Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 17

Trước Sau
Tôi thích rượu, vì nó có thể làm cho người ta say mê, nhưng tôi chưa từng uống rượu qua. Tôi cũng thích tình yêu, vì nó có thể là cho người ta hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt.

“Ahh……”

Tôi thở ra một hơi thoải mái, môi ngậm điếu thuốc lá, hút sâu, tàn lửa rọi lên khuôn mặt của Viêm. Lúc này tôi đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân mở lớn, cậu ta thì ngồi xổm trước mặt, nhiệt tình phun ra nuốt vào dương v*t của tôi, dùng đầu lưỡi mềm mại như rắn trêu đùa nó. Kỹ thuật của cậu ta không được tốt, đôi lúc răng còn cắn trúng khí quan yếu ớt, tôi vuốt những đôi khuyên tai của cậu ta, lúc bị Viêm làm đau sẽ kéo mạnh xuống.

Tầm mắt liếc tới đống tư liệu bên cạnh, tấm ảnh chụp Quách Hướng Nam đang nở nụ cười đối diện với tôi.

Tôi không hề nghĩ tới, anh ta căn bản không phải là tên cảnh sát chỉ biết đi theo sau Hàn Kiến An chơi bời lêu lổng, mà ngược lại chính là tổ trưởng tổ trọng án có tỉ lệ phá án cao nhất ở khu Đông. Sau khi Quách Hướng Nam gia nhập đội cảnh sát, đã nhiều lần triệt phá những vụ án quan trọng, rất được đồng sự kính trọng, được hi vọng rất nhiều việc tương lai anh ta sẽ nối nghiệp của bố mình trở thành một thần thám có một không hai. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sự nghiệp mỹ mãn, gia thế hiển hách, năm trước từng được cơ quan khen thưởng danh hiệu ‘Ngôi sao truy bắt tội phạm’.

Đột nhiên bị cắn, tuy sức không mạnh nhưng cũng đủ khiến tôi đau đến nỗi kêu ra tiếng.

“Cậu nhẹ một chút cho tôi!” Tôi mắng.

Viêm bất mãn trừng mắt nhìn tôi nói: “Là do anh không tập trung thôi!”

Tôi cuối đầu, thấy dương cụ của mình đã nửa mềm, đẩy cậu ta ra nói: “Coi như xong rồi đi, kỹ thuật của cậu thật sự quá tệ hại, mau tìm người khác tới đây hầu hạ tôi.”

“Fuck!” Viêm nhéo eo của tôi, thiếu chút nữa làm tôi ứa nước mắt: “Anh coi ông đây là cái gì?”

Châm chước khả năng làm việc thần tốc của hắn, tôi nở nụ cười tươi nói: “Viêm, kinh nghiệm là thứ chỉ có thể tích lũy theo năm tháng, cậu tha cho bảo bối của tôi đi, nếu không chúng ta thử tập bằng chuối trước?”

“Đúng là không biết tốt xấu!”

Thật vất vả được Viêm ân xá, tôi vội vàng kéo quần lên, cất kỹ bảo bối của mình, khóa kéo xong xuôi mới thở ra được một hơi. Viêm hừ lạnh, lột chuối ra từng ngụm từng ngụm nhai hết.

“Gần đây anh có chuyện gì phải không?” Viêm hỏi.

“Sao lại nói vậy?” Tôi khó hiểu nhìn cậu ta.

“Anh cẩn thận một chút, người tên Quách Hướng Nam này rất nguy hiểm, anh không nên dính dáng đến gã ta.”

“Nguy hiểm như thế nào?” Tôi cảm thấy hứng thú hỏi.

Viêm nhìn tôi, đột nhiên thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ: “Mặc dù tôi cắm rễ ở khu Tây, nhưng cũng sớm nghe qua đại danh của gã, khi Quách Hướng Nam quản hạt phạm vi khu Đông, không có băng nhóm nào dám làm xằng làm bậy ở chỗ đó, có thì chỉ có mấy tên giang hồ cóc ké thôi, nghe nói gã ta kế nhiệm chưa tới nửa năm đã chỉnh đốn khu Đông như một thành phố nhỏ đầy đủ trị an.”

“Cũng thật ghê gớm.” Tôi nói.

“Này, anh cũng đừng manh động!”

“Yên tâm, tôi không làm gì đâu, kêu cậu điều tra gã ta chỉ là đề phòng trước thôi.”

Xuân ấm, hoa nở, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, là mùa thích hợp để vận động. Nhưng đối với loại người điên đảo ngày đêm như tôi, hiển nhiên sẽ phù hợp với việc ngày đêm sênh ca hơn, cho nên khi Quách Hướng Nam gọi điện hẹn tôi đi đánh tennis, tôi vô ý thức muốn từ chối. Nhưng anh ta hết lần này tới lần khác nhả ra ba chữ Hàn Kiến An, tôi liền nuốt những câu trả lời chuẩn bị từ chối của mình vào bụng, rồi mới đồng ý.

Bọn họ đi cùng nhau, Hàn Kiến An cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy tôi, chỉ nhàn nhạt gật đầu, ngược lại thì Quách Hướng Nam giống như gặp lại bạn cũ, nhiệt tình tới mức làm tôi bối rối.

Lúc tôi thay đồ thể thao trong phòng thay quần áo ở câu lạc bộ, anh ta lặng lẽ vừa kéo tôi lại vừa nói: “Là Như Ý nhờ tôi hẹn hai cậu đến, chị ấy hi vọng hai cậu có thể vui vẻ như trước, dù sao cũng không còn là trẻ con nữa, giận dỗi nhau làm cái gì.”



Thì ra là thế, tôi liếc anh ta, nói: “Người giận dỗi đâu phải là tôi, những lời này anh nên đi nói với anh ấy đi.”

“Được rồi được rồi, đừng có nhăn nhó không được tự nhiên nữa, là do cậu ta bắt đầu trước.”

Tôi khinh bỉ nhìn Quách Hướng Nam, người này tuyệt đối không thể tin được, mới vừa rồi còn nói tất cả mọi người không phải là trẻ con, vừa quay đầu đã xem tôi như con nít mà dỗ.

Vì chỉ có ba người chúng tôi, nên Quách Hướng Nam mời huấn luyện viên của câu lạc bộ đến, nói muốn đấu đôi, còn xếp tôi và Hàn Kiến An vào chung một tổ. Tôi nhẹ nhàng nâng vợt, cách một tầng lưới chứng kiến bộ dáng vung tay vung chân của huấn luyện viên kia và Quách Hướng Nam, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Cõi lòng không yên phát lược bóng, tim cuối cùng cũng bình tĩnh, khá tốt, kỹ thuật không vì lười biến mà thụt lùi.

Huấn luyện viên là một cô gái xinh xắn có dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn như thỏ, sức mạnh như gấu, mới vài hiệp đã khiến cho tôi thở hồng hộc chạy tới chạy lui. Hàn Kiến An lại ứng phó tự nhiên, nhìn tư thế và động tác của anh, rõ ràng là người đã tập võ, mà tôi dần dần ngay cả nửa phần sân của mình cũng thủ không xong, may mắn anh thường chạy qua giải cứu.

“Nhiễm Dịch, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có tài, nguyên lai là sấm to mưa nhỏ.” Quách Hướng Nam giễu cợt.

Tôi dùng khăn mặt lau mồ hôi, mệt mỏi không rãnh trả lời anh ta.

“Chú ý thân thể nhiều một chút, người sáu mươi tuổi thể lực còn tốt hơn cậu.” Hàn Kiến An nói.

Hẳn là tôi nên vạn phần tự ti mới đúng, nhưng bởi vì anh chủ động nói chuyện với tôi, nên tôi có chút đắc ý.

Đi ra câu lạc bộ tennis, sắc trời cũng đã muộn, Quách Hướng Nam nói có việc cần phải về nhà, liền lái xe chuồn mất. Mà do Hàn Kiến An được anh ta chở tới nên liền biến thành tôi đưa anh về. Trên đường nghe điện thoại với Hàn Như Ý, cô ấy nói cơm tối đã chuẩn bị xong, hỏi chúng tôi đã sắp về tới chưa, nguyên lai hết thảy đã có dự mưu.

Nếu nói đến việc hòa giải, Hàn Như Ý lợi hại hơn Quách Hướng Nam nhiều, khi cô ấy quấn lấy cánh tay của tôi cười với Hàn Kiến An, người đàn ông trên đường đi vẫn đều im lặng này rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Tiểu An, chị long trọng giới thiệu cho em, đây là bạn trai của chị, Nhiễm Dịch.”

Tôi rất phối hợp vươn tay ra: “Hàn Kiến An, xin chỉ giáo nhiều.”

“Chị, chúc mừng.”

Nhìn động tác và lời nói không được tự nhiên của anh, tôi nhịn không được cười trộm trong lòng. Ba người chúng tôi cùng nhau ăn bữa tôi như trước, tâm sự những chuyện xảy ra gần đây, dưới sự tích cực của Hàn Như Ý, không khí tương đối tốt đẹp, chỉ là Hàn Kiến An rõ ràng có điểm không yên lòng.

Cơm nước xong xuôi, cô ấy bưng trái cây lên, đẩy tôi ngồi lại trên ghế nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó, tôi sẽ không cho phép bạn trai của mình xuống bếp đâu.”

Tôi ghét rửa chén thì cung kính không bằng tuân mệnh, tự mình đút cô ấy một trái nho coi như cảm ơn. Sau khi Hàn Như Ý vào phòng bếp, tôi quay đầu, liền thấy Hàn Kiến An cầm điều khiển chuyển kênh TV lung tung. Tôi bước qua ngồi bên cạnh anh, Hàn Kiến An tựa hồ bị dọa, lưng dựng thẳng, cúng ngắc như thi thể.

“Sợ tôi ăn anh sao?” Tôi tới sát bên tai anh hỏi.

Điều khiển trên tay anh ‘Cụp’ một tiếng rơi xuống đất, lúc này Hàn Như Ý nghe tiếng nhô đầu ra, anh vội xoay người nhặt lên nói không có gì. Bộ dáng câu nệ của Hàn Kiến An làm tôi nổi lên ý muốn đùa giỡn, chuyển mông ngồi lên người anh, dùng tay vuốt ve cái đùi căng cứng của anh.

“Cậu đang làm gì vậy?” Anh cắn răng hạ giọng hỏi.

“Muốn anh.” Tôi nói.

Đôt nhiên Hàn Kiến An đứng lên, không nói lời nào nắm cổ tay tôi kéo lên trên lầu. Anh đẩy mạnh tôi vào phòng, dùng sức đóng của lại, rồi mới hùng hổ đổ cả người tôi lên ván cửa.

“Ý của cậu rốt cuộc là cái gì!”

“Xảy ra chuyện gì?” Tôi cố ý làm anh luẩn quẩn.



Hàn Kiến An trừng mắt nói: “Không phải cậu đã đáp ứng sẽ đối xử tốt với chị tôi sao?”

“Đó là do anh nói, lúc ấy tôi cũng không có đồng ý.”

“Đã yêu chị ấy, tại sao còn muốn làm chuyện sẽ tổn thương chỉ?”

“Tôi chưa từng nói tôi yêu cô ấy.”

Anh dùng tay bóp chặt cổ tôi, nói: “Căn bản ngay từ đầu cậu đã lợi dụng chị ấy, chẳng lẽ cậu muốn trả thù chuyện lần trước tôi đánh chửi cậu?”

Tuy không tới mức khó thở, nhưng anh vẫn làm tôi cảm thấy đau đớn. Trong căn phòng u ám, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rọi vào, tôi không giãy dụa, chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt như muốn phóng ra lửa của anh.

“Sai rồi, lần trước anh mắng rất đúng, tôi chính là kẻ rất hèn hạ vô liêm sỉ.” Tôi nói.

Hàn Kiến An buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ nói: “Cậu rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”

Không có sự áp chế của anh, tôi liền có thể nhào tới, hôn lên môi anh. Hàn Kiến An lui về sau hai bước mất đi trọng tâm, chật vật ngã nhào trên đất, thừa dịp lúc anh còn đang kinh hoảng, tôi cạy mở hàm răng tiến quân thần tốc. Nguyên bản anh muốn giãy dụa, nhưng dưới thế công mãnh liệt của tôi, dần dần mềm hóa, cuối cùng còn chủ động đưa lưỡi day dưa.

Chìm đắm trong cảm giác yêu đương cấm kỵ làm tôi cơ hồ khó có thể tự kiềm chế, nếu không phải Hàn Như Ý gõ cửa, tôi không biết mọi chuyện kế tiếp sẽ phát sinh như thế nào nữa.

Đột nhiên đèn chớp tắt, âm nhạc xập xình, từng nhóm người phóng túng tìm vui, hiện ra một tràng diện quần ma loạn vũ.

Gần đây mỗi lần sau khi Hàn Như Ý tan tầm đều đến quán bar ngồi, đợi sau khi đóng cửa liền đi ăn khuya với tôi, dần dần tất cả mọi người trong quán đều biết rõ vị khách nữ duy nhất này là bạn gái của tôi. Cô luôn dùng ống hút uống nước trái cây, yên tĩnh ngồi trong góc, mỉm cười ngưng mắt nhìn tôi.

“Có phải rất nhàm chán hay không?” Tôi nhàn rỗi bước tới hỏi.

“Đương nhiên sẽ không.” Cô lắc đầu, nói: “Có thể nhìn cậu như vậy, tôi cảm giác rất thỏa mãn.”

“Người phụ nữ xinh đẹp này, chị thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh.”

Hàn Như Ý ngượng ngùng cười cười, rồi biểu lộ dần dần ảm đạm, cô nói: “Tiểu Dịch, được một người đàn ông ưu tú như cậu chọn tôi, cảm giác hãy như đang nằm mơ, từ sau khi cha mẹ mất, tôi đều luôn cảm thấy có áp lực rất lớn, mà sự xuất hiện của cậu khiến tôi có thể dựa vào.”

“Kiến An cũng đã đến tuổi độc lập, chị cũng nên thử buông lỏng chính mình.”

“Không phải như thế.” Cô che mặt, dúi đầu vào lòng tôi: “Kỳ thật, có một bí mật tôi không dám nói với bất kì ai, ba mẹ là vì tôi… Mới có chuyện phát sinh ngoài ý muốn”

Tôi sững sờ ôm bờ vai của cô, không biết nên nói thế nào cho phải.

Trong những lời tâm sự của Hàn Như Ý, tôi dần biết được chân tướng. Nguyên lai năm đó vì cô yêu sớm nên cãi nhau với cha mẹ, thậm chí cuối cùng lựa chọn bỏ trốn với bạn học nam kia, vì trên đường đi tìm cô nên cha mẹ mới gặp tai nạn giao thông, cho nên những năm gần đây Hàn Như Ý một mực tự trách chính mình.

Giáo sư David Hogan từng nói qua, con người có cấu tạo tâm lý rất phức tạp, cho nên trên đời này không bao giờ có ai hoàn hảo.

Nhớ đến lúc đó ông nói xong, hỏi: “Cậu hiểu rõ ý của tôi không?”

Tôi đáp: “Hiểu rõ, mỗi người đều có nhược điểm của riêng mình.”

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau