Chương 49
Lễ tốt nghiệp ở Kinh sư tổ chức sớm hơn Kinh vũ năm ngày, cả hai đều là những trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, nội bộ hai trường có đấu đá nhau hay không thì chắc là không ai nói không có.
Diệp Tuân đều từng học tập ở cả hai trường, không cảm nhận được sự khác nhau. Hai trường đều là những trường đại học hàng trăm năm tuổi, giáo viên đông đảo, trong trường có thể học tập được rất nhiều thứ. Mà tuổi của anh lớn hơn các bạn học rất nhiều, với lại đã luyện tập nhiều năm, các giao viên cũng khá khách sáo với anh.
Đương nhiên, anh không loại trừ nguyên nhân là do sự quan tâm của Đào Gia Vũ.
Cho dù là ở đâu, sinh viên ngoan có, sinh viên quậy phá cũng có, Diệp Tuân lấy vị trí là người đứng xem nhìn bọn họ cãi cọ loạn xà ngầu, không thể không cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Anh còn trẻ, nhưng lòng đã già lắm rồi.
Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, Đỗ Trạch ăn mặc như một cậu nhóc, áo lông bọc kín người, hơn nữa còn mặc quần lông màu đen, bên trong chắc chắn có mặc thêm quần bông, sau lưng đeo một túi đựng sách màu đen lon ta lon ton tìm được Diệp Tuân: “Người nhiều thật!”
“Rất nhiều mới đúng, rất nhiều người là người bên ngoài.” Diệp Tuân đeo thẻ công tác, kéo Đỗ Trạch đang vội vàng chụp ảnh lại gần mình. “Đi xem khoa Thiết kế với anh.”
“A a, được, đi thôi.” Đỗ Trạch cất máy chụp ảnh đi, đoán rằng Diệp Tuân muốn đi xem quần áo.
Có thể triển lãm tác phẩm ở lễ tốt nghiệp đều là những người có khả năng cao, cũng có không ít tác phẩm được mua với giá cao ngay trong lễ tốt nghiệp. Tác phẩm do Đỗ Trạch thiết kế triển lãm trong lễ tốt nghiệp ở Minh Đại cũng được một công ty nhìn trúng như vậy, do đó trực tiếp nhảy cóc qua giai đoạn long đong lận đận tìm việc, thuận lợi thực tập.
Phong cách thiết kế của khoa Thiết kế trang phục có đủ loại, có lễ phục dạ hội, cũng có những bộ váy theo phong cách châu Âu cổ. Anh thấy Diệp Tuân dừng lại thật lâu bên ma-nơ-canh của một người nọ bèn đi qua xem, là một bộ lễ phục màu xanh thẫm lưng cao, rất tôn dáng, nhưng nếu mặc trên người Diệp Tuân…
Có lẽ sẽ có nguy cơ lộ mông. Diệp Tuân cao, mà váy lại ngắn, Đỗ Trạch đắn đo một chút: “Anh muốn mua ạ?”
“Anh rất thích kiểu thiết kế làn váy, nhưng không tới nỗi muốn mua về.”
“Em cảm thấy loại váy này phải may theo số đo mới đẹp, bộ váy này anh mặc chắc chắn đẹp hơn nó mặc.”
Diệp Tuân quay lại nhéo mặt Đỗ Trạch: “Em trai nhỏ, miệng em ngọt quá đi.”
“A a a, đừng nhéo mà, sẽ có người nhìn thấy.” Đỗ Trạch che mặt, giương đôi mắt ngấn nước lên. “Chắc anh phải bận rộn ở đây mấy ngày đó.”
“Chắc là ba ngày, nhưng kịch mở màn kéo dài hết một ngày, ngày mai sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cái gì ngon ngon đi, đồng nghiệp có giới thiệu cho em một tiệm bánh ngọt bán bánh rất ngon.”
Diệp Tuân cười nói: “Không được, ngày mai anh hẹn với Đào Gia Vũ rồi, em hẹn Trương Trác thử xem.”
Hẹn anh ấy, anh ấy sẽ giễu cợt chê mình trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích thứ bánh ngọt ngấy như vậy.
“Em ăn kẹo que còn có thể bị anh ấy nói là trẻ con.” Đỗ Trạch nhắc tới Trương Trác là giống y như mở máy phát thanh, lời nói ra toàn là những điều không hài lòng về Trương Trác. “Anh ấy còn ỷ thế bắt nạt người, không cho em phản kháng lại.”
Diệp Tuân không dám tin mà nhìn anh. “Em đừng phản kháng thì hơn, anh sẽ ăn không tiêu mất. Em rất thích hợp ở bên cạnh Trương Trác.”
Đỗ Trạch cũng cho là như vậy: “Ngoại trừ chuyện trên giường ra, anh ấy rất… cưng em.” Đắn đo dùng từ ‘cưng’, Đỗ Trạch hé miệng cười cười.
Người trong giai đoạn đang yêu đều đáng yêu như vậy, Diệp Tuân dẫn Đỗ Trạch vừa đi vừa tám chuyện, đột nhiên hỏi: “Ba mẹ các em biết chuyện không?”
“Ba mẹ em chưa biết. Em định nói với ba trước, không dám đề cập với mẹ.” Đỗ Trạch siết chặt quai túi đựng sách. “Trương Trác đã come-out từ lâu rồi, ba mẹ anh ấy đều biết rồi.”
Diệp Tuân cảm thấy bất ngờ. “Thì ra cậu ấy đã come-out từ lâu, Đào Gia Vũ cũng không biết việc này.”
“Nếu để Đào Gia Vũ biết, không chừng mọi người cũng sẽ biết hết.”
Ngẫm lại cũng đúng. Trương Trác đã giải quyết chuyện nhà mình thì áp lực của Đỗ Trạch sẽ ít đi rất nhiều. Những điều nên làm bọn họ đều làm cả rồi, việc còn lại chỉ là tính toán cho tương lai mà thôi. “Em mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của anh đó.” Không ai nhắc nhở mà có thể nghĩ đến việc come-out với gia đình cũng như áp dụng một vài cách xử lý tương tự, điều này chứng tỏ Đỗ Trạch không ngốc nghếch như bề ngoài. Diệp Tuân suýt quên rằng ngây thơ, ngốc nghếch thì không thể nào sống yên ổn trong xã hội này được.
“Diệp Tuân à, em…”
“Anh là Diệp Tuân?”
Bỗng một giọng nữ cao vút chen ngang cuộc nói chuyện của hai người. Đỗ Trạch nhìn qua, là một người phụ nữ đang mang thai, người hơi mập, đang ngờ ngợ đánh giá Diệp Tuân.
Mà Diệp Tuân quay đầu thấy người phụ nữ kia thì nhíu mày lại: “Triệu Nguyệt.”
Đỗ Trạch nhìn Diệp Tuân rồi lại nhìn người phụ nữ kia, hỏi một cách cẩn thận: “Quen sao?”
Diệp Tuân còn chưa trả lời, người phụ nữ đã cười: “Đâu chỉ là quen.” Vừa định nói thêm mấy câu thì nhìn thấy tấm thẻ đeo trước ngực Diệp Tuân, cô ta khiếp sợ giật lấy lật xem. “Bây giờ anh là sinh viên của Kinh Sư!”
“Ừm, đúng vậy. Hiện giờ tôi đang là sinh viên của đại học Kinh Sư. Ngại quá, bây giờ tôi có việc phải xử lý, lần sau gặp nói chuyện sau.”
“Đều là bạn học cũ cả, khó gặp được một lần mà không tâm sự sao?”
Diệp Tuân không quay đầu lại. “Tôi quên rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Trạch là mọi chuyện không hay rồi, người tên Triệu Nguyệt kia chắc là bạn học đại học của Diệp Tuân, mà thời đại học của Diệp Tuân rất thê thảm, anh đuổi theo hỏi: “Anh không sao chứ?”
“À, không sao.” Vẻ mặt Diệp Tuân bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt đã tố cáo cảm nhận trong lòng anh.
Đỗ Trạch không biết an ủi Diệp Tuân như thế nào, cuối cùng lấy một thanh chocolate trong túi sách ra nhét vào tay anh. “Đồ ngọt.”
Diệp Tuân xé vỏ cắn một đoạn, đúng là rất ngọt, ngọt đến khổ sở.
Bị người khác kỳ thị không đủ để hủy hoại anh của khi đó, hủy hoại anh chính là ánh mắt của mọi người sau khi bị người khác bắt nạt, còn thêm tin tức về đám cưới của bạn trai cũ, cuối cùng là tại họa do thằng em hư đốn gây ra. Diệp Tuân không biết có phải do đời trước mình làm nhiều điều ác lắm hay không, nên ở độ tuổi hai mươi huy hoàng đó lại nhận lấy bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Vì sao, vì sao lại là anh chứ?
Chuyện ồn ào năm đó là nỗi sỉ nhục của nhà trường. Cuộc sống hiện giờ của anh rất tốt, tính tình của Đào Gia Vũ tuy khó đoán nhưng không phải người xấu. Anh lại đứng trên sân khấu một lần nữa, cho dù không còn nhiệt tình với sự nghiệp vũ đạo như năm đó nữa, nhưng tối thiểu thì anh có thể hoàn thành giấc mộng này.
Nhưng bây giờ vì sự xuất hiện của Triệu Nguyệt, thế giới tốt đẹp này đã có một vết rạn.
Triệu Nguyệt ở lại Kinh Vũ làm giáo viên, vì sao Diệp Tuân có thể nhớ rõ cô ta à, bởi vì gia đình cô ta có tiền. Năm đó cô ta đi cửa sau cướp mất vai diễn đáng lẽ thuộc về anh, ba cô ta là lãnh đạo trong trường, tranh giành với người như vậy, tranh không nổi.
Đến buổi chiều, tâm trạng của Diệp Tuân vẫn không tốt lên, tất nhiên Đỗ Trạch cũng không có hứng thú đi xem lễ tốt nghiệp, nghĩ rằng bây giờ Đào Gia Vũ là bạn trai của Diệp Tuân bèn nhắn tin cho y, sau đó lại hỏi Trương Trác khi nào tới đón mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi, có khi nào anh Tuân sẽ bị tổn thương nữa không nhỉ?” Anh ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn. “Ánh mắt của Triệu Nguyệt gì gì kia thật buồn nôn.”
“Vậy em cũng nhìn cô ta với ánh mắt buồn nôn đi.” Trương Trác nhéo mũi Đỗ Trạch. “Dù sao thì Đào Gia Vũ cũng tới rồi.”
“Người ta rốt cuộc có thể xấu xa đến mức nào chứ?”
Về vấn đề này, Trương Trác không có cách nào trả lời được. “Cho nên phải nhớ rằng không thể không đề phòng người khác.”
Ai ngờ Đỗ Trạch thành thật nói rằng: “Em sẽ đề phòng anh.”
Trương Trác bật cười, hắn dừng xe ở ven đường ôm Đỗ Trạch, vỗ lưng anh rồi nói: “Nhớ nè, trừ anh ra.”
Đỗ Trạch cảm thấy bây giờ còn ngọt ngào hơn cả ăn chocolate. “Em nói mé mé với ba rồi, ba cho em một khoản tiền coi như phần thưởng.”
“Tốt như vậy?”
“Tất nhiên rồi, ba em tốt nhất.”
Trương Trác thấy Đỗ Trạch vui vẻ như vậy cũng vui lây, chẳng qua trên đường về hắn nhúng tay làm một chuyện, nhờ bạn bè điều tra Triệu Nguyệt. Hắn coi như nhìn cũng hiểu được Diệp Tuân có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Đỗ Trạch, hắn giúp Diệp Tuân cũng có thể coi như giúp Đỗ Trạch, càng có thể nói là giúp bản thân mình.
Không phải chỉ là muốn một ít tài liệu đen sau đó khiến cho cô ta ngậm miệng sao? Rất đơn giản!
Kết quả, khi Trương Trác nhận được tài liệu mật, kinh ngạc đến mức nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại.
Bên kia, Đào Gia Vũ hùng hổ xắn tay áo xông vào Kinh Sư, lửa giận ngút trời. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Tuân đứng cô đơn trong một góc, tức giận quanh hắn bỗng tản đi hết, nhưng giọng nói vẫn dữ dằn: “Chỉ có anh nhiều chuyện mới đi theo lũ sinh viên kia phụ trách cái lễ chó má này.”
Diệp Tuân đứng lâu cảm thấy chân tê, anh nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Nhóc cà lăm nhắn tin cho tôi á. Loại người này cứ giơ tay đấm thẳng thừng, sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ tính hết lên đầu tôi, thoải mái đi.” Sau đó tức giận kéo cúc áo sơ mi, áo sơ mi trị giá bốn con số bỗng rơi mất một cái cúc áo. “Tại sao từ khi ở bên anh, ngày nào tôi cũng phải tức giận thế này? sau này kết bạn phải nhìn cho rõ ràng, vật họp theo loài, đừng nhiều lời với bọn rác rưởi.”
“Không sao mà, đã là quá khứ rồi.” Anh không muốn ở lại buổi lễ này nữa. Diệp Tuân đang định dẫn Đào Gia Vũ đi thì gặp phải những ánh mắt bất thường. Những ánh mắt này đến từ bạn học và giáo viên, chân Diệp Tuân dường như đứng không vững, cố gắng dựa vào cánh tay Đào Gia Vũ. Anh cúi đầu: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đào Gia Vũ rất ghét những kẻ rác rưởi âm thầm hại người, có bản lĩnh thì đánh công khai xem ai sợ ai. Nhưng nhớ ra Diệp Tuân mới đến đại học Kinh Sư không lâu, y phải dùng tới các mối quan hệ mới xin vào được, tuân theo nguyên tắc không gây sự, nên y đành nín nhịn.
“Xảy ra chuyện, tại sao anh không tìm tôi?”
“Thật sự không sao mà.”
“Cái gì gọi là không sao hả? Anh là người của tôi, ngoài tôi ra thì không ai có thể động tay động chân với anh.”
Diệp Tuân sững sờ, sau đó kéo cổ y thổi một hơi. “Đào thiếu, thì ra cậu là một Tổng Giám đốc bá đạo như vậy.”
Vốn dĩ đang nói chuyện đứng đắn lại bị Diệp Tuân thổi hơi, cả người Đào Gia Vũ bèn run lên, mày nhăn lại cả buổi: “Hừ, đừng cợt nhả với tôi, cẩn thận tôi làm anh trên xe đó.” Y cũng hiểu bản thân có thể bị Diệp Tuân trêu chọc bất cứ lúc nào là không bình thường, vì thế thúc giục. “Về nhà thay quần áo, đi xem phim.”
“Không phải ngày mai sao?”
“Tôi không thích ngày mai nữa, hôm nay đi. Dù sao bây giờ về nhà vẫn còn sớm.”
Diệp Tuân đặt tay giữa hai chân y: “Vậy tôi có thể mặc váy không?”
Đào Gia Vũ biết thân biết phận nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, anh mặc đi.”
Cùng lúc đó, một tin tức lặng lẽ xuất hiện trên internet.
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, giáo viên Kinh Vũ dùng thành thích uy hiếp sinh viên nữ, đồng thời xảy ra quan hệ với các cô bé ấy.”
Đỗ Trạch ngây ngô cắn táo ăn: “Loại người cặn bã đó có chết cũng không đền hết tội. Thật sự… thật sự có thể khiến ông ta cút xéo sao?”
Tin này không phải do Trương Trác đăng, thật sự là trùng hợp thôi. Vốn dĩ việc này đã dàn xếp riêng rồi, nếu không có sự trợ giúp nặc danh của hắn thì các phóng viên đưa tin không có gan đứng ra lên tiếng.
“Bé ngoan, thật ra em cũng rất hư hỏng đó.”
Đỗ Trạch dửng dưng: “Người không phạm.. phạm mình, mình không phạm người.”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Thật ra nhóc cà lăm không hề yếu ớt.
Diệp Tuân đều từng học tập ở cả hai trường, không cảm nhận được sự khác nhau. Hai trường đều là những trường đại học hàng trăm năm tuổi, giáo viên đông đảo, trong trường có thể học tập được rất nhiều thứ. Mà tuổi của anh lớn hơn các bạn học rất nhiều, với lại đã luyện tập nhiều năm, các giao viên cũng khá khách sáo với anh.
Đương nhiên, anh không loại trừ nguyên nhân là do sự quan tâm của Đào Gia Vũ.
Cho dù là ở đâu, sinh viên ngoan có, sinh viên quậy phá cũng có, Diệp Tuân lấy vị trí là người đứng xem nhìn bọn họ cãi cọ loạn xà ngầu, không thể không cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Anh còn trẻ, nhưng lòng đã già lắm rồi.
Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, Đỗ Trạch ăn mặc như một cậu nhóc, áo lông bọc kín người, hơn nữa còn mặc quần lông màu đen, bên trong chắc chắn có mặc thêm quần bông, sau lưng đeo một túi đựng sách màu đen lon ta lon ton tìm được Diệp Tuân: “Người nhiều thật!”
“Rất nhiều mới đúng, rất nhiều người là người bên ngoài.” Diệp Tuân đeo thẻ công tác, kéo Đỗ Trạch đang vội vàng chụp ảnh lại gần mình. “Đi xem khoa Thiết kế với anh.”
“A a, được, đi thôi.” Đỗ Trạch cất máy chụp ảnh đi, đoán rằng Diệp Tuân muốn đi xem quần áo.
Có thể triển lãm tác phẩm ở lễ tốt nghiệp đều là những người có khả năng cao, cũng có không ít tác phẩm được mua với giá cao ngay trong lễ tốt nghiệp. Tác phẩm do Đỗ Trạch thiết kế triển lãm trong lễ tốt nghiệp ở Minh Đại cũng được một công ty nhìn trúng như vậy, do đó trực tiếp nhảy cóc qua giai đoạn long đong lận đận tìm việc, thuận lợi thực tập.
Phong cách thiết kế của khoa Thiết kế trang phục có đủ loại, có lễ phục dạ hội, cũng có những bộ váy theo phong cách châu Âu cổ. Anh thấy Diệp Tuân dừng lại thật lâu bên ma-nơ-canh của một người nọ bèn đi qua xem, là một bộ lễ phục màu xanh thẫm lưng cao, rất tôn dáng, nhưng nếu mặc trên người Diệp Tuân…
Có lẽ sẽ có nguy cơ lộ mông. Diệp Tuân cao, mà váy lại ngắn, Đỗ Trạch đắn đo một chút: “Anh muốn mua ạ?”
“Anh rất thích kiểu thiết kế làn váy, nhưng không tới nỗi muốn mua về.”
“Em cảm thấy loại váy này phải may theo số đo mới đẹp, bộ váy này anh mặc chắc chắn đẹp hơn nó mặc.”
Diệp Tuân quay lại nhéo mặt Đỗ Trạch: “Em trai nhỏ, miệng em ngọt quá đi.”
“A a a, đừng nhéo mà, sẽ có người nhìn thấy.” Đỗ Trạch che mặt, giương đôi mắt ngấn nước lên. “Chắc anh phải bận rộn ở đây mấy ngày đó.”
“Chắc là ba ngày, nhưng kịch mở màn kéo dài hết một ngày, ngày mai sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cái gì ngon ngon đi, đồng nghiệp có giới thiệu cho em một tiệm bánh ngọt bán bánh rất ngon.”
Diệp Tuân cười nói: “Không được, ngày mai anh hẹn với Đào Gia Vũ rồi, em hẹn Trương Trác thử xem.”
Hẹn anh ấy, anh ấy sẽ giễu cợt chê mình trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích thứ bánh ngọt ngấy như vậy.
“Em ăn kẹo que còn có thể bị anh ấy nói là trẻ con.” Đỗ Trạch nhắc tới Trương Trác là giống y như mở máy phát thanh, lời nói ra toàn là những điều không hài lòng về Trương Trác. “Anh ấy còn ỷ thế bắt nạt người, không cho em phản kháng lại.”
Diệp Tuân không dám tin mà nhìn anh. “Em đừng phản kháng thì hơn, anh sẽ ăn không tiêu mất. Em rất thích hợp ở bên cạnh Trương Trác.”
Đỗ Trạch cũng cho là như vậy: “Ngoại trừ chuyện trên giường ra, anh ấy rất… cưng em.” Đắn đo dùng từ ‘cưng’, Đỗ Trạch hé miệng cười cười.
Người trong giai đoạn đang yêu đều đáng yêu như vậy, Diệp Tuân dẫn Đỗ Trạch vừa đi vừa tám chuyện, đột nhiên hỏi: “Ba mẹ các em biết chuyện không?”
“Ba mẹ em chưa biết. Em định nói với ba trước, không dám đề cập với mẹ.” Đỗ Trạch siết chặt quai túi đựng sách. “Trương Trác đã come-out từ lâu rồi, ba mẹ anh ấy đều biết rồi.”
Diệp Tuân cảm thấy bất ngờ. “Thì ra cậu ấy đã come-out từ lâu, Đào Gia Vũ cũng không biết việc này.”
“Nếu để Đào Gia Vũ biết, không chừng mọi người cũng sẽ biết hết.”
Ngẫm lại cũng đúng. Trương Trác đã giải quyết chuyện nhà mình thì áp lực của Đỗ Trạch sẽ ít đi rất nhiều. Những điều nên làm bọn họ đều làm cả rồi, việc còn lại chỉ là tính toán cho tương lai mà thôi. “Em mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của anh đó.” Không ai nhắc nhở mà có thể nghĩ đến việc come-out với gia đình cũng như áp dụng một vài cách xử lý tương tự, điều này chứng tỏ Đỗ Trạch không ngốc nghếch như bề ngoài. Diệp Tuân suýt quên rằng ngây thơ, ngốc nghếch thì không thể nào sống yên ổn trong xã hội này được.
“Diệp Tuân à, em…”
“Anh là Diệp Tuân?”
Bỗng một giọng nữ cao vút chen ngang cuộc nói chuyện của hai người. Đỗ Trạch nhìn qua, là một người phụ nữ đang mang thai, người hơi mập, đang ngờ ngợ đánh giá Diệp Tuân.
Mà Diệp Tuân quay đầu thấy người phụ nữ kia thì nhíu mày lại: “Triệu Nguyệt.”
Đỗ Trạch nhìn Diệp Tuân rồi lại nhìn người phụ nữ kia, hỏi một cách cẩn thận: “Quen sao?”
Diệp Tuân còn chưa trả lời, người phụ nữ đã cười: “Đâu chỉ là quen.” Vừa định nói thêm mấy câu thì nhìn thấy tấm thẻ đeo trước ngực Diệp Tuân, cô ta khiếp sợ giật lấy lật xem. “Bây giờ anh là sinh viên của Kinh Sư!”
“Ừm, đúng vậy. Hiện giờ tôi đang là sinh viên của đại học Kinh Sư. Ngại quá, bây giờ tôi có việc phải xử lý, lần sau gặp nói chuyện sau.”
“Đều là bạn học cũ cả, khó gặp được một lần mà không tâm sự sao?”
Diệp Tuân không quay đầu lại. “Tôi quên rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Trạch là mọi chuyện không hay rồi, người tên Triệu Nguyệt kia chắc là bạn học đại học của Diệp Tuân, mà thời đại học của Diệp Tuân rất thê thảm, anh đuổi theo hỏi: “Anh không sao chứ?”
“À, không sao.” Vẻ mặt Diệp Tuân bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt đã tố cáo cảm nhận trong lòng anh.
Đỗ Trạch không biết an ủi Diệp Tuân như thế nào, cuối cùng lấy một thanh chocolate trong túi sách ra nhét vào tay anh. “Đồ ngọt.”
Diệp Tuân xé vỏ cắn một đoạn, đúng là rất ngọt, ngọt đến khổ sở.
Bị người khác kỳ thị không đủ để hủy hoại anh của khi đó, hủy hoại anh chính là ánh mắt của mọi người sau khi bị người khác bắt nạt, còn thêm tin tức về đám cưới của bạn trai cũ, cuối cùng là tại họa do thằng em hư đốn gây ra. Diệp Tuân không biết có phải do đời trước mình làm nhiều điều ác lắm hay không, nên ở độ tuổi hai mươi huy hoàng đó lại nhận lấy bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Vì sao, vì sao lại là anh chứ?
Chuyện ồn ào năm đó là nỗi sỉ nhục của nhà trường. Cuộc sống hiện giờ của anh rất tốt, tính tình của Đào Gia Vũ tuy khó đoán nhưng không phải người xấu. Anh lại đứng trên sân khấu một lần nữa, cho dù không còn nhiệt tình với sự nghiệp vũ đạo như năm đó nữa, nhưng tối thiểu thì anh có thể hoàn thành giấc mộng này.
Nhưng bây giờ vì sự xuất hiện của Triệu Nguyệt, thế giới tốt đẹp này đã có một vết rạn.
Triệu Nguyệt ở lại Kinh Vũ làm giáo viên, vì sao Diệp Tuân có thể nhớ rõ cô ta à, bởi vì gia đình cô ta có tiền. Năm đó cô ta đi cửa sau cướp mất vai diễn đáng lẽ thuộc về anh, ba cô ta là lãnh đạo trong trường, tranh giành với người như vậy, tranh không nổi.
Đến buổi chiều, tâm trạng của Diệp Tuân vẫn không tốt lên, tất nhiên Đỗ Trạch cũng không có hứng thú đi xem lễ tốt nghiệp, nghĩ rằng bây giờ Đào Gia Vũ là bạn trai của Diệp Tuân bèn nhắn tin cho y, sau đó lại hỏi Trương Trác khi nào tới đón mình.
“Mọi chuyện đã qua rồi, có khi nào anh Tuân sẽ bị tổn thương nữa không nhỉ?” Anh ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn. “Ánh mắt của Triệu Nguyệt gì gì kia thật buồn nôn.”
“Vậy em cũng nhìn cô ta với ánh mắt buồn nôn đi.” Trương Trác nhéo mũi Đỗ Trạch. “Dù sao thì Đào Gia Vũ cũng tới rồi.”
“Người ta rốt cuộc có thể xấu xa đến mức nào chứ?”
Về vấn đề này, Trương Trác không có cách nào trả lời được. “Cho nên phải nhớ rằng không thể không đề phòng người khác.”
Ai ngờ Đỗ Trạch thành thật nói rằng: “Em sẽ đề phòng anh.”
Trương Trác bật cười, hắn dừng xe ở ven đường ôm Đỗ Trạch, vỗ lưng anh rồi nói: “Nhớ nè, trừ anh ra.”
Đỗ Trạch cảm thấy bây giờ còn ngọt ngào hơn cả ăn chocolate. “Em nói mé mé với ba rồi, ba cho em một khoản tiền coi như phần thưởng.”
“Tốt như vậy?”
“Tất nhiên rồi, ba em tốt nhất.”
Trương Trác thấy Đỗ Trạch vui vẻ như vậy cũng vui lây, chẳng qua trên đường về hắn nhúng tay làm một chuyện, nhờ bạn bè điều tra Triệu Nguyệt. Hắn coi như nhìn cũng hiểu được Diệp Tuân có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Đỗ Trạch, hắn giúp Diệp Tuân cũng có thể coi như giúp Đỗ Trạch, càng có thể nói là giúp bản thân mình.
Không phải chỉ là muốn một ít tài liệu đen sau đó khiến cho cô ta ngậm miệng sao? Rất đơn giản!
Kết quả, khi Trương Trác nhận được tài liệu mật, kinh ngạc đến mức nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại.
Bên kia, Đào Gia Vũ hùng hổ xắn tay áo xông vào Kinh Sư, lửa giận ngút trời. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Tuân đứng cô đơn trong một góc, tức giận quanh hắn bỗng tản đi hết, nhưng giọng nói vẫn dữ dằn: “Chỉ có anh nhiều chuyện mới đi theo lũ sinh viên kia phụ trách cái lễ chó má này.”
Diệp Tuân đứng lâu cảm thấy chân tê, anh nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Nhóc cà lăm nhắn tin cho tôi á. Loại người này cứ giơ tay đấm thẳng thừng, sau đó tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ tính hết lên đầu tôi, thoải mái đi.” Sau đó tức giận kéo cúc áo sơ mi, áo sơ mi trị giá bốn con số bỗng rơi mất một cái cúc áo. “Tại sao từ khi ở bên anh, ngày nào tôi cũng phải tức giận thế này? sau này kết bạn phải nhìn cho rõ ràng, vật họp theo loài, đừng nhiều lời với bọn rác rưởi.”
“Không sao mà, đã là quá khứ rồi.” Anh không muốn ở lại buổi lễ này nữa. Diệp Tuân đang định dẫn Đào Gia Vũ đi thì gặp phải những ánh mắt bất thường. Những ánh mắt này đến từ bạn học và giáo viên, chân Diệp Tuân dường như đứng không vững, cố gắng dựa vào cánh tay Đào Gia Vũ. Anh cúi đầu: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đào Gia Vũ rất ghét những kẻ rác rưởi âm thầm hại người, có bản lĩnh thì đánh công khai xem ai sợ ai. Nhưng nhớ ra Diệp Tuân mới đến đại học Kinh Sư không lâu, y phải dùng tới các mối quan hệ mới xin vào được, tuân theo nguyên tắc không gây sự, nên y đành nín nhịn.
“Xảy ra chuyện, tại sao anh không tìm tôi?”
“Thật sự không sao mà.”
“Cái gì gọi là không sao hả? Anh là người của tôi, ngoài tôi ra thì không ai có thể động tay động chân với anh.”
Diệp Tuân sững sờ, sau đó kéo cổ y thổi một hơi. “Đào thiếu, thì ra cậu là một Tổng Giám đốc bá đạo như vậy.”
Vốn dĩ đang nói chuyện đứng đắn lại bị Diệp Tuân thổi hơi, cả người Đào Gia Vũ bèn run lên, mày nhăn lại cả buổi: “Hừ, đừng cợt nhả với tôi, cẩn thận tôi làm anh trên xe đó.” Y cũng hiểu bản thân có thể bị Diệp Tuân trêu chọc bất cứ lúc nào là không bình thường, vì thế thúc giục. “Về nhà thay quần áo, đi xem phim.”
“Không phải ngày mai sao?”
“Tôi không thích ngày mai nữa, hôm nay đi. Dù sao bây giờ về nhà vẫn còn sớm.”
Diệp Tuân đặt tay giữa hai chân y: “Vậy tôi có thể mặc váy không?”
Đào Gia Vũ biết thân biết phận nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, anh mặc đi.”
Cùng lúc đó, một tin tức lặng lẽ xuất hiện trên internet.
“Theo nguồn tin đáng tin cậy, giáo viên Kinh Vũ dùng thành thích uy hiếp sinh viên nữ, đồng thời xảy ra quan hệ với các cô bé ấy.”
Đỗ Trạch ngây ngô cắn táo ăn: “Loại người cặn bã đó có chết cũng không đền hết tội. Thật sự… thật sự có thể khiến ông ta cút xéo sao?”
Tin này không phải do Trương Trác đăng, thật sự là trùng hợp thôi. Vốn dĩ việc này đã dàn xếp riêng rồi, nếu không có sự trợ giúp nặc danh của hắn thì các phóng viên đưa tin không có gan đứng ra lên tiếng.
“Bé ngoan, thật ra em cũng rất hư hỏng đó.”
Đỗ Trạch dửng dưng: “Người không phạm.. phạm mình, mình không phạm người.”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Thật ra nhóc cà lăm không hề yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất