Yêu Thầm Thất Bại

Chương 36: Đại Béo

Trước Sau
Nếu đã quyết định nuôi mèo thì trong nhà chắc chắn phải sắm thêm đồ dùng cho mèo. Cuối tuần, Bách Tây không thể chờ đợi thêm được nữa bèn kéo Thích Tầm đi dạo siêu thị.

Thật ra thì những đồ này có thể mua trên mạng nhưng cậu thích cái cảm giác được đi dạo siêu thị cùng hắn.

Thích Tầm sở hữu khuôn mặt không ăn khói lửa nhân gian*, nhưng khi hắn mặc đồ đơn giản đẩy xe hàng, ở trong siêu thị hỏi Bách Tây muốn loại pudding nào, khung cảnh ấy lại vô cùng hòa hợp.

*Hiểu nôm na là khuôn mặt kiểu tiên khí hạ phàm, không phải người trần mắt thịt.

Hai người vừa đi vừa xem.

Cậu mua xong đồ dùng cho mèo con rồi mới sực nhớ ra là mình vẫn chưa đặt tên.

Cậu hỏi Thích Tầm, " anh nói xem lấy tên gì cho mèo con mới hay?"

Mèo con đã được cậu nhận nuôi một tuần rồi mà vẫn gọi là "mi mi"*.

*Giải thích chút chỗ này cho các bạn yêu nè, gọi là mimi vì người Trung sẽ gọi mèo con là 小喵咪 (Xiǎo miāo mī), chữ "mi" lấy ở chữ cuối kìa. Thật ra có thể phiên âm thành "meo meo" nhưng tui thích để là "mimi" đấy được không:))))))

Việc đặt tên này khá là khó nhằn đối với cậu vì vậy cậu vô cùng trông đợi vào Thích Tầm, muốn vị học bá này cống hiến một cái tên vừa đáng yêu lại vừa không tầm thường.

Không ngờ Thích Tầm đến cả mắt cũng không chớp, từ đôi môi mỏng phun ra hai chữ, " ĐẠI BÉO."

Bách Tây: "...."

Nó không phải là mèo quýt.*

*TQ có câu "mèo quýt 10 con thì 9 con béo, một con béo sập giường"..tui nhớ mang máng vậy. Tui có theo dõi con mèo béo màu cam tên là ĐỊCH ĐỊCH hay gì á không nhớ rõ tên lắm, con mèo bao giờ cũng thương ba hơn mẹ ý. Em ấy đáng yêu kinh khủng luôn ó.

"Sao anh đặt tên không để tâm gì hết vậy," Bách Tây một mặt không thể chịu nổi nói, "anh quan tâm đến tâm lý của mèo nhỏ một chút có được không, đặt tên cho nó như vậy sau này đi ra ngoài chào hỏi mèo khác thì ngại ngùng biết bao nhiêu chứ. Hơn nữa nó béo chỗ nào?"

Thích Tầm đã bị cậu đầu độc bằng video về mèo cả tuần nay, trong video không phải là mèo đang ngủ thì cũng là đang ăn.

Hắn thản nhiên nói, " nó cứ ăn như thế này, hiện tại không béo sau này cũng sẽ béo, để nó sớm nhận rõ bản thân thì có gì mà không tốt."

Sự quan tâm của hắn với mèo có hạn, đến khu đồ ăn vặt, hắn khom lưng lấy mấy loại socola mà Bách Tây thích ăn thờ ơ hỏi, " tối nay ăn gì, muốn ăn thịt nướng không, chẳng phải lần trước em nói muốn ăn sao?"

Bách Tây lập tức bị phân tán sự chú ý, "muốn!"

.leting2026.wattpad.com + ldinh2026.wordpress.com

10 ngày sau, Bách Tây và Thích Tầm cùng nhau đến bệnh viện thú cưng đón mèo con về nhà.

Lúc trước, còn có một con mèo nữa được đưa tới bệnh viện thú cưng, các đồng nghiệp của cậu cũng đã tìm được người nhận nuôi, ngày hôm qua đã được đón đi rồi.

Bách Tây ôm bảo bối nhỏ của mình trở về nhà, cả một đường đều vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên cậu sẽ không thật sự gọi tâm can bảo bối của mình là "Đại Béo", thế nhưng Thích Tầm dụng ý bất lương, ỷ vào mèo nhỏ không hiểu lòng người hiểm ác, từ khi mới trở về đã bắt đầu gọi nó là "Đại Béo", kiên trì liên tục không ngừng muốn tẩy não mèo con.

Đợi đến khi cậu muốn sửa thì đã không còn kịp nữa rồi, mèo nhỏ đã nhận tên, vừa gọi Đại Béo liền lắc lư cái mông dùng chân ngắn chạy tới.

Bách Tây: "..."

Cậu vô cùng đau đớn, giận đến nỗi muốn đánh Thích Tầm một trận.



Thích Tầm cười xùy, không có một tia hối cải nào, " em xem bản thân nó cũng rất hài lòng."

Bách Tây càng không để ý đến hắn nữa.

Để biểu đạt sự bất mãn với hắn, Bách Tây ôm con trai mèo ngồi lên ghế sô- pha, bỏ mặc hắn ngồi một mình ở bàn ăn nhằm bày tỏ kháng nghị.

Cậu thật sự rất rất thích mèo nhỏ.

Mặc dù là mèo lang thang nhưng sau khi tắm sạch sẽ thì cũng rất đáng yêu, mèo mướp trời sinh đã có sọc rất đẹp rồi lại thêm đôi mắt tròn xoe màu vàng nắng nữa.

Cậu ôm mèo trong lòng cũng không dám dùng sức chỉ khẽ khàng vuốt ve bụng nhỏ và cằm của nó, cầm đồ chơi trêu nó.

Thích Tầm đang bị lạnh nhạt ở bên cạnh cũng chẳng để tâm.

Hắn uống trà, ngắm bộ dáng của Bách Tây dưới ánh đèn.

Cậu mặc bộ đồ ở nhà màu kem, tóc rối thành bím nhỏ, vắt chân ngồi trên sô pha trêu mèo. Mà ở bàn trà trước mặt cậu đang đặt mấy quyển truyện tranh chưa đọc xong, trên đất vứt đồ dụ mèo, trên sô pha còn có áo khoác bị cậu tiện tay vứt lộn xộn.

Khung cảnh không liên quan gì đến nhau nhưng lại sạch sẽ đến lạ.

Thích Tầm mắc chứng sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế, không quá nghiêm trọng nhưng trước khi Bách Tây vào ở, trong nhà hắn tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp có thứ tự, quá quy củ đến mức thiếu đi hơi thở cuộc sống.

Mặc dù Bách Tây không thích tùy tiện vứt đồ đạc lung tung nhưng cũng không thích sắp xếp đồ quá ngăn nắp, cậu cảm thấy lộn xộn một chút mới có hơi thở của cuộc sống.

Khi hai người mới ở chung cũng vì vấn đề này mà tranh luận vài câu, Bách Tây thuyết phục nhưng Thích Tầm vốn xuất thân là tuyển thủ biện luận, nhanh chóng dồn ép tuyên bố phải dọn sạch sẽ trở lại, cậu chỉ có thể trưng ra bộ mặt ấm ức.

Nhưng chiêu này của cậu lại vô cùng hữu dụng.

Cuối cùng là Thích Tầm nhận thua.

Hiện tại tiểu bại hoại này đã hoàn toàn biến phòng khách trở thành địa bàn của mình rồi, muốn vứt thế nào thì vứt.

Hắn nghĩ đến đây, thấy hơi đau đầu bèn ấn sống mũi, rất muốn hút một điếu thuốc.

Trước đây hắn cảm thấy người nhà Bách Tây dung túng cậu. Hiện tại xem ra cậu cũng không thể khiêm tốn được nữa.

Chuyện nuôi thú cưng nữa, trước đây xem ra là dứt khoát không thể nói lý với hắn, cả ngày lông mèo bay đầy nhà cũng đủ đáng ghét rồi.

Bây giờ lại thành thế này, không phải có một con mèo tên Đại Béo giở thói vênh váo ngang ngược trong nhà hắn sao.

Hắn không khỏi nhìn chằm chằm Bách Tây và Đại Béo một lát.

Vốn dĩ Bách Tây đang nghịch vuốt hồng hào của mèo con, nhưng cảm nhận được bèn ngẩng đầu, nhìn hắn, " anh cứ nhìn chăm chăm Đại Béo làm gì? Anh đừng có mà nghĩ đến chuyện hù dọa nó."

Cậu cũng đã lặng lẽ thừa nhận cái tên "Đại Béo" này rồi.

Thích Tầm xem thường, " ai nhìn chằm chằm con mèo ngốc đó chứ."

"Vậy anh đang nghĩ cái gì?" Bách Tây hỏi

Cậu ôm Đại Béo đến bên cổ, cái đầu tròn trịa của mèo con dán sát vào mặt cậu, đôi mắt đen láy*, khi cùng nhau nhìn về một phía, Đại Béo quả thật cũng rất đáng yêu.

*Tui cũng không biết đôi mắt đen láy này là của ẻm thụ hay ẻm mều nữa vì bên trên tác giả đã tả mắt em mều màu vàng nắng rùi cơ mà.



Thích Tầm không hiểu sao lại bật cười.

Hắn nói, "anh đang nghĩ, địa vị của anh trong gia đình xuống cấp quá nhanh rồi, đợi đến khi kết hôn, chắc là tiền riêng cũng không tích được mất thôi."

Hắn buột miệng nói ra câu đó, mang theo ý vị trêu chọc ngay cả bản thân hắn cũng không suy nghĩ kỹ càng.

Lời nói vừa thốt ra, cả phòng khách đứng hình mất mấy giây.

Bách Tây ôm mèo, kinh ngạc chớp mắt, có chút bối rối không biết phải làm sao.

Hồi Tết Dương bị ốm phải vào viện, cậu đã từng trong cơn mê ngủ nửa tỉnh nửa mê nói với Thích Tầm, sau này nếu nhận con nuôi, hắn chắc chắn sẽ là một người cha tốt.

Thích Tầm đồng ý.

Là tự cậu ngủ qua một giấc liền quên béng đi chuyện này.

Vì vậy đột nhiên nghe thấy hai từ "kết hôn", cả khuôn mặt đều là hoang mang.

Cậu đương nhiên biết đây chỉ là lời nói đùa.

Bạch Huyên hỏi cậu khi nào thì được ăn kẹo mừng, cậu cũng chỉ cười đùa đáp lại, sẽ rất sớm thôi.

Nhưng thật sự là ngay cả bản thân cậu cũng không hề nghĩ đến chuyện này.

Cùng Thích Tầm yêu đương đã coi là trúng số rồi, cậu sao có thể được 1 tấc lại muốn thêm 1 thước, hy vọng tấm vé số này mở ra giải đặc biệt chứ.

Cậu vô thức ôm mèo nhỏ trong lòng chặt thêm một chút, khiến nó khẽ kêu lên vài tiếng, cọ cọ vào tay cậu.

Thế nhưng Thích Tầm lại hiểu lầm biểu tình hoang mang trên khuôn mặt của Bách Tây.

Hắn cho rằng cậu đã bị hắn dọa sợ rồi.

Cũng phải, cậu ít hơn hắn 2 tuổi, có lẽ căn bản chưa từng nghĩ qua chuyện lập gia đình.

Vì vậy hắn mím môi, coi như không có chuyện gì xảy ra chuyển sang vấn đề khác, " em như thế này là muốn đi tắm sao?"

Bách Tây nựng mèo, tiếp lời, " em chơi với mèo một lát đã rồi mới đi."

Cậu nghe thấy Thích Tầm lảng tránh, trong lòng bỗng xẹt qua một tia không thể nói rõ, còn thấy hơi thất vọng.

Quả nhiên, Thích Tầm cũng cảm thấy những lời này có hơi hấp tấp.

Cậu lén lút liếc Thích Tầm đang ngồi bên bàn.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn cứng nhắc, không biết là đang nghĩ cái gì.

Ánh mắt cậu tối sầm, xoa cái đầu nhỏ của Đại Béo.

Đại Béo vẫn còn nhỏ không hề biết đến suy nghĩ của baba, vươn đầu lưỡi liếm tay cậu.

Bách Tây chầm chậm bật cười, hôn cái đầu nhỏ của con trai.

Cậu xoa tai mèo nhỏ, trong lòng nghĩ, vẫn là mèo con tốt á, không cần thiết phải suy nghĩ phức tạp như con người, ăn no phơi nắng là có thể vui vẻ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau