Yêu Quái Thời Đại Tinh Tế

Chương 4: Thỏ Con Muốn Đả Hổ

Trước Sau
Những ngày tiếp theo chiến hạm tuần tra của Hàn Tiêu Hãn trên đường trở về cảng vũ trụ, trong những ngày này hai người Bạch Niên cùng Hồ Cơ đều sinh hoạt ở đây.

Cũng từ đó bọn họ hiểu được bản thân cùng những yêu quái kia khác nhau ra sao.

Nếu nói bọn họ từ thú vật tu luyện thành yêu thú có thể hoâ hình thì những người kia vừa sinh ra đã có hai hình dáng là nhân loại và thú hình, chủng tộc này gọi là thú nhân.

Địa điểm hoạt động bình thường của Hồ Cơ đều là ở khu huấn luyện giả lập, dẫu sao hồ tộc cũng được tính là thú săn mồi, dù đầu óc gian xảo thì vẫn biết chiến đấu.

Cũng chỉ có thỏ nhỏ như Bạch Niên là khác, ngày ngày ở nhà ăn gọi món, nếu hỏi thẻ để cậu quẹt ở đâu thì...

Tướng quân Hàn Tiêu Hãn bởi vô ý làm lưu manh nên đem thẻ của mình ra làm đền bù.

Trên tay là bánh quy vị cà rốt, Bạch Niên mặc áo phông trắng cùng quần thể thao màu xám thoải mái, vừa đi vừa ăn.

Trên đường mọi người đều thân thiện chào hỏi cậu, ai nha, thật là những người tốt mà.

Hôm nay Bạch Niên có dự định đến khu huấn luyện giả lập, ở đó không chỉ có các bài quấn luyện mà còn có thể khiêu chiến, thậm chí còn có thể thông quan khoang giả lập mà kết đôi chiến đấu với người ở nơi khác.

Nghe nói hôm nay Hồ Cơ nhận khiêu chiến của một người là hạ cấp của Hàn Tiêu Hãn, đối phương hiện đang ở thủ đô tinh.

Lúc Bạch Niên bước vào khu huấn luyện giả lập thì các binh sĩ bên trong đang vây quanh một màn hình quang năng ba chiều.

Trong đó là Hồ Cơ đã để lộ ra đuôi cùng tai, hắn ta hung ác chiến đấu cùng một con... hình như là dực hổ nhỉ?

"Cậu cũng tới đây xem chiến sao?"

Nghe âm thanh Bạch Niên liền quay lại nhìn, người đến vậy nhưng là Hàn Tiêu Hãn. Cho một miếng bánh quy vào miệng nhai rôm rốp, rất nể tình tấm thẻ mà đáp.



"Đến xem một chút."

Hai người không nói gì mà im lặng quan chiến, trận chiến này kéo dài rất lâu.

Hồ Cơ vung đuôi tấn công, tay lại cầm Hỏa Tiên đằng đằng sát khí từng chiêu tất sát. Vậy nhưng đối phương cũng không vừa, thân hình khổng lồ lại dưới đôi cánh có thể uyển chuyển tránh thoát rồi tấn công.

Hồ ly phản ứng vốn nhanh nhạy lại gian manh, dưới thế công dũng mãnh vẫn có thể hiểm hiểm tránh đi rồi tranh thủ thu chút lợi lộc.

"Cậu cảm thấy người bạn hồ ly của cậu có thể thắng không?" Hàn Tiêu Hãn cúi đầu nhìn thỏ nhỏ đang vừa ăn vừa xem.

Như thể đang xem một chương trình nhàm chán chứ không phải một trận chiến kịch liệt.

Bạch Niên bị hỏi thì cũng không quá để tâm đáp "Hồ Hồ không thể thắng được con hổ kia đâu."

Kinh ngạc trước đáp án, y cười đùa hỏi "Không phải cậu nên khẳng khái nói đồng bạn của cậu sẽ không thua sao? Như thế nào lại nói thế?"

Cho y một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, Bạch Niên tiện tay nhét cái bánh bản thân đang cắn dở trên tay vào miệng đối phương, hòng lấp cái miệng này lại.

Cơ mặt Hàn Tiêu Hãn đều run lên, mùi vị của rau củ... thật là không dễ nuốt chút nào.

Tiếp tục quan chiến, cậu nói "Hồ tôc xưa nay chủ tu là hỏa, đối phương lại là băng hệ. Từ tương sinh tương khắc đã khắc nhau, lại chưa kể sức mạnh của hổ hơn hẳn hồ ly, ban đầu có thể đánh ngang tay, về lâu về dài hồ ly khó địch lại."

Thật sự như lời Bạch Niên nói, sức chịu đựng của Hồ Cơ đã dần yếu, hắn ta hoàn toàn thú hóa mà chiến đấu dưới hình thú của mình.

Hình thể nhỏ hơn, chênh lệch sức mạnh rõ ràng.

Bỗng Hàn Tiêu Hãn muốm biết "Này thỏ nhỏ, nếu là cậu thì có thể đánh được bao lâu với Dominic?"

Dominic? Hẳn là tên con dực hổ lai sư tử kia đi.



Ánh mắt Bạch Niên đánh giá một chút, cuối cùng đáp "Ba đạp là có thể đạp ngất rồi."

Nhớ đến dáng vẻ thỏ nhỏ be bé trong ray mình, Hàn Tiêu Hãn gật đầu đồng tình đáp "Cũng đúng, cậu nhỏ như thế mà. Nói không chừng hắn mới đạp một cái là có thể đạp ngất cậu rồi."

Nhìn đối phương như một kẻ thiểu năng, cậu không chút nào đắc ý nói "Là tôi đạp ngất đối phương ấy."

Dẫu sao cậu cũng sinh trước Hồ Cơ đến hai trăm năm, ngay cả tên của hắn ta cũng là cậu đặt cho đấy.

Chỉ là hình ảnh một con thỏ nhỏ be bé đáng yêu nhảy lên muốn giẫm ngất một con đại dực hổ sư thật sự rất cay mắt cùng khó tin.

Y nhìn bé thỏ con đang bày ra dáng vẻ nghiêm túc thì xoa đầu cậu, trái lòng nói "Vậy thì cậu thật giỏi."

Chỉ hi vọng Thiếu tá Dominic không biết được cuộc nói chuyện này, bằng không thỏ con liền thảm rồi

Trận chiến này rất nhanh đã kết thúc, Hồ Cơ thua dưới vuốt của Dominic. Nhưng dù thua thì trận chiến vừa rồi cũng đủ chứng tỏ được sức mạnh hơn người của hắn ta.

Trong không gian giả lập, Dominic hóa lại thành hình người. Đó là một nam nhân cao lớn có một đầu tóc bạch kim được cắt gọn, đối phương cười tươi kéo hắn ta dậy.

"Cậu đánh rất được, tôi chưa từng thấy có hồ tộc nào đánh được với hổ như cậu đâu"

Nương theo lực tay của đối phương đứng dậy, trong khi không gian giả lập đếm ngược kết thúc thì Hồ Cơ cho đối phương một ánh mắt thưởng thức rồi nói.

"Tôi có một người bạn, nếu cậu muốn khiêu chiến tìm đột phá thì có thể tìm cậu ta."

Dưới ánh mắt đầy nhiệt huyết cùng chiến ý kia, Hồ Cơ thầm cười trong lòng.

Con hổ ngu ngốc kia, chờ bị chỉnh đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau