Chương 14
Diệp Lê rất bất ngờ khi nghe cái tên Chí Quang này, mỗi lần nhắc tới sẽ i như rằng có chuyện không hay xảy ra. Một tên brocon đích thực. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu anh ta không ngừng giở những trò trả đũa đầy bỉ ổi của anh ta. Mỗi lần nhớ đến nó là Diệp Lê trắng cả mặt. Chí Minh nhấc mày lên:
- Anh ấy gọi cho con làm gì?
Mẹ Chí đang đi ra khỏi cửa thì quay lại trả lời:
- Mẹ cũng không rõ, con cứ nói chuyện với anh con đi. ngôn tình hoàn
Chí Minh gật đầu, lấy laptop ra gọi call. Diệp Lê nhìn mang hình từ đợi máy sang bắt đầu cuộc gọi, người không ngừng run lên:
- Anh ấy gặp cậu chắc có chuyện. Tôi ngồi đây không tiện đâu nên đi ra ngoài trước.
Chí Minh mặt tỉnh bơ nhắc nhở:
- Anh ta cũng đòi gặp cậu, đừng lộn xộn mà nghe máy đi.
Diệp Lê vào thế bí đành chọn một góc mà khuất màn hình nhất, hạn chế để tên điên đó thấy mình là thượng sách. Sau đó bên kia nhấc máy, một thanh niên đeo kính tươi cười:
- Lâu rồi không gặp em.
Chí Minh nhăn mày:
- Anh đã gặp em cách đây 1 tuần, và em không nghĩ thời gian đó đủ để anh có việc gì rắc rối cần phải gặp em cho bằng được.
Anh ta cười xoa đầu, cái điệu cười như bị bắt bài kia làm anh ta càng trông vô hại:
- Em tinh thật đấy, anh cũng chỉ muốn thấy em trai bé bỏng của mình thôi mà... (>.<).
Chí Minh đã quá quen nhưng mặt vẫn không ngừng đen đi, chỉ có Diệp Lê bên cạnh thầm chửi, đồ brocon ghê tởm. Chí Minh gần như mất hết kiên nhẫn:
- Không có chuyện gì thì em tắt máy đây.
Chí Quang nghe em trai thì cuống cuồng:
- Từ từ đã, anh có chuyện muốn nói thật.
- Nói đi.
Bên kia im lặng một lúc vẫn chưa nói gì khiến Diệp Lê ngồi một góc sốt ruột theo:
- w(^o^)W, anh sắp về nước ở một thời gian đó, bất ngờ chưa!!
Cả Diệp Lê và Chí Minh: ( ͠° ͟ʖ ͡°).
Wtf, thằng cha này giỡn chắc, đang yên đang lành về đây làm gì. Diệp Lê cả đời này chả sợ trời sợ đất, nhưng có 3 thứ khiến cậu ám ảnh không thôi. Thứ nhất tiếng mắng của mẹ, thứ hai là cú đá của Lão Lý và cuối cùng là tên điên này. Nhà họ Chí bao đời toàn nhân tài kiệt xuất, đều là dòng dõi thư hương, tự nhiên không biết đâu lại xuất hiện một tên quái đản như tên này. Diệp Lê vẫn còn nhớ, hồi nhỏ chỉ vì lỡ làm Chí Minh dị ứng, hắn ta liền đem bùn tới còn dụ cậu là socola hại Diệp Lê tối đó ngoạm một miếng lớn làm ba mẹ khiếp đến mức phải đi rửa ruột. Chưa dừng ở đó, Diệp Lê đôi khi quá khích trêu ghẹo Chí Minh, Chí Quang liền bôi keo chó dán đầy ghế của Diệp Lê, hại Diệp Lê vừa đi vừa mang ghế, bạn bè không ngừng trêu chọc. Nhưng Chí Quang là một thiên tài, sự thông minh cởi mở làm che dấu đi bản chất thật của hắn, chỉ có Diệp Lê biết, hắn là một tên tiểu nhân, có thù tất báo:
- Anh về làm gì?
Chí Minh hỏi làm Diệp Lê cũng tò mò, Chí Quang nở nụ cười toả nắng:
- Giáo sư đại học H mời anh về nghiên cứu một đề tài khoa học, không chừng anh cũng sẽ làm trợ giảng ở đó. Anh muốn em là người biết đầu tiên. À còn Lê nữa, phải không?
Câu cuối nhấn mạnh rõ ràng như vậy thì biết không trốn được nữa rồi, Diệp Lê nhìn màn hình:
- Lâu ngày không gặp.
Chí Quang vẫn cười, nụ cười có chút khác so với Chí Minh lúc nãy, nhưng Diệp Lê không nhận ra:
- Lâu ngày không gặp, Lê. Em còn học chung với em trai anh à?
- Tụi em cùng lớp.
- Ồ..
Diệp Lê trong lòng không ngừng chửi, tên điên, đồ giả tạo... Vì phải nhìn màn hình nên Diệp Lê không để ý mình hơi sát gần lại với Chí Minh, cả hai cách nhau chỉ một vài centimet. Chí Minh là người nhận ra đầu tiên, cậu ta quá nhạy cảm khi người khác tới gần mình, mùi hương kì lạ của thanh niên không ngừng xộc vào mũi cậu ta, vì vậy Chí Minh lặng lẽ nhích ra xa Diệp Lê. Diệp Lê thì vẫn không để ý trả lời Chí Quang:
- Anh khoẻ chứ?
- Khoẻ, không thì sao có thể về gặp hai đứa em của anh được.
Diệp Lê không cười nổi:
- Khoẻ thì anh nói chuyện với Chí Minh đi, em tránh đây.
Chí Quang làm vẻ mặt như đôi uyên ương chia cắt:
- Chúng ta mới gặp mà em lạnh lùng thế. Lê, anh sắp về rồi, em nhớ phải tới đón anh đấy. Chắc em không quên đâu ha!
Diệp Lê cố gắng nở nụ cười, tên khốn:
- Em biết rồi.
Chí Minh cũng nói vài câu rồi tắt máy, cả hai đều thở ra một hơi thật dài. Diệp Lê vừa ăn vừa không ngừng nghĩ. Sao tên điên đó lại có thể thuộc top 0.1% cả nước nhỉ, và quan trọng là hắn được tuyển thẳng vào đại học C, một trong những trường đại học bậc nhất thế giới lúc 16 tuổi nữa. Cậu vẫn còn nhớ lời đe doạ của hắn lúc vừa đi, lúc đó nổi cả da gà. Chí Minh thấy không còn việc gì thì đi ra mở cửa:
- Xong rồi thì về đi. Cậu tính ở đây đến bao giờ.
- Anh ấy gọi cho con làm gì?
Mẹ Chí đang đi ra khỏi cửa thì quay lại trả lời:
- Mẹ cũng không rõ, con cứ nói chuyện với anh con đi. ngôn tình hoàn
Chí Minh gật đầu, lấy laptop ra gọi call. Diệp Lê nhìn mang hình từ đợi máy sang bắt đầu cuộc gọi, người không ngừng run lên:
- Anh ấy gặp cậu chắc có chuyện. Tôi ngồi đây không tiện đâu nên đi ra ngoài trước.
Chí Minh mặt tỉnh bơ nhắc nhở:
- Anh ta cũng đòi gặp cậu, đừng lộn xộn mà nghe máy đi.
Diệp Lê vào thế bí đành chọn một góc mà khuất màn hình nhất, hạn chế để tên điên đó thấy mình là thượng sách. Sau đó bên kia nhấc máy, một thanh niên đeo kính tươi cười:
- Lâu rồi không gặp em.
Chí Minh nhăn mày:
- Anh đã gặp em cách đây 1 tuần, và em không nghĩ thời gian đó đủ để anh có việc gì rắc rối cần phải gặp em cho bằng được.
Anh ta cười xoa đầu, cái điệu cười như bị bắt bài kia làm anh ta càng trông vô hại:
- Em tinh thật đấy, anh cũng chỉ muốn thấy em trai bé bỏng của mình thôi mà... (>.<).
Chí Minh đã quá quen nhưng mặt vẫn không ngừng đen đi, chỉ có Diệp Lê bên cạnh thầm chửi, đồ brocon ghê tởm. Chí Minh gần như mất hết kiên nhẫn:
- Không có chuyện gì thì em tắt máy đây.
Chí Quang nghe em trai thì cuống cuồng:
- Từ từ đã, anh có chuyện muốn nói thật.
- Nói đi.
Bên kia im lặng một lúc vẫn chưa nói gì khiến Diệp Lê ngồi một góc sốt ruột theo:
- w(^o^)W, anh sắp về nước ở một thời gian đó, bất ngờ chưa!!
Cả Diệp Lê và Chí Minh: ( ͠° ͟ʖ ͡°).
Wtf, thằng cha này giỡn chắc, đang yên đang lành về đây làm gì. Diệp Lê cả đời này chả sợ trời sợ đất, nhưng có 3 thứ khiến cậu ám ảnh không thôi. Thứ nhất tiếng mắng của mẹ, thứ hai là cú đá của Lão Lý và cuối cùng là tên điên này. Nhà họ Chí bao đời toàn nhân tài kiệt xuất, đều là dòng dõi thư hương, tự nhiên không biết đâu lại xuất hiện một tên quái đản như tên này. Diệp Lê vẫn còn nhớ, hồi nhỏ chỉ vì lỡ làm Chí Minh dị ứng, hắn ta liền đem bùn tới còn dụ cậu là socola hại Diệp Lê tối đó ngoạm một miếng lớn làm ba mẹ khiếp đến mức phải đi rửa ruột. Chưa dừng ở đó, Diệp Lê đôi khi quá khích trêu ghẹo Chí Minh, Chí Quang liền bôi keo chó dán đầy ghế của Diệp Lê, hại Diệp Lê vừa đi vừa mang ghế, bạn bè không ngừng trêu chọc. Nhưng Chí Quang là một thiên tài, sự thông minh cởi mở làm che dấu đi bản chất thật của hắn, chỉ có Diệp Lê biết, hắn là một tên tiểu nhân, có thù tất báo:
- Anh về làm gì?
Chí Minh hỏi làm Diệp Lê cũng tò mò, Chí Quang nở nụ cười toả nắng:
- Giáo sư đại học H mời anh về nghiên cứu một đề tài khoa học, không chừng anh cũng sẽ làm trợ giảng ở đó. Anh muốn em là người biết đầu tiên. À còn Lê nữa, phải không?
Câu cuối nhấn mạnh rõ ràng như vậy thì biết không trốn được nữa rồi, Diệp Lê nhìn màn hình:
- Lâu ngày không gặp.
Chí Quang vẫn cười, nụ cười có chút khác so với Chí Minh lúc nãy, nhưng Diệp Lê không nhận ra:
- Lâu ngày không gặp, Lê. Em còn học chung với em trai anh à?
- Tụi em cùng lớp.
- Ồ..
Diệp Lê trong lòng không ngừng chửi, tên điên, đồ giả tạo... Vì phải nhìn màn hình nên Diệp Lê không để ý mình hơi sát gần lại với Chí Minh, cả hai cách nhau chỉ một vài centimet. Chí Minh là người nhận ra đầu tiên, cậu ta quá nhạy cảm khi người khác tới gần mình, mùi hương kì lạ của thanh niên không ngừng xộc vào mũi cậu ta, vì vậy Chí Minh lặng lẽ nhích ra xa Diệp Lê. Diệp Lê thì vẫn không để ý trả lời Chí Quang:
- Anh khoẻ chứ?
- Khoẻ, không thì sao có thể về gặp hai đứa em của anh được.
Diệp Lê không cười nổi:
- Khoẻ thì anh nói chuyện với Chí Minh đi, em tránh đây.
Chí Quang làm vẻ mặt như đôi uyên ương chia cắt:
- Chúng ta mới gặp mà em lạnh lùng thế. Lê, anh sắp về rồi, em nhớ phải tới đón anh đấy. Chắc em không quên đâu ha!
Diệp Lê cố gắng nở nụ cười, tên khốn:
- Em biết rồi.
Chí Minh cũng nói vài câu rồi tắt máy, cả hai đều thở ra một hơi thật dài. Diệp Lê vừa ăn vừa không ngừng nghĩ. Sao tên điên đó lại có thể thuộc top 0.1% cả nước nhỉ, và quan trọng là hắn được tuyển thẳng vào đại học C, một trong những trường đại học bậc nhất thế giới lúc 16 tuổi nữa. Cậu vẫn còn nhớ lời đe doạ của hắn lúc vừa đi, lúc đó nổi cả da gà. Chí Minh thấy không còn việc gì thì đi ra mở cửa:
- Xong rồi thì về đi. Cậu tính ở đây đến bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất