Chương 55
Đỗ Kiến Bình ở bên ngoài bao nhiêu năm như vậy, đã thấy nhiều chuyện rồi, nhưng chưa từng gặp gay.
Hôm nay tới đây vì muốn xem cải trắng mà con trai mình ủn là loại cải trắng gì, nhưng bây giờ thì sao đây?
Được lắm! Ấy vậy mà dám thông báo với ông rằng con trai ông không ủn cải trắng, mà là con heo khác ủn con trai ông!
“Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư.”
“Con biết hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư. Con thật sự đang yêu Trương Trác, nơi con ở là nhà anh ấy.” Sớm muộn gì cũng chết, Đỗ Trạch khai thật: “Anh ấy ở lầu trên, nhà số 611.”
Đỗ Kiến Bình cạn lời, lòng đầy nghi vấn nhìn Đỗ Trạch, nhưng nhiều hơn là: “Con bắt đầu thích đàn ông từ lúc nào?”
Đỗ Trạch nhìn Trương Trác đang ngồi bên cạnh rồi nói: “Con cũng không biết, dù sao cũng là thích rồi.”
“Vậy còn con?” Ba Đỗ quay qua hỏi Trương Trác. Nếu ông nhớ không nhầm thì thời đại học hai đứa này rất quấn nhau, ông không phản đối con trai kết bạn, nhưng nếu để ông biết hai đứa cong từ thời đại học thì…
Ba Đỗ che ngực, bị sốc nặng rồi.
“Ba mẹ con biết con thích đàn ông, khi tốt nghiệp Trung học con đã come out với họ rồi. Khi đó con còn chưa thích Đỗ Trạch.”
Ba Đỗ quá bình tĩnh, Đỗ Trạch thì lại bị dọa sợ không biết nên nói gì. Anh dựa vào người Trương Trác theo thói quen, từ từ vịn cánh tay hắn giống như làm vậy có thể làm giảm bớt chút ít bối rối trong lòng. “Ba, con thật sự thích anh ấy…”
“Liều lĩnh quá!” Ba Đỗ đập một phát lên bàn, hai má đỏ bừng vì tức giận. “Đây là chuyện cả một đời.”
“Con đã cân nhắc mãi mới ở chung với anh ấy. Con cũng đã suy nghĩ về chuyện cả đời này rồi, con muốn sống suốt đời với anh ấy, con không muốn yêu đương với phụ nữ.”
Nghe mỗi một câu Đỗ Trạch nói, tức giận trong lòng ba Đỗ lại nhiều thêm một ít. Ông rất thoải mái trong vấn đề dạy dỗ con cái, Thẩm Thục Vân muốn con trai ngoan ngoãn, ông thì lại để Đỗ Trạch làm những gì mình thích, nhưng điều này không có nghĩa là ông có thể chấp nhận Đỗ Trạch ở bên một người đàn ông, hơn nữa mối quan hệ của hai đứa còn rất sâu nặng.
Đàn ông. Đàn ông sao?
Ba Đỗ nghĩ hai người đàn ông này nọ ở trên giường, ghê tởm không sao tả nổi, nghĩ lại vẫn không sao chấp nhận được. Nhưng hành động thân thiết của Đỗ Trạch và Trương Trác càng lúc càng khiến ông chói mắt. Ba Đỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình: “Con qua đây ngồi cho ba.”
“Con không qua.” Giờ mà qua đó đúng là đồ ngốc.
Đỗ Trạch càng rụt về phía sau, vẻ mặt rất sợ hãi nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: “Con thích Trương Trác.”
Trương Trác thấy hai cha con trừng mắt nhìn nhau bèn giơ tay đặt hờ lên eo của Đỗ Trạch, nói: “Bọn con đều là người lớn rồi, với lại cũng đã đi làm được vài năm, con đã suy nghĩ rất lâu về việc quen Đỗ Trạch, bản thân hoàn toàn bình tĩnh, không có sự nông nổi, bồng bột như trẻ con. Con thật sự muốn ở bên Đỗ Trạch.”
Ba Đỗ cảm thấy đến giờ mà mình vẫn chưa xổ ra một rổ câu chửi thề đúng là giỏi ghê luôn.
“Con nói muốn để ba chuẩn bị tâm lý thật tốt là vì việc này?”
Đỗ Trạch gật đầu: “Vẫn không dám nói, sợ ba đánh con.” Anh nói xong bèn lấy di động ra, sau đó bật ghi âm đặt lên bàn.
“Tiểu Trạch à, chỉ cần là người con vừa ý, con thích người ta với lại cũng chắc chắn là người này thì cho dù mẹ con phản đối thế nào, ba cũng sẽ ủng hộ con…”
Thì ra là mấy câu ba Đỗ từng nói khi khuyên bảo Đỗ Trạch.
Ba Đỗ nghe xong, vừa tức vừa buồn cười. Tức giận là vì con trai thích đàn ông, buồn cười là vì con của ông thật láu cá, từ lúc đó đã bắt đầu đào hố để lừa ông nhảy vào rồi. Trong đoạn ghi âm ông không nói nhất định phải là phụ nữ, cho nên bây giờ Đỗ Trạch lợi dụng sơ hở.
“Bây giờ ba đánh con có ích gì? Nếu đánh con, con có thể quay lại thích phụ nữ sao?” Ba Đỗ ngồi trên sofa, mệt mỏi nhìn hai thanh niên đang ngồi đối diện. “Nếu không phải lần này ba đến Bắc Kinh thăm con, con định khi nào nói việc này với ba?”
“Con chưa nghĩ tới.” Đỗ Trạch trả lời thành thật, bởi vì mấy hôm trước anh chỉ mới nghĩ đến việc dắt Trương Trác về nhà thôi.
Chẳng trách nó nói nó thích nhà hàng này, người yêu nó cũng thích.
Ba Đỗ thở hổn hển nhìn từ Trương Trác rồi qua Đỗ Trạch, cuối cùng mắt nhìn hai bàn tay đang nắm của họ, nói: “Ba còn có thể nói gì đây?”
Từ sự tức giận lúc ban đầu cho tới bình thản như bây giờ chỉ mất có vài phút, sự thay đổi quá tự nhiên của ba Đỗ khiến Đỗ Trạch choáng váng. Anh thấy ba Đỗ đứng dậy muốn bỏ về bèn mở miệng ngay lập tức: “Ba.” Lần này, ngay cả từ “à” cũng giản lược. Anh sợ ba Đỗ tức giận, nhưng bây giờ đã nói ra xu hướng tình dục của mình rồi, ba Đỗ chắc là giận lắm.
Đỗ Trạch nhìn quần áo mới ba Đỗ đang mặc, đây là bộ quần áo ba Đỗ mua hôm qua vì để tạo ấn tượng tốt với ‘bạn gái’ của con trai.
“Ba à…”
“Về nhà với ba đã.” Sau đó ba Đỗ ra hiệu cho Trương Trác đang định đưa hai cha con về dừng lại, ông nhìn Trương Trác với ánh mắt quạnh quẽ: “Chuyện của chúng ta đợi nói sau đi.”
Trương Trác cười nhẹ, đáp một câu: “Vâng.”
Việc đã đến nước này còn không bằng bị ba Đỗ đánh cho một trận, nếu như vậy thì trong lòng của Đỗ Trạch sẽ thoải mái một chút. Nhưng ba Đỗ một không đánh, hai không mắng, chỉ dẫn anh chạy về nhà, trên đường về không nói câu gì. Đỗ Trạch sợ hãi, hai má nóng lên, đứng ở ngoài cửa không dám đi vào.
“Có khi nào ba đánh con chưa? Vào nhà.” Ba Đỗ vẫy tay.
“Ba, hay là ba đánh con đi, con chắc chắn sẽ không kêu đau.”
“Đánh con có ích gì đâu.” Có những câu chỉ có thể nói ở trong nhà. Ba Đỗ để Đỗ Trạch ngồi xuống sofa, còn bản thân đi pha một ấm trà rồi cũng ngồi xuống. “Bắt đầu từ năm trước, phải không?”
“Cũng xấp xỉ một năm rồi.”
Ba Đỗ nhìn anh. “Nó tỏ tình với con trước?”
“Không phải, con tỏ tình trước.” Đỗ Trạch nói. “Chính là cái chị Giám đốc trong buổi xem mắt, tên Tống Quyên đó, chị ta thích Trương Trác, muốn quen anh ấy. Sau đó con… con rất tức giận, thấy hai người ngồi cùng nhau bèn… Sau đó thì con nói với anh ấy ạ.”
“Trước đó con không biết nó thích đàn ông, phải không?”
“Dạ. Lúc trước con không biết. Ba cũng biết anh ấy là một người bạn rất tốt mà, bình thường anh ấy không uống rượu hay hút thuốc. Con… con nghĩ anh ấy bộn bề công việc.” Cố gắng so sánh Trương Trác với hình tượng người yêu tốt của nước Trung Quốc. “Ba, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Ba Đỗ cười nói: “Tốt thế nào?”
“Thì là… thì là rất tốt với con, rất thương con.” Cụ thể tốt như thế nào, Đỗ Trạch ngại nói lắm.
“Không phải ba cũng thương con sao?”
“Ba, con không thích anh ấy ở cạnh phụ nữ, nhưng lại thích hôn anh ấy. Con… con cảm thấy rất thoải mái, thoải mái tới mức muốn ngất luôn.”
“Bây giờ ba cũng sắp ngất vì tức giận đây.”
Đỗ Trạch nhăn nhó: “Con xin lỗi.”
“Nếu nói câu xin lỗi có tác dụng thì thế giới đã hòa bình rồi. Con ở bên cạnh một thằng trai cong lâu như vậy mà không nhận ra sao?” Ba Đỗ không tin con trai ngốc nhà mình không nhận ra, nhưng bản thân nó cũng thừa nhận mình là đứa con ngốc kia mà, với lại nhìn Trương Trác như thế, ai mà nghĩ ra nó là gay cơ chứ.
Tình hình của cha mẹ, hoàn cảnh gia đình và tình trạng việc làm, ba điều này đều xứng.
Ba Đỗ không tin Đỗ Trạch tự cong, Trương Trác ở bên cạnh nó, động cơ không hề trong sáng.
Nhưng bây giờ dù cho trong sáng hay không trong sáng thì con trai ông cũng hết thuốc chữa rồi.
“Con có nghĩ đến mẹ không?” Ba Đỗ bình tĩnh mở miệng.
“Có ạ.” Đỗ Trạch cúi đầu nói: “Không dám, cho nên mới định nói trước với ba và ông nội, còn mẹ thì giấu được bao lâu hay bấy lâu.”
“Xem ra hôm nay con sắp xếp đôi bên gặp mặt cũng không phải vì hấp tấp.” Ít nhất đã lên kế hoạch cho tương lai rồi.
“Tiểu Trạch, khi ba biết con thích đàn ông đã rất tức giận.”
Đỗ Trạch thở gấp nhưng lại bị ba Đỗ ngăn lại.
“Nhưng làm ba của con, đúng như những gì ba từng nói với con, sau khi con suy xét rõ ràng rồi quyết định chuyện gì, ba sẽ luôn ủng hộ con. Ba tin con trai của ba có thể giải quyết sự việc theo lý trí. Con đường của hai người đàn ông không dễ đi, hôm nay con cam đoan với ba rằng đã suy nghĩ kỹ càng, vậy thì ba không mong rằng sau này nghe thấy chuyện hai đứa gây gổ muốn sống muốn chết. Đánh mắng không giải quyết được chuyện gì cả, còn có thể làm tổn thương đến tình cảm của cha con ta. Trong kế hoạch của con có cân nhắc đến ba trước tiên, chứng tỏ con đoán được rằng ba sẽ ủng hộ. Nếu ba làm gì cũng không thể thay đổi quyết định của con thì ba sẽ không tự tạo áp lực cho mình, chi bằng mở lòng chấp nhận sự thật.”
Đỗ Trạch quỳ gối bên cạnh ba Đỗ mà nức nở, ba Đỗ như vậy khiến lòng anh thật chua xót.
“Từ nhỏ đến lớn không khóc, có phải hôm nay bị Lâm muội muội(*) ám hay không? Khóc gì mà khóc!”
(*)林妹妹 /lín mèimei/ Lâm muội muội = Lâm Đại Ngọc (nhân vật nữ chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Quyết Cần).
Đỗ Trạch mau chóng ngăn nước mắt lại: “Con đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi.”
“Hai đứa cũng ngủ với nhau luôn rồi, ba có thể nói gì đây? Ép con ở cạnh phụ nữ là tai họa cho cả hai gia đình, làm hại con gái nhà người ta.” Ba Đỗ thở dài, nói một câu giống như đang tự lẩm bẩm: “Ba đã nói rồi mà, sao lại có một cô gái tài giỏi như thế thích con trai ba được chứ.”
Đỗ Trạch dẩu mỏ: “Ba, con cũng không tệ.”
“Trong lòng ba biết hết.” Ba Đỗ lạnh nhạt một câu: “Trương Trác ở nhà 611 trên lầu phải không?” Ông ra ngoài ban công nhìn lên, thấy được hai chậu sen đá ở bên ngoài, lúc này nhìn thoáng qua Đỗ Trạch đang đứng sau mình.
“Thằng nhãi này, ám độ trần thương(*).”
(*)明修栈道, 暗度陈仓/míngxiū zhàndào, àndùchéncāng/: Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương – Thành ngữ Trung Quốc. Ý chỉ việc giấu ý đồ phía sau hành động, dùng hành động rõ ràng để mê hoặc đối phương, khiến quân địch sinh ra ảo giác, và sẽ xem nhẹ ý đồ của bản thân mình, do đó giành được thắng lợi vì đánh bất ngờ. Có khi người ta tỉnh lược mất vế “Minh tu sạn đạo”, chỉ dùng “Ám độ trần thương”. – Theo Baidu.
“Không không không, bọn con quang mình chính đại mà.”
“Vậy hôm nay con ngủ ở đâu?”
Đôi mắt Đỗ Trạch láo liên khắp nơi: “Muốn ngủ cùng ba.”
Trong lòng ba Đỗ vẫn còn tức giận lắm, dù sao thì xu hướng tình dục của Đỗ Trạch cũng là việc lớn, ông vẫn chưa kịp quen. Tính nết của con trai thế nào ông biết rõ lắm, nếu không có sự ủng hộ của ông, con đường này về sau sẽ khó đi.
“Tiểu Trạch, nếu ba và mẹ con ly hôn, con theo ai?”
Đỗ Trạch sợ hãi lùi về phía sau: “Ba nói gì đó, ly hôn gì cơ?” Lần trước về nhà không phải nói vẫn yêu sao?”
“Dạo này ba với mẹ sao vậy?”
Ba Đỗ cười nói: “Không phải tại con, là chuyện của riêng ba mẹ. Con cứ nói xem con theo ai.”
Đỗ Trạch khó xử: “Con đã đi làm rồi, hơn nữa con thân thiết với ba như vậy, tất nhiên là… là theo ba rồi. Nhưng nếu như vậy, không phải mẹ rất đáng thương sao?”
Ai ngờ Đỗ Kiến Bình bình tĩnh nói tiếp: “Bà ấy không đáng thương chút nào hết.”
Lúc này, Đỗ Trạch mới thật sự nhận ra rằng giữa ba mẹ anh đã xảy ra việc lớn. Ấy vậy mà ba Đỗ còn có ý muốn ly hôn, nhưng ba Đỗ không nói, anh sẽ không biết: “Tóm lại là sao vậy ạ? Có gì con không thể biết sao?”
“Cho dù con lớn thế nào, ở trong mắt ba vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cho nên chuyện của người lớn con đừng hỏi nhiều. Ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc, ba chỉ đang thử con thôi.”
Hai người đã một đống tuổi rồi, còn đòi ly hôn. Đỗ Trạch nhớ ra hôm qua lúc đi làm, mẹ Đỗ có gọi cho anh, lúc hỏi đến chồng cũng không thấy có gì khác thường.
Đỗ Trạch đứng ở đó đoán già đoán non, ba Đỗ thì giục anh mau đi ngủ: “Ngày mai còn phải đi làm, đừng đứng đây dọa ba nữa.”
Gánh nặng trong lòng Đỗ Trạch rơi xuống, một giấc ngủ này ngủ rất say, nhưng say tới mức thả lỏng hoàn toàn.
Ba Đỗ nhìn tay chân Đỗ Trạch đều bám lên người mình, lại nhìn dấu vết trên cổ anh, lòng đang yên ổn bỗng chùng xuống.
Lòng dạ thằng bé này vẫn rất đơn giản.
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Con trai ngốc của nhà địa chủ.
Hôm nay tới đây vì muốn xem cải trắng mà con trai mình ủn là loại cải trắng gì, nhưng bây giờ thì sao đây?
Được lắm! Ấy vậy mà dám thông báo với ông rằng con trai ông không ủn cải trắng, mà là con heo khác ủn con trai ông!
“Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư.”
“Con biết hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư. Con thật sự đang yêu Trương Trác, nơi con ở là nhà anh ấy.” Sớm muộn gì cũng chết, Đỗ Trạch khai thật: “Anh ấy ở lầu trên, nhà số 611.”
Đỗ Kiến Bình cạn lời, lòng đầy nghi vấn nhìn Đỗ Trạch, nhưng nhiều hơn là: “Con bắt đầu thích đàn ông từ lúc nào?”
Đỗ Trạch nhìn Trương Trác đang ngồi bên cạnh rồi nói: “Con cũng không biết, dù sao cũng là thích rồi.”
“Vậy còn con?” Ba Đỗ quay qua hỏi Trương Trác. Nếu ông nhớ không nhầm thì thời đại học hai đứa này rất quấn nhau, ông không phản đối con trai kết bạn, nhưng nếu để ông biết hai đứa cong từ thời đại học thì…
Ba Đỗ che ngực, bị sốc nặng rồi.
“Ba mẹ con biết con thích đàn ông, khi tốt nghiệp Trung học con đã come out với họ rồi. Khi đó con còn chưa thích Đỗ Trạch.”
Ba Đỗ quá bình tĩnh, Đỗ Trạch thì lại bị dọa sợ không biết nên nói gì. Anh dựa vào người Trương Trác theo thói quen, từ từ vịn cánh tay hắn giống như làm vậy có thể làm giảm bớt chút ít bối rối trong lòng. “Ba, con thật sự thích anh ấy…”
“Liều lĩnh quá!” Ba Đỗ đập một phát lên bàn, hai má đỏ bừng vì tức giận. “Đây là chuyện cả một đời.”
“Con đã cân nhắc mãi mới ở chung với anh ấy. Con cũng đã suy nghĩ về chuyện cả đời này rồi, con muốn sống suốt đời với anh ấy, con không muốn yêu đương với phụ nữ.”
Nghe mỗi một câu Đỗ Trạch nói, tức giận trong lòng ba Đỗ lại nhiều thêm một ít. Ông rất thoải mái trong vấn đề dạy dỗ con cái, Thẩm Thục Vân muốn con trai ngoan ngoãn, ông thì lại để Đỗ Trạch làm những gì mình thích, nhưng điều này không có nghĩa là ông có thể chấp nhận Đỗ Trạch ở bên một người đàn ông, hơn nữa mối quan hệ của hai đứa còn rất sâu nặng.
Đàn ông. Đàn ông sao?
Ba Đỗ nghĩ hai người đàn ông này nọ ở trên giường, ghê tởm không sao tả nổi, nghĩ lại vẫn không sao chấp nhận được. Nhưng hành động thân thiết của Đỗ Trạch và Trương Trác càng lúc càng khiến ông chói mắt. Ba Đỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình: “Con qua đây ngồi cho ba.”
“Con không qua.” Giờ mà qua đó đúng là đồ ngốc.
Đỗ Trạch càng rụt về phía sau, vẻ mặt rất sợ hãi nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: “Con thích Trương Trác.”
Trương Trác thấy hai cha con trừng mắt nhìn nhau bèn giơ tay đặt hờ lên eo của Đỗ Trạch, nói: “Bọn con đều là người lớn rồi, với lại cũng đã đi làm được vài năm, con đã suy nghĩ rất lâu về việc quen Đỗ Trạch, bản thân hoàn toàn bình tĩnh, không có sự nông nổi, bồng bột như trẻ con. Con thật sự muốn ở bên Đỗ Trạch.”
Ba Đỗ cảm thấy đến giờ mà mình vẫn chưa xổ ra một rổ câu chửi thề đúng là giỏi ghê luôn.
“Con nói muốn để ba chuẩn bị tâm lý thật tốt là vì việc này?”
Đỗ Trạch gật đầu: “Vẫn không dám nói, sợ ba đánh con.” Anh nói xong bèn lấy di động ra, sau đó bật ghi âm đặt lên bàn.
“Tiểu Trạch à, chỉ cần là người con vừa ý, con thích người ta với lại cũng chắc chắn là người này thì cho dù mẹ con phản đối thế nào, ba cũng sẽ ủng hộ con…”
Thì ra là mấy câu ba Đỗ từng nói khi khuyên bảo Đỗ Trạch.
Ba Đỗ nghe xong, vừa tức vừa buồn cười. Tức giận là vì con trai thích đàn ông, buồn cười là vì con của ông thật láu cá, từ lúc đó đã bắt đầu đào hố để lừa ông nhảy vào rồi. Trong đoạn ghi âm ông không nói nhất định phải là phụ nữ, cho nên bây giờ Đỗ Trạch lợi dụng sơ hở.
“Bây giờ ba đánh con có ích gì? Nếu đánh con, con có thể quay lại thích phụ nữ sao?” Ba Đỗ ngồi trên sofa, mệt mỏi nhìn hai thanh niên đang ngồi đối diện. “Nếu không phải lần này ba đến Bắc Kinh thăm con, con định khi nào nói việc này với ba?”
“Con chưa nghĩ tới.” Đỗ Trạch trả lời thành thật, bởi vì mấy hôm trước anh chỉ mới nghĩ đến việc dắt Trương Trác về nhà thôi.
Chẳng trách nó nói nó thích nhà hàng này, người yêu nó cũng thích.
Ba Đỗ thở hổn hển nhìn từ Trương Trác rồi qua Đỗ Trạch, cuối cùng mắt nhìn hai bàn tay đang nắm của họ, nói: “Ba còn có thể nói gì đây?”
Từ sự tức giận lúc ban đầu cho tới bình thản như bây giờ chỉ mất có vài phút, sự thay đổi quá tự nhiên của ba Đỗ khiến Đỗ Trạch choáng váng. Anh thấy ba Đỗ đứng dậy muốn bỏ về bèn mở miệng ngay lập tức: “Ba.” Lần này, ngay cả từ “à” cũng giản lược. Anh sợ ba Đỗ tức giận, nhưng bây giờ đã nói ra xu hướng tình dục của mình rồi, ba Đỗ chắc là giận lắm.
Đỗ Trạch nhìn quần áo mới ba Đỗ đang mặc, đây là bộ quần áo ba Đỗ mua hôm qua vì để tạo ấn tượng tốt với ‘bạn gái’ của con trai.
“Ba à…”
“Về nhà với ba đã.” Sau đó ba Đỗ ra hiệu cho Trương Trác đang định đưa hai cha con về dừng lại, ông nhìn Trương Trác với ánh mắt quạnh quẽ: “Chuyện của chúng ta đợi nói sau đi.”
Trương Trác cười nhẹ, đáp một câu: “Vâng.”
Việc đã đến nước này còn không bằng bị ba Đỗ đánh cho một trận, nếu như vậy thì trong lòng của Đỗ Trạch sẽ thoải mái một chút. Nhưng ba Đỗ một không đánh, hai không mắng, chỉ dẫn anh chạy về nhà, trên đường về không nói câu gì. Đỗ Trạch sợ hãi, hai má nóng lên, đứng ở ngoài cửa không dám đi vào.
“Có khi nào ba đánh con chưa? Vào nhà.” Ba Đỗ vẫy tay.
“Ba, hay là ba đánh con đi, con chắc chắn sẽ không kêu đau.”
“Đánh con có ích gì đâu.” Có những câu chỉ có thể nói ở trong nhà. Ba Đỗ để Đỗ Trạch ngồi xuống sofa, còn bản thân đi pha một ấm trà rồi cũng ngồi xuống. “Bắt đầu từ năm trước, phải không?”
“Cũng xấp xỉ một năm rồi.”
Ba Đỗ nhìn anh. “Nó tỏ tình với con trước?”
“Không phải, con tỏ tình trước.” Đỗ Trạch nói. “Chính là cái chị Giám đốc trong buổi xem mắt, tên Tống Quyên đó, chị ta thích Trương Trác, muốn quen anh ấy. Sau đó con… con rất tức giận, thấy hai người ngồi cùng nhau bèn… Sau đó thì con nói với anh ấy ạ.”
“Trước đó con không biết nó thích đàn ông, phải không?”
“Dạ. Lúc trước con không biết. Ba cũng biết anh ấy là một người bạn rất tốt mà, bình thường anh ấy không uống rượu hay hút thuốc. Con… con nghĩ anh ấy bộn bề công việc.” Cố gắng so sánh Trương Trác với hình tượng người yêu tốt của nước Trung Quốc. “Ba, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Ba Đỗ cười nói: “Tốt thế nào?”
“Thì là… thì là rất tốt với con, rất thương con.” Cụ thể tốt như thế nào, Đỗ Trạch ngại nói lắm.
“Không phải ba cũng thương con sao?”
“Ba, con không thích anh ấy ở cạnh phụ nữ, nhưng lại thích hôn anh ấy. Con… con cảm thấy rất thoải mái, thoải mái tới mức muốn ngất luôn.”
“Bây giờ ba cũng sắp ngất vì tức giận đây.”
Đỗ Trạch nhăn nhó: “Con xin lỗi.”
“Nếu nói câu xin lỗi có tác dụng thì thế giới đã hòa bình rồi. Con ở bên cạnh một thằng trai cong lâu như vậy mà không nhận ra sao?” Ba Đỗ không tin con trai ngốc nhà mình không nhận ra, nhưng bản thân nó cũng thừa nhận mình là đứa con ngốc kia mà, với lại nhìn Trương Trác như thế, ai mà nghĩ ra nó là gay cơ chứ.
Tình hình của cha mẹ, hoàn cảnh gia đình và tình trạng việc làm, ba điều này đều xứng.
Ba Đỗ không tin Đỗ Trạch tự cong, Trương Trác ở bên cạnh nó, động cơ không hề trong sáng.
Nhưng bây giờ dù cho trong sáng hay không trong sáng thì con trai ông cũng hết thuốc chữa rồi.
“Con có nghĩ đến mẹ không?” Ba Đỗ bình tĩnh mở miệng.
“Có ạ.” Đỗ Trạch cúi đầu nói: “Không dám, cho nên mới định nói trước với ba và ông nội, còn mẹ thì giấu được bao lâu hay bấy lâu.”
“Xem ra hôm nay con sắp xếp đôi bên gặp mặt cũng không phải vì hấp tấp.” Ít nhất đã lên kế hoạch cho tương lai rồi.
“Tiểu Trạch, khi ba biết con thích đàn ông đã rất tức giận.”
Đỗ Trạch thở gấp nhưng lại bị ba Đỗ ngăn lại.
“Nhưng làm ba của con, đúng như những gì ba từng nói với con, sau khi con suy xét rõ ràng rồi quyết định chuyện gì, ba sẽ luôn ủng hộ con. Ba tin con trai của ba có thể giải quyết sự việc theo lý trí. Con đường của hai người đàn ông không dễ đi, hôm nay con cam đoan với ba rằng đã suy nghĩ kỹ càng, vậy thì ba không mong rằng sau này nghe thấy chuyện hai đứa gây gổ muốn sống muốn chết. Đánh mắng không giải quyết được chuyện gì cả, còn có thể làm tổn thương đến tình cảm của cha con ta. Trong kế hoạch của con có cân nhắc đến ba trước tiên, chứng tỏ con đoán được rằng ba sẽ ủng hộ. Nếu ba làm gì cũng không thể thay đổi quyết định của con thì ba sẽ không tự tạo áp lực cho mình, chi bằng mở lòng chấp nhận sự thật.”
Đỗ Trạch quỳ gối bên cạnh ba Đỗ mà nức nở, ba Đỗ như vậy khiến lòng anh thật chua xót.
“Từ nhỏ đến lớn không khóc, có phải hôm nay bị Lâm muội muội(*) ám hay không? Khóc gì mà khóc!”
(*)林妹妹 /lín mèimei/ Lâm muội muội = Lâm Đại Ngọc (nhân vật nữ chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Quyết Cần).
Đỗ Trạch mau chóng ngăn nước mắt lại: “Con đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi.”
“Hai đứa cũng ngủ với nhau luôn rồi, ba có thể nói gì đây? Ép con ở cạnh phụ nữ là tai họa cho cả hai gia đình, làm hại con gái nhà người ta.” Ba Đỗ thở dài, nói một câu giống như đang tự lẩm bẩm: “Ba đã nói rồi mà, sao lại có một cô gái tài giỏi như thế thích con trai ba được chứ.”
Đỗ Trạch dẩu mỏ: “Ba, con cũng không tệ.”
“Trong lòng ba biết hết.” Ba Đỗ lạnh nhạt một câu: “Trương Trác ở nhà 611 trên lầu phải không?” Ông ra ngoài ban công nhìn lên, thấy được hai chậu sen đá ở bên ngoài, lúc này nhìn thoáng qua Đỗ Trạch đang đứng sau mình.
“Thằng nhãi này, ám độ trần thương(*).”
(*)明修栈道, 暗度陈仓/míngxiū zhàndào, àndùchéncāng/: Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương – Thành ngữ Trung Quốc. Ý chỉ việc giấu ý đồ phía sau hành động, dùng hành động rõ ràng để mê hoặc đối phương, khiến quân địch sinh ra ảo giác, và sẽ xem nhẹ ý đồ của bản thân mình, do đó giành được thắng lợi vì đánh bất ngờ. Có khi người ta tỉnh lược mất vế “Minh tu sạn đạo”, chỉ dùng “Ám độ trần thương”. – Theo Baidu.
“Không không không, bọn con quang mình chính đại mà.”
“Vậy hôm nay con ngủ ở đâu?”
Đôi mắt Đỗ Trạch láo liên khắp nơi: “Muốn ngủ cùng ba.”
Trong lòng ba Đỗ vẫn còn tức giận lắm, dù sao thì xu hướng tình dục của Đỗ Trạch cũng là việc lớn, ông vẫn chưa kịp quen. Tính nết của con trai thế nào ông biết rõ lắm, nếu không có sự ủng hộ của ông, con đường này về sau sẽ khó đi.
“Tiểu Trạch, nếu ba và mẹ con ly hôn, con theo ai?”
Đỗ Trạch sợ hãi lùi về phía sau: “Ba nói gì đó, ly hôn gì cơ?” Lần trước về nhà không phải nói vẫn yêu sao?”
“Dạo này ba với mẹ sao vậy?”
Ba Đỗ cười nói: “Không phải tại con, là chuyện của riêng ba mẹ. Con cứ nói xem con theo ai.”
Đỗ Trạch khó xử: “Con đã đi làm rồi, hơn nữa con thân thiết với ba như vậy, tất nhiên là… là theo ba rồi. Nhưng nếu như vậy, không phải mẹ rất đáng thương sao?”
Ai ngờ Đỗ Kiến Bình bình tĩnh nói tiếp: “Bà ấy không đáng thương chút nào hết.”
Lúc này, Đỗ Trạch mới thật sự nhận ra rằng giữa ba mẹ anh đã xảy ra việc lớn. Ấy vậy mà ba Đỗ còn có ý muốn ly hôn, nhưng ba Đỗ không nói, anh sẽ không biết: “Tóm lại là sao vậy ạ? Có gì con không thể biết sao?”
“Cho dù con lớn thế nào, ở trong mắt ba vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cho nên chuyện của người lớn con đừng hỏi nhiều. Ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc, ba chỉ đang thử con thôi.”
Hai người đã một đống tuổi rồi, còn đòi ly hôn. Đỗ Trạch nhớ ra hôm qua lúc đi làm, mẹ Đỗ có gọi cho anh, lúc hỏi đến chồng cũng không thấy có gì khác thường.
Đỗ Trạch đứng ở đó đoán già đoán non, ba Đỗ thì giục anh mau đi ngủ: “Ngày mai còn phải đi làm, đừng đứng đây dọa ba nữa.”
Gánh nặng trong lòng Đỗ Trạch rơi xuống, một giấc ngủ này ngủ rất say, nhưng say tới mức thả lỏng hoàn toàn.
Ba Đỗ nhìn tay chân Đỗ Trạch đều bám lên người mình, lại nhìn dấu vết trên cổ anh, lòng đang yên ổn bỗng chùng xuống.
Lòng dạ thằng bé này vẫn rất đơn giản.
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Con trai ngốc của nhà địa chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất