽ đáp: "Dạo này anh bận quá, tôi nào mặt dày đến nỗi phải phiền anh chút chuyện cỏn con này được."
Giản Tùy Anh tự rót cho mình một tách trà, dựa vào cửa phòng, khiến thư ký Lương đi không được mà không đi cũng chẳng xong, chỉ đành nhìn Giản Tùy Anh trân trân.
Một lúc lâu sau, Giản Tùy Anh thuận miệng hỏi: "Dạo này cậu ấy sao rồi."
"Cậu ấy... Cậu ấy xin nghỉ học rồi."
Giản Tùy Anh hơi nhíu mày, "Nghỉ học?"
Thư ký Lương gật đầu, không biết có nên nói tiếp hay không.
Giản Tùy Anh đặt tách trà xuống, đổi sang thái độ khác, "Nếu cô trò chuyện xong rồi thì về làm việc đi. Cô đi liên lạc giúp tôi, tôi muốn bán mấy chiếc xe."
Hôm đó hắn ngồi trong văn phòng thảo luận dự án với hai cấp dưới thì Lý Văn Tốn không mời mà tới.
Giản Tùy Anh nghĩ đến các kiểu trì hoãn vốn dạo này của mình, là biết gã lai giả bất thiện, hắn bèn dặn dò cấp dưới đôi câu qua loa, rồi đuổi họ đi ngay, còn bảo thư ký xinh đẹp mới tuyển rót tách trà cho Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn cười tủm tỉm nhìn cô thư ký, rồi nhìn sang hắn.
Giản Tùy Anh cũng mỉm cười, đợi thư ký đóng cửa lại cho họ xong, hắn mới nói: "A Văn này, anh biết chú muốn nói gì, cho anh thời gian hai tháng đi, anh cam đoan sẽ gom đủ vốn dự án."
Tuy hai người là bạn bè nhiều năm, song đến cả anh em ruột còn tính toán chi li với nhau, giờ liên quan đến chuyện số vốn lớn như thế thì không thể qua loa dựa theo tình cảm được nữa, với cả hai người đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen đó rồi, giờ đã quá hạn trả tiền, về chuyện này thì hắn đuối lý.
Lý Văn Tốn nhấp một hớp trà, "Tùy Anh à, em với anh đã quen biết nhau nhiều năm thế rồi, em tin thủ đoạn lẫn năng lực của anh. Nếu anh nói hai tháng, em cũng sẽ không nói lời vô nghĩa gì với anh nữa, hai tháng thì hai tháng. Thật ra hôm nay em cũng chẳng đến giục tiền đâu, chủ yếu là muốn nhắc nhở anh thôi."
"Hả? Nhắc nhở gì?"
Vẻ mặt Lý Văn Tốn nghiêm túc nửa giả nửa thật, "Nhắc nhở anh hãy cẩn thận thằng anh điên của em."
Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ về ý trong lời nói này, chống cằm trầm ngâm vài giây, "Để anh chủ động đi tìm anh Diệu."
Hắn biết Lý Văn Tốn nói vậy không phải là uy hiếp hắn, mà chỉ đang bảo hắn rằng, bên gã thì trót lọt, chứ bên anh trai gã thì không.
Trong cái giới cán bộ cấp cao của thành phố Bắc Kinh này, ai nấy đều biết về hai nhà họ Lý trâu bò nhất, một là nhà bọn Lý Ngọc, hai là nhà bọn Lý Văn Tốn, mỗi nhà đều có hai con, chẳng qua tính nết lại khác một trời một vực.
Hai anh em Lý Huyền và Lý Ngọc từ tấm bé đã ưu tú, lớn lên là tinh anh, vừa thông minh vừa có bối cảnh, có thể nói là tấm gương cho con cháu các cán bộ cấp cao.
Còn hai anh em Lý Văn Diệu và Lý Văn Tốn thì chẳng phải dạng hiền lành gì cho cam. Cái mức độ xảo trá của Lý Văn Tốn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận được, ít ra thì không có thị phi to nào, họa chăng là tinh tường và lươn lẹo hơn mức thường, nhưng Lý Văn Diệu lại là một kẻ khiến người ta phải bận tâm mỗi khi nhắc đến.
Cái tên này chẳng biết là đầu thai nhầm nhà không, gia cảnh khủng thế mà học không giỏi, từ bé đã đối nghịch với ba mẹ, chưa tốt nghiệp cấp hai đã lăn lộn trong xã hội đen, đến cùng thì nhà họ Lý gần như đã cắt đứt quan hệ với gã luôn, còn nói thẳng Lý Văn Diệu có làm ra chuyện gì cũng cóc liên quan đến nhà họ Lý bọn họ.
Lý Văn Diệu rất buông thả bản thân, nhưng yêu cầu với thằng em thì cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đã yêu cầu em mình học ở ngôi trường tốt nhất, thi vào trường đại học tốt nhất, điểm thi không ngon nghẻ, ba mẹ Lý Văn Tốn còn không nỡ đánh gã, mà anh gã đã tẩn cho gã một trận trước rồi. Dường như Lý Văn Diệu muốn kiếm lại thể diện của nhà họ Lý đã bị mình quẳng đi mất từ đứa em trai mình.
Lý Văn Tốn sống hơn hai mươi năm, Lý Văn Diệu bảo vệ hơn hai mươi năm đó, trên thế giới này ai dám để Lý Văn Tốn chịu thiệt, ai dám cản trở con đường tinh anh thành công của Lý Văn Tốn thì cái mũi chó của Lý Văn Diệu có thể ngửi rõ mồn một, sau đó dựa theo tình hình để bắt đầu gây phiền phức.
Chính Lý Văn Tốn cũng không cản được anh trai mình, cho nên những ai biết cái ngữ này thì thường sẽ không chọc vào tên chó điên đó.
Giản Tùy Anh nghĩ thay vì đợi Lý Văn Diệu đến tìm mình thì chi bằng mình chủ động đi gặp gã nói chuyện trước, xưa kia mối quan hệ của hai người vẫn ổn, kéo dài tí thời gian chắc không thành vấn đề. Đương nhiên, nếu Lý Văn Diệu thật sự dám trở mặt với hắn thì Giản Tùy Anh hắn cũng sẽ chẳng ngồi yên đâu.
Lý Văn Tốn lắc đầu, "Không hay đâu, giờ vẫn chưa định gây khó dễ, nếu anh mà đi tìm anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ vô cùng để ý mà nhìn chằm chặp vào anh đó."
Ngón tay Giản Tùy Anh gõ mặt bàn từng cái một, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, anh đã hiểu. Cậu không phải quan tâm đến chuyện này đâu, anh sẽ tự giải quyết bên anh Diệu, tiền cũng chẳng phải lo lắng, anh cũng tự hùn vốn vào không ít, sẽ không làm ăn lỗ vốn đâu."
Lý Văn Tốn cười khà khà, "Anh nói vậy thì em an tâm rồi, đi nào, đi ăn cơm với em."
"Tối nay có tiệc, để hôm khác đi."
Lý Văn Tốn đi, Giản Tùy Anh ngồi trên ghế dựa, có hơi hoảng hốt.
Hắn đã bày trận quá rộng, nếu không thu lưới về, tổn thất sẽ nghiêm trọng hơn nữa. Song hắn phải buông tay thôi, nếu không kết quả cũng chẳng tốt được.
Hôm đó, Giản Tùy Anh đi đón ba hắn xuất viện.
Tuy ba hắn đã bị đả kích, sức khỏe suy sút, nhưng thật ra cũng chẳng cần nằm viện, thế mà ông vẫn nằm những một tháng trời.
Mãi đến khi Giản Tùy Anh khuyên ông xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng, ông mới không quá bằng lòng mà làm thủ tục xuất viện.
Lúc hai người ngồi trên xe, Giản Tùy Anh hỏi địa chỉ mới của ông, Giản Đông Viễn im lặng mãi mới nói, "Về chỗ cũ đi."
Giản Tùy Anh nhìn ông, "Nghĩa là sao."
Giản Đông Viễn thở dài, "Vì chuyện hai anh em các con mà khoảng thời gian này, ba với Triệu Nghiên chưa từng sống yên với nhau, về cũng chỉ cãi cọ thêm thôi, không thì bà ấy cũng khóc nhặng cả lên, ba thực sự không muốn về."
Giản Tùy Anh tắt động cơ, dựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ một chốc mới kiên quyết nói, "Ba này, ba về cũng được thôi, nhưng người đàn bà kia thì không, dù các người có muốn nói chuyện với nhau thì cũng phải hẹn ở bên ngoài. Mười mấy năm trước con còn quá nhỏ, không ngăn cản ba được, còn giờ con sẽ không cho bà ta sỉ nhục mẹ con nữa đâu, kể cả có là nơi mẹ từng ở lúc sinh thời."
Giản Đông Viễn thở dài thườn thượt, "Ba hiểu."
Giản Đông Viễn lại quay về nhà cũ, nhìn người và vật quen thuộc trong căn nhà, lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn thứ.
Trong căn nhà rộng rãi đến thế mà trừ vài người giúp việc ra thì cũng chỉ có mỗi hai ba con nhà họ Giản, tuy rất trống trải, nhưng Giản Tùy Anh cứ không khỏi nghĩ ngợi rằng, nếu mười mấy năm qua sống thế này thì tốt biết bao.
Nếu không có Triệu Nghiên, không có Giản Tùy Lâm, thì từ sau khi mẹ mất, sẽ chỉ còn mỗi hắn và ba sống nương tựa bên nhau, vậy thì hắn cũng sẽ không trách ba mình, lòng hắn cũng sẽ không mang nhiều oán thán chẳng xả ra hết như thế.
Tiếc thay chuyện cũng đã xảy ra mất rồi, không có "nếu".
Sau khi ba hắn xuất viện, ông chia sẻ một phần áp lực huy động vốn giúp hắn, mới hơn một tuần đã kiếm được số tiền khẩn cấp mấy trăm vạn, sau khi thanh toán cho đa số công trình khất nợ xong thì cuối cùng hắn cũng có thể hơi thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Một ngày nọ khi ngồi văn phòng, hắn dùng điện thoại nội bộ để gọi cho thư ký Lương, bảo cô liên hệ người giúp hắn để bán mấy chiếc xe.
Kết quả gọi hết nửa ngày trời mà điện thoại văn phòng chẳng ai nhận, gọi di động thì máy bận, rõ ràng hắn vừa gặp cô cơ mà.
Thời gian của Giản Tùy Anh gấp rút, muốn làm gì là làm ngay, miễn cho trì trệ công việc, bởi vậy bèn dứt khoát ra ngoài tìm người luôn.
Tìm một vòng mới phát hiện thư ký Lương đang đứng nói chuyện điện thoại trong phòng trà, giữa hàng lông mày hơi nhíu.
Vốn dĩ Giản Tùy Anh không nghĩ gì đâu, kết quả khi thư ký Lương trông thấy hắn thì vẻ mặt bỗng dưng lộ sự căng thẳng, sau đó vội vàng cúp máy, hành động này kéo sự chú ý của Giản Tùy Anh.
Từ sau khi bị người ta lừa liên tiếp, lòng cảnh giác của hắn đã tăng lên, lúc này trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhíu mày bước qua, trầm giọng hỏi: "Nói chuyện với ai mà không để cho tôi biết được vậy."
Thư ký Lương không muốn sếp mình nghi ngờ, rơi vào thế bí đành nói hẳn ra: "Thưa Giản tổng, tôi đang nói chuyện với Tiểu Lý."
Giản Tùy Anh nhíu mày, "Tiểu Lý?"
Thư ký Lương quan sát biểu cảm của hắn, cẩn thận nói: "Lý Ngọc ạ."
Biểu cảm của Giản Tùy Anh thay đổi liên tục, "Hai người vẫn còn liên lạc với nhau à."
Thư ký Lương vội vàng giải thích: "Vì chuyện con trai đi học nên tôi có nhờ cậu ấy giúp, năm nay con tôi lên cấp hai rồi, chẳng phải sắp thi hay sao."
Giản Tùy Anh nói: "Sao có việc mà cô không tìm tôi?"
Thư ký Lương khẽ đáp: "Dạo này anh bận quá, tôi nào mặt dày đến nỗi phải phiền anh chút chuyện cỏn con này được."
Giản Tùy Anh tự rót cho mình một tách trà, dựa vào cửa phòng, khiến thư ký Lương đi không được mà không đi cũng chẳng xong, chỉ đành nhìn Giản Tùy Anh trân trân.
Một lúc lâu sau, Giản Tùy Anh thuận miệng hỏi: "Dạo này cậu ấy sao rồi."
"Cậu ấy... Cậu ấy xin nghỉ học rồi."
Giản Tùy Anh hơi nhíu mày, "Nghỉ học?"
Thư ký Lương gật đầu, không biết có nên nói tiếp hay không.
Giản Tùy Anh đặt tách trà xuống, đổi sang thái độ khác, "Nếu cô trò chuyện xong rồi thì về làm việc đi. Cô đi liên lạc giúp tôi, tôi muốn bán mấy chiếc xe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất