Yêu Thầm Anh Đã Lâu

Chương 25

Trước Sau
Cơ bụng săn chắc chạm được cả các rãnh chia múi. Như bừng tỉnh tôi rụt vội tay lại.

Hắn cười đắc ý.

Uống hết ly cocktail Rio tôi mới cảm thấy như là hôm nay tôi uống được ly cocktail ngon nhất từ trước tới giờ mình từng uống.

Ngồi nói chuyện cười đùa thêm một lúc thì chúng tôi đi về.

- “ Đứng đây, anh đi lấy xe. “ _ Tống Nhiên đặt tay lên vai tôi.

Lúc này hắn mới nhìn một lượt từ trên xuống dưới tôi. Hắn cởi chiếc áo đang mặc trên người xuống để khoác lên cho tôi.

- “ Sau này ăn mặc kín đáo chút cho anh. Còn mặc như vầy ra đường nữa là không xong với anh đâu “ _ Hắn như đang ra lệnh cho tôi vậy

Tôi cười cười rồi gật đầu nhìn hắn ( trời ơi gì mà tính chiếm hữu cao vậy)

Đợi một lúc.reng ~ reng ~ reng ~

Điện thoại tôi đổ chuông, là Dao Dao.

Chắc lại muốn nghe ngóng tình hình chứ gì.

- “ Alo. Tao nghe đây “

- “ Sao rồi nó lé mắt ra chưa? Nói chuyện xong chưa? Nếu nó không thích mày thì về đây tao giới thiệu thằng em tao cho mày. Sao mày không nói gì đi? “ _ Dao Dao nói một tràng như súng liên thanh.

- “ Con lậy bà, bà có để cho con nói không? “ _ tôi hét lên qua loa điện thoại

- “ Hề …Hề … Mày nói đi “ _ Dao Dao cười cười

- “ Trân trọng giới thiệu là bạn của chúng mày đã thoát kiếp FA …ha…ha…” _ tôi nhịn nãy giờ chỉ đợi Tống Nhiên đi để xả cái niềm vui kìm nén nãy giờ.

- “ Ủa là sao … Chúng mày thành đôi á hả? “ _ Dao Dao ngờ vực mà hỏi lại

- “ Ừ …ừ … đều là hiểu lầm cả giải thích xong cả rồi “ _ tôi vừa gật đầu vừa nói.



Đang cười nói ngước lên nhìn thấy con xe ô tô đậu ngay trước mặt mà ngơ.

- “ Thôi nhé có gì về rồi nói sau “ _ tôi tắt máy

Tôi nheo mắt nhìn xem ai ngồi trong xe.

Tống Nhiên hắn mở cửa ra chạy ra để mở của cạnh ghế lái cho tôi.

Tôi biết nhà hắn giàu nhưng không biết là nhà hắn giàu mức nào. Ôi trời ơi con xe Maserati to phạc đang đậu ngay trước mặt, tôi ngơ như con bé dưới quê vừa lên phố.

Hắn vẫy tay trước mắt tôi rồi nói

- “ Em làm cái gì mà đứng ngẩn người ra vậy. Anh gọi em nãy giờ “ _ Hắn chạm vào vai tôi.

- “ Xe anh đây á hả? “ _ tôi ngước mắt lên nhìn hắn mà hỏi

- “ Không có xe anh đi mượn … Hì… Hì …” _ Hắn nhìn tôi gãi đầu mà cười

- “ Vậy hả. Làm em hú hồn “ _ tôi thở phào một hơi.

- “ May mà không phải “ _ tôi thì thầm trong miệng

Tôi cũng chỉ nghe nói nhà Tống Nhiên cũng khá giả thôi còn ra sao thì không biết.

- “ Em vừa nói chuyện với ai mà cười nói vui vẻ vậy? “ _ Hắn vừa khởi động xe vừa liếc nhìn tôi mà hỏi.

- “ Người tình bé nhỏ “ _ Tôi thuận miệng mà trêu hắn

- “ Hả … Cái gù bé nhỏ? “ _ hắn vờ hỏi tôi đầy ẩn ý

Trong xe nhua toả ra khí lạnh mặt hắn tối lại mà quay qua nhìn về phía tôi.

Tôi không biết nên trốn vào đâu đành nở nụ cười miễn cưỡng thành thật mà trả lời hắn

- “ Dao Dao “



Hắn quay lại vươn người về phái tôi hai mắt chạm nhau tim tôi đập liên hồi. Trong lòng đang thầm nghĩ có phải hắn sắp hôn mình không, nghĩ vậy thuận tiện nhắm mắt lại.

Ấy vậy mà đời không như là mơ. Có lẽ nãy giờ tôi trêu đùa hắn quá trớn nên giờ hắn đang trả đũa tôi.

- “ Tưởng anh hôn em hả? “ _ Hắn mỉm cười dương caid vẻ mặt tự đắc như đang châm chọc ấy về phía tôi.

Tôi đen mặt lại giờ mới nhận ra hắn chỉ giúp tôi thắt dây an toàn.

- “ Không có “ _ tôi trả lời hắn bằng giọng điệu giận dỗi.chụt ~

Hắn hôn rồi quay ra cười.

- “ Muốn thì cứ nói đi anh chiều em mà “

Hắn lại trêu chọc tôi. Đúng là lưu manh.

Hắn lại đưa người về phía trước môi hắn chạm vào môi tôi lần này hắn không nhẹ nhàng nữa có chút mạng bạo. Cứ như vậy hắn như đang ăn quả dâu tây chín mọng nước gặm rồi cắn lấy không buông tha. Tôi như muốn ngạt thở bởi nụ hôn của hắn.

- “ Vẫn chưa biết cách hôn sao “ _ Hắn nhìn tôi thở hổn hển mà đắc ý.

- “ Hừm … Ai có người yêu bao giờ đâu mà biết. “ _ Nói xong tôi giận dỗi quay qua bên phía cửa sổ.

- “ Giận rồi hả? “ _ hắn lay tay tôi mà hỏi.

- “ Ai dám giận anh … Xí “ _ tôi thu tay lại không để hắn chạm.

- “ Chin nhỗi mà. Anh không thế nữa. “ _ hắn thấy vậy bèn xuống nước mà dùng giọng ngọng ngọng để dỗ tôi.

Nghe hắn xin lỗi mà tôi không nhịn được cười.

- “ Giờ chúng ta đi đâu vậy? “ _ Tôi quay qua nhìn hắn mà hỏi.

- “ Đưa em đi ăn tối “ _ hắn nhìn tôi mà cười ngốc

Hắn vẫn vậy vẫn luôn quan tâm tới những điều nhỏ nhất xung quanh tôi. Người như vậy bảo sao tôi có thể không xiêu lòng mà chung tình với hắn mấy năm trời mà bây giờ mới được như ý nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau