Chương 1
Hôm nay là ngày đặc biệt ở thành phố H, cậu hai của nhà họ Chí giành được huy chương *** môn toán. Vì lẽ đó mà khắp nơi gần khu biệt thự đều treo băng chúc mừng, ngay cả ông thị trưởng cũng gửi lời khen đến cậu. Giữa một bữa tiệc lớn và đông đúc, cậu chàng với mái tóc lởm chởm xoăn không theo quy tắc lại chui ra từ bụi cỏ:
- Đâu rồi nhỉ?
Diệp Lê cầm chiếc máy ảnh xịn sò mà mình phải cố gắng nài nỉ bố mới mua được, đi tìm mục tiêu khai trương cho những bức ảnh đầu tiên của mình. Lúc này:
- Cậu làm gì thế?
Diệp Lê bị tiếng gọi bất ngờ mà giật cả mình, cậu ngước lên nhìn người kia mà cười một cách khó khăn:
- Không có gì, chỉ là tôi muốn đi dạo.
Người kia vẻ mặt không tin được, khinh bỉ:
- Đi dạo? Dưới bụi cây?
Diệp Lê đã quen với giọng điệu này rồi, nên chỉ cười haha rồi đứng lên phủi bụi đất trên người:
- Sao cậu lại ở đây? Cậu không đi chào mọi người sao?
Chí Minh tỏ vẻ lười nhác cùng chán ghét ra mặt:
- Chỉ là một tấm huy chương, phiền phức. Còn cậu, đừng có đi lung tung rồi làm phiền tôi. Đến bao giờ mới thôi những trò ngu ngốc như này.
Diệp Lê bị mắng cũng không giận, tay vân vê ống kính:
- Mẹ tôi dặn cậu đi tìm nữa sao? Tôi chỉ muốn thử chiếc máy ảnh mới này.
Chí Minh nhìn qua cái camera kia, sơ qua cũng biết là loại cao cấp:
- Cậu mau tới nhanh đi, tôi chán phải đi cùng tìm cậu lắm rồi.
Diệp Lê gật đầu đi theo Chí Minh, hai người đi lặng lẽ, không ai bắt chuyện câu nào. Bữa tiệc khá là sôi nổi, Diệp Lê lúc này cũng thấy mẹ Diệp đang vui vẻ với mẹ của Chí Minh, cậu cùng Chí Minh đi qua chào hỏi:
- Chào dì Diệp, mẹ con dẫn Diệp Lê tới rồi.
Mẹ Chí mỉm cười, còn mẹ Lê thì:
- Cảm ơn con, Chí Minh. Lúc nào cũng phải nhờ con trông chừng Diệp Lê thế này bác ngại quá. Con nữa, Lê! Sao không thể giống Chí Minh một chút để mẹ yên tâm cơ chứ?
Mẹ Chí an ủi bạn mình:
- Thôi nào, dù gì hai đứa nó cũng là bạn từ bé, quan tâm tí có sao.
Mẹ Diệp thở dài:
- Cậu xem đi, rõ ràng là như nhau nhưng con cậu lại xuất sắc như thế, còn Lê nhà tớ ngày hôm qua sống chết bằng được vòi vĩnh bố nó mua cho cái máy ảnh. Xem có đáng lo không.
Mặc kệ mẹ mình càm ràm, Diệp Lê chào hỏi hai người xong thì muốn nhanh chóng chuồn đi. Chí Minh đang bắt chuyện với hai bà mẹ thì phát hiện, nhanh chóng cản:
- Muốn rời đi? Lúc tôi sắp phát biểu?
Diệp Lê nhẹ nhàng nói:
- Tôi không giống cậu, ai cũng có thể nói chuyện được. Với lại cậu có chắc là muốn tôi ở lại chúc mừng cậu không?
Chí Minh nghe Diệp Lê bắt bẻ mà sững sờ giây lát, lúc sau thích ứng kịp thì lại trở về điệu bộ chán ghét:
- Cậu có thể đi, nhưng trước hết nên nói với mẹ cậu đã.
Diệp Lê gật đầu, sau khi bị nhằn một trận mới được tha cho. Ra khỏi cửa, Diệp Lê thở phào một hơi lầm bầm:
- Vẫn không chụp được.
Quay mặt một chút thì Diệp Lê bắt gặp Diệu Lê, một cậu chàng có khung người nhỏ nhắn và cùng tên với cậu:
- Diệp Lê cậu tới đây sao?
- Không, tôi về.
Diệu Lê hơi bất ngờ, sau đó lại nở một nụ cười hiền lành:
- Vậy sao, Chí Minh sẽ buồn đó. Mình mới mua một món quà chúc mừng cậu ấy, không biết Chí Minh có thích không?
Thích không? Chắc chắn sẽ thích, nói rõ ràng hơn là rất thích nữa kìa. Không có thứ gì liên quan đến Diệu Lê mà Chí Minh không thích cả, chỉ có Diệp Lê là không thôi:
- Là cậu tặng thì cậu ta sẽ thích thôi.
- Thật không? Mình tin Diệp Lê, mình vào trước đây. Đi cẩn thận nhé!
- Ừm, vui vẻ.
Tạm biệt xong, Diệp Lê lại đi lang thang, khắp phố H này chưa nơi nào mà cậu không đi cả. Ngay cả ngõ nhỏ, hẻm lạ cậu cũng khám phá qua. Nhìn chiếc máy ảnh, Diệp Lê cuối cùng cũng quyết định điểm đến của mình. Băng qua đường lớn, cua vài hẻm và tới nơi, một võ đường cũ nát theo nghĩa đen:
- Cháu tới rồi đây!!!
Bên trong lúc này vang một tiếng nhẹ:
- Suỵt, Châu Châu mới ngủ.
Hạ An cởi giày ra rồi xếp trên kệ:
- Em ấy ngủ rồi ạ? Chán thế.
Lão Lý bước ra, trái với thân hình to lớn của mình, bước chân của Lão rất nhỏ nhẹ:
- Con bé uống sữa no xong là lăn ra ngủ, may mà A Dịu không phá nó.
Diệp Lê thở dài tiếc nuối:
- Tiếc quá đi mất, cháu đinh nhờ Châu Châu và A Dịu là những người mở màn máy ảnh này của cháu.
Lão Lý nhìn chiếc máy:
- Đổi cái khác nữa rồi à? Chiếc trước còn mới mà?
- Thầy không hiểu, chiếc này có chế độ quay chống rung và bắt ảnh rất chuyên nghiệp.
- Mặc kệ, sẵn tiện tới đây có muốn luyện một trận không?
Diệp Lê từ chối:
- Không phải Châu Châu mới ngủ sao, cháu không muốn nghe con bé khóc đâu. Cháu đi tìm A Dịu đây.
Lão Lý cũng không ép, chỉ chỉ ra mảnh vườn:
- Nó nằm phơi nắng ở ngoài đấy, ra tìm đi.
Diệp Lê nhanh chóng chạy ra, mảnh vườn nhỏ nhưng đầy ấm áp sắc vàng và hoa, nơi lý tưởng cho ngoại cảnh bức ảnh. Tuyệt!
- Đâu rồi nhỉ?
Diệp Lê cầm chiếc máy ảnh xịn sò mà mình phải cố gắng nài nỉ bố mới mua được, đi tìm mục tiêu khai trương cho những bức ảnh đầu tiên của mình. Lúc này:
- Cậu làm gì thế?
Diệp Lê bị tiếng gọi bất ngờ mà giật cả mình, cậu ngước lên nhìn người kia mà cười một cách khó khăn:
- Không có gì, chỉ là tôi muốn đi dạo.
Người kia vẻ mặt không tin được, khinh bỉ:
- Đi dạo? Dưới bụi cây?
Diệp Lê đã quen với giọng điệu này rồi, nên chỉ cười haha rồi đứng lên phủi bụi đất trên người:
- Sao cậu lại ở đây? Cậu không đi chào mọi người sao?
Chí Minh tỏ vẻ lười nhác cùng chán ghét ra mặt:
- Chỉ là một tấm huy chương, phiền phức. Còn cậu, đừng có đi lung tung rồi làm phiền tôi. Đến bao giờ mới thôi những trò ngu ngốc như này.
Diệp Lê bị mắng cũng không giận, tay vân vê ống kính:
- Mẹ tôi dặn cậu đi tìm nữa sao? Tôi chỉ muốn thử chiếc máy ảnh mới này.
Chí Minh nhìn qua cái camera kia, sơ qua cũng biết là loại cao cấp:
- Cậu mau tới nhanh đi, tôi chán phải đi cùng tìm cậu lắm rồi.
Diệp Lê gật đầu đi theo Chí Minh, hai người đi lặng lẽ, không ai bắt chuyện câu nào. Bữa tiệc khá là sôi nổi, Diệp Lê lúc này cũng thấy mẹ Diệp đang vui vẻ với mẹ của Chí Minh, cậu cùng Chí Minh đi qua chào hỏi:
- Chào dì Diệp, mẹ con dẫn Diệp Lê tới rồi.
Mẹ Chí mỉm cười, còn mẹ Lê thì:
- Cảm ơn con, Chí Minh. Lúc nào cũng phải nhờ con trông chừng Diệp Lê thế này bác ngại quá. Con nữa, Lê! Sao không thể giống Chí Minh một chút để mẹ yên tâm cơ chứ?
Mẹ Chí an ủi bạn mình:
- Thôi nào, dù gì hai đứa nó cũng là bạn từ bé, quan tâm tí có sao.
Mẹ Diệp thở dài:
- Cậu xem đi, rõ ràng là như nhau nhưng con cậu lại xuất sắc như thế, còn Lê nhà tớ ngày hôm qua sống chết bằng được vòi vĩnh bố nó mua cho cái máy ảnh. Xem có đáng lo không.
Mặc kệ mẹ mình càm ràm, Diệp Lê chào hỏi hai người xong thì muốn nhanh chóng chuồn đi. Chí Minh đang bắt chuyện với hai bà mẹ thì phát hiện, nhanh chóng cản:
- Muốn rời đi? Lúc tôi sắp phát biểu?
Diệp Lê nhẹ nhàng nói:
- Tôi không giống cậu, ai cũng có thể nói chuyện được. Với lại cậu có chắc là muốn tôi ở lại chúc mừng cậu không?
Chí Minh nghe Diệp Lê bắt bẻ mà sững sờ giây lát, lúc sau thích ứng kịp thì lại trở về điệu bộ chán ghét:
- Cậu có thể đi, nhưng trước hết nên nói với mẹ cậu đã.
Diệp Lê gật đầu, sau khi bị nhằn một trận mới được tha cho. Ra khỏi cửa, Diệp Lê thở phào một hơi lầm bầm:
- Vẫn không chụp được.
Quay mặt một chút thì Diệp Lê bắt gặp Diệu Lê, một cậu chàng có khung người nhỏ nhắn và cùng tên với cậu:
- Diệp Lê cậu tới đây sao?
- Không, tôi về.
Diệu Lê hơi bất ngờ, sau đó lại nở một nụ cười hiền lành:
- Vậy sao, Chí Minh sẽ buồn đó. Mình mới mua một món quà chúc mừng cậu ấy, không biết Chí Minh có thích không?
Thích không? Chắc chắn sẽ thích, nói rõ ràng hơn là rất thích nữa kìa. Không có thứ gì liên quan đến Diệu Lê mà Chí Minh không thích cả, chỉ có Diệp Lê là không thôi:
- Là cậu tặng thì cậu ta sẽ thích thôi.
- Thật không? Mình tin Diệp Lê, mình vào trước đây. Đi cẩn thận nhé!
- Ừm, vui vẻ.
Tạm biệt xong, Diệp Lê lại đi lang thang, khắp phố H này chưa nơi nào mà cậu không đi cả. Ngay cả ngõ nhỏ, hẻm lạ cậu cũng khám phá qua. Nhìn chiếc máy ảnh, Diệp Lê cuối cùng cũng quyết định điểm đến của mình. Băng qua đường lớn, cua vài hẻm và tới nơi, một võ đường cũ nát theo nghĩa đen:
- Cháu tới rồi đây!!!
Bên trong lúc này vang một tiếng nhẹ:
- Suỵt, Châu Châu mới ngủ.
Hạ An cởi giày ra rồi xếp trên kệ:
- Em ấy ngủ rồi ạ? Chán thế.
Lão Lý bước ra, trái với thân hình to lớn của mình, bước chân của Lão rất nhỏ nhẹ:
- Con bé uống sữa no xong là lăn ra ngủ, may mà A Dịu không phá nó.
Diệp Lê thở dài tiếc nuối:
- Tiếc quá đi mất, cháu đinh nhờ Châu Châu và A Dịu là những người mở màn máy ảnh này của cháu.
Lão Lý nhìn chiếc máy:
- Đổi cái khác nữa rồi à? Chiếc trước còn mới mà?
- Thầy không hiểu, chiếc này có chế độ quay chống rung và bắt ảnh rất chuyên nghiệp.
- Mặc kệ, sẵn tiện tới đây có muốn luyện một trận không?
Diệp Lê từ chối:
- Không phải Châu Châu mới ngủ sao, cháu không muốn nghe con bé khóc đâu. Cháu đi tìm A Dịu đây.
Lão Lý cũng không ép, chỉ chỉ ra mảnh vườn:
- Nó nằm phơi nắng ở ngoài đấy, ra tìm đi.
Diệp Lê nhanh chóng chạy ra, mảnh vườn nhỏ nhưng đầy ấm áp sắc vàng và hoa, nơi lý tưởng cho ngoại cảnh bức ảnh. Tuyệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất