Chương 78
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
"Giản Tùy Anh! Giản Tùy Anh!" Lý Ngọc gọi cái tên này, như cắn xé ba chữ đó vào bụng, như nghiền nát rồi lại nhổ ra, từng chữ từng chữ xuyên vào tim.
Cậu cưỡi lên người Giản Tùy Anh, điên cuồng để lại từng chuỗi ấn kí thuộc về riêng cậu trên mặt, trên cổ của hắn. Lý Ngọc cậu dẫu có nằm mơ cũng không ngờ, rằng có một ngày cậu sẽ nổi cơn xúc động muốn nuốt sống một người vào bụng, chỉ vì để người đó thành thật ở lại bên cạnh mình mà thôi.
Đối với cậu, Giản Tùy Anh đã là một cây anh túc, vừa khiến cậu run rẩy, lại chẳng thể nào buông tay.
Cậu phải giam cầm người này lại, giấu ở một nơi không ai có thể nhìn thấy được, trói chặt tay hắn, chân hắn, bịt miệng hắn, để hắn không thể thốt ra những lời khiến người ta tổn thương, cũng không làm ra những chuyện phản bội cậu nữa!
Giản Tùy Anh là người của Lý Ngọc cậu! Là của Lý Ngọc cậu!
"Lý Ngọc! Tao đ*t tám đời tổ tông nhà mày! Mày thả bố ra ngay! Đồ tội phạm cưỡng hiếp nhà mày! Thả ra!" Giản Tùy Anh gào lên, vung móng tay cào một vết máu trên cổ Lý Ngọc.
Lý Ngọc nở nụ cười vặn vẹo: "Tội phạm cưỡng hiếp? Đúng đấy, hôm nay bố sẽ cho anh biết, hậu quả của việc dám lừa gạt bố!" Cậu nâng đùi Giản Tùy Anh lên, thô bạo đâm vào. Giống như vô số lần ái ân của cả hai, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với cơ thể Giản Tùy Anh để tùy ý "làm".
Chẳng qua lần này không hề biểu lộ chút dịu dàng nào, chỉ đơn thuần là một cuộc thảo phạt đơn phương.
Giản Tùy Anh thực sự muốn biết, rốt cuộc kiếp trước hắn đã nợ Lý Ngọc cái gì, bởi nếu không phải hận thù ngút trời giết cha cướp mẹ thì sao có thể khiến Lý Ngọc đối xử với hắn ra nông nỗi ấy cơ chứ.
Đó giờ chưa một ai từng có thể nhục nhã hắn đến nhường ấy, tất cả những chuyện gặp phải ngày hôm nay, hắn sẽ khắc ghi suốt đời, hắn sẽ bắt Lý Ngọc phải trả lại gấp bội.
Khác với lần đầu tiên khi ở Bắc Hải của hai người, lần này Lý Ngọc cực kỳ tỉnh táo, mà dù có tỉnh táo trong cơn tức, cậu vẫn không biết mình đang làm điều chi. Chẳng qua là tâm trạng lúc này đây đã khác một trời một vực so với lúc đó.
Khi ấy, cậu muốn lăng nhục hắn, cậu muốn "dạy" người đàn ông luôn động tay động chân và dùng lời nói để sỉ nhục cậu một bài học khó quên cả đời. Cậu phải lập uy trước mặt người đàn ông đó, khiến hắn không dám nảy sinh những suy nghĩ không an phận với cậu nữa.
Vậy mà hiện giờ, suy nghĩ duy nhất của cậu là phải chiếm lấy hắn! Hung hãn, không chừa đường sống mà chiếm lấy hắn! Cậu muốn để Giản Tùy Anh biết rằng mình nắm quyền sở hữu hắn, cậu muốn để Giản Tùy Anh biết hậu quả của việc phản bội cậu. Cậu đã không biết nên dùng cách gì để ngăn thói trăng hoa của Giản Tùy Anh lại, cậu đã hoàn toàn bị cơn ghen tuông khống chế, cậu chỉ biết sử dụng bạo lực mà thôi.
Cuộc thảo phạt này giằng co hơn nửa tiếng, mãi đến khi Giản Tùy Anh rơi vào hôn mê như một cách trốn tránh dưới tác dụng của cồn, của nỗi sỉ nhục và đớn đau.
Cả người Lý Ngọc mướt rượt mồ hôi, nhìn Giản Tùy Anh cũng nhễ nhại dưới thân mình, hạ thể hai người thì nhớp nhúa.
Cậu thở hồng hộc, nhổm dậy khỏi người Giản Tùy Anh, đặt mông ngồi xuống sofa, chầm chậm ôm đầu.
Tại sao hai người lại đi đến bước đường này, vốn đang bên nhau êm thấm, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Cậu và Giản Tùy Anh, còn quay về được nữa không...
Cậu bất chợt nghĩ đến anh trai mình, có lẽ hai ngày tới, anh cậu sẽ trở về từ Bắc Hải. Đến lúc ấy, cậu sẽ giải thích với anh thế nào? Cậu phải đối mặt với ánh nhìn nghi ngờ và thất vọng của anh ra sao? Cậu phải trả lời kiểu gì trước lời chỉ trích của ba mẹ đây?
Giản Tùy Anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho anh trai cậu?
Xưa giờ cậu chưa từng cảm thấy cuộc sống mình rối loạn đến vậy, cậu cảm giác con đường phía trước mịt mù quá đỗi, mình có bước từng bước cũng không thể dừng chân lại được, ngay cả thời gian để thở cũng không được phép.
Tại sao Giản Tùy Anh không chịu nghe cậu giải thích nửa câu, tại sao lại đối phó với anh trai cậu, tại sao chẳng mấy chốc đã có thể ôm ấp kẻ khác!
Đầu Lý Ngọc như nổ tung vậy, dáng vẻ công tử trăng hoa đắm chìm trong men say đã khiến Lý Ngọc đau đớn sâu sắc.
Chẳng biết cậu đã ngồi trên sofa bao lâu, mới chậm rãi đứng dậy, bế Giản Tùy Anh, đặt lên chiếc giường ở buồng trong của phòng bao.
Đệm giường được trải phẳng phiu, ám chỉ nơi này vẫn chưa xảy ra điều gì cả, nhưng chỉ duy mỗi việc chuẩn bị chu toàn đến nhường ấy của club cũng đã làm Lý Ngọc thấy tởm lợm. Nếu đêm nay cậu không xuất hiện tại nơi đây, phải chăng Giản Tùy Anh sẽ trần truồng nằm trên giường này với người khác?
Lý Ngọc cảm thấy mình sắp bị bức điên mất rồi.
Cậu đặt Giản Tùy Anh lên giường rồi đắp chăn, ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của hắn, thực sự chỉ muốn thời gian dừng mãi tại thời khắc này.
Khi người này mở mắt ra, hắn ngạo mạn và cay nghiệt đến chừng nào, chính cậu là người hiểu rõ nhất.
Cậu thà để hắn mãi chẳng mở mắt.
Lý Ngọc canh giữ trước giường Giản Tùy Anh, ngồi đờ đẫn rất lâu.
Cậu ngắm gương mặt của Giản Tùy Anh hết lần này, rồi lại đến lần khác, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Cuối cùng, Lý Ngọc rút chiếc điện thoại từ túi của Giản Tùy Anh ra, tìm một cái tên trong danh bạ, run tay nhấn nút gọi.
"A lô, Giản tổng đấy à." Dẫu cách một ống nghe, Lý Ngọc vẫn như thấy được bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh của người bên đó.
Lý Ngọc hé miệng, cất giọng khàn khàn: "Quản lý Đường, tôi là Lý Ngọc."
"Ủa, trợ lý Lý à? Sao cậu lại... À... Ờ..."
Đôi mắt Lý Ngọc thẫn thờ nhìn phía trước, "Quản lý Đường này, ngày hôm ấy ở nhà Giản Tùy Anh đã để anh thấy chuyện cười rồi, hai chúng tôi có chút mâu thuẫn với nhau, bây giờ đã làm lành rồi."
"À, chuyện đó à, ha ha." Quản lý Đường cười ngượng không thôi.
"Dù gì cũng đã bị hai người nhìn thấy rồi, chúng tôi cũng chẳng lấp liếm gì cả đâu, nhưng đừng để người khác biết là được."
"Cái đấy thì chắc chắn rồi, trợ lý Lý à, cậu yên tâm đi, để Giản tổng cũng yên tâm nữa."
Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh thật sâu, ngập ngừng nói, "Tùy Anh đang ở ngay cạnh tôi đây, có chút chuyện anh ấy không tiện nói với anh, cho nên tôi nghĩ hai ta tìm một nơi để trò chuyện đi? Là về vụ mảnh đất Vành Đai 5 ấy..."
Edit: Dú
"Giản Tùy Anh! Giản Tùy Anh!" Lý Ngọc gọi cái tên này, như cắn xé ba chữ đó vào bụng, như nghiền nát rồi lại nhổ ra, từng chữ từng chữ xuyên vào tim.
Cậu cưỡi lên người Giản Tùy Anh, điên cuồng để lại từng chuỗi ấn kí thuộc về riêng cậu trên mặt, trên cổ của hắn. Lý Ngọc cậu dẫu có nằm mơ cũng không ngờ, rằng có một ngày cậu sẽ nổi cơn xúc động muốn nuốt sống một người vào bụng, chỉ vì để người đó thành thật ở lại bên cạnh mình mà thôi.
Đối với cậu, Giản Tùy Anh đã là một cây anh túc, vừa khiến cậu run rẩy, lại chẳng thể nào buông tay.
Cậu phải giam cầm người này lại, giấu ở một nơi không ai có thể nhìn thấy được, trói chặt tay hắn, chân hắn, bịt miệng hắn, để hắn không thể thốt ra những lời khiến người ta tổn thương, cũng không làm ra những chuyện phản bội cậu nữa!
Giản Tùy Anh là người của Lý Ngọc cậu! Là của Lý Ngọc cậu!
"Lý Ngọc! Tao đ*t tám đời tổ tông nhà mày! Mày thả bố ra ngay! Đồ tội phạm cưỡng hiếp nhà mày! Thả ra!" Giản Tùy Anh gào lên, vung móng tay cào một vết máu trên cổ Lý Ngọc.
Lý Ngọc nở nụ cười vặn vẹo: "Tội phạm cưỡng hiếp? Đúng đấy, hôm nay bố sẽ cho anh biết, hậu quả của việc dám lừa gạt bố!" Cậu nâng đùi Giản Tùy Anh lên, thô bạo đâm vào. Giống như vô số lần ái ân của cả hai, dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với cơ thể Giản Tùy Anh để tùy ý "làm".
Chẳng qua lần này không hề biểu lộ chút dịu dàng nào, chỉ đơn thuần là một cuộc thảo phạt đơn phương.
Giản Tùy Anh thực sự muốn biết, rốt cuộc kiếp trước hắn đã nợ Lý Ngọc cái gì, bởi nếu không phải hận thù ngút trời giết cha cướp mẹ thì sao có thể khiến Lý Ngọc đối xử với hắn ra nông nỗi ấy cơ chứ.
Đó giờ chưa một ai từng có thể nhục nhã hắn đến nhường ấy, tất cả những chuyện gặp phải ngày hôm nay, hắn sẽ khắc ghi suốt đời, hắn sẽ bắt Lý Ngọc phải trả lại gấp bội.
Khác với lần đầu tiên khi ở Bắc Hải của hai người, lần này Lý Ngọc cực kỳ tỉnh táo, mà dù có tỉnh táo trong cơn tức, cậu vẫn không biết mình đang làm điều chi. Chẳng qua là tâm trạng lúc này đây đã khác một trời một vực so với lúc đó.
Khi ấy, cậu muốn lăng nhục hắn, cậu muốn "dạy" người đàn ông luôn động tay động chân và dùng lời nói để sỉ nhục cậu một bài học khó quên cả đời. Cậu phải lập uy trước mặt người đàn ông đó, khiến hắn không dám nảy sinh những suy nghĩ không an phận với cậu nữa.
Vậy mà hiện giờ, suy nghĩ duy nhất của cậu là phải chiếm lấy hắn! Hung hãn, không chừa đường sống mà chiếm lấy hắn! Cậu muốn để Giản Tùy Anh biết rằng mình nắm quyền sở hữu hắn, cậu muốn để Giản Tùy Anh biết hậu quả của việc phản bội cậu. Cậu đã không biết nên dùng cách gì để ngăn thói trăng hoa của Giản Tùy Anh lại, cậu đã hoàn toàn bị cơn ghen tuông khống chế, cậu chỉ biết sử dụng bạo lực mà thôi.
Cuộc thảo phạt này giằng co hơn nửa tiếng, mãi đến khi Giản Tùy Anh rơi vào hôn mê như một cách trốn tránh dưới tác dụng của cồn, của nỗi sỉ nhục và đớn đau.
Cả người Lý Ngọc mướt rượt mồ hôi, nhìn Giản Tùy Anh cũng nhễ nhại dưới thân mình, hạ thể hai người thì nhớp nhúa.
Cậu thở hồng hộc, nhổm dậy khỏi người Giản Tùy Anh, đặt mông ngồi xuống sofa, chầm chậm ôm đầu.
Tại sao hai người lại đi đến bước đường này, vốn đang bên nhau êm thấm, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Cậu và Giản Tùy Anh, còn quay về được nữa không...
Cậu bất chợt nghĩ đến anh trai mình, có lẽ hai ngày tới, anh cậu sẽ trở về từ Bắc Hải. Đến lúc ấy, cậu sẽ giải thích với anh thế nào? Cậu phải đối mặt với ánh nhìn nghi ngờ và thất vọng của anh ra sao? Cậu phải trả lời kiểu gì trước lời chỉ trích của ba mẹ đây?
Giản Tùy Anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho anh trai cậu?
Xưa giờ cậu chưa từng cảm thấy cuộc sống mình rối loạn đến vậy, cậu cảm giác con đường phía trước mịt mù quá đỗi, mình có bước từng bước cũng không thể dừng chân lại được, ngay cả thời gian để thở cũng không được phép.
Tại sao Giản Tùy Anh không chịu nghe cậu giải thích nửa câu, tại sao lại đối phó với anh trai cậu, tại sao chẳng mấy chốc đã có thể ôm ấp kẻ khác!
Đầu Lý Ngọc như nổ tung vậy, dáng vẻ công tử trăng hoa đắm chìm trong men say đã khiến Lý Ngọc đau đớn sâu sắc.
Chẳng biết cậu đã ngồi trên sofa bao lâu, mới chậm rãi đứng dậy, bế Giản Tùy Anh, đặt lên chiếc giường ở buồng trong của phòng bao.
Đệm giường được trải phẳng phiu, ám chỉ nơi này vẫn chưa xảy ra điều gì cả, nhưng chỉ duy mỗi việc chuẩn bị chu toàn đến nhường ấy của club cũng đã làm Lý Ngọc thấy tởm lợm. Nếu đêm nay cậu không xuất hiện tại nơi đây, phải chăng Giản Tùy Anh sẽ trần truồng nằm trên giường này với người khác?
Lý Ngọc cảm thấy mình sắp bị bức điên mất rồi.
Cậu đặt Giản Tùy Anh lên giường rồi đắp chăn, ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của hắn, thực sự chỉ muốn thời gian dừng mãi tại thời khắc này.
Khi người này mở mắt ra, hắn ngạo mạn và cay nghiệt đến chừng nào, chính cậu là người hiểu rõ nhất.
Cậu thà để hắn mãi chẳng mở mắt.
Lý Ngọc canh giữ trước giường Giản Tùy Anh, ngồi đờ đẫn rất lâu.
Cậu ngắm gương mặt của Giản Tùy Anh hết lần này, rồi lại đến lần khác, nội tâm đấu tranh kịch liệt.
Cuối cùng, Lý Ngọc rút chiếc điện thoại từ túi của Giản Tùy Anh ra, tìm một cái tên trong danh bạ, run tay nhấn nút gọi.
"A lô, Giản tổng đấy à." Dẫu cách một ống nghe, Lý Ngọc vẫn như thấy được bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh của người bên đó.
Lý Ngọc hé miệng, cất giọng khàn khàn: "Quản lý Đường, tôi là Lý Ngọc."
"Ủa, trợ lý Lý à? Sao cậu lại... À... Ờ..."
Đôi mắt Lý Ngọc thẫn thờ nhìn phía trước, "Quản lý Đường này, ngày hôm ấy ở nhà Giản Tùy Anh đã để anh thấy chuyện cười rồi, hai chúng tôi có chút mâu thuẫn với nhau, bây giờ đã làm lành rồi."
"À, chuyện đó à, ha ha." Quản lý Đường cười ngượng không thôi.
"Dù gì cũng đã bị hai người nhìn thấy rồi, chúng tôi cũng chẳng lấp liếm gì cả đâu, nhưng đừng để người khác biết là được."
"Cái đấy thì chắc chắn rồi, trợ lý Lý à, cậu yên tâm đi, để Giản tổng cũng yên tâm nữa."
Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh thật sâu, ngập ngừng nói, "Tùy Anh đang ở ngay cạnh tôi đây, có chút chuyện anh ấy không tiện nói với anh, cho nên tôi nghĩ hai ta tìm một nơi để trò chuyện đi? Là về vụ mảnh đất Vành Đai 5 ấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất