Chương 38
Diệp Lê mời Chu Lâm một bữa ở siêu thị, rồi ở võ đường một lúc thì mới về nhà. Bản tính lông bông của cậu không phải chỉ mới ngày một ngày hai, từ lúc nhỏ đã không ngán gì nữa rồi, nhưng mẹ Diệp thì khác, hơn 10h vẫn ngồi ở phòng khách chờ cậu về. Nghe tiếng con trai thì mới nhìn cậu, vẻ mặt hiện lên sự tức giận rõ ràng:
- Sao giờ này mới về?
- Sư phụ chưa gọi mẹ sao? Con ở nhà sư phụ một lúc.
Mẹ Diệp vẫn không hài lòng với câu trả lời này, mắng:
- Con xem, mẹ mới từ nhà Chí Minh về, lúc ăn bữa tối, nó không chỉ phụ mẹ Chí, ăn xong còn lấy sách vở ra học. Hỏi ra thì mới biết bên con gần thi giữa kì. Còn con thì sao? Lêu lỏng giờ này mới về, sách vở thế nào rồi?
Diệp Lê nghĩ thôi xong, cậu quên mất mình sắp có kì thi quan trọng, giờ chỉ cần hé một lời không hợp lý thì đừng mong tối nay cậu được yên ổn:
- Con cũng tính ngày mai sẽ học nhóm với bọn Xuân Tề, mẹ yên tâm.
Mẹ Diệp không tin:
- Khỏi, mẹ hỏi rồi, mỗi tối Chí Quang sẽ qua đây kèm con học. Chí Minh muốn học một mình nên con đừng qua làm phiền nó nữa. Rõ là cùng nhau lớn lên, sao con cứ làm mẹ lo lắng mãi vậy?
Diệp Lê nghe vậy liền phản ứng nhanh:
- Con không muốn, Chí Quang đâu rãnh để mà kèm cặp von được, hơn nữa, mẹ thấy đó, con vào được top 150 thì lần này không cần Chí Quang con cũng sẽ vào được top 100 co mà xem.
- Hả? Con vừa nói cái gì?
Diệp Lê biết mình nói bị hớ, liền ngậm miệng lại, top 100 cái quỷ gì chứ, học muốn rụng tóc thì may ra. Nhưng mẹ Diệp đâu dễ bỏ qua, liền tấn công tới tắp:
- Con nói con sẽ vào được top 100 mà không cần ai kèm cặp sao?
Diệp Lê trong đầu cân đo đong đếm giữa top 100 và Chí Quang, cảm thấy bên nào cũng bất lợi, nhưng hết cách:
- Con đảm bảo. Nam nhi nói được làm được, chỉ cần mẹ để con tự do.
- Được, con nên nhớ làm cho tốt vào, nếu không cái tủ máy của con sẽ không được mở ra cho đến khi con lọt top 100 được đâu.
Diệp Lê bị nắm điểm yếu, cảm giác háo thắng liền không còn, yểu xỉu đồng ý. Mẹ Diệp thấy con trai hứa hẹn, bỗng chốc liền vui vẻ, kêu Diệp Lê đi ăn cơm, còn bản thân mình tiếp tục xem tivi.
Tại lớp học, Diệp Lê nằm sấp ở bàn như thường ngày, nhưng điều khiến Tư Tư lo lắng là thay vì nằm ngủ thì cậu lại đang học thuộc từ vựng tiếng anh:
- Diệp, mày có đau ốm gì không? Cần tao xin thầy cho nghỉ không?
Diệp Lê nghe vậy liền ngồi dậy:
- Nói linh tinh gì đó?
Tư Tư nhanh chóng áp tay vào trán cậu, nhiệt độ bình thường, liền thở ra một hơi nhẹ nhỏm:
- Mày mới linh tinh, mới buổi sáng mày cầm một lốc giấy ghi nhớ từ vựng lầm bà lầm bầm, tao không lo mới là lạ.
Diệp Lê thở dài, kể sự tình tối qua, Tư Tư nghe xong cũng không khỏi tội nghiệp cho cậu bạn của mình:
- Tao biết là không nên, nhưng Diệp, mày không nghĩ là mày sẽ lên được hơn 50 hạng trong vòng 10 ngày không?
Diệp Lê á khẩu, dĩ nhiên là không, nhưng cậu không còn quyền lựa chọn, suy đi nghĩ lại Diệp Lê cũng có dự tính của mình, dù mẹ cậu khá là gắt về việc học của cậu, nhưng dù sao cậu cũng là con trai duy nhất của mẹ, thi lên được hạng 140 130 là có thể năn nỉ mẹ được rồi:
- Yên đi, để tao học.
- Nhìn mày vậy, tao cũng muốn học theo. Hay là tụi mình hẹn Xuân Tề đi thư viện đi, nó học giỏi nhất trong đám tụi mình rồi còn gì.
Diệp Lê gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể dốt hoàn dốt được. Hết giờ, Diệp Lê nhanh chóng tìm hai đứa còn lại, nhanh chóng cả bốn người đi lên thư viện. Tư Tư nhìn đống sách trong đây mà hoảng hốt:
- Tao không nghĩ là ở đây nhiều sách như vậy, cha mẹ ơi, Xuân Tề mày đọc ở đây cả hai năm học luôn sao?
Xuân Tề nhăn mày cầm thẻ thư viện gõ đầu cậu ta một cái:
- Im lặng, người ngay cả thẻ học sinh cũng quên cầm thì không có quyền lên tiếng.
Ngô Bảo tìm chỗ ngồi gật đầu:
- May cho mày là Xuân Tề là người quen thuộc ở đây, không là bị đuổi về rồi.
- Tao cũng đâu có ngờ là có ngày mình sẽ lên đây để học đâu.
Diệp Lê tìm xong mấy cuốn sách mà được thầy giáo chủ nhiệm giới thiệu xong để lên bàn, nhỏ giọng nói:
- Tụi bây nhanh ngồi đi, không bị mắng bây giờ.
Học ở thư viện suôn sẻ đến không ngờ, Diệp Lê ban đầu hơi lo lắng việc nơi yên tĩnh sẽ khiến cậu buồn ngủ, nhưng không, mới một chút cậu đã chìm vào giải bài tập, quên cả thời giờ, việc Diệp Lê bị cuốn vào làm bài khiến cả nhóm cũng bị lây lan im lặng làm bài theo. Xuân Tề là người chịu trách nhiệm chấm điểm cho từng đứa:
- Bảo, trung bình, mày được 5d. Tư Tư, mày coi chừng học lại lớp kỹ năng 3.2. Còn Diệp, mày bị lệch giữa hình học và số học nhiều lắm, mày xem số học mày được 3.5/5d nhưng còn hình học lại là 1.7/5d, nghĩa là mày tuy hơn điểm so với Ngô Bảo nhưng tổng thể vẫn là không đủ để vào top đấy, hiểu chưa.
- Sao giờ này mới về?
- Sư phụ chưa gọi mẹ sao? Con ở nhà sư phụ một lúc.
Mẹ Diệp vẫn không hài lòng với câu trả lời này, mắng:
- Con xem, mẹ mới từ nhà Chí Minh về, lúc ăn bữa tối, nó không chỉ phụ mẹ Chí, ăn xong còn lấy sách vở ra học. Hỏi ra thì mới biết bên con gần thi giữa kì. Còn con thì sao? Lêu lỏng giờ này mới về, sách vở thế nào rồi?
Diệp Lê nghĩ thôi xong, cậu quên mất mình sắp có kì thi quan trọng, giờ chỉ cần hé một lời không hợp lý thì đừng mong tối nay cậu được yên ổn:
- Con cũng tính ngày mai sẽ học nhóm với bọn Xuân Tề, mẹ yên tâm.
Mẹ Diệp không tin:
- Khỏi, mẹ hỏi rồi, mỗi tối Chí Quang sẽ qua đây kèm con học. Chí Minh muốn học một mình nên con đừng qua làm phiền nó nữa. Rõ là cùng nhau lớn lên, sao con cứ làm mẹ lo lắng mãi vậy?
Diệp Lê nghe vậy liền phản ứng nhanh:
- Con không muốn, Chí Quang đâu rãnh để mà kèm cặp von được, hơn nữa, mẹ thấy đó, con vào được top 150 thì lần này không cần Chí Quang con cũng sẽ vào được top 100 co mà xem.
- Hả? Con vừa nói cái gì?
Diệp Lê biết mình nói bị hớ, liền ngậm miệng lại, top 100 cái quỷ gì chứ, học muốn rụng tóc thì may ra. Nhưng mẹ Diệp đâu dễ bỏ qua, liền tấn công tới tắp:
- Con nói con sẽ vào được top 100 mà không cần ai kèm cặp sao?
Diệp Lê trong đầu cân đo đong đếm giữa top 100 và Chí Quang, cảm thấy bên nào cũng bất lợi, nhưng hết cách:
- Con đảm bảo. Nam nhi nói được làm được, chỉ cần mẹ để con tự do.
- Được, con nên nhớ làm cho tốt vào, nếu không cái tủ máy của con sẽ không được mở ra cho đến khi con lọt top 100 được đâu.
Diệp Lê bị nắm điểm yếu, cảm giác háo thắng liền không còn, yểu xỉu đồng ý. Mẹ Diệp thấy con trai hứa hẹn, bỗng chốc liền vui vẻ, kêu Diệp Lê đi ăn cơm, còn bản thân mình tiếp tục xem tivi.
Tại lớp học, Diệp Lê nằm sấp ở bàn như thường ngày, nhưng điều khiến Tư Tư lo lắng là thay vì nằm ngủ thì cậu lại đang học thuộc từ vựng tiếng anh:
- Diệp, mày có đau ốm gì không? Cần tao xin thầy cho nghỉ không?
Diệp Lê nghe vậy liền ngồi dậy:
- Nói linh tinh gì đó?
Tư Tư nhanh chóng áp tay vào trán cậu, nhiệt độ bình thường, liền thở ra một hơi nhẹ nhỏm:
- Mày mới linh tinh, mới buổi sáng mày cầm một lốc giấy ghi nhớ từ vựng lầm bà lầm bầm, tao không lo mới là lạ.
Diệp Lê thở dài, kể sự tình tối qua, Tư Tư nghe xong cũng không khỏi tội nghiệp cho cậu bạn của mình:
- Tao biết là không nên, nhưng Diệp, mày không nghĩ là mày sẽ lên được hơn 50 hạng trong vòng 10 ngày không?
Diệp Lê á khẩu, dĩ nhiên là không, nhưng cậu không còn quyền lựa chọn, suy đi nghĩ lại Diệp Lê cũng có dự tính của mình, dù mẹ cậu khá là gắt về việc học của cậu, nhưng dù sao cậu cũng là con trai duy nhất của mẹ, thi lên được hạng 140 130 là có thể năn nỉ mẹ được rồi:
- Yên đi, để tao học.
- Nhìn mày vậy, tao cũng muốn học theo. Hay là tụi mình hẹn Xuân Tề đi thư viện đi, nó học giỏi nhất trong đám tụi mình rồi còn gì.
Diệp Lê gật đầu đồng ý, dù sao cũng không thể dốt hoàn dốt được. Hết giờ, Diệp Lê nhanh chóng tìm hai đứa còn lại, nhanh chóng cả bốn người đi lên thư viện. Tư Tư nhìn đống sách trong đây mà hoảng hốt:
- Tao không nghĩ là ở đây nhiều sách như vậy, cha mẹ ơi, Xuân Tề mày đọc ở đây cả hai năm học luôn sao?
Xuân Tề nhăn mày cầm thẻ thư viện gõ đầu cậu ta một cái:
- Im lặng, người ngay cả thẻ học sinh cũng quên cầm thì không có quyền lên tiếng.
Ngô Bảo tìm chỗ ngồi gật đầu:
- May cho mày là Xuân Tề là người quen thuộc ở đây, không là bị đuổi về rồi.
- Tao cũng đâu có ngờ là có ngày mình sẽ lên đây để học đâu.
Diệp Lê tìm xong mấy cuốn sách mà được thầy giáo chủ nhiệm giới thiệu xong để lên bàn, nhỏ giọng nói:
- Tụi bây nhanh ngồi đi, không bị mắng bây giờ.
Học ở thư viện suôn sẻ đến không ngờ, Diệp Lê ban đầu hơi lo lắng việc nơi yên tĩnh sẽ khiến cậu buồn ngủ, nhưng không, mới một chút cậu đã chìm vào giải bài tập, quên cả thời giờ, việc Diệp Lê bị cuốn vào làm bài khiến cả nhóm cũng bị lây lan im lặng làm bài theo. Xuân Tề là người chịu trách nhiệm chấm điểm cho từng đứa:
- Bảo, trung bình, mày được 5d. Tư Tư, mày coi chừng học lại lớp kỹ năng 3.2. Còn Diệp, mày bị lệch giữa hình học và số học nhiều lắm, mày xem số học mày được 3.5/5d nhưng còn hình học lại là 1.7/5d, nghĩa là mày tuy hơn điểm so với Ngô Bảo nhưng tổng thể vẫn là không đủ để vào top đấy, hiểu chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất