Chương 64: "ĐI THEO TÔI"
Tôn Gia Hoàng chọc nhầm "kiến lửa" và bị hành cho xém chết ngạt nên có chút giận dỗi.
"Em siết chặt như vậy lỡ anh ngạt chết rồi sao!?"
"Cho anh chết cũng vừa!"
"Nhưng mà anh đau thật đó~"
Tôn chủ tịch không biết từ khi nào và học từ ai cái thói hở tí là lại hờn hờn dỗi dỗi thấy phát ngán, kể cả Lâm Dịch Anh cũng không thể cam nỗi anh. Mà cậu nhận ra bản thân khi nãy có hơi quá tay, làm cho người ta bị đau là thật nên cũng cảm thấy có chút hối lỗi, cậu tử tế chỉnh lại cà vạt cho anh rồi hạ giọng xuống một bậc.
"Tôi xin lỗi...ai bảo anh đùa như vậy làm gì!?"
Tôn Gia Hoàng nhìn "con mèo" trước mặt đã biết sai nên mặt mày bí xị thì không khỏi bật cười, anh xoa xoa đầu cậu còn tiện tay nhéo chiếc mũi ưng ửng màu hồng kia một cái.
"Ai bảo với em là anh đùa!"
"Anh..."
Lâm Dịch Anh ba giây trước còn áy náy về việc mình có hơi quá tay thì giờ đây đã liền thấy họ Tôn xứng đáng bị trừng phạt...anh thật nhây hết chỗ nói mà!!!
Nhưng mà lần này cậu không còn phản ứng dữ dội nữa mà ngược lại trong lòng còn có chút vui vui, cảm giác rất khó để diễn tả thành lời.
Có lẽ ở gần nhau lâu như vậy, Lâm Dịch Anh đã dần quen với mọi hành động và cử chỉ thân thiết của Tôn Gia Hoàng. Đến cả hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ chung rồi...thì lý do gì để ngại ngùng mấy chuyện cỏn con thế này nữa chứ?
Luyên thuyên một hồi thì cũng tới lúc nên tiễn vị tổng tài kia đến công ty. Lâm Dịch Anh vội chấn chỉnh lại cảm xúc rồi mới mở miệng.
"Xong rồi...anh mau đi làm đi nhé!"
"Ừm...anh họp xong sẽ lập tức quay trở về với em...đừng có buồn đó nha!"
"Biết rồi...anh làm như tôi là con nít í"
"Dịch Anh...bên kia có gì kìa!"
"Hả...đâu..."
*Chụt*
"Aisss...cái tên cuồng hôn này!!!"
Tôn Gia Hoàng sau khi hôn trộm "tiểu bảo bối" của mình một phát thì liền quên luôn chào tạm biệt mà co chân chạy mất, mà Lâm Dịch Anh sau khi thấy bóng lưng người kia đã khuất dần sau cánh cửa thì trên môi bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười khó hiểu, đến cả chính bản thân cậu cũng không thể nào hiểu được, chỉ có trái tim nhỏ bé bên trong lòng ngực kia đã vừa trật một nhịp.
___***___
Tôn Gia Hoàng sau khi rời khỏi bệnh viện thì liền được tài xế chở đến công ty bằng xe riêng. Suốt dọc đường đi họ Tôn luôn hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính để nhìn ngắm lại thật kỹ mọi thứ xung quanh, nhìn ngắm lại những điều mà hầu như ngày nào anh cũng "miễn cưỡng" bắt gặp...chỉ khác ở chỗ là hôm nay tâm trạng anh rất tốt vì bản thân và Lâm Dịch Anh đã gần gũi với nhau thêm một chút nữa...Như vậy thôi cũng đủ khiến cảnh vật xung quanh đẹp lên đến lạ.
Đúng thật cho dù chỉ đơn giản là ngọn cỏ dại ven đường...qua ánh mắt của kẻ si tình sẽ đều hóa thành kỳ hoa dị thảo...
Tôn Gia Hoàng rút trong túi ra chiếc điện thoại rồi ấn một dãy số. Chưa đầy ba giây thì đầu dây bên kia đã cung kính chào hỏi anh.
"Chào ông chủ...ngài có việc gì cần dặn dò sao ạ!?"
"Dọn dẹp phòng tôi cho thật kỹ...nhớ mang thêm vài cái gối."
"Dạ...vâng thưa ông chủ."
Cất lại chiếc điện thoại, Tôn Gia Hoàng tuy mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm những sâu thẳm trong đôi mắt màu bạch kim đó từ lâu đã ánh lên một niềm vui sướng không thể diễn tả.
"Dịch Anh...về nhà ở cùng với anh nhé! Anh sẽ yêu thương em hết mực...tuyệt đối sẽ không để em buồn dù chỉ một chút."
***
Chiếc siêu xe sang trọng cuối cùng cũng dừng lại trước một công ty cực kỳ rộng lớn sau khoảng thời gian lăn bánh. Cửa xe được tài xế mở ra, Tôn Gia Hoàng hiên ngang bước vào dưới sự "hộ tống" của chàng thư ký trẻ và thái độ kính cẩn của hàng trăm nhân viên, bọn họ nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng dọc từ ngoài đến tận cửa chính cúi đầu chào anh. Nhưng anh lại chẳng có tâm hơi đâu mà để ý, ưu tiên duy nhất của anh lúc này đó chính là phải làm sao kết thúc cuộc họp thật nhanh để còn quay lại bệnh viện đón Lâm Dịch Anh chính thức về lại Tôn gia.
___***___
___Bệnh Viện___
"Buồn chết mất...đúng là những lúc như này mới thấy...có Tôn Gia Hoàng kia bày trò đôi khi cũng vui."
Lâm Dịch Anh một thân một mình lăn qua lộn lại trên giường mãi nghĩ cũng chán, cậu quyết định sẽ ra ngoài khuôn viên ngắm hoa cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng còn chưa kịp đưa tay lên vặn cửa thì nó đã tự động mở ra, một thân ảnh to lớn hiện ra trước mặt cậu. Chỉ vừa nghe được một câu cộc lốc của y thì cả cơ thể yếu ớt của Lâm Dịch Anh đã bị kéo đi mất.
"Đi theo tôi."
"Em siết chặt như vậy lỡ anh ngạt chết rồi sao!?"
"Cho anh chết cũng vừa!"
"Nhưng mà anh đau thật đó~"
Tôn chủ tịch không biết từ khi nào và học từ ai cái thói hở tí là lại hờn hờn dỗi dỗi thấy phát ngán, kể cả Lâm Dịch Anh cũng không thể cam nỗi anh. Mà cậu nhận ra bản thân khi nãy có hơi quá tay, làm cho người ta bị đau là thật nên cũng cảm thấy có chút hối lỗi, cậu tử tế chỉnh lại cà vạt cho anh rồi hạ giọng xuống một bậc.
"Tôi xin lỗi...ai bảo anh đùa như vậy làm gì!?"
Tôn Gia Hoàng nhìn "con mèo" trước mặt đã biết sai nên mặt mày bí xị thì không khỏi bật cười, anh xoa xoa đầu cậu còn tiện tay nhéo chiếc mũi ưng ửng màu hồng kia một cái.
"Ai bảo với em là anh đùa!"
"Anh..."
Lâm Dịch Anh ba giây trước còn áy náy về việc mình có hơi quá tay thì giờ đây đã liền thấy họ Tôn xứng đáng bị trừng phạt...anh thật nhây hết chỗ nói mà!!!
Nhưng mà lần này cậu không còn phản ứng dữ dội nữa mà ngược lại trong lòng còn có chút vui vui, cảm giác rất khó để diễn tả thành lời.
Có lẽ ở gần nhau lâu như vậy, Lâm Dịch Anh đã dần quen với mọi hành động và cử chỉ thân thiết của Tôn Gia Hoàng. Đến cả hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ chung rồi...thì lý do gì để ngại ngùng mấy chuyện cỏn con thế này nữa chứ?
Luyên thuyên một hồi thì cũng tới lúc nên tiễn vị tổng tài kia đến công ty. Lâm Dịch Anh vội chấn chỉnh lại cảm xúc rồi mới mở miệng.
"Xong rồi...anh mau đi làm đi nhé!"
"Ừm...anh họp xong sẽ lập tức quay trở về với em...đừng có buồn đó nha!"
"Biết rồi...anh làm như tôi là con nít í"
"Dịch Anh...bên kia có gì kìa!"
"Hả...đâu..."
*Chụt*
"Aisss...cái tên cuồng hôn này!!!"
Tôn Gia Hoàng sau khi hôn trộm "tiểu bảo bối" của mình một phát thì liền quên luôn chào tạm biệt mà co chân chạy mất, mà Lâm Dịch Anh sau khi thấy bóng lưng người kia đã khuất dần sau cánh cửa thì trên môi bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười khó hiểu, đến cả chính bản thân cậu cũng không thể nào hiểu được, chỉ có trái tim nhỏ bé bên trong lòng ngực kia đã vừa trật một nhịp.
___***___
Tôn Gia Hoàng sau khi rời khỏi bệnh viện thì liền được tài xế chở đến công ty bằng xe riêng. Suốt dọc đường đi họ Tôn luôn hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa kính để nhìn ngắm lại thật kỹ mọi thứ xung quanh, nhìn ngắm lại những điều mà hầu như ngày nào anh cũng "miễn cưỡng" bắt gặp...chỉ khác ở chỗ là hôm nay tâm trạng anh rất tốt vì bản thân và Lâm Dịch Anh đã gần gũi với nhau thêm một chút nữa...Như vậy thôi cũng đủ khiến cảnh vật xung quanh đẹp lên đến lạ.
Đúng thật cho dù chỉ đơn giản là ngọn cỏ dại ven đường...qua ánh mắt của kẻ si tình sẽ đều hóa thành kỳ hoa dị thảo...
Tôn Gia Hoàng rút trong túi ra chiếc điện thoại rồi ấn một dãy số. Chưa đầy ba giây thì đầu dây bên kia đã cung kính chào hỏi anh.
"Chào ông chủ...ngài có việc gì cần dặn dò sao ạ!?"
"Dọn dẹp phòng tôi cho thật kỹ...nhớ mang thêm vài cái gối."
"Dạ...vâng thưa ông chủ."
Cất lại chiếc điện thoại, Tôn Gia Hoàng tuy mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm những sâu thẳm trong đôi mắt màu bạch kim đó từ lâu đã ánh lên một niềm vui sướng không thể diễn tả.
"Dịch Anh...về nhà ở cùng với anh nhé! Anh sẽ yêu thương em hết mực...tuyệt đối sẽ không để em buồn dù chỉ một chút."
***
Chiếc siêu xe sang trọng cuối cùng cũng dừng lại trước một công ty cực kỳ rộng lớn sau khoảng thời gian lăn bánh. Cửa xe được tài xế mở ra, Tôn Gia Hoàng hiên ngang bước vào dưới sự "hộ tống" của chàng thư ký trẻ và thái độ kính cẩn của hàng trăm nhân viên, bọn họ nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng dọc từ ngoài đến tận cửa chính cúi đầu chào anh. Nhưng anh lại chẳng có tâm hơi đâu mà để ý, ưu tiên duy nhất của anh lúc này đó chính là phải làm sao kết thúc cuộc họp thật nhanh để còn quay lại bệnh viện đón Lâm Dịch Anh chính thức về lại Tôn gia.
___***___
___Bệnh Viện___
"Buồn chết mất...đúng là những lúc như này mới thấy...có Tôn Gia Hoàng kia bày trò đôi khi cũng vui."
Lâm Dịch Anh một thân một mình lăn qua lộn lại trên giường mãi nghĩ cũng chán, cậu quyết định sẽ ra ngoài khuôn viên ngắm hoa cho khuây khỏa tinh thần. Nhưng còn chưa kịp đưa tay lên vặn cửa thì nó đã tự động mở ra, một thân ảnh to lớn hiện ra trước mặt cậu. Chỉ vừa nghe được một câu cộc lốc của y thì cả cơ thể yếu ớt của Lâm Dịch Anh đã bị kéo đi mất.
"Đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất