Chương 25: Come out
Chủ nhật, sáng sớm Bách Tây đã về nhà.
Cậu vẫn không để Thích Tầm cùng cậu trở về, lại đảm bảo ba lần rằng cha mẹ cậu không theo chủ nghĩa giáo dục con cái bằng đòn roi.
Cậu đứng trước gương đóng cúc áo, từ trong gương nhìn Thích Tầm, " em nói thật mà, cha mẹ em nhìn có vẻ nghiêm túc như vậy thôi, thật sự rất văn minh. Em và Bách Nhã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, cho dù là thời kỳ phản nghịch hồi cấp ba có tranh cãi vài lần nhưng cuối cùng đều là cha mẹ cúi đầu. Nếu em cùng anh trở về, không khéo lại thêm dầu vào lửa."
Thích Tầm không nói chuyện.
Do hắn không lay chuyển được suy nghĩ của Bách Tây nên cuối cùng hai người mỗi người nhượng bộ một bước.
Thích Tầm lái xe đưa cậu trở về, dừng xe ở ngã tư đường bên cạnh nhà cậu. Hắn ngồi ở trong xe chờ đợi còn cậu tự mình đi vào.
Bách Tây vẫy tay, " chờ điện thoại của em."
Sau đó không quay đầu chạy thẳng.
Thích Tầm nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng vẫn có chút nôn nóng bất an.
Phương thức come out của hắn vô cùng thảm thiết, hắn cũng không mấy lạc quan với chuyện Bách Tây come out.
Nhưng hắn lại không thể làm trái ý Bách Tây, chỉ đành yên lặng ngồi đợi ở trong xe, nhìn cảnh mùa đông tiêu điều trước mắt.
.ldinh2026.wordpress.com.
Bách Tây vào nhà, vì trong nhà bật hệ thống sưởi nên rất ấm áp, cậu không thích đi dép nên để cả tất giẫm lên sàn.
Gần đây Ngô Mạt mải mê vẽ vời, cả phòng khách đều là tác phẩm của bà. Cậu vừa mới vào nhà đã bị một bàn tay kéo qua là Ngô Mạt muốn con trai thưởng thức tác phẩm của mình.
Bách Tây nhìn một đống thuốc màu trộn lẫn vào nhau, rất khó làm trái với lương tâm. Nhưng suy nghĩ đến chuyện bản thân phải come out ngày hôm nay, cậu rất chân thành thả rắm cầu vồng*, " rất đẹp, vừa nhìn đã thấy rất phóng khoáng, linh động, màu sắc quả thật là dẫn đầu xu thế."
*Ngôn ngữ mạng, thường được dùng nhiều trong giới giả trí, người hâm mộ tâng bốc thần tượng của họ, toàn thân đầy cao quý, ưu điểm, nghĩa đen là ngay cả thần tượng xì hơi cũng có thể xuất hiện thành cầu vồng mà không bị thay đổi màu sắc.
"Đúng vậy, cha con đúng là không biết thưởng thức gì cả," Ngô Mạt kiêu ngạo hừ một tiếng, " ổng dung tụng."
Bách Nhã nghe thấy một loạt lời khen ngợi thì khóe miệng giật giật, trong lòng không nhịn được cảm khái ' bản lĩnh mở mắt nói dối của anh trai cô càng ngày càng mạnh.'
Cậu đối mặt với Bách Nhã nói, "em đừng đọc tạp chí nữa, giang hồ cấp cứu, giúp anh một chuyện này."
Bách Nhã không hiểu gì hỏi, " chuyện gì, anh nói đi."
"Lát nữa anh sẽ come out vơi cha mẹ, em ở bên cạnh nói giúp anh nhé."
Bách Nhã lập tức nhíu mày.
Cô dùng vẻ mặt cổ quái đánh giá Bách Tây, " anh sớm không làm muộn không làm, vì sao lại cứ nhất thiết phải là ngày hôm nay?"
Bách Tây nghẹn ngào, sau đó sờ chóp mũi, " chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói ai quan tâm ngày nào chứ."
Bách Nhã không tin.
Cô nhìn vẻ mặt chột dạ của anh trai, cười nhạo, " là vì Thích Tầm sao?"
Bách Tây bị dọa sợ, cậu định nói gì đó, lại liếc mắt về phía phòng bếp nhỏ giọng nói, "sao em biết?"
Bách Nhã nhìn bộ dạng của cậu, không phải quá rõ ràng sao.
Cái gì mà chọn ngày không bằng gặp ngày, không phải là bị hồ ly tinh Thích Tầm làm cho choáng váng đầu óc, một lần nóng máu liền muốn thẳng thắn với người nhà sao.
"Em biết từ lâu rồi," Bách Nhã hừ nhẹ nói, "hồi trước em đi chung cư tìm anh, vừa hay nhìn thấy anh và anh ta ở chung một chỗ, bầu không khí ái muội lúc đó, vừa nhìn là em đã đoán ra rồi."
Bách Tây không ngờ mình lại bị vạch trần như vậy, cậu sửng sốt mất mấy giây mới tiêu hóa được chuyện này.
"Vậy sao em không hỏi anh?" Cậu hỏi.
Bách Nhã nói thẳng, " có cái gì hay mà hỏi, cái bộ dạng ngốc nghếch vui vẻ của anh lúc đó, vừa nhìn đã biết là đang yêu đương đến mụ mị đầu óc rồi, em nói anh sẽ nghe lọt tai sao, trừ khi là chúc anh trăm năm hạnh phúc."
Bách Tây cười hì hì, cũng không phủ nhận.
Bách Nhã nhìn bộ dạng của cậu giận không có chỗ phát tiết, mới hỏi, " anh thích anh ta như vậy sao? Hai người mới yêu được bao lâu mà anh đã vội vàng muốn come out rồi. Là Thích Tầm bảo anh nói với cha mẹ sao?"
"Không phải, là tự anh muốn thế," Bách Tây lắc đầu,cậu im lặng hai giây mới nói tiếp, " nhưng em nói cũng không sai, anh thật sự rất thích anh ấy."
"Yêu nhiều không?"
Bách Tây ngẫm nghĩ, " anh cũng không biết phải diễn tả như thế nào, có thể là giống như em nói, là kiểu thích muốn cùng với anh ấy trăm năm hạnh phúc."
Cậu nghiêng đầu nhìn em gái, mỉm cười, " vì vậy anh hy vọng anh ấy có thể dùng thân phận bạn trai của anh để về nhà mà không phải là bạn bè."
Bách Nhã nhìn cậu một lát.
Cô vẫn luôn coi nhẹ chuyện yêu đương, nhưng cô cũng không phản bác lại Bách Tây cũng không chế giễu quan điểm về tình yêu của cậu.
Cô đã nhìn thấy nụ cười của anh trai vô số lần nhưng kiểu hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu như thế này thì từ trướcđến nay chưa thấy bao giờ.
Cô cúi đầu lật tạp chí, "biết rồi, sẽ giúp anh nói mấy câu. Bây giờ thì lăn đi, đừng cản trở em đọc sách."
.ldinh2026.wattpad.com
Nhưng năng lực thừa nhận của Ngô Mạt và Bách Tử Hoa rõ ràng mạnh hơn suy nghĩ của con trai con gái rất nhiều.
Hơn nửa giờ sau, tại sô pha trong phòng khách, Bách Tây ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, nói chuyện với phụ huynh của mình, "Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Bách Tử Hoa đang uống trà, không biết là con trai muốn nói gì, "có cái gì thì nói cái đó, gì mà nghiêm trọng quá lên vậy."
Ngô Mạt mẫn cảm cảm nhận được cái gì đó.
Hay phải nói là từ khi bà bắt gặp Bách Tây không ở nhà mình mà chạy sang nhà Thích Tầm, trong lòng bà đã mơ hồ có dự cảm rồi.
Đúng như dự đoán, vài giây sau, bà nghe thấy Bách Tây hít sâu một hơi, thành thật nói, " con có chuyện này muốn nói thẳng với hai người. Con thích đàn ông, là bẩm sinh."
Cốc trà của Bách Tử Hoa suýt nữa thì rơi xuống đất.
Ông mới thức dậy được một lát, không kịp phòng bị đã bị con trai ném cho một trái bom, nổ tung khiến ông đầu váng mắt hoa.
Ông liếc mắt sang vợ xin giúp đỡ, nhưng lại phát hiện Ngô Mạt tám ngọn gió cũng không lay chuyển được. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đừng nói là kinh ngạc ngay cả mí mắt cũng không chớp.
*Nguyên tác là八风不动: tám ngọn gió cũng không lay chuyển được, bốn chữ này rất hay được viết trên quạt giấy của các công tử đánh cờ ngày xưa. Cái gọi là "tám ngọn gió" trong Phật giáo chỉ tám điều lợi(thuận lợi), suy(suy yếu), hủy(phỉ báng), dự(thanh danh), xưng(danh hiệu), cơ(chế nhạo), khổ, lạc. Bốn điều tốt và bốn điều trái ngược, thuận lợi thành công là Lợi, thất bại là Suy, ngấm ngầm phỉ báng là Hủy, khen ngợi sau lưng là Dự, ca ngợi trước mặt là Xưng, công kích chửi mắng trước mặt là Cơ, đau khổ là Khổ, vui vẻ là Lạc. Phật dạy nên tu dưỡng đến độ gặp bất kỳ một trong tám ngọn gió cũng không lay chuyển được cảm xúc thì gọi là tám ngọn gió cũng không lay chuyển được.
Bách Tây nhìn vẻ mặt của phụ huynh nhà mình, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
Cậu ngồi trên sô pha màu gỗ, hôm nay cậu mặc áo len lông xù màu trắng phối với quần jeans, ngồi ở đó căng thẳng bất an giống hệt học sinh cấp ba mắc lỗi.
Ngay cả Bách Nhã cũng hơi khẩn trương, ánh mắt quét giữa cha mẹ và Bách Tây, sợ cha mẹ nghĩ không thông sẽ nói ra những lời quá khích.
May mà không có.
Sau một khoảng lặng dài dằng dẵng, Ngô Mạt cúi đầu phủi váy mặc dù váy của bà không hề dính bất cứ thứ gì, nhỏ giọng nói, " là chuyện đó sao? Mẹ đã biết từ lâu rồi, mẹ của con cũng không ngốc."
Bách Tử Hoa ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm bà xã của mình.
Không, mặc dù quả thực là đối với xu hướng tình dục của con trai bọn họ cũng không quá mơ hồ nhưng cũng không thể vạch trần một cách nhẹ nhàng như vậy được.
Thế nào thì cũng nên dạy bảo hai ba câu, uy nghiêm của cha mẹ ở đâu?
Bách Tây trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể ngờ sự việc lại đi theo chiều hướng này.
Trong lòng Ngô Mạt quả thật có chút bất lực.
Nếu có thể, bà sao lại không mong muốn Bách Tây có thể thích con gái chứ, người làm cha mẹ như bọn họ cũng không phải là không nói lý, gia thế đằng gái như thế nào đều không quan trọng, miễn là Bách Tây thích, bà nhất định sẽ vui vẻ tặng lì xì* cho con dâu.
*Nguyên tác là hồng bao, nó cũng là cái bao lì xì đỏ ấy mà.
Nhưng mà Bách Tây lại không cho bà có cơ hội này.
Bà thở dài, ngồi dựa vào sô pha nhìn bộ dạng không dám thở mạnh của con trai lại thấy hơi buồn cười, " sao vậy, con cho rằng mẹ sẽ mắng con sao? Hay là muốn mẹ khóc một trận để khiến con áy náy, cảm thấy có lỗi với cha mẹ?"
Bách Tây không biết mình có nên gật đầu hay không, vì quả thật trong đầu cậu đã nghĩ như vậy.
Nhưng Ngô Mạt lại nói, " những chuyện đó không có ý nghĩa gì cả, mẹ cũng lười quản. Lẽ nào mẹ có thể đuổi con ra khỏi nhà, không cho phép trở về, như vậy con sẽ khuất phục sao? Hôm nay mẹ cấm con thích đàn ông, ngày mai con sẽ mang bạn gái về nhà sao?"
Lần này Bách Tây dù chậm chạp nhưng rất kiên quyết lắc đầu.
Cậu khó khăn nói, " sẽ không. Con thích đàn ông không phải phụ nữ, vì vậy không thể gây tai họa cho bọn họ được."
Ngô Mạt bất đắc dĩ cười, " chuyện đó là không thể, dù sao cũng không thể thay đổi được con, mẹ ép con cũng vô dụng. Vì thế chẳng có lý do gì mà mẹ phải làm những chuyện phí công vô ích như thế, còn khiến con đau khổ nữa."
Bà nghiêng đầu liếc ông chồng vẫn không thể chen được lời nào vào cuộc trò chuyện, vừa nãy Bách Tử Hoa vẫn còn muốn ngầm ra hiệu với bà, nghe bà nói xong thì lại im lặng.
Ngô Mạt vẫy tay gọi Bách Tây qua.
Bà xoa mái tóc mềm mại của con trai, " từ khi con học đại học mẹ đã chuẩn bị tâm lý rồi, chẳng qua là chưa nói ra mà thôi. Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cha mẹ cũng không phải là người cổ hủ."
Vành mắt Bách Tây ửng đỏ.
Nếu như cha mẹ thật sự mắng cậu một trận thì có lẽ cậu sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.
Nhưng cố tình cha mẹ cậu lại phản ứng như vậy lại còn an ủi ngược lại cậu nữa.
Từ nhỏ cậu đã luôn khiến cha mẹ lo lắng, thân thể cậu không tốt thường xuyên phải vào viện, lớn lên thì không chịu đi theo con đường mà gia đình sắp xếp, nhất định muốn đi theo cuộc sống mà mình thích.
Đến ngày hôm nay, cậu có người mình thích cũng lại đưa ra nan đề cho cha mẹ mình.
Cậu rưng rưng nước mắt nhìn Ngô Mạt và Bách Tử Hoa, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Ban đầu Bách Tử Hoa còn có thể gồng mình tỏ vẻ uy nghiêm nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng con trai như vậy thì tim đã mềm nhũn.
"Được rồi được rồi, khóc cái gì mà khóc," ông vỗ vai cậu, "giống như mẹ con nói đó, thích đàn ông mà thôi, có gì lớn đâu. Con thích kiểu đàn ông như thế nào, bạn của cha mở công ty người mẫu, con thích mẫu người nào cha sẽ giới thiệu cho."
Bách Tây cười cứng nhắc.
Ngô Mạt giơ cánh tay, " càng nói càng chẳng ra sao cả, nói linh tinh cái gì đó, ông làm cha cái kiểu gì vậy, không dạy con điểm tốt gì cả."
Bách Tử Hoa không phục, " chỗ nào không tốt chứ, tôi đang quan tâm chuyện tình cảm của con, muốn tìm cho con một người tốt."
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau, Bách Tây lập tức lên tiếng giảng hòa.
"Cha, không cần đâu ạ, con đã có người yêu rồi."
Ngô Mạt và Bách Tử Hoa lập tức đình chiến, cùng nhìn về phía cậu.
Mà Bách Nhã đang làm nền ở bên cạnh cũng ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn sang.
Trong lòng Ngô Mạt đã đoán ra là ai, vẻ mặt không nói là tốt cũng không nói là xấu, cả khuôn mặt đều là rối rắm.
Bách Tử Hoa lại hoàn toàn đặt mình ở ngoài cuộc.
"Con có người yêu, là ai." Ông điểm một loạt người ở trong đầu, "không phải là Lương Tụng đấy chứ?"
Bách Tây cười khanh khách, "sao có thể là nó được ạ."
Cậu ngập ngừng hai giây, thành thật khai báo, " là Thích Tầm."
Choang, lần này thì cốc trà trên tay ba Bách thật sự rơi xuống đất, nước trà đổ hết cả ra sàn, làm ướt tầm thảm dưới chân.
Cậu vẫn không để Thích Tầm cùng cậu trở về, lại đảm bảo ba lần rằng cha mẹ cậu không theo chủ nghĩa giáo dục con cái bằng đòn roi.
Cậu đứng trước gương đóng cúc áo, từ trong gương nhìn Thích Tầm, " em nói thật mà, cha mẹ em nhìn có vẻ nghiêm túc như vậy thôi, thật sự rất văn minh. Em và Bách Nhã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đánh, cho dù là thời kỳ phản nghịch hồi cấp ba có tranh cãi vài lần nhưng cuối cùng đều là cha mẹ cúi đầu. Nếu em cùng anh trở về, không khéo lại thêm dầu vào lửa."
Thích Tầm không nói chuyện.
Do hắn không lay chuyển được suy nghĩ của Bách Tây nên cuối cùng hai người mỗi người nhượng bộ một bước.
Thích Tầm lái xe đưa cậu trở về, dừng xe ở ngã tư đường bên cạnh nhà cậu. Hắn ngồi ở trong xe chờ đợi còn cậu tự mình đi vào.
Bách Tây vẫy tay, " chờ điện thoại của em."
Sau đó không quay đầu chạy thẳng.
Thích Tầm nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng vẫn có chút nôn nóng bất an.
Phương thức come out của hắn vô cùng thảm thiết, hắn cũng không mấy lạc quan với chuyện Bách Tây come out.
Nhưng hắn lại không thể làm trái ý Bách Tây, chỉ đành yên lặng ngồi đợi ở trong xe, nhìn cảnh mùa đông tiêu điều trước mắt.
.ldinh2026.wordpress.com.
Bách Tây vào nhà, vì trong nhà bật hệ thống sưởi nên rất ấm áp, cậu không thích đi dép nên để cả tất giẫm lên sàn.
Gần đây Ngô Mạt mải mê vẽ vời, cả phòng khách đều là tác phẩm của bà. Cậu vừa mới vào nhà đã bị một bàn tay kéo qua là Ngô Mạt muốn con trai thưởng thức tác phẩm của mình.
Bách Tây nhìn một đống thuốc màu trộn lẫn vào nhau, rất khó làm trái với lương tâm. Nhưng suy nghĩ đến chuyện bản thân phải come out ngày hôm nay, cậu rất chân thành thả rắm cầu vồng*, " rất đẹp, vừa nhìn đã thấy rất phóng khoáng, linh động, màu sắc quả thật là dẫn đầu xu thế."
*Ngôn ngữ mạng, thường được dùng nhiều trong giới giả trí, người hâm mộ tâng bốc thần tượng của họ, toàn thân đầy cao quý, ưu điểm, nghĩa đen là ngay cả thần tượng xì hơi cũng có thể xuất hiện thành cầu vồng mà không bị thay đổi màu sắc.
"Đúng vậy, cha con đúng là không biết thưởng thức gì cả," Ngô Mạt kiêu ngạo hừ một tiếng, " ổng dung tụng."
Bách Nhã nghe thấy một loạt lời khen ngợi thì khóe miệng giật giật, trong lòng không nhịn được cảm khái ' bản lĩnh mở mắt nói dối của anh trai cô càng ngày càng mạnh.'
Cậu đối mặt với Bách Nhã nói, "em đừng đọc tạp chí nữa, giang hồ cấp cứu, giúp anh một chuyện này."
Bách Nhã không hiểu gì hỏi, " chuyện gì, anh nói đi."
"Lát nữa anh sẽ come out vơi cha mẹ, em ở bên cạnh nói giúp anh nhé."
Bách Nhã lập tức nhíu mày.
Cô dùng vẻ mặt cổ quái đánh giá Bách Tây, " anh sớm không làm muộn không làm, vì sao lại cứ nhất thiết phải là ngày hôm nay?"
Bách Tây nghẹn ngào, sau đó sờ chóp mũi, " chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói ai quan tâm ngày nào chứ."
Bách Nhã không tin.
Cô nhìn vẻ mặt chột dạ của anh trai, cười nhạo, " là vì Thích Tầm sao?"
Bách Tây bị dọa sợ, cậu định nói gì đó, lại liếc mắt về phía phòng bếp nhỏ giọng nói, "sao em biết?"
Bách Nhã nhìn bộ dạng của cậu, không phải quá rõ ràng sao.
Cái gì mà chọn ngày không bằng gặp ngày, không phải là bị hồ ly tinh Thích Tầm làm cho choáng váng đầu óc, một lần nóng máu liền muốn thẳng thắn với người nhà sao.
"Em biết từ lâu rồi," Bách Nhã hừ nhẹ nói, "hồi trước em đi chung cư tìm anh, vừa hay nhìn thấy anh và anh ta ở chung một chỗ, bầu không khí ái muội lúc đó, vừa nhìn là em đã đoán ra rồi."
Bách Tây không ngờ mình lại bị vạch trần như vậy, cậu sửng sốt mất mấy giây mới tiêu hóa được chuyện này.
"Vậy sao em không hỏi anh?" Cậu hỏi.
Bách Nhã nói thẳng, " có cái gì hay mà hỏi, cái bộ dạng ngốc nghếch vui vẻ của anh lúc đó, vừa nhìn đã biết là đang yêu đương đến mụ mị đầu óc rồi, em nói anh sẽ nghe lọt tai sao, trừ khi là chúc anh trăm năm hạnh phúc."
Bách Tây cười hì hì, cũng không phủ nhận.
Bách Nhã nhìn bộ dạng của cậu giận không có chỗ phát tiết, mới hỏi, " anh thích anh ta như vậy sao? Hai người mới yêu được bao lâu mà anh đã vội vàng muốn come out rồi. Là Thích Tầm bảo anh nói với cha mẹ sao?"
"Không phải, là tự anh muốn thế," Bách Tây lắc đầu,cậu im lặng hai giây mới nói tiếp, " nhưng em nói cũng không sai, anh thật sự rất thích anh ấy."
"Yêu nhiều không?"
Bách Tây ngẫm nghĩ, " anh cũng không biết phải diễn tả như thế nào, có thể là giống như em nói, là kiểu thích muốn cùng với anh ấy trăm năm hạnh phúc."
Cậu nghiêng đầu nhìn em gái, mỉm cười, " vì vậy anh hy vọng anh ấy có thể dùng thân phận bạn trai của anh để về nhà mà không phải là bạn bè."
Bách Nhã nhìn cậu một lát.
Cô vẫn luôn coi nhẹ chuyện yêu đương, nhưng cô cũng không phản bác lại Bách Tây cũng không chế giễu quan điểm về tình yêu của cậu.
Cô đã nhìn thấy nụ cười của anh trai vô số lần nhưng kiểu hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu như thế này thì từ trướcđến nay chưa thấy bao giờ.
Cô cúi đầu lật tạp chí, "biết rồi, sẽ giúp anh nói mấy câu. Bây giờ thì lăn đi, đừng cản trở em đọc sách."
.ldinh2026.wattpad.com
Nhưng năng lực thừa nhận của Ngô Mạt và Bách Tử Hoa rõ ràng mạnh hơn suy nghĩ của con trai con gái rất nhiều.
Hơn nửa giờ sau, tại sô pha trong phòng khách, Bách Tây ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, nói chuyện với phụ huynh của mình, "Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Bách Tử Hoa đang uống trà, không biết là con trai muốn nói gì, "có cái gì thì nói cái đó, gì mà nghiêm trọng quá lên vậy."
Ngô Mạt mẫn cảm cảm nhận được cái gì đó.
Hay phải nói là từ khi bà bắt gặp Bách Tây không ở nhà mình mà chạy sang nhà Thích Tầm, trong lòng bà đã mơ hồ có dự cảm rồi.
Đúng như dự đoán, vài giây sau, bà nghe thấy Bách Tây hít sâu một hơi, thành thật nói, " con có chuyện này muốn nói thẳng với hai người. Con thích đàn ông, là bẩm sinh."
Cốc trà của Bách Tử Hoa suýt nữa thì rơi xuống đất.
Ông mới thức dậy được một lát, không kịp phòng bị đã bị con trai ném cho một trái bom, nổ tung khiến ông đầu váng mắt hoa.
Ông liếc mắt sang vợ xin giúp đỡ, nhưng lại phát hiện Ngô Mạt tám ngọn gió cũng không lay chuyển được. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đừng nói là kinh ngạc ngay cả mí mắt cũng không chớp.
*Nguyên tác là八风不动: tám ngọn gió cũng không lay chuyển được, bốn chữ này rất hay được viết trên quạt giấy của các công tử đánh cờ ngày xưa. Cái gọi là "tám ngọn gió" trong Phật giáo chỉ tám điều lợi(thuận lợi), suy(suy yếu), hủy(phỉ báng), dự(thanh danh), xưng(danh hiệu), cơ(chế nhạo), khổ, lạc. Bốn điều tốt và bốn điều trái ngược, thuận lợi thành công là Lợi, thất bại là Suy, ngấm ngầm phỉ báng là Hủy, khen ngợi sau lưng là Dự, ca ngợi trước mặt là Xưng, công kích chửi mắng trước mặt là Cơ, đau khổ là Khổ, vui vẻ là Lạc. Phật dạy nên tu dưỡng đến độ gặp bất kỳ một trong tám ngọn gió cũng không lay chuyển được cảm xúc thì gọi là tám ngọn gió cũng không lay chuyển được.
Bách Tây nhìn vẻ mặt của phụ huynh nhà mình, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
Cậu ngồi trên sô pha màu gỗ, hôm nay cậu mặc áo len lông xù màu trắng phối với quần jeans, ngồi ở đó căng thẳng bất an giống hệt học sinh cấp ba mắc lỗi.
Ngay cả Bách Nhã cũng hơi khẩn trương, ánh mắt quét giữa cha mẹ và Bách Tây, sợ cha mẹ nghĩ không thông sẽ nói ra những lời quá khích.
May mà không có.
Sau một khoảng lặng dài dằng dẵng, Ngô Mạt cúi đầu phủi váy mặc dù váy của bà không hề dính bất cứ thứ gì, nhỏ giọng nói, " là chuyện đó sao? Mẹ đã biết từ lâu rồi, mẹ của con cũng không ngốc."
Bách Tử Hoa ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn chằm chằm bà xã của mình.
Không, mặc dù quả thực là đối với xu hướng tình dục của con trai bọn họ cũng không quá mơ hồ nhưng cũng không thể vạch trần một cách nhẹ nhàng như vậy được.
Thế nào thì cũng nên dạy bảo hai ba câu, uy nghiêm của cha mẹ ở đâu?
Bách Tây trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể ngờ sự việc lại đi theo chiều hướng này.
Trong lòng Ngô Mạt quả thật có chút bất lực.
Nếu có thể, bà sao lại không mong muốn Bách Tây có thể thích con gái chứ, người làm cha mẹ như bọn họ cũng không phải là không nói lý, gia thế đằng gái như thế nào đều không quan trọng, miễn là Bách Tây thích, bà nhất định sẽ vui vẻ tặng lì xì* cho con dâu.
*Nguyên tác là hồng bao, nó cũng là cái bao lì xì đỏ ấy mà.
Nhưng mà Bách Tây lại không cho bà có cơ hội này.
Bà thở dài, ngồi dựa vào sô pha nhìn bộ dạng không dám thở mạnh của con trai lại thấy hơi buồn cười, " sao vậy, con cho rằng mẹ sẽ mắng con sao? Hay là muốn mẹ khóc một trận để khiến con áy náy, cảm thấy có lỗi với cha mẹ?"
Bách Tây không biết mình có nên gật đầu hay không, vì quả thật trong đầu cậu đã nghĩ như vậy.
Nhưng Ngô Mạt lại nói, " những chuyện đó không có ý nghĩa gì cả, mẹ cũng lười quản. Lẽ nào mẹ có thể đuổi con ra khỏi nhà, không cho phép trở về, như vậy con sẽ khuất phục sao? Hôm nay mẹ cấm con thích đàn ông, ngày mai con sẽ mang bạn gái về nhà sao?"
Lần này Bách Tây dù chậm chạp nhưng rất kiên quyết lắc đầu.
Cậu khó khăn nói, " sẽ không. Con thích đàn ông không phải phụ nữ, vì vậy không thể gây tai họa cho bọn họ được."
Ngô Mạt bất đắc dĩ cười, " chuyện đó là không thể, dù sao cũng không thể thay đổi được con, mẹ ép con cũng vô dụng. Vì thế chẳng có lý do gì mà mẹ phải làm những chuyện phí công vô ích như thế, còn khiến con đau khổ nữa."
Bà nghiêng đầu liếc ông chồng vẫn không thể chen được lời nào vào cuộc trò chuyện, vừa nãy Bách Tử Hoa vẫn còn muốn ngầm ra hiệu với bà, nghe bà nói xong thì lại im lặng.
Ngô Mạt vẫy tay gọi Bách Tây qua.
Bà xoa mái tóc mềm mại của con trai, " từ khi con học đại học mẹ đã chuẩn bị tâm lý rồi, chẳng qua là chưa nói ra mà thôi. Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cha mẹ cũng không phải là người cổ hủ."
Vành mắt Bách Tây ửng đỏ.
Nếu như cha mẹ thật sự mắng cậu một trận thì có lẽ cậu sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.
Nhưng cố tình cha mẹ cậu lại phản ứng như vậy lại còn an ủi ngược lại cậu nữa.
Từ nhỏ cậu đã luôn khiến cha mẹ lo lắng, thân thể cậu không tốt thường xuyên phải vào viện, lớn lên thì không chịu đi theo con đường mà gia đình sắp xếp, nhất định muốn đi theo cuộc sống mà mình thích.
Đến ngày hôm nay, cậu có người mình thích cũng lại đưa ra nan đề cho cha mẹ mình.
Cậu rưng rưng nước mắt nhìn Ngô Mạt và Bách Tử Hoa, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Ban đầu Bách Tử Hoa còn có thể gồng mình tỏ vẻ uy nghiêm nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng con trai như vậy thì tim đã mềm nhũn.
"Được rồi được rồi, khóc cái gì mà khóc," ông vỗ vai cậu, "giống như mẹ con nói đó, thích đàn ông mà thôi, có gì lớn đâu. Con thích kiểu đàn ông như thế nào, bạn của cha mở công ty người mẫu, con thích mẫu người nào cha sẽ giới thiệu cho."
Bách Tây cười cứng nhắc.
Ngô Mạt giơ cánh tay, " càng nói càng chẳng ra sao cả, nói linh tinh cái gì đó, ông làm cha cái kiểu gì vậy, không dạy con điểm tốt gì cả."
Bách Tử Hoa không phục, " chỗ nào không tốt chứ, tôi đang quan tâm chuyện tình cảm của con, muốn tìm cho con một người tốt."
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau, Bách Tây lập tức lên tiếng giảng hòa.
"Cha, không cần đâu ạ, con đã có người yêu rồi."
Ngô Mạt và Bách Tử Hoa lập tức đình chiến, cùng nhìn về phía cậu.
Mà Bách Nhã đang làm nền ở bên cạnh cũng ngồi thẳng dậy, yên lặng nhìn sang.
Trong lòng Ngô Mạt đã đoán ra là ai, vẻ mặt không nói là tốt cũng không nói là xấu, cả khuôn mặt đều là rối rắm.
Bách Tử Hoa lại hoàn toàn đặt mình ở ngoài cuộc.
"Con có người yêu, là ai." Ông điểm một loạt người ở trong đầu, "không phải là Lương Tụng đấy chứ?"
Bách Tây cười khanh khách, "sao có thể là nó được ạ."
Cậu ngập ngừng hai giây, thành thật khai báo, " là Thích Tầm."
Choang, lần này thì cốc trà trên tay ba Bách thật sự rơi xuống đất, nước trà đổ hết cả ra sàn, làm ướt tầm thảm dưới chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất