Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn Sau
Chương 25
Ngày đó Chu Dật ngăn cậu lại: "Tống Đồng, nếu không ai yêu cầu cậu chịu trách nhiệm, vậy thì cậu tự chịu trách nhiệm với bản thân đi. "
Tống Đồng dừng chân lại một chút, sau đó tiếp tục đi
Buổi tối, Tống Đồng chỉ nằm lăn qua lăn lại, cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Chỉ vì một câu nói của Chu Dật mà cuối cùng Tống Đồng đã quyết định học tiếp
Cậu thậm chí đã nghĩ kỹ càng, nghỉ hè này cậu sẽ cùng bà dọn qua gần trường, thuê một căn nhà rồi tìm một công việc. Nghe nói sinh viên rất dễ tìm việc, tiền lương cũng cao. Trường học ở ngoại thành nên tiền thuê nhà không đắt. Cậu sẽ vừa học vừa làm, sau đó sẽ xin cho vay học phí.
Như vậy cũng có thể kiên trì được bốn năm.Sau 4 năm sẽ thi vào trường đại học của Chu Dật. Nếu Chu Dật học nghiên cứu khoa học, cậu sẽ đi xin thầy giáo của nam thần. Còn nếu hắn muốn xuất ngoại, cậu lại cố gắng xin một chỗ trong danh sách trao đổi du học sinh.
Cậu từng muốn cầm giấy báo trúng tuyển đại học giống của Chu Dật để tỏ tình nhưng không được. Vậy thì bốn năm sau, cậu sẽ cầm thông báo thi đỗ trường nghiên cứu khoa học để thổ lộ với hắn
Mặc kệ Chu Dật nghĩ thế nào, cậu vẫn muốn tích góp được một chút dũng khí để bước đến trước mặt nam thần.
Cậu đã nói chuyện này với bà ngoại
Bà nói: Đồng Đồng à, bà không có học, không có văn hóa, cháu nói gì bà cũng không hiểu, không thể đưa ra ý kiến tốt nhất cho cháu. Nhưng nếu cháu muốn đi học, thì cứ đi đi, bà ủng hộ. Mặc dù bà không hiểu, nhưng bà không lẫn.
Tống Đồng rơm rớm nước mắt: "Cảm ơn bà!"
Cảm ơn bà đã thông cảm cho cháu
Bà ôm lấy Tống Đồng: "Bà của cháu quê mùa lắm, quanh năm suốt tháng chỉ biết bán chè trứng kiêm tiền trả nợ thôi, chỉ cần cháu không chê bà vướng chân là được."
Tống Đồng nói: "Chê thế nào được ạ, đều nhờ bà mà cháu mới có nhà...,"
Vì lợi ích của bản thân, bà cậu đã tạo điều kiện, ủng hộ cậu rất nhiều. Bà hơn 60 tuổi rồi mà vẫn phải cùng cậu bôn ba cuộc đời.
Tống Đồng tự nhủ, bốn năm không ngắn, cho dù con đường này là sai thì cậu sẽ không bao giờ thất vọng về lựa chọn của mình.
Ngày cuối cùng để nộp đơn ý kiến, cậu tìm một quán internet gần nhà, chọn trường đại học nào gần trường Chu Dật nhất.
Sau khi điền xong tờ đơn ý kiến, Tống Đồng đăng nhập vào QQ. Cả lớp đang háo hức bàn bạc về kì nghỉ hè và chuyến du lịch ngoại khóa. Cậu click mở tường nhà của Chu Dật, chủ yếu là muốn xem cuộc sống của Chu Dật như thế nào.
Tường nhà Chu Dật không có gì đặc sắc, chủ yếu là ảnh du lịch. Có rất ít bình luận và lượt tim, khác hẳn so với sự nổi tiếng thường ngày của Chu Dật. Tống Đồng nhìn ảnh, đấy là nơi Chu Dật đã từng đi đến, cho dù chỉ là hình ảnh cũng khiến Tống Đồng cảm thấy thích thú.
Trạng thái gần nhất được cập nhật chỉ có hai bức ảnh. Một bức ảnh chụp cổng trường đại học C. Một bức chụp lời mời từ nước ngoài. Bên dưới có rất nhiều bình luận, nhưng đặc sắc nhất chỉ có một cái ——
666666
Bên dưới là một bình luận do một tài khoản có tên "Cát Qua Loa", chỉ có một câu vỏn vẹn —— Đừng có mà hối hận.
Tống Đồng dừng chân lại một chút, sau đó tiếp tục đi
Buổi tối, Tống Đồng chỉ nằm lăn qua lăn lại, cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Chỉ vì một câu nói của Chu Dật mà cuối cùng Tống Đồng đã quyết định học tiếp
Cậu thậm chí đã nghĩ kỹ càng, nghỉ hè này cậu sẽ cùng bà dọn qua gần trường, thuê một căn nhà rồi tìm một công việc. Nghe nói sinh viên rất dễ tìm việc, tiền lương cũng cao. Trường học ở ngoại thành nên tiền thuê nhà không đắt. Cậu sẽ vừa học vừa làm, sau đó sẽ xin cho vay học phí.
Như vậy cũng có thể kiên trì được bốn năm.Sau 4 năm sẽ thi vào trường đại học của Chu Dật. Nếu Chu Dật học nghiên cứu khoa học, cậu sẽ đi xin thầy giáo của nam thần. Còn nếu hắn muốn xuất ngoại, cậu lại cố gắng xin một chỗ trong danh sách trao đổi du học sinh.
Cậu từng muốn cầm giấy báo trúng tuyển đại học giống của Chu Dật để tỏ tình nhưng không được. Vậy thì bốn năm sau, cậu sẽ cầm thông báo thi đỗ trường nghiên cứu khoa học để thổ lộ với hắn
Mặc kệ Chu Dật nghĩ thế nào, cậu vẫn muốn tích góp được một chút dũng khí để bước đến trước mặt nam thần.
Cậu đã nói chuyện này với bà ngoại
Bà nói: Đồng Đồng à, bà không có học, không có văn hóa, cháu nói gì bà cũng không hiểu, không thể đưa ra ý kiến tốt nhất cho cháu. Nhưng nếu cháu muốn đi học, thì cứ đi đi, bà ủng hộ. Mặc dù bà không hiểu, nhưng bà không lẫn.
Tống Đồng rơm rớm nước mắt: "Cảm ơn bà!"
Cảm ơn bà đã thông cảm cho cháu
Bà ôm lấy Tống Đồng: "Bà của cháu quê mùa lắm, quanh năm suốt tháng chỉ biết bán chè trứng kiêm tiền trả nợ thôi, chỉ cần cháu không chê bà vướng chân là được."
Tống Đồng nói: "Chê thế nào được ạ, đều nhờ bà mà cháu mới có nhà...,"
Vì lợi ích của bản thân, bà cậu đã tạo điều kiện, ủng hộ cậu rất nhiều. Bà hơn 60 tuổi rồi mà vẫn phải cùng cậu bôn ba cuộc đời.
Tống Đồng tự nhủ, bốn năm không ngắn, cho dù con đường này là sai thì cậu sẽ không bao giờ thất vọng về lựa chọn của mình.
Ngày cuối cùng để nộp đơn ý kiến, cậu tìm một quán internet gần nhà, chọn trường đại học nào gần trường Chu Dật nhất.
Sau khi điền xong tờ đơn ý kiến, Tống Đồng đăng nhập vào QQ. Cả lớp đang háo hức bàn bạc về kì nghỉ hè và chuyến du lịch ngoại khóa. Cậu click mở tường nhà của Chu Dật, chủ yếu là muốn xem cuộc sống của Chu Dật như thế nào.
Tường nhà Chu Dật không có gì đặc sắc, chủ yếu là ảnh du lịch. Có rất ít bình luận và lượt tim, khác hẳn so với sự nổi tiếng thường ngày của Chu Dật. Tống Đồng nhìn ảnh, đấy là nơi Chu Dật đã từng đi đến, cho dù chỉ là hình ảnh cũng khiến Tống Đồng cảm thấy thích thú.
Trạng thái gần nhất được cập nhật chỉ có hai bức ảnh. Một bức ảnh chụp cổng trường đại học C. Một bức chụp lời mời từ nước ngoài. Bên dưới có rất nhiều bình luận, nhưng đặc sắc nhất chỉ có một cái ——
666666
Bên dưới là một bình luận do một tài khoản có tên "Cát Qua Loa", chỉ có một câu vỏn vẹn —— Đừng có mà hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất