Chương 3
Ở trung học H, ai mà chả biết Diệp Lê, quán quân môn võ tổng hợp ở đại hội võ thuật. Bởi vậy, không ai dám chơi với cậu, ngoài lũ bạn bất lương. Nói cũng kì lạ, là ngôi trường có tỷ lệ đậu đại học cao nhất cả phố, đầu vào vô cùng cao thế mà Diệp Lê lại vào được. Nhìn sơ qua ai cũng đoán được là do thế lực thứ 2 nào đó. Những người chân chính thi vào cảm thấy rất bất bình,nhưng không ai dám nói ra, sợ nhà cậu ta thì ít mà sợ cú đá của Diệp Lê thì nhiều, vì thế cách tốt nhất là bơ Diệp Lê. Diệp Lê nào quan tâm, cậu cũng chả muốn giả tạo để đổi quan hệ, nên thuận theo mà tách biệt ra khỏi lớp. Vì thuận tiện, mà mẹ Diệp đã sắp xếp cho Diệp Lê học cùng lớp với Chí Minh, nhưng có vẻ Chí Minh cũng thuộc phần lớn là không muốn liên hệ với Diệp Lê:
- Diệp Lê, dậy mau.
Diệp Lê ngủ sâu cả 2 tiết học, ngơ ngác tỉnh dậy:
- Chuyện gì?
Chí Minh lạnh nhạt:
- Nộp bài tập, không tôi sẽ điền tên cậu.
Diệp Lê mò mẫm dưới hộc bàn:
- Quên rồi.
Chí Minh nghe xong liền đi sang bàn khác, Diệp Lê nằm ngủ tiếp. Cả bàn không có ai gây cản trở cũng là điều tốt, nếu không Diệp Lê sẽ vì thiếu ngủ mà cáu mất. Tiết tới là của thầy giáo dạy toán, là ông thầy khó tính nhất không ai không sợ:
- Tôi vừa kiểm tra, thiếu một bài. Diệp Lê em có lý do gì không.
Diệp Lê bị điểm danh, đứng dậy:
- Em để quên vở.
- Em thật là hay, em biết e lớp mấy rồi không, là lớp 11 đấy. Sang năm e sẽ thi rồi, việc học em còn quên thì liệu thứ gì làm em nhớ đây.
Thầy toán mắng một tràng khiến không khí ở lớp thêm nặng nề:
- Để làm gương, tôi phạt em làm 10 trang bài tập chương trước, thêm một bản kiểm điểm dài 1 trang. Em có đồng ý không?
Diệp Lê không gây sự:
- Dạ.
- Tốt, thứ sáu nộp cho tôi. Vì đã làm trễ giờ học của lớp nên tôi sẽ lấy giờ giải lao để bù vào, chúng ta bắt đầu học.
Cả lớp nghe vậy chỉ muốn phản đối, giờ giải lao quý giá như thế nào thầy biết không hả??? Nhưng biết sao giờ, chỉ còn cách thầm trách Diệp Lê trong lòng. Diệp Lê im lặng ngồi xuống, Tư Tư ở bên cạnh an ủi:
- Đại ca, anh đừng áy náy. Việc thầy toán chiếm giờ giải lao đâu có hiếm, ổng lấy cớ từ đại ca đó.
Diệp Lê vẫn im lặng, lấy sách ra xem không ngủ nữa. Học xong hai tiết là đến giờ nghỉ trưa, Diệp Lê cũng gấp sách lại:
- Đại ca muốn ăn gì?
- Mua cho tao hộp sữa đi.
Tư Tư nhanh nhẹn đi cantin, trong lớp mọi người đi ăn gần hết. Còn lác đác vài người thì tụ tập quanh Chí Minh cả rồi:
- Chúc mừng cậu lớp trưởng, cậu đạt huy chương*** chắc chắn sẽ được các trường tuyển thẳng đó.
Cả đám nhao nhao chúc mừng, Chí Minh chỉ cười đáp trả:
- Mình không biết, nhưng cảm ơn.
Đang ôn sồm, thì có người ở ngoài cửa, rụt rè:
- Cho mình hỏi có Chí Minh ở đây không?
Cả đám bị cắt ngang quay ra, là Diệu Lê:
- Chí Minh, Diệu Lê tìm cậu kìa.
Việc Diệu Lê qua tìm Chí Minh, hay Chí Minh đi tìm Diệu Lê là chuyện lẽ thường giữa lớp 1 và 2. Nên mọi người vui vẻ trêu ghẹo:
- Chí Minh,cậu quên Diệu Lê rồi à?
Hay:
- Các cậu sao lại thân thiết như vậy chứ hả?
Chí Minh vẫn cười nhưng lần này nụ cười lại vui vẻ hơn hẳn, nhanh chóng đi ra. Diệp Lê ở dãy cuối, ngoài mặt không quan tâm nhưng thật ra quan sát rất lâu. Vì quá thân quen nên Diệp Lê đoán được cuộc trò chuyện rồi như Chí Minh sẽ hỏi sao cậu ở đây và Diệp Lê nói mình muốn đi ăn chung.... Nhìn cả hai đi như vậy thì chắc là đúng rồi. Diệp Lê thấy hơi chán, mình chơi chung lâu thế mà bữa cơm cả hai cùng ăn lại chính là do cậu ép, còn khiến Chí Minh nhập viện nữa. Nhớ lại Diệp Lê hơi mắc cười, quên cả Tư Tư đang nhìn mình một cách kì lạ:
- Đại ca, mày đừng cười như thế. Bọn Xuân Tề sẽ cười cho đấy.
Diệp Lê chụp lấy hộp sữa:
- Kệ tao, thế nào rồi?
Tư Tư ăn bánh hỏi:
- Nào là nào?
- Tao hỏi mày hẹn tụi G thế nào rồi.
- Chiều nay đó, Xuân Tề nói mày ra trước đi. Cậu ta và Ngô Bảo phải nộp bài rồi ra sau. Mà yên tâm có tao sau mày mà.
Diệp Lê gật đầu, có mày mới mệt:
- Có ai biết không?
- Ai mà biết. Tao không nói lớp trưởng đâu.
Diệp Lê an tâm, cậu không sợ Chí Minh mách mẹ, cậu không thích Chí Minh chán ghét mà không để ý tới mình thôi, thà không biết còn hơn biết mà không thèm quan tâm. Diệp Lê hút xong sữa thì Chí Minh cũng đi vào lớp, giờ nghỉ vẫn còn nên cậu ta lấy bài tập ra làm tiếp, Diệp Lê không nhìn Chí Minh nữa mà lấy điện thoại ra chơi game, cậu còn mấy trận nữa là được lên rank rồi.
- Diệp Lê, dậy mau.
Diệp Lê ngủ sâu cả 2 tiết học, ngơ ngác tỉnh dậy:
- Chuyện gì?
Chí Minh lạnh nhạt:
- Nộp bài tập, không tôi sẽ điền tên cậu.
Diệp Lê mò mẫm dưới hộc bàn:
- Quên rồi.
Chí Minh nghe xong liền đi sang bàn khác, Diệp Lê nằm ngủ tiếp. Cả bàn không có ai gây cản trở cũng là điều tốt, nếu không Diệp Lê sẽ vì thiếu ngủ mà cáu mất. Tiết tới là của thầy giáo dạy toán, là ông thầy khó tính nhất không ai không sợ:
- Tôi vừa kiểm tra, thiếu một bài. Diệp Lê em có lý do gì không.
Diệp Lê bị điểm danh, đứng dậy:
- Em để quên vở.
- Em thật là hay, em biết e lớp mấy rồi không, là lớp 11 đấy. Sang năm e sẽ thi rồi, việc học em còn quên thì liệu thứ gì làm em nhớ đây.
Thầy toán mắng một tràng khiến không khí ở lớp thêm nặng nề:
- Để làm gương, tôi phạt em làm 10 trang bài tập chương trước, thêm một bản kiểm điểm dài 1 trang. Em có đồng ý không?
Diệp Lê không gây sự:
- Dạ.
- Tốt, thứ sáu nộp cho tôi. Vì đã làm trễ giờ học của lớp nên tôi sẽ lấy giờ giải lao để bù vào, chúng ta bắt đầu học.
Cả lớp nghe vậy chỉ muốn phản đối, giờ giải lao quý giá như thế nào thầy biết không hả??? Nhưng biết sao giờ, chỉ còn cách thầm trách Diệp Lê trong lòng. Diệp Lê im lặng ngồi xuống, Tư Tư ở bên cạnh an ủi:
- Đại ca, anh đừng áy náy. Việc thầy toán chiếm giờ giải lao đâu có hiếm, ổng lấy cớ từ đại ca đó.
Diệp Lê vẫn im lặng, lấy sách ra xem không ngủ nữa. Học xong hai tiết là đến giờ nghỉ trưa, Diệp Lê cũng gấp sách lại:
- Đại ca muốn ăn gì?
- Mua cho tao hộp sữa đi.
Tư Tư nhanh nhẹn đi cantin, trong lớp mọi người đi ăn gần hết. Còn lác đác vài người thì tụ tập quanh Chí Minh cả rồi:
- Chúc mừng cậu lớp trưởng, cậu đạt huy chương*** chắc chắn sẽ được các trường tuyển thẳng đó.
Cả đám nhao nhao chúc mừng, Chí Minh chỉ cười đáp trả:
- Mình không biết, nhưng cảm ơn.
Đang ôn sồm, thì có người ở ngoài cửa, rụt rè:
- Cho mình hỏi có Chí Minh ở đây không?
Cả đám bị cắt ngang quay ra, là Diệu Lê:
- Chí Minh, Diệu Lê tìm cậu kìa.
Việc Diệu Lê qua tìm Chí Minh, hay Chí Minh đi tìm Diệu Lê là chuyện lẽ thường giữa lớp 1 và 2. Nên mọi người vui vẻ trêu ghẹo:
- Chí Minh,cậu quên Diệu Lê rồi à?
Hay:
- Các cậu sao lại thân thiết như vậy chứ hả?
Chí Minh vẫn cười nhưng lần này nụ cười lại vui vẻ hơn hẳn, nhanh chóng đi ra. Diệp Lê ở dãy cuối, ngoài mặt không quan tâm nhưng thật ra quan sát rất lâu. Vì quá thân quen nên Diệp Lê đoán được cuộc trò chuyện rồi như Chí Minh sẽ hỏi sao cậu ở đây và Diệp Lê nói mình muốn đi ăn chung.... Nhìn cả hai đi như vậy thì chắc là đúng rồi. Diệp Lê thấy hơi chán, mình chơi chung lâu thế mà bữa cơm cả hai cùng ăn lại chính là do cậu ép, còn khiến Chí Minh nhập viện nữa. Nhớ lại Diệp Lê hơi mắc cười, quên cả Tư Tư đang nhìn mình một cách kì lạ:
- Đại ca, mày đừng cười như thế. Bọn Xuân Tề sẽ cười cho đấy.
Diệp Lê chụp lấy hộp sữa:
- Kệ tao, thế nào rồi?
Tư Tư ăn bánh hỏi:
- Nào là nào?
- Tao hỏi mày hẹn tụi G thế nào rồi.
- Chiều nay đó, Xuân Tề nói mày ra trước đi. Cậu ta và Ngô Bảo phải nộp bài rồi ra sau. Mà yên tâm có tao sau mày mà.
Diệp Lê gật đầu, có mày mới mệt:
- Có ai biết không?
- Ai mà biết. Tao không nói lớp trưởng đâu.
Diệp Lê an tâm, cậu không sợ Chí Minh mách mẹ, cậu không thích Chí Minh chán ghét mà không để ý tới mình thôi, thà không biết còn hơn biết mà không thèm quan tâm. Diệp Lê hút xong sữa thì Chí Minh cũng đi vào lớp, giờ nghỉ vẫn còn nên cậu ta lấy bài tập ra làm tiếp, Diệp Lê không nhìn Chí Minh nữa mà lấy điện thoại ra chơi game, cậu còn mấy trận nữa là được lên rank rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất