Chương 28
Khi chạy tới đầu đường nhộn nhịp thì vừa khéo nhìn thấy một người đàn ông kéo theo vali chuẩn bị mở cửa lên taxi. Tôi được giáo dục rất chuẩn mực cả nửa đời, hành vi khiêm nhường nhưng vào thời khắc này, tôi lại chỉ một lòng muốn chen lên trước người kia. Lúc nãy tôi mới ngộ ra một chuyện, năm đó chỉ vì biết Đường Dịch Xuyên đã có một người bạn thanh mai trúc mã tên Hồng Duệ mà tôi quyết định lùi bước không tranh giành, còn nói mấy cái câu ngu xuẩn gì mà “tiếc rằng gặp nhau quá muộn”, tự cho là mình lịch thiệp, thực ra là ngu khủng khiếp.
Đối phương bức xúc chuyện tôi cướp chuyến của mình, chửi bới rồi giơ tay kéo tôi, bị tôi dùng một tay đẩy ngã, chỉ có thể ngẩn người trợn mắt ngồi dưới đất.
Người này phồng mang trợn má y như con cá nóc, tức giận phình cả mặt, mắng chửi người khác cũng chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu “Đ*t mẹ nhà mày”, chẳng có tí thành ý hay sáng kiến nào.
Không hơi đâu quan tâm tới tên đó, tôi bước nhanh lên taxi báo địa chỉ con phố bar kia, vỗ một tập trăm tệ đòi lái xe đi thật nhanh. Lái xe quay đầu liếc nhìn tôi, có lẽ bị sát khí trong mắt tôi dọa sợ, ấy vậy mà lại chủ động hủy cuốc, sau đó còn trả lại tiền mặt cho tôi, không nói câu nào mà giẫm chân ga xuất phát.
Loa trong xe đang phát sóng FM, đây là chương trình hòa giải dành cho gia đình, chủ đề thảo luận hôm nay là liệu có thể hàn gắn lại chiếc bát đã vỡ hay không. Trên đài radio, một cô gái trẻ kể lại chuyện mấy lần chia tay rồi quay lại của mình và người bạn trai cũng chính là mối tình đầu, đây là một câu chuyện tình yêu với những thăng trầm, phức tạp và rối rắm, chưa nghe được hai câu đã chỉ nghe thấy tiếng cô gái khóc.
“Tôi cảm thấy chuyện của cô gái này có thể hàn gắn được đấy, luật sư Phó… cảm thấy sao?” Tài xế chợt lên tiếng hỏi tôi.
Tôi giật mình hỏi lại anh ta: “Anh biết tôi à?”
“Biết chứ, anh từng bào chữa cho anh em của tôi, cuối cùng thắng kiện, lại không thu tiền.”
Đây là một chính sách của Tĩnh Nhân, luật sư tranh tụng án hình sự ngoài nghĩa vụ phải nhận hai vụ trợ giúp pháp lý hàng năm thì phải nhận thêm ba vụ khác nữa, tổn thất về thu nhập sẽ được văn phòng bồi thường. Hứa Tô là người nghĩ ra cái ý này, cậu ta đã từng làm luật sư hỗ trợ pháp lý một thời gian dài ở Tây Bắc, yêu thương bất chấp cái kiểu làm việc dốc sức không thu lợi này, cậu ta cho anh tôi xem chính sách bồi thường, anh tôi phì phèo điếu thuốc, nhíu mày từ đầu tới cuối như thể chỉ một giây nữa thôi là nổi bão rồi. Sau đó Hứa Tô lại ra vẻ khờ khạo ngẩng đầu lên hỏi, chú ơi có được không? Anh tôi phả khói như một tiếng thở dài, rồi nói, được.
Phật nói người lương thiện làm việc thiện thì sẽ nhận được điều lành, trước đây tôi không tin, giờ lại cảm thấy ý trời chính là như thế, tôi nói với ông anh tài xế rằng có thể hàn gắn được, chỉ cần tôi đuổi kịp thì nhất định sẽ được.
Ông anh lái xe lại nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức vi phạm giới hạn tốc độ, xuyên qua dòng xe nhốn nháo, xuyên qua đám đông xô bồ, xuyên qua thành phố rực rỡ ánh đèn, xuyên qua cả mớ hỗn độn rối ren.
Trước khi tới được phố bar thì tôi đã thấy ánh đỏ rợp trời, cả một mảng trời đêm bị lửa thiêu đến mức sáng rực, thê lương lạ thường, tựa như một vũng máu trên mặt đất.
Đám người chạy trốn khắp nơi, tôi lại ngược dòng mà lao tới, dọc đường hết va vào người này lại huých vào người kia. Có vài gương mặt rất quen, có lẽ là bạn nhậu tôi từng biết hồi lăn lộn trong những quán bar, tôi bèn chặn một người lại hỏi tình hình.
Người nọ nói hai ông chủ của L&T tham tiền thật đấy, cứ trì hoãn không muốn tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh công tác phòng cháy chữa cháy, cơ sở vật chất cứu hỏa hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, nhà còn là dạng kết cấu gỗ kiểu cũ, rượu gặp lửa thì sẽ cháy rất nhanh, quán bar đã trở thành địa ngục trần gian gần như ngay khi ngọn lửa bùng lên. Nhân viên cứu hỏa đã tới nhưng không thể khống chế được thế lửa ngay lập tức, may mà hôm nay không biết có ai đã bao hết chỗ đó, không gây ra thương vong diện rộng, nhưng mà e là lúc này những người ở bên trong đã cháy ra tro hết rồi.
Người chạy tán loạn khắp con phố bar, nhân viên cứu hỏa khiêng súng nước lao vào đám cháy dập lửa, tôi cũng muốn xông vào nhưng lại bị đội trưởng đội cứu hỏa ôm lấy chắn ngang.
Người kia gào lên với tôi: “Chán sống rồi à!”
Còn một đoạn nữa mới tới đám cháy nhưng từng luồng sóng nhiệt cứ liên tục ập vào mặt, nóng đến mức không ai chịu đựng nổi. Hiện giờ hỗn loạn vô cùng, tiếng người nhốn nháo vang lên hết đợt này tới đợt khác, tôi gào to rạc cổ họng về phía đám lửa: “Đường Dịch Xuyên!”
Từng tiếng từng tiếng, gào thét đến mức lạc cả giọng, đến khi không thể phát ra âm thanh nữa.
Không bao lâu sau, ngọn lửa ở tầng một đã được khống chế, khói đặc còn chưa tản đi hết, một người bỗng xuất hiện giữa đống hoang tàn cháy đen.
Đường Dịch Xuyên không đi một mình, cậu ấy còn vác theo một người nữa, tập tễnh bước tới, mặt vẫn còn vết bầm và vết máu như vừa mới đi đánh giặc về.
Xe cứu thương đã chờ bên cạnh từ lâu, Đường Dịch Xuyên đưa người bị hôn mê lên cáng của nhân viên y tế. Tôi liếc nhìn người bị thương, có thể nhận ra từ mái tóc bạc kia, lão chính là Hồ Thạch Ngân. Chi dưới của lão đã không còn gì, có lẽ bị xà nhà sụp xuống cán gãy hai chân trong trận hỏa hoạn.
“Tôi không tra tấn ép cung…” Đường Dịch Xuyên cúi đầu, bám vào bên tai Hồ Thạch Ngân đang hấp hối mà nói, “Nhưng nếu hôm nay ông không chết, vậy thì chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Tôi nghe thấy một nhân viên cứu hỏa rời khỏi đám cháy nói, là anh này không màng an nguy mà cứu người ra.
Nhân viên y tế đưa Hồ Thạch Ngân lên xe cứu thương, thấy Đường Dịch Xuyên cũng không khá hơn Hồ Thạch Ngân là bao thì cũng muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện. Cậu ấy xua tay với bọn họ, sau đó đi về phía tôi.
Tất thảy thế gian đều tĩnh lặng theo cậu ấy. Đường Dịch Xuyên cười cười với tôi, người khuỵu xuống, trước khi ngã xuống đất thì được tôi ôm vào ngực.
Cậu ấy mấp máy môi như đang gọi tên tôi, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, có lẽ cổ họng đã bị đốt cháy bởi sức nóng của ngọn lửa.
Tôi tìm lại được thứ đã mất đi thì mừng như điên, tôi ôm cậu ấy thật chặt, thều thào đáp lại cậu ấy, Đường Dịch Xuyên, tôi biết, Đường Dịch Xuyên, tôi tới rồi.
“Tôi nghe thấy… Anh gọi tên tôi…” Giọng của Đường Dịch Xuyên khản đặc, hơi thở cũng dần yếu đi, cánh tay và lưng đều có những vết bỏng lớn nhìn mà ghê người, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng ngẩng lên từ trong ngực tôi, nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc:
“Tôi là công tố viên của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tôi xin thề sẽ trung thành với đất nước, với nhân dân, với Hiến pháp và pháp luật…”
Mắt tôi nóng rực, rốt cuộc nước mắt cũng chảy tràn. Đây là lời tuyên thệ của công tố viên khi vào nghề. Luật sư chúng tôi qua lại với công tố viên trong thời gian dài, phần lớn đều cảm thấy lời tuyên thệ này như cứt chó, gì mà “nghiêm túc tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của công tố viên” hay “giữ gìn công bằng chính nghĩa”, chẳng có nổi mấy người thực sự làm tốt, nhưng dựa vào bốn chữ rượu, sắc, tiền, vận, lại vẫn có thể diễn tròn cái vai đầy tớ của nhân dân đàng hoàng đạo mạo.
Nhưng đây là Đường Dịch Xuyên. Ba năm trước vì kìm hãm quyền lực công và bãi bỏ một hệ thống vô lý nhắm vào luật sư tranh tụng án hình sự, cậu ấy cam tâm tình nguyện buông bỏ con đường thăng quan để có được cơ hội cuối cùng thanh toán rạch ròi với anh tôi, còn hôm nay, cậu ấy cũng có thể quyết định cứu Hồ Thạch Ngân khi đứng bên bờ sinh tử.
Đây là người làm tôi vừa yêu vừa hận, là Đường Dịch Xuyên của tôi.
“Tôi không làm trái lời thề, cũng không thiếu nợ người xưa,” Cậu ấy nắm lấy tay tôi, phủ lên trái tim mình như hiến pháp, lời cậu ấy nói cũng như một lời tuyên thệ, “cuối cùng tôi cũng có thể yêu anh một cách đường đường chính chính.”
Đối phương bức xúc chuyện tôi cướp chuyến của mình, chửi bới rồi giơ tay kéo tôi, bị tôi dùng một tay đẩy ngã, chỉ có thể ngẩn người trợn mắt ngồi dưới đất.
Người này phồng mang trợn má y như con cá nóc, tức giận phình cả mặt, mắng chửi người khác cũng chỉ lặp đi lặp lại mỗi một câu “Đ*t mẹ nhà mày”, chẳng có tí thành ý hay sáng kiến nào.
Không hơi đâu quan tâm tới tên đó, tôi bước nhanh lên taxi báo địa chỉ con phố bar kia, vỗ một tập trăm tệ đòi lái xe đi thật nhanh. Lái xe quay đầu liếc nhìn tôi, có lẽ bị sát khí trong mắt tôi dọa sợ, ấy vậy mà lại chủ động hủy cuốc, sau đó còn trả lại tiền mặt cho tôi, không nói câu nào mà giẫm chân ga xuất phát.
Loa trong xe đang phát sóng FM, đây là chương trình hòa giải dành cho gia đình, chủ đề thảo luận hôm nay là liệu có thể hàn gắn lại chiếc bát đã vỡ hay không. Trên đài radio, một cô gái trẻ kể lại chuyện mấy lần chia tay rồi quay lại của mình và người bạn trai cũng chính là mối tình đầu, đây là một câu chuyện tình yêu với những thăng trầm, phức tạp và rối rắm, chưa nghe được hai câu đã chỉ nghe thấy tiếng cô gái khóc.
“Tôi cảm thấy chuyện của cô gái này có thể hàn gắn được đấy, luật sư Phó… cảm thấy sao?” Tài xế chợt lên tiếng hỏi tôi.
Tôi giật mình hỏi lại anh ta: “Anh biết tôi à?”
“Biết chứ, anh từng bào chữa cho anh em của tôi, cuối cùng thắng kiện, lại không thu tiền.”
Đây là một chính sách của Tĩnh Nhân, luật sư tranh tụng án hình sự ngoài nghĩa vụ phải nhận hai vụ trợ giúp pháp lý hàng năm thì phải nhận thêm ba vụ khác nữa, tổn thất về thu nhập sẽ được văn phòng bồi thường. Hứa Tô là người nghĩ ra cái ý này, cậu ta đã từng làm luật sư hỗ trợ pháp lý một thời gian dài ở Tây Bắc, yêu thương bất chấp cái kiểu làm việc dốc sức không thu lợi này, cậu ta cho anh tôi xem chính sách bồi thường, anh tôi phì phèo điếu thuốc, nhíu mày từ đầu tới cuối như thể chỉ một giây nữa thôi là nổi bão rồi. Sau đó Hứa Tô lại ra vẻ khờ khạo ngẩng đầu lên hỏi, chú ơi có được không? Anh tôi phả khói như một tiếng thở dài, rồi nói, được.
Phật nói người lương thiện làm việc thiện thì sẽ nhận được điều lành, trước đây tôi không tin, giờ lại cảm thấy ý trời chính là như thế, tôi nói với ông anh tài xế rằng có thể hàn gắn được, chỉ cần tôi đuổi kịp thì nhất định sẽ được.
Ông anh lái xe lại nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức vi phạm giới hạn tốc độ, xuyên qua dòng xe nhốn nháo, xuyên qua đám đông xô bồ, xuyên qua thành phố rực rỡ ánh đèn, xuyên qua cả mớ hỗn độn rối ren.
Trước khi tới được phố bar thì tôi đã thấy ánh đỏ rợp trời, cả một mảng trời đêm bị lửa thiêu đến mức sáng rực, thê lương lạ thường, tựa như một vũng máu trên mặt đất.
Đám người chạy trốn khắp nơi, tôi lại ngược dòng mà lao tới, dọc đường hết va vào người này lại huých vào người kia. Có vài gương mặt rất quen, có lẽ là bạn nhậu tôi từng biết hồi lăn lộn trong những quán bar, tôi bèn chặn một người lại hỏi tình hình.
Người nọ nói hai ông chủ của L&T tham tiền thật đấy, cứ trì hoãn không muốn tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh công tác phòng cháy chữa cháy, cơ sở vật chất cứu hỏa hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, nhà còn là dạng kết cấu gỗ kiểu cũ, rượu gặp lửa thì sẽ cháy rất nhanh, quán bar đã trở thành địa ngục trần gian gần như ngay khi ngọn lửa bùng lên. Nhân viên cứu hỏa đã tới nhưng không thể khống chế được thế lửa ngay lập tức, may mà hôm nay không biết có ai đã bao hết chỗ đó, không gây ra thương vong diện rộng, nhưng mà e là lúc này những người ở bên trong đã cháy ra tro hết rồi.
Người chạy tán loạn khắp con phố bar, nhân viên cứu hỏa khiêng súng nước lao vào đám cháy dập lửa, tôi cũng muốn xông vào nhưng lại bị đội trưởng đội cứu hỏa ôm lấy chắn ngang.
Người kia gào lên với tôi: “Chán sống rồi à!”
Còn một đoạn nữa mới tới đám cháy nhưng từng luồng sóng nhiệt cứ liên tục ập vào mặt, nóng đến mức không ai chịu đựng nổi. Hiện giờ hỗn loạn vô cùng, tiếng người nhốn nháo vang lên hết đợt này tới đợt khác, tôi gào to rạc cổ họng về phía đám lửa: “Đường Dịch Xuyên!”
Từng tiếng từng tiếng, gào thét đến mức lạc cả giọng, đến khi không thể phát ra âm thanh nữa.
Không bao lâu sau, ngọn lửa ở tầng một đã được khống chế, khói đặc còn chưa tản đi hết, một người bỗng xuất hiện giữa đống hoang tàn cháy đen.
Đường Dịch Xuyên không đi một mình, cậu ấy còn vác theo một người nữa, tập tễnh bước tới, mặt vẫn còn vết bầm và vết máu như vừa mới đi đánh giặc về.
Xe cứu thương đã chờ bên cạnh từ lâu, Đường Dịch Xuyên đưa người bị hôn mê lên cáng của nhân viên y tế. Tôi liếc nhìn người bị thương, có thể nhận ra từ mái tóc bạc kia, lão chính là Hồ Thạch Ngân. Chi dưới của lão đã không còn gì, có lẽ bị xà nhà sụp xuống cán gãy hai chân trong trận hỏa hoạn.
“Tôi không tra tấn ép cung…” Đường Dịch Xuyên cúi đầu, bám vào bên tai Hồ Thạch Ngân đang hấp hối mà nói, “Nhưng nếu hôm nay ông không chết, vậy thì chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Tôi nghe thấy một nhân viên cứu hỏa rời khỏi đám cháy nói, là anh này không màng an nguy mà cứu người ra.
Nhân viên y tế đưa Hồ Thạch Ngân lên xe cứu thương, thấy Đường Dịch Xuyên cũng không khá hơn Hồ Thạch Ngân là bao thì cũng muốn đưa cậu ấy tới bệnh viện. Cậu ấy xua tay với bọn họ, sau đó đi về phía tôi.
Tất thảy thế gian đều tĩnh lặng theo cậu ấy. Đường Dịch Xuyên cười cười với tôi, người khuỵu xuống, trước khi ngã xuống đất thì được tôi ôm vào ngực.
Cậu ấy mấp máy môi như đang gọi tên tôi, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, có lẽ cổ họng đã bị đốt cháy bởi sức nóng của ngọn lửa.
Tôi tìm lại được thứ đã mất đi thì mừng như điên, tôi ôm cậu ấy thật chặt, thều thào đáp lại cậu ấy, Đường Dịch Xuyên, tôi biết, Đường Dịch Xuyên, tôi tới rồi.
“Tôi nghe thấy… Anh gọi tên tôi…” Giọng của Đường Dịch Xuyên khản đặc, hơi thở cũng dần yếu đi, cánh tay và lưng đều có những vết bỏng lớn nhìn mà ghê người, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng ngẩng lên từ trong ngực tôi, nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc:
“Tôi là công tố viên của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tôi xin thề sẽ trung thành với đất nước, với nhân dân, với Hiến pháp và pháp luật…”
Mắt tôi nóng rực, rốt cuộc nước mắt cũng chảy tràn. Đây là lời tuyên thệ của công tố viên khi vào nghề. Luật sư chúng tôi qua lại với công tố viên trong thời gian dài, phần lớn đều cảm thấy lời tuyên thệ này như cứt chó, gì mà “nghiêm túc tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của công tố viên” hay “giữ gìn công bằng chính nghĩa”, chẳng có nổi mấy người thực sự làm tốt, nhưng dựa vào bốn chữ rượu, sắc, tiền, vận, lại vẫn có thể diễn tròn cái vai đầy tớ của nhân dân đàng hoàng đạo mạo.
Nhưng đây là Đường Dịch Xuyên. Ba năm trước vì kìm hãm quyền lực công và bãi bỏ một hệ thống vô lý nhắm vào luật sư tranh tụng án hình sự, cậu ấy cam tâm tình nguyện buông bỏ con đường thăng quan để có được cơ hội cuối cùng thanh toán rạch ròi với anh tôi, còn hôm nay, cậu ấy cũng có thể quyết định cứu Hồ Thạch Ngân khi đứng bên bờ sinh tử.
Đây là người làm tôi vừa yêu vừa hận, là Đường Dịch Xuyên của tôi.
“Tôi không làm trái lời thề, cũng không thiếu nợ người xưa,” Cậu ấy nắm lấy tay tôi, phủ lên trái tim mình như hiến pháp, lời cậu ấy nói cũng như một lời tuyên thệ, “cuối cùng tôi cũng có thể yêu anh một cách đường đường chính chính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất