Chương 77: Song sinh (10)
Nếu như bây giờ hỏi lại Thương Tứ một vấn đề, hắn sẽ trả lời —— đáng kiếp.
Họp phụ huynh của nhân loại thực sự phi thường buồn chán, giáo viên đứng trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt, hết học sinh này đến học sinh khác. Những gia trưởng có mặt cũng không mấy người chăm chú lắng nghe, bọn họ đều là phần tử ủng hộ trung thực của nhà trường, bình thường đã lén thỏa thuận không ít việc.
Mà giữa hoàn cảnh nhàm chán này, tổ hợp của Thương Tứ, Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong lại càng thêm bắt mắt.
Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong cũng không tính quá cao, cả hai ở trong lớp ngồi bàn thứ ba, vị trí đều là sát vách. Tại trường trung học này không có khái niệm ngồi cùng bàn, mỗi người đều có một cái bàn nhỏ riêng xếp cách nhau một khoảng, vì vậy Thương Tứ liền tìm một cái ghế ngồi vị trí chính giữa hai người.
Chiều cao nổi bật khiến hắn giống như một ngọn núi sừng sững giữa lớp, những người xung quanh đều không khỏi liếc trộm vài lần.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người đi qua, các học sinh lớp bên cạnh đối với việc người cha xã hội đen trong tin đồn của giáo thảo trông như thế nào phi thường hiếu kỳ, vì vậy số học sinh muốn đi WC đặc biệt tăng mạnh.
Sau khi nhìn trộm xong, bọn họ đều biểu thị muốn cúi đầu trước thế lực hắc ám, trong lòng còn không khỏi nghi hoặc, đầu năm nay muốn lăn lộn hắc đạo có phải đều có tiêu chuẩn nhập môn không, mặt mày xấu xí trực tiếp pass. Còn có một bộ phận người lúc đầu cũng không quá thích tân giáo thảo, về sau đều lại thích cha của giáo thảo rồi.
Bài diễn thuyết dài dòng rốt cục cũng kết thúc, chủ nhiệm hắng giọng một cái mời các vị phụ huynh tiến lên bắt đầu tiến thêm một bước giao lưu. Mọi người đều túm tụm lại thảo luận xem nên cử cha mẹ của ai lên phát biểu, cha mẹ của người nào nói chuyện hữu lý, mỗi người giống như đối với việc đọc môi tự động thông suốt, giáo viên và những phụ huynh khác nói gì đều biết rõ.
Thương Tứ không biết đã bao nhiêu lần cự tuyệt ánh mắt mời mọc của chủ nhiệm lớp, cầm trong tay phiếu điểm của Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong tiến hành so sánh. Thành tích của lớp phó học tập tự nhiên là phi thường tốt, đứng đầu cả lớp, học bá danh xứng với thật.
Bất quá, cho dù Thương Tứ không đi tìm chủ nhiệm, chủ nhiệm cũng tự động tìm tới. Người học sinh Tiểu Kiều này ông đã chú ý khá lâu, lòng dạ rất cao, phỏng chừng bối cảnh gia đình cũng lớn, bộ dạng đẹp thành tích tệ, khó quản lý. Nếu như ông có thể câu thông được với phụ huynh, như vậy hiển nhiên là tốt nhất.
Chỉ là ông hoàn toàn không biết, so với Tiểu Kiều, Thương Tứ càng khó quản giáo.
Phiếu điểm nhẹ nhàng đặt trên bàn, Thương Tứ đứng dậy, lễ phép lịch sự, nhưng chiều cao 1m95 kia vẫn khiến mọi người xung quanh gặp áp lực vô hạn, “Thưa thầy, tôi cho rằng thành tích có tốt hay không cũng không phải quá quan trọng. Nếu chúng ta luôn nói không thể dùng tiền bạc đi so sánh giá trị của con người, vậy thì thành tích cũng đồng dạng như thế. Không biết tôi nói có đúng không?”
Chủ nhiệm lớp ngẩn người, lập tức gật đầu. Thương Tứ nói rất có đạo lý, trường học mặc dù đặt nặng thành tích, thế nhưng trên bề nổi cũng không tiện biểu hiện quá rõ ràng.
“Vậy nên, tôi cho rằng, trước khi nghĩ đến việc nâng cao thành tích của học sinh, trường học nên tìm cách cung cấp một hoàn cảnh học tập tốt đẹp cho bọn nhỏ.” Thương Tứ nói.
“Anh Thương cảm thấy nhà trường có chỗ nào làm chưa tốt sao?” Chủ nhiệm lớp hỏi.
Thương Tứ mỉm cười, chỉ chỉ Lâm Thiên Phong, lại nhìn Tiểu Kiều một chút, nói: “Thầy xem hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh tôi, một bị đồn đã trộm hai đứa em song sinh của chú đi bán cho bọn buôn người, một bị nói có bối cảnh xã hội đen. Tôi không biết trường học có muốn quản việc này hay không, nhưng nếu tôi đã ở đây thì không thể để mặc.”
Chủ nhiệm lớp khẽ rùng mình, hai lời đồn này ông cũng biết, thế nhưng mấy chuyện lời đồn vốn khó khống chế, ai biết được là do kẻ nào truyền ra, cho dù biết là ai lan truyền lại phải quản như thế nào?
Thương Tứ thấy chủ nhiệm lộ vẻ khó xử cũng không ép buộc đối phương phải lập tức tỏ thái độ, nói: “Tôi biết chuyện này thầy cũng không có biện pháp, thầy có thể chuyển cáo cho tổ trưởng hoặc là hiệu trưởng, nếu như trường học ngay cả chuyện này cũng bỏ mặc, như vậy còn có thể dạy học sinh cái gì, lại dạy ra những loại người nào?”
“Oa nga......” Bàn bên cạnh là một nam sinh béo múp, đối với tuyên ngôn của Thương Tứ tỏ vẻ rất sùng bái, cậu không khỏi oán niệm nhìn mẹ mình thần sắc u sầu đang kéo kéo vạt áo chủ nhiệm, trong lòng vô cùng uất nghẹn. Chủ nhiệm rất thích gọi điện cho phụ huynh, mẹ của cậu vừa thấy điện thoại của chủ nhiện liền cho rằng cậu nhất định đã làm sai gì đó ở trường, dù sao đi nữa, giáo viên đều là đúng nhất. Lần nào cũng là như vậy, còn để người ta sống hay không?
Nam sinh béo nhìn về phía giáo thảo và lớp phó học tập vẻ mặt bình tĩnh, lòng càng thêm nghẹn.
“Được, tôi sẽ báo lại.” Chủ nhiệm nhìn ra Thương Tứ không phải đang nói đùa, chuyện này sợ rằng sẽ không thể bỏ qua như vậy.
Thương Tứ cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu gọi Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong chuẩn bị trở về, cuối cùng còn dặn dò một câu, “Chủ nhiệm, sau này nếu Lâm Thiên Phong có chuyện gì thầy có thể trực tiếp gọi cho tôi. Chú của thằng bé sợ rằng sẽ không tiện nhận điện thoại của thầy nữa.”
“Có ý gì?” Chủ nhiệm ngẩn người hỏi lại, nhưng Thương Tứ đã phất phất tay đi xa.
Việc chủ nhiệm lớp đi tìm hiểu tin tức tạm thời không nhắc tới. Ba người Thương Tứ sau khi rời khỏi trường học cũng không lập tức về thư trai mà là đến cửa hàng tiện lợi đón Lục Tri Phi, cùng ra khỏi thành.
Hôm nay Thương Tứ lái một chiến xe mới, SUV màu đen, tuy rằng so ra không ngầu bằng Harley nhưng không gian đủ lớn. Hết cách rồi, thư trai hiện tại người nhiều yêu quái đông, Thương Tứ cũng chỉ có thể thiệt thòi một chút, hy sinh cái tôi vì cái ta.
Mấy chốt là, nếu như hắn dám mua cho mỗi người một chiếc Harley, ngầu thì đủ ngầu, Lục Tri Phi cũng sẽ không làm thịt hắn, nhưng nhìn thấy một dàn xe đậu bên ngoài như vậy, hắn sẽ có cảm giác mình đang làm buôn bán xe moto.
“Tứ gia gia, xe thật lớn nha!” Hoa Mộc Thiếp chỉ đơn thuần cảm thấy xe càng lớn càng tốt, sờ chỗ này rồi sờ chỗ nọ, khiến trên thân xe khắp nơi đều là dấu tay của mình.
Thương Tứ bất đắc dĩ, đang định kéo tiểu hồ ly rời đi, chợt ánh mắt của Lâm Thiên Phong hơi cắt qua một phía, nhíu mày, “Chỗ kia vừa rồi hình như có một quỷ ảnh.”
Quỷ ảnh? Tiểu Kiều nhìn sang, đã thấy bên đó rỗng tuếch không có gì cả.
Thương Tứ quay đầu hỏi Lục Tri Phi: “Vừa rồi mọi người ở đây, có cảm giác được cái gì dị thường sao?”
Lục Tri Phi lắc đầu, “Không có, tất cả đều bình thường.”
“Có lẽ là quỷ quái vốn lang thang ở nơi này, là tôi quá nhạy cảm.” Lâm Thiên Phong nói.
Thương Tứ nhún nhún vai, cũng không quá mức lưu ý. Trong thành có đại trận, cả nhóm bọn họ ngoại trừ Lục Tri Phi thì đều có năng lực tự vệ, “Đi thôi, trước hết giải quyết cho xong việc đã.”
Đoàn người lái xe ra khỏi thành, hai giờ sau bọn họ đã đến một thôn trấn ở vùng ngoại ô. Ngô Khương Khương đã đến từ trước đứng trên một khoảnh đất trống tráng xi măng phất tay ra hiệu, “Tứ gia! Bên này, bên này!”
Thương Tứ xuống xe, tháo kính râm xuống nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Người đâu? Đều an trí xong?”
“Tiểu nhân làm việc, ngài cứ yên tâm.” Ngô Khương Khương lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thiên Phong. “Ta còn thuận tiện giúp ngươi dọn dẹp cả cái từ đường một lần. Thế nào, không tệ đi?”
“Cảm tạ.” Lâm Thiên Phong nói, đi trước dẫn đường.
Nơi lần này bọn họ muốn đến là từ đường Lâm gia, địa điểm có thể trở thành bảo địa Lâm gia tuyển chọn xây từ đường tổ tiên, hẳn có chỗ đặc thù. Lâm Thiên Phong muốn ở nơi này chấm dứt ân oán cùng chi thứ, coi như đặt dấu chấm hết tròn trĩnh cho sự kiện lần này.
Lâm gia ở trong thôn trước kia cũng coi là đại hộ, từ xa đã có thể thấy trạch viện được tường bao quanh. Chỉ là hậu nhân mỗi đời mỗi xuống dốc, trạch việc nguyên bản khí phái đã nhiều năm chưa được thu sửa, vữa trát tường bong từng mảng ra ngoài, mái ngói miếng còn miếng vỡ, ngay cả câu đối hai bên cửa lớn cũng đã phai hơn phân nửa, thoạt nhìn cực kỳ rách nát.
Lâm Thiên Phong nhìn thấy tình cảnh này, cho dù tuổi tác còn nhỏ cũng không khỏi sinh ra cảm thán bãi bể nương dâu. Lần trước cậu đến đây là lúc hộ tống tro cốt của ông nội về từ đường, sau đó cũng chưa từng tới nữa. Bất quá cậu vẫn nhớ lúc ông nội sinh tiền, mặc dù trong nhà cũng không khá giả để trang trí xa hoa, nhưng một tia phong phạm đại hộ vẫn còn giữ được.
Hằng năm ông nội sẽ đem mọi ngõ ngách đều quét tước một lần, sau đó còn thay mới câu đối và đèn lồng hai bên, tuy rằng trên người không phải đang mặc bộ quần áo quý giá chỉnh tề nhất, thế nhưng ông sẽ cầm điếu thuốc tốt nhất ra tựa cửa rít mấy hơi dài. Khi làn khói lượn lờ bay lên, Lâm Thiên Phong luôn cảm thấy ánh mắt của ông nội giống như đang xuyên qua lớp sương mờ mông lung đó nhìn một thứ gì.
Là vinh quang vãng tích? Hai còn là một thứ gì khác?
Nhưng hiện tại xem ra, nhiều năm như vậy Lâm Bình An cũng chưa từng trở về dọn dẹp lần nào.
Thương Tứ thật ra một chút cũng không để tâm sự rách nát của nơi này, chỉ bước thong thả vài bước nhìn ngó khắp nơi, Lục Tri Phi thấy trong mắt hắn toát ra một tia hồi ức liền hỏi: “Trước kia anh từng tới đây?”
Thương Tứ lắc đầu, “Đây mặc dù cũng là nhà cũ nhưng niên đại chưa lâu. Lúc ta giao hảo với Ấu Thư thì Lâm gia còn đang ở Lĩnh Nam.”
Ấu Thư? Lục Tri Phi nghe cái xưng hô có vẻ vô cùng thân thiết này, bứt một phiến lá khô trên cành quất trong sân xuống, nói: “Người bằng hữu Lâm Ấu Thư này, đối với anh hình như rất không tầm thường?”
Thương Tứ lại gần, chóp mũi đã qua mái tóc đen mềm mại của Lục Tri Phi, nghiêng đầu cười hỏi: “Ghen tị?”
“Đúng vậy.” Lục Tri Phi bình tĩnh lại trực tiếp, “Ai biết anh trước đây đã gặp được bao nhiêu người?”
Thương Tứ mỉm cười, từ phía sau vòng tay ôm lấy ái nhân, “Ta trước đây có đụng phải nhiều người hơn nữa, cũng không có ai là Lục Tri Phi cả.”
Lục Tri Phi bị chọc cho cười phì, lại lập tức trấn định chọt chọt tay đối phương, “Nói chính sự.”
“Chính sự là, Lâm Ấu Thư với ta mà nói quả thực không bình thường.” Thương Tứ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Lục Tri Phi, liền cố gắng vùi vào tìm một mảnh an bình trong tâm hồn, “Ta cũng từng cuồng ngạo không ai bì nổi, nghĩ trong thiên địa không có chuyện gì Thương Tứ ta không làm được, không có người Thương Tứ ta không bảo vệ chu toàn. Sở dĩ hành sự không cố kỵ, chỉ cầu tùy tâm. Sau lại ta đụng phải Lâm Ấu Thư, khi đó y chỉ mới mười mấy tuổi, cùng với Lâm Thiên Phong hiện giờ không sai biệt lắm.”
Thương Tứ còn nhớ rõ khi ấy, chiến loạn khiến nguyên khí nhân gian đại loạn. Khắp nơi chư hầu ủng binh các cứ, nhóm Đại yêu so với bây giờ thì càn rỡ hơn nhiều, thích xen lẫn vào trong làm mưa làm gió.
Năm ấy Thương Tứ tuổi trẻ khí thịnh, rất nhiều việc còn chưa nhìn thấu, hắn muốn nếm hết trăm nghìn kiểu vui tại nhân gian, qua hết đủ trò kích thích. Khi đó vừa vặn có một vị tướng quân chấp chưởng đại quyền kết duyên với Thương Tứ, đối phương cũng không biết thân phận thực sự của hắn, chỉ cảm thấy người này có thể đảm đương đại nhiệm liền mời Thương Tứ trở thành mưu sĩ bên cạnh mình.
Thương Tứ còn chưa từng làm qua mưu sĩ, cảm thấy rất mới lạ, liền nhận lời. Cứ sống phóng túng trong phủ cũng không có gì thú vị, vậy nên hắn tự thỉnh nhập ngũ, đi thể nghiệm một loại nhân sinh khác biệt.
Hắn đụng phải Lâm Ấu Thư ở chỗ tân binh báo danh, một hài tử con nhà đàng hoàng trắng trắng mềm mềm, niên kỷ bất quá mười bốn mười lăm, cùng với đám tòng quân do sinh hoạt bức bách quả thực quá khác biệt.
“Ta một đường nhìn y từ kẻ vô danh tiểu tốt biến thành đại tướng quân, y kỳ thực cũng không thích hợp đi theo binh nghiệp, quá mức thiện tâm, quá mức ôn hòa, ngay cả giết người cũng là nhắm mắt lại giết. Nếu không phải có Lâm Ấu Lễ kề bên một tấc không rời, ta rất khó tưởng tượng được y làm sao sống được giữa đám sài lang hổ báo.” Thương Tứ nhớ lại, quãng thời gian chiến loạn phong hỏa liên thành kia kỳ thực cũng không để lại bao nhiêu ấn tượng cho hắn, bởi vì hắn đã từng gặp qua không ít tràng cảnh tàn khốc hơn gấp nghìn lần.
Nhưng Lâm Ấu Thư là một người thú vị, Thương Tứ ở trong quân thường xuyên cùng y hạ cờ. Tuy đã qua nhiều năm, Lâm Ấu Thư vẫn cứ nom như một người đọc sách mềm mại sạch sẽ, không hề bị huyết tinh trên chiến trường ảnh hưởng.
“Y có lần đã đỡ giúp ta một mũi tên, tuy rằng mũi tên kia nguyên bản cũng không gây thương tổn được cho ta, thế nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu y một ân tình, vậy nên ta từng đồng ý với y, ngày sau sẽ trả y một mạng. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, nhân lực cũng có lúc tẫn. Tối hậu Lâm Ấu Thư đã quỳ trước mặt ta cầu xin, ta biết ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, thế nhưng cho dù là ta cũng không có biện pháp cứu sống một người đã chết đi từ ba mươi hai năm trước, đồng thời còn bị luyện thành Quỷ tướng.” Thương Tứ yếu ớt thở dài, tình cảnh lúc ấy, cho dù là hiện tại hồi thưởng lại hắn vẫn khó nén đau buồn.
“Đây không phải là lỗi của anh.” Lục Tri Phi nắm tay Thương Tứ..
“Quả thực không phải lỗi của ta.” Thương Tứ cười cười, “Không cần lo lắng, ta không có lâm vào chuyện cũ, bất quá tối hôm qua khi nhìn dáng dấp chưởng kính của Lâm Thiên Phong cũng có mấy phần phong thái của Lâm Ấu Thư năm đó.”
Lục Tri Phi thẳng tắp nhìn hắn, xác định đối phương thực sự không có cất giấu phiền muộn gì mới yên tâm.
“Đi thôi, đi từ đường xem.” Thương Tứ nắm tay Lục Tri Phi đi về phía từ đường, Lâm Thiên Phong, Tiểu Kiều và Ngô Khương Khương đã qua trước một bước. Lúc hai người đi vào đã thấy Lâm Thiên Phong vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Xảo và Lâm An Liêm đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, trên tay còn cầm một quyển sổ phong cách cổ xưa, ánh mắt cực kỳ lợi hại, “Các người nói, Lâm gia bên kia bờ biển là chi thứ của chúng ta, nhưng tôi đã tra hết tất cả gia phả cũng không thấy được một chi của các người được phân ra từ khi nào.”
Họp phụ huynh của nhân loại thực sự phi thường buồn chán, giáo viên đứng trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt, hết học sinh này đến học sinh khác. Những gia trưởng có mặt cũng không mấy người chăm chú lắng nghe, bọn họ đều là phần tử ủng hộ trung thực của nhà trường, bình thường đã lén thỏa thuận không ít việc.
Mà giữa hoàn cảnh nhàm chán này, tổ hợp của Thương Tứ, Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong lại càng thêm bắt mắt.
Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong cũng không tính quá cao, cả hai ở trong lớp ngồi bàn thứ ba, vị trí đều là sát vách. Tại trường trung học này không có khái niệm ngồi cùng bàn, mỗi người đều có một cái bàn nhỏ riêng xếp cách nhau một khoảng, vì vậy Thương Tứ liền tìm một cái ghế ngồi vị trí chính giữa hai người.
Chiều cao nổi bật khiến hắn giống như một ngọn núi sừng sững giữa lớp, những người xung quanh đều không khỏi liếc trộm vài lần.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người đi qua, các học sinh lớp bên cạnh đối với việc người cha xã hội đen trong tin đồn của giáo thảo trông như thế nào phi thường hiếu kỳ, vì vậy số học sinh muốn đi WC đặc biệt tăng mạnh.
Sau khi nhìn trộm xong, bọn họ đều biểu thị muốn cúi đầu trước thế lực hắc ám, trong lòng còn không khỏi nghi hoặc, đầu năm nay muốn lăn lộn hắc đạo có phải đều có tiêu chuẩn nhập môn không, mặt mày xấu xí trực tiếp pass. Còn có một bộ phận người lúc đầu cũng không quá thích tân giáo thảo, về sau đều lại thích cha của giáo thảo rồi.
Bài diễn thuyết dài dòng rốt cục cũng kết thúc, chủ nhiệm hắng giọng một cái mời các vị phụ huynh tiến lên bắt đầu tiến thêm một bước giao lưu. Mọi người đều túm tụm lại thảo luận xem nên cử cha mẹ của ai lên phát biểu, cha mẹ của người nào nói chuyện hữu lý, mỗi người giống như đối với việc đọc môi tự động thông suốt, giáo viên và những phụ huynh khác nói gì đều biết rõ.
Thương Tứ không biết đã bao nhiêu lần cự tuyệt ánh mắt mời mọc của chủ nhiệm lớp, cầm trong tay phiếu điểm của Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong tiến hành so sánh. Thành tích của lớp phó học tập tự nhiên là phi thường tốt, đứng đầu cả lớp, học bá danh xứng với thật.
Bất quá, cho dù Thương Tứ không đi tìm chủ nhiệm, chủ nhiệm cũng tự động tìm tới. Người học sinh Tiểu Kiều này ông đã chú ý khá lâu, lòng dạ rất cao, phỏng chừng bối cảnh gia đình cũng lớn, bộ dạng đẹp thành tích tệ, khó quản lý. Nếu như ông có thể câu thông được với phụ huynh, như vậy hiển nhiên là tốt nhất.
Chỉ là ông hoàn toàn không biết, so với Tiểu Kiều, Thương Tứ càng khó quản giáo.
Phiếu điểm nhẹ nhàng đặt trên bàn, Thương Tứ đứng dậy, lễ phép lịch sự, nhưng chiều cao 1m95 kia vẫn khiến mọi người xung quanh gặp áp lực vô hạn, “Thưa thầy, tôi cho rằng thành tích có tốt hay không cũng không phải quá quan trọng. Nếu chúng ta luôn nói không thể dùng tiền bạc đi so sánh giá trị của con người, vậy thì thành tích cũng đồng dạng như thế. Không biết tôi nói có đúng không?”
Chủ nhiệm lớp ngẩn người, lập tức gật đầu. Thương Tứ nói rất có đạo lý, trường học mặc dù đặt nặng thành tích, thế nhưng trên bề nổi cũng không tiện biểu hiện quá rõ ràng.
“Vậy nên, tôi cho rằng, trước khi nghĩ đến việc nâng cao thành tích của học sinh, trường học nên tìm cách cung cấp một hoàn cảnh học tập tốt đẹp cho bọn nhỏ.” Thương Tứ nói.
“Anh Thương cảm thấy nhà trường có chỗ nào làm chưa tốt sao?” Chủ nhiệm lớp hỏi.
Thương Tứ mỉm cười, chỉ chỉ Lâm Thiên Phong, lại nhìn Tiểu Kiều một chút, nói: “Thầy xem hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh tôi, một bị đồn đã trộm hai đứa em song sinh của chú đi bán cho bọn buôn người, một bị nói có bối cảnh xã hội đen. Tôi không biết trường học có muốn quản việc này hay không, nhưng nếu tôi đã ở đây thì không thể để mặc.”
Chủ nhiệm lớp khẽ rùng mình, hai lời đồn này ông cũng biết, thế nhưng mấy chuyện lời đồn vốn khó khống chế, ai biết được là do kẻ nào truyền ra, cho dù biết là ai lan truyền lại phải quản như thế nào?
Thương Tứ thấy chủ nhiệm lộ vẻ khó xử cũng không ép buộc đối phương phải lập tức tỏ thái độ, nói: “Tôi biết chuyện này thầy cũng không có biện pháp, thầy có thể chuyển cáo cho tổ trưởng hoặc là hiệu trưởng, nếu như trường học ngay cả chuyện này cũng bỏ mặc, như vậy còn có thể dạy học sinh cái gì, lại dạy ra những loại người nào?”
“Oa nga......” Bàn bên cạnh là một nam sinh béo múp, đối với tuyên ngôn của Thương Tứ tỏ vẻ rất sùng bái, cậu không khỏi oán niệm nhìn mẹ mình thần sắc u sầu đang kéo kéo vạt áo chủ nhiệm, trong lòng vô cùng uất nghẹn. Chủ nhiệm rất thích gọi điện cho phụ huynh, mẹ của cậu vừa thấy điện thoại của chủ nhiện liền cho rằng cậu nhất định đã làm sai gì đó ở trường, dù sao đi nữa, giáo viên đều là đúng nhất. Lần nào cũng là như vậy, còn để người ta sống hay không?
Nam sinh béo nhìn về phía giáo thảo và lớp phó học tập vẻ mặt bình tĩnh, lòng càng thêm nghẹn.
“Được, tôi sẽ báo lại.” Chủ nhiệm nhìn ra Thương Tứ không phải đang nói đùa, chuyện này sợ rằng sẽ không thể bỏ qua như vậy.
Thương Tứ cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu gọi Tiểu Kiều và Lâm Thiên Phong chuẩn bị trở về, cuối cùng còn dặn dò một câu, “Chủ nhiệm, sau này nếu Lâm Thiên Phong có chuyện gì thầy có thể trực tiếp gọi cho tôi. Chú của thằng bé sợ rằng sẽ không tiện nhận điện thoại của thầy nữa.”
“Có ý gì?” Chủ nhiệm ngẩn người hỏi lại, nhưng Thương Tứ đã phất phất tay đi xa.
Việc chủ nhiệm lớp đi tìm hiểu tin tức tạm thời không nhắc tới. Ba người Thương Tứ sau khi rời khỏi trường học cũng không lập tức về thư trai mà là đến cửa hàng tiện lợi đón Lục Tri Phi, cùng ra khỏi thành.
Hôm nay Thương Tứ lái một chiến xe mới, SUV màu đen, tuy rằng so ra không ngầu bằng Harley nhưng không gian đủ lớn. Hết cách rồi, thư trai hiện tại người nhiều yêu quái đông, Thương Tứ cũng chỉ có thể thiệt thòi một chút, hy sinh cái tôi vì cái ta.
Mấy chốt là, nếu như hắn dám mua cho mỗi người một chiếc Harley, ngầu thì đủ ngầu, Lục Tri Phi cũng sẽ không làm thịt hắn, nhưng nhìn thấy một dàn xe đậu bên ngoài như vậy, hắn sẽ có cảm giác mình đang làm buôn bán xe moto.
“Tứ gia gia, xe thật lớn nha!” Hoa Mộc Thiếp chỉ đơn thuần cảm thấy xe càng lớn càng tốt, sờ chỗ này rồi sờ chỗ nọ, khiến trên thân xe khắp nơi đều là dấu tay của mình.
Thương Tứ bất đắc dĩ, đang định kéo tiểu hồ ly rời đi, chợt ánh mắt của Lâm Thiên Phong hơi cắt qua một phía, nhíu mày, “Chỗ kia vừa rồi hình như có một quỷ ảnh.”
Quỷ ảnh? Tiểu Kiều nhìn sang, đã thấy bên đó rỗng tuếch không có gì cả.
Thương Tứ quay đầu hỏi Lục Tri Phi: “Vừa rồi mọi người ở đây, có cảm giác được cái gì dị thường sao?”
Lục Tri Phi lắc đầu, “Không có, tất cả đều bình thường.”
“Có lẽ là quỷ quái vốn lang thang ở nơi này, là tôi quá nhạy cảm.” Lâm Thiên Phong nói.
Thương Tứ nhún nhún vai, cũng không quá mức lưu ý. Trong thành có đại trận, cả nhóm bọn họ ngoại trừ Lục Tri Phi thì đều có năng lực tự vệ, “Đi thôi, trước hết giải quyết cho xong việc đã.”
Đoàn người lái xe ra khỏi thành, hai giờ sau bọn họ đã đến một thôn trấn ở vùng ngoại ô. Ngô Khương Khương đã đến từ trước đứng trên một khoảnh đất trống tráng xi măng phất tay ra hiệu, “Tứ gia! Bên này, bên này!”
Thương Tứ xuống xe, tháo kính râm xuống nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Người đâu? Đều an trí xong?”
“Tiểu nhân làm việc, ngài cứ yên tâm.” Ngô Khương Khương lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thiên Phong. “Ta còn thuận tiện giúp ngươi dọn dẹp cả cái từ đường một lần. Thế nào, không tệ đi?”
“Cảm tạ.” Lâm Thiên Phong nói, đi trước dẫn đường.
Nơi lần này bọn họ muốn đến là từ đường Lâm gia, địa điểm có thể trở thành bảo địa Lâm gia tuyển chọn xây từ đường tổ tiên, hẳn có chỗ đặc thù. Lâm Thiên Phong muốn ở nơi này chấm dứt ân oán cùng chi thứ, coi như đặt dấu chấm hết tròn trĩnh cho sự kiện lần này.
Lâm gia ở trong thôn trước kia cũng coi là đại hộ, từ xa đã có thể thấy trạch viện được tường bao quanh. Chỉ là hậu nhân mỗi đời mỗi xuống dốc, trạch việc nguyên bản khí phái đã nhiều năm chưa được thu sửa, vữa trát tường bong từng mảng ra ngoài, mái ngói miếng còn miếng vỡ, ngay cả câu đối hai bên cửa lớn cũng đã phai hơn phân nửa, thoạt nhìn cực kỳ rách nát.
Lâm Thiên Phong nhìn thấy tình cảnh này, cho dù tuổi tác còn nhỏ cũng không khỏi sinh ra cảm thán bãi bể nương dâu. Lần trước cậu đến đây là lúc hộ tống tro cốt của ông nội về từ đường, sau đó cũng chưa từng tới nữa. Bất quá cậu vẫn nhớ lúc ông nội sinh tiền, mặc dù trong nhà cũng không khá giả để trang trí xa hoa, nhưng một tia phong phạm đại hộ vẫn còn giữ được.
Hằng năm ông nội sẽ đem mọi ngõ ngách đều quét tước một lần, sau đó còn thay mới câu đối và đèn lồng hai bên, tuy rằng trên người không phải đang mặc bộ quần áo quý giá chỉnh tề nhất, thế nhưng ông sẽ cầm điếu thuốc tốt nhất ra tựa cửa rít mấy hơi dài. Khi làn khói lượn lờ bay lên, Lâm Thiên Phong luôn cảm thấy ánh mắt của ông nội giống như đang xuyên qua lớp sương mờ mông lung đó nhìn một thứ gì.
Là vinh quang vãng tích? Hai còn là một thứ gì khác?
Nhưng hiện tại xem ra, nhiều năm như vậy Lâm Bình An cũng chưa từng trở về dọn dẹp lần nào.
Thương Tứ thật ra một chút cũng không để tâm sự rách nát của nơi này, chỉ bước thong thả vài bước nhìn ngó khắp nơi, Lục Tri Phi thấy trong mắt hắn toát ra một tia hồi ức liền hỏi: “Trước kia anh từng tới đây?”
Thương Tứ lắc đầu, “Đây mặc dù cũng là nhà cũ nhưng niên đại chưa lâu. Lúc ta giao hảo với Ấu Thư thì Lâm gia còn đang ở Lĩnh Nam.”
Ấu Thư? Lục Tri Phi nghe cái xưng hô có vẻ vô cùng thân thiết này, bứt một phiến lá khô trên cành quất trong sân xuống, nói: “Người bằng hữu Lâm Ấu Thư này, đối với anh hình như rất không tầm thường?”
Thương Tứ lại gần, chóp mũi đã qua mái tóc đen mềm mại của Lục Tri Phi, nghiêng đầu cười hỏi: “Ghen tị?”
“Đúng vậy.” Lục Tri Phi bình tĩnh lại trực tiếp, “Ai biết anh trước đây đã gặp được bao nhiêu người?”
Thương Tứ mỉm cười, từ phía sau vòng tay ôm lấy ái nhân, “Ta trước đây có đụng phải nhiều người hơn nữa, cũng không có ai là Lục Tri Phi cả.”
Lục Tri Phi bị chọc cho cười phì, lại lập tức trấn định chọt chọt tay đối phương, “Nói chính sự.”
“Chính sự là, Lâm Ấu Thư với ta mà nói quả thực không bình thường.” Thương Tứ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Lục Tri Phi, liền cố gắng vùi vào tìm một mảnh an bình trong tâm hồn, “Ta cũng từng cuồng ngạo không ai bì nổi, nghĩ trong thiên địa không có chuyện gì Thương Tứ ta không làm được, không có người Thương Tứ ta không bảo vệ chu toàn. Sở dĩ hành sự không cố kỵ, chỉ cầu tùy tâm. Sau lại ta đụng phải Lâm Ấu Thư, khi đó y chỉ mới mười mấy tuổi, cùng với Lâm Thiên Phong hiện giờ không sai biệt lắm.”
Thương Tứ còn nhớ rõ khi ấy, chiến loạn khiến nguyên khí nhân gian đại loạn. Khắp nơi chư hầu ủng binh các cứ, nhóm Đại yêu so với bây giờ thì càn rỡ hơn nhiều, thích xen lẫn vào trong làm mưa làm gió.
Năm ấy Thương Tứ tuổi trẻ khí thịnh, rất nhiều việc còn chưa nhìn thấu, hắn muốn nếm hết trăm nghìn kiểu vui tại nhân gian, qua hết đủ trò kích thích. Khi đó vừa vặn có một vị tướng quân chấp chưởng đại quyền kết duyên với Thương Tứ, đối phương cũng không biết thân phận thực sự của hắn, chỉ cảm thấy người này có thể đảm đương đại nhiệm liền mời Thương Tứ trở thành mưu sĩ bên cạnh mình.
Thương Tứ còn chưa từng làm qua mưu sĩ, cảm thấy rất mới lạ, liền nhận lời. Cứ sống phóng túng trong phủ cũng không có gì thú vị, vậy nên hắn tự thỉnh nhập ngũ, đi thể nghiệm một loại nhân sinh khác biệt.
Hắn đụng phải Lâm Ấu Thư ở chỗ tân binh báo danh, một hài tử con nhà đàng hoàng trắng trắng mềm mềm, niên kỷ bất quá mười bốn mười lăm, cùng với đám tòng quân do sinh hoạt bức bách quả thực quá khác biệt.
“Ta một đường nhìn y từ kẻ vô danh tiểu tốt biến thành đại tướng quân, y kỳ thực cũng không thích hợp đi theo binh nghiệp, quá mức thiện tâm, quá mức ôn hòa, ngay cả giết người cũng là nhắm mắt lại giết. Nếu không phải có Lâm Ấu Lễ kề bên một tấc không rời, ta rất khó tưởng tượng được y làm sao sống được giữa đám sài lang hổ báo.” Thương Tứ nhớ lại, quãng thời gian chiến loạn phong hỏa liên thành kia kỳ thực cũng không để lại bao nhiêu ấn tượng cho hắn, bởi vì hắn đã từng gặp qua không ít tràng cảnh tàn khốc hơn gấp nghìn lần.
Nhưng Lâm Ấu Thư là một người thú vị, Thương Tứ ở trong quân thường xuyên cùng y hạ cờ. Tuy đã qua nhiều năm, Lâm Ấu Thư vẫn cứ nom như một người đọc sách mềm mại sạch sẽ, không hề bị huyết tinh trên chiến trường ảnh hưởng.
“Y có lần đã đỡ giúp ta một mũi tên, tuy rằng mũi tên kia nguyên bản cũng không gây thương tổn được cho ta, thế nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu y một ân tình, vậy nên ta từng đồng ý với y, ngày sau sẽ trả y một mạng. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, nhân lực cũng có lúc tẫn. Tối hậu Lâm Ấu Thư đã quỳ trước mặt ta cầu xin, ta biết ta là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, thế nhưng cho dù là ta cũng không có biện pháp cứu sống một người đã chết đi từ ba mươi hai năm trước, đồng thời còn bị luyện thành Quỷ tướng.” Thương Tứ yếu ớt thở dài, tình cảnh lúc ấy, cho dù là hiện tại hồi thưởng lại hắn vẫn khó nén đau buồn.
“Đây không phải là lỗi của anh.” Lục Tri Phi nắm tay Thương Tứ..
“Quả thực không phải lỗi của ta.” Thương Tứ cười cười, “Không cần lo lắng, ta không có lâm vào chuyện cũ, bất quá tối hôm qua khi nhìn dáng dấp chưởng kính của Lâm Thiên Phong cũng có mấy phần phong thái của Lâm Ấu Thư năm đó.”
Lục Tri Phi thẳng tắp nhìn hắn, xác định đối phương thực sự không có cất giấu phiền muộn gì mới yên tâm.
“Đi thôi, đi từ đường xem.” Thương Tứ nắm tay Lục Tri Phi đi về phía từ đường, Lâm Thiên Phong, Tiểu Kiều và Ngô Khương Khương đã qua trước một bước. Lúc hai người đi vào đã thấy Lâm Thiên Phong vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Xảo và Lâm An Liêm đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, trên tay còn cầm một quyển sổ phong cách cổ xưa, ánh mắt cực kỳ lợi hại, “Các người nói, Lâm gia bên kia bờ biển là chi thứ của chúng ta, nhưng tôi đã tra hết tất cả gia phả cũng không thấy được một chi của các người được phân ra từ khi nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất