Chương 34
Diệp Lê theo gia đình Chí Minh đi vào sân bay tìm Chí Quang, nói thật, cuộc gặp gỡ sau bao năm xa cách này, ngoài mẹ Chí luôn háo hức ra thì ba người còn lại chả có hứng thú một chút nào:
- Anh con nói là đang ở cửa số 3, mà sao mẹ chưa thấy nhỉ?
Diệp Lê theo sự đốc thúc của mẹ Chí mà cũng ngó nghiêng đi xung quanh tìm “trẻ lạc”, thiệt tình, anh ta quả thật luôn làm phiền người khác, kể cả khi chưa gặp mặt. Sau một chút không thấy ai, Diệp Lê liền ngồi xuống hàng ghế chờ, dự định nghe tín hiệu từ mẹ Chí rồi mới đi tới, bỗng nhiên, có ai đó lấy hai tay che mắt cậu. Là người tập võ, giác quan và phản ứng của Diệp Lê tương đối nhạy cảm, trong chốc lác cậu liền nắm chặt bàn tay kia, toang định vật người kia xuống, nhưng:
- Dù em có nhớ anh đến mức nào thì cũng đừng nắm tay người ta chặt đến thế chứ! Người ta ngại lắm đó!
Giọng nói này, Diệp Lê giật tay người kia ra,quay người lại:
- Anh! Sao anh ở đây? Mọi người đang đi tìm anh khắp nơi đó!
Chí Quang mỉm cười, xoa nhẹ bàn tay bị nắm đau của mình:
- Anh có đi mua chút đồ lưu niệm, em xem nè!
Sau đó anh ta đưa ra một đống móc khoá và cờ ở khu sân bay, giọng đắc chí nói:
- Người bán hàng nói, đang giảm giá mua 1 tặng 1 đó, lời không?
Diệp Lê nhìn đống rác giá cắt cổ, biết là anh ta bị lừa nhưng cậu cũng chẳng dư hơi mà mắng anh ta ở nơi đông đúc như này:
- Anh gặp mẹ anh chưa?
- Chưa, em là người đầu tiên anh gặp.
Diệp Lê thở dài, đành lấy điện thoại gọi cho mẹ Chí, sau khi nói chỗ thì liền ngồi xuống ghế lại:
- Dì nói anh với em ngồi đây chờ dì, dì đi qua khu số 4 rồi, chờ hơi lâu đó. À, cái này cho anh.
Diệp Lê đưa bó hoa mà mẹ Diệp gửi cho Chí Quang, tống thứ phiền phức này coi như cũng nhẹ lòng. Chí Quang rất vui vẻ mà nhận lấy:
- Bé cưng tặng anh sao?
Diệp Lê nhíu mày, lắc đầu:
- Mẹ em tặng anh, với lại anh đừng gọi em là bé cưng, em lớn rồi đó.
Chí Quang đặt hoa rồi ngồi xuống cạnh Diệp Lê, tay chống cầm, híp mắt nhìn cậu:
- Vậy sao, em lớn rồi nhỉ, nắm tay anh mạnh thế mà.
- Là do anh làm em giật mình, anh đừng làm thế nữa, không là em sẽ đánh anh đấy.
- Ồ, em có học võ mà ha, nhưng anh lúc nào cũng muốn động chạm với bé cưng, em tính đánh lại anh sao đây? Anh yếu đuối lắm đó.
Dm, thằng cha tởm lợm này, nói câu nào là cậu muốn đấm tới đó, ai cho anh ta có động vào cậu cơ chứ. Diệp Lê mặc kệ, lấy điện thoại ra chơi game, bơ đẹp anh ta, chờ dì Chí tới. Đang chơi thì anh ta lấy tay chọt má cậu, giọng có chút kì lạ:
- Chơi vui không?
Diệp Lê hất văng tay anh ta vài lần, nhưng vẫn cứ chứng nào tật đấy, rồi kệ anh ta luôn:
- Cũng được.
- Em không muốn nhìn mặt anh sao? Anh lúc nào cũng muốn nhìn em, đừng có lơ anh.
Diệp Lê nhìn tên trẻ con bề ngoài người lớn này, tỏ vẻ ghét bỏ:
- Anh thật ấu trĩ.
Chí Quang tranh thủ Diệp Lê lơ là, tựa đầu vào vai Diệp Lê, làm nũng:
- Năm năm em không hề liên lạc với anh, bé cưng, rõ ràng chúng ta rất thân thiết cơ mà.
Thân cái con## anh, tôi tránh anh còn không kịp:
- Đó là chuyện cũ rồi ạ.
- Chuyện cũ thì bây giờ chúng ta cứ tiếp tục như trước để thành chuyện mới nhé.
Diệp Lê nhếch môi:
- Giờ anh không đánh thắng được em đâu?
- Anh muốn đánh em bao giờ, em vẫn còn bám theo Chí Minh sao?
- Thì sao? Anh lại định giống như trước lôi em ra góc khuất rồi trả đũa sao?
Chí Quang ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Lê, con ngươi đen đặc đến mức khiến người ta lạnh cả người, mặc dù khuôn miệng anh ta vẫn còn đang nở nụ cười:
- Thì ra bé cưng luôn nghĩ anh như thế sao! Diệp à, anh có thể tha thứ cho em bất kì tên nào em muốn tiếp cận, nhưng em trai anh thì không thể, tuyệt đối không thể! Em hiểu không?
Diệp Lê bị anh ta nắm tay đến mức phát đau, nhưng cậu chỉ cắn chặt môi để bản thân không thể phát ra một chút âm thanh kì quặc nào. Chí Quang như biết gì đó liền thả ra, rồi nắm lại sờ sờ nó:
- Anh lại làm đau em à?
- Còn phải hỏi.
Sau đó anh ta nở nụ cười rồi lại ôm lấy Diệp Lê tựa đầu vào cậu như một đứa con nít đang bám vào thứ đồ chơi yêu thích. Một lúc sau, nhà họ Chí mới đi tới, mẹ Chí thở hồng hộc mà nhìn hai người:
- Sân bay gì mà rộng quá, mẹ phải nhờ bố dẫn đi mới thoát ra khỏi được đám đông đấy, nghe bảo có siêu sao gì đó ở sân bay, fan chờ khắp nơi đến nỗi mẹ không thoát ra được. Hai đứa chờ lâu không.
Chí Quang buông Diệp Lê ra, đứng lên ôm lấy mẹ như chào hỏi:
- Không sao ạ, cảm ơn mẹ.
Mẹ Chí nghe vậy mắt liền đỏ hoe, sau đó ôm lấy anh ta hôn lấy hôn để. Chí Quang cũng chào bố sau đó đến lượt em trai mình:
- Em trai anh lớn rồi, cao gần bằng anh luôn rồi.
- Em đang tuổi lớn, chuyện đó là bình thường. Chào hỏi xong rồi, chúng ta về được chưa?
Mẹ Chí ra hiệu rồi lấy điện thoại ra:
- Khoan đã, mẹ khó khăn lắm mới gặp được Chí Quang, phải chụp ảnh kỉ niệm mới được.
- Anh con nói là đang ở cửa số 3, mà sao mẹ chưa thấy nhỉ?
Diệp Lê theo sự đốc thúc của mẹ Chí mà cũng ngó nghiêng đi xung quanh tìm “trẻ lạc”, thiệt tình, anh ta quả thật luôn làm phiền người khác, kể cả khi chưa gặp mặt. Sau một chút không thấy ai, Diệp Lê liền ngồi xuống hàng ghế chờ, dự định nghe tín hiệu từ mẹ Chí rồi mới đi tới, bỗng nhiên, có ai đó lấy hai tay che mắt cậu. Là người tập võ, giác quan và phản ứng của Diệp Lê tương đối nhạy cảm, trong chốc lác cậu liền nắm chặt bàn tay kia, toang định vật người kia xuống, nhưng:
- Dù em có nhớ anh đến mức nào thì cũng đừng nắm tay người ta chặt đến thế chứ! Người ta ngại lắm đó!
Giọng nói này, Diệp Lê giật tay người kia ra,quay người lại:
- Anh! Sao anh ở đây? Mọi người đang đi tìm anh khắp nơi đó!
Chí Quang mỉm cười, xoa nhẹ bàn tay bị nắm đau của mình:
- Anh có đi mua chút đồ lưu niệm, em xem nè!
Sau đó anh ta đưa ra một đống móc khoá và cờ ở khu sân bay, giọng đắc chí nói:
- Người bán hàng nói, đang giảm giá mua 1 tặng 1 đó, lời không?
Diệp Lê nhìn đống rác giá cắt cổ, biết là anh ta bị lừa nhưng cậu cũng chẳng dư hơi mà mắng anh ta ở nơi đông đúc như này:
- Anh gặp mẹ anh chưa?
- Chưa, em là người đầu tiên anh gặp.
Diệp Lê thở dài, đành lấy điện thoại gọi cho mẹ Chí, sau khi nói chỗ thì liền ngồi xuống ghế lại:
- Dì nói anh với em ngồi đây chờ dì, dì đi qua khu số 4 rồi, chờ hơi lâu đó. À, cái này cho anh.
Diệp Lê đưa bó hoa mà mẹ Diệp gửi cho Chí Quang, tống thứ phiền phức này coi như cũng nhẹ lòng. Chí Quang rất vui vẻ mà nhận lấy:
- Bé cưng tặng anh sao?
Diệp Lê nhíu mày, lắc đầu:
- Mẹ em tặng anh, với lại anh đừng gọi em là bé cưng, em lớn rồi đó.
Chí Quang đặt hoa rồi ngồi xuống cạnh Diệp Lê, tay chống cầm, híp mắt nhìn cậu:
- Vậy sao, em lớn rồi nhỉ, nắm tay anh mạnh thế mà.
- Là do anh làm em giật mình, anh đừng làm thế nữa, không là em sẽ đánh anh đấy.
- Ồ, em có học võ mà ha, nhưng anh lúc nào cũng muốn động chạm với bé cưng, em tính đánh lại anh sao đây? Anh yếu đuối lắm đó.
Dm, thằng cha tởm lợm này, nói câu nào là cậu muốn đấm tới đó, ai cho anh ta có động vào cậu cơ chứ. Diệp Lê mặc kệ, lấy điện thoại ra chơi game, bơ đẹp anh ta, chờ dì Chí tới. Đang chơi thì anh ta lấy tay chọt má cậu, giọng có chút kì lạ:
- Chơi vui không?
Diệp Lê hất văng tay anh ta vài lần, nhưng vẫn cứ chứng nào tật đấy, rồi kệ anh ta luôn:
- Cũng được.
- Em không muốn nhìn mặt anh sao? Anh lúc nào cũng muốn nhìn em, đừng có lơ anh.
Diệp Lê nhìn tên trẻ con bề ngoài người lớn này, tỏ vẻ ghét bỏ:
- Anh thật ấu trĩ.
Chí Quang tranh thủ Diệp Lê lơ là, tựa đầu vào vai Diệp Lê, làm nũng:
- Năm năm em không hề liên lạc với anh, bé cưng, rõ ràng chúng ta rất thân thiết cơ mà.
Thân cái con## anh, tôi tránh anh còn không kịp:
- Đó là chuyện cũ rồi ạ.
- Chuyện cũ thì bây giờ chúng ta cứ tiếp tục như trước để thành chuyện mới nhé.
Diệp Lê nhếch môi:
- Giờ anh không đánh thắng được em đâu?
- Anh muốn đánh em bao giờ, em vẫn còn bám theo Chí Minh sao?
- Thì sao? Anh lại định giống như trước lôi em ra góc khuất rồi trả đũa sao?
Chí Quang ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Lê, con ngươi đen đặc đến mức khiến người ta lạnh cả người, mặc dù khuôn miệng anh ta vẫn còn đang nở nụ cười:
- Thì ra bé cưng luôn nghĩ anh như thế sao! Diệp à, anh có thể tha thứ cho em bất kì tên nào em muốn tiếp cận, nhưng em trai anh thì không thể, tuyệt đối không thể! Em hiểu không?
Diệp Lê bị anh ta nắm tay đến mức phát đau, nhưng cậu chỉ cắn chặt môi để bản thân không thể phát ra một chút âm thanh kì quặc nào. Chí Quang như biết gì đó liền thả ra, rồi nắm lại sờ sờ nó:
- Anh lại làm đau em à?
- Còn phải hỏi.
Sau đó anh ta nở nụ cười rồi lại ôm lấy Diệp Lê tựa đầu vào cậu như một đứa con nít đang bám vào thứ đồ chơi yêu thích. Một lúc sau, nhà họ Chí mới đi tới, mẹ Chí thở hồng hộc mà nhìn hai người:
- Sân bay gì mà rộng quá, mẹ phải nhờ bố dẫn đi mới thoát ra khỏi được đám đông đấy, nghe bảo có siêu sao gì đó ở sân bay, fan chờ khắp nơi đến nỗi mẹ không thoát ra được. Hai đứa chờ lâu không.
Chí Quang buông Diệp Lê ra, đứng lên ôm lấy mẹ như chào hỏi:
- Không sao ạ, cảm ơn mẹ.
Mẹ Chí nghe vậy mắt liền đỏ hoe, sau đó ôm lấy anh ta hôn lấy hôn để. Chí Quang cũng chào bố sau đó đến lượt em trai mình:
- Em trai anh lớn rồi, cao gần bằng anh luôn rồi.
- Em đang tuổi lớn, chuyện đó là bình thường. Chào hỏi xong rồi, chúng ta về được chưa?
Mẹ Chí ra hiệu rồi lấy điện thoại ra:
- Khoan đã, mẹ khó khăn lắm mới gặp được Chí Quang, phải chụp ảnh kỉ niệm mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất