Chương 25: "Hãy rời xa nhà họ Phạm"
Hạ Linh đi theo vệ sĩ vào phòng riêng của ông Nhất Lâm, ông ấy đang ngồi trên bàn làm việc, trên tay là tập hồ sơ thông tin của Hạ Linh.
Cô đứng một góc chờ đợi, ông Nhất Lâm ra hiệu cho Hạ Linh ngồi xuống rồi bảo vệ sĩ ra ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người, ông Nhất Lâm lật qua lại tập giấy, chỉ một hai tờ còn lại giấy trắng. Không điều tra được lai lịch của Hạ Linh, chẳng ai biết gì về cô cả.
Sau khi bị bán cho đôi vợ chồng nọ, thực chất họ là những kẻ buôn người giả dạng. Khi Hạ Linh được hơn một tuổi, đã có một đôi vợ chồng hiếm muộn thật sự mua cô về làm con nuôi.
Nhưng sau khi người vợ qua đời, người cha nuôi lại đưa cô vào trại mồ côi. Trong một lần Hạ Linh bị bệnh, người phụ trách đưa cô đi viện, do sơ suất mà Hạ Linh bị người nào đó đem đi. Cho đến khi bốn tuổi, Hạ Linh bị đưa đi xin tiền bán hàng rong ngoài đường.
Cuộc sống của cô trôi nổi cho đến năm mười tuổi, bọn buôn người tính bán cô làm người hầu nô lệ ở nước ngoài, nhưng vì cô bị câm nên không ai chịu mua cô.
Hạ Linh tiếp tục ở lại làm việc cho bọn chúng, đến năm mười tám tuổi thì bị đưa đến Hy Viên đấu giá.
Ông Nhất Lâm lúc này mới khoang tay trên bàn, ánh nhìn độc đoán quan sát Hạ Linh. Cô gái e dè run sợ trước cái uy lực của người đàn ông này.
Hai bàn tay cô bấu vào nhau đến bật máu, Hạ Linh không biết ông ấy sẽ làm gì mình, hoặc sẽ trừng phạt vì hành động ngày hôm ấy.
Ông Nhất Lâm không để Hạ Linh chờ đợi lâu mà đi thẳng vào vấn đề. Ông đặt trước mặt Hạ Linh một cọc tiền toàn những tờ có mệnh giá lớn.
Hạ Linh còn chưa hết bàng hoàng thì giọng ông Nhất Lâm âm trầm vang lên.
"Cô Hạ Linh, cô biết Nhất Phong sau này sẽ là chủ của nhà họ Phạm chứ?"
Hạ Linh nuốt nước bọt gật đầu. Ông Nhất Lâm gật đầu nói tiếp.
"Tôi nói luôn, Nhất Phong đã có vị hôn thê, với lại lai lịch của cô không rõ ràng, cô chỉ là một cô gái đem đi đấu giá ở Hy Viên và Nhất Phong mua cô về..."
"...Dù nó có cảm mến cô thì đó cũng chỉ là nhất thời, rồi đến lúc nó phải bỏ lại mọi thứ vô giá trị để tiến đến những thứ có giá trị hơn. Tôi nói cô hiểu không?"
Hạ Linh cúi gằm mặt, trong mắt những kẻ có trong tay vừa tiền và quyền, những người không đem lại lợi ích cho họ thì đều vô giá trị.
Kiểu so sánh chua chát ấy quá sức chịu đựng của một cô gái như cô, tim trong lồng ngực như bị thứ gì ép chặt đến khó thở, đầu óc cô buốt lạnh theo từng lời nói của ông Nhất Lâm.
Đẩy cọc tiền về phía Hạ Linh, giọng ông Nhất Lâm lại đều đều vang lên.
"Tôi hy vọng cô hiểu được vấn đề, việc Nhất Phong mua cô về cũng chỉ giải tỏa nhu cầu của đàn ông thôi. Bây giờ tôi đưa cô một số tiền, tương đương với số tiền Nhất Phong bỏ ra. Cô hãy rời xa nhà họ Phạm!"
Câu nói cuối cùng như tiếng sét đánh thẳng vào đầu Hạ Linh, tai cô ù đi, gương mặt vừa hồi phục bây giờ lại biến sắc trở nên nhợt nhạt.
Cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không nghĩ người đàn ông này lại thẳng thừng như vậy.
Sự tự cao, sĩ diện của một cô gái trẻ bị chà đạp hoàn toàn, là cô cố tình lên giường với Nhất Phong sao?
Không!
Là cô muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của hắn sao?
Cũng không!
Cô chưa khi nào cần đến tiền của hắn hay của nhà họ Phạm, ngay cả Nhật Nam luôn quan tâm cô nhưng cô cũng từ chối. Vậy mà giờ đây...
Quan sát Hạ Linh một lúc không thấy cô trả lời, ông Nhất Lâm khẽ chau mày.
"Cô chê ít? Tôi sẵn sàng chỉ cần cô đưa ra một cái giá thôi!"
Hạ Linh lúc này ngước mặt nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, trông ông ấy chẳng khác gì Nhất Phong.
Từ gương mặt cho đến cách đối xử với người khác, chẳng khác gì nhau cả. Hạ Linh đứng dậy, cô chỉ tay vào cây bút và tờ giấy trắng trên bàn.
Ông Nhất Lâm đồng ý, Hạ Linh cố giữ vững bàn tay viết lên một dòng chữ, đọc xong Ông Nhất Lâm thoáng chút bất ngờ.
"Tôi không cần tiền của ông, cũng không cần ông bận tâm. Cậu chủ đã không còn là người mua tôi về, tôi xin ông chủ cho tôi rời khỏi đây!"
Hạ Linh đặt bút xuống, cô lùi lại một bước rồi quay người thẳng lưng rời đi. Ông Nhất Lâm đứng trầm ngâm một hồi mới thôi không nhìn theo cô nữa.
Cô chấp nhận ra đi như vậy sao?
Cô đứng một góc chờ đợi, ông Nhất Lâm ra hiệu cho Hạ Linh ngồi xuống rồi bảo vệ sĩ ra ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người, ông Nhất Lâm lật qua lại tập giấy, chỉ một hai tờ còn lại giấy trắng. Không điều tra được lai lịch của Hạ Linh, chẳng ai biết gì về cô cả.
Sau khi bị bán cho đôi vợ chồng nọ, thực chất họ là những kẻ buôn người giả dạng. Khi Hạ Linh được hơn một tuổi, đã có một đôi vợ chồng hiếm muộn thật sự mua cô về làm con nuôi.
Nhưng sau khi người vợ qua đời, người cha nuôi lại đưa cô vào trại mồ côi. Trong một lần Hạ Linh bị bệnh, người phụ trách đưa cô đi viện, do sơ suất mà Hạ Linh bị người nào đó đem đi. Cho đến khi bốn tuổi, Hạ Linh bị đưa đi xin tiền bán hàng rong ngoài đường.
Cuộc sống của cô trôi nổi cho đến năm mười tuổi, bọn buôn người tính bán cô làm người hầu nô lệ ở nước ngoài, nhưng vì cô bị câm nên không ai chịu mua cô.
Hạ Linh tiếp tục ở lại làm việc cho bọn chúng, đến năm mười tám tuổi thì bị đưa đến Hy Viên đấu giá.
Ông Nhất Lâm lúc này mới khoang tay trên bàn, ánh nhìn độc đoán quan sát Hạ Linh. Cô gái e dè run sợ trước cái uy lực của người đàn ông này.
Hai bàn tay cô bấu vào nhau đến bật máu, Hạ Linh không biết ông ấy sẽ làm gì mình, hoặc sẽ trừng phạt vì hành động ngày hôm ấy.
Ông Nhất Lâm không để Hạ Linh chờ đợi lâu mà đi thẳng vào vấn đề. Ông đặt trước mặt Hạ Linh một cọc tiền toàn những tờ có mệnh giá lớn.
Hạ Linh còn chưa hết bàng hoàng thì giọng ông Nhất Lâm âm trầm vang lên.
"Cô Hạ Linh, cô biết Nhất Phong sau này sẽ là chủ của nhà họ Phạm chứ?"
Hạ Linh nuốt nước bọt gật đầu. Ông Nhất Lâm gật đầu nói tiếp.
"Tôi nói luôn, Nhất Phong đã có vị hôn thê, với lại lai lịch của cô không rõ ràng, cô chỉ là một cô gái đem đi đấu giá ở Hy Viên và Nhất Phong mua cô về..."
"...Dù nó có cảm mến cô thì đó cũng chỉ là nhất thời, rồi đến lúc nó phải bỏ lại mọi thứ vô giá trị để tiến đến những thứ có giá trị hơn. Tôi nói cô hiểu không?"
Hạ Linh cúi gằm mặt, trong mắt những kẻ có trong tay vừa tiền và quyền, những người không đem lại lợi ích cho họ thì đều vô giá trị.
Kiểu so sánh chua chát ấy quá sức chịu đựng của một cô gái như cô, tim trong lồng ngực như bị thứ gì ép chặt đến khó thở, đầu óc cô buốt lạnh theo từng lời nói của ông Nhất Lâm.
Đẩy cọc tiền về phía Hạ Linh, giọng ông Nhất Lâm lại đều đều vang lên.
"Tôi hy vọng cô hiểu được vấn đề, việc Nhất Phong mua cô về cũng chỉ giải tỏa nhu cầu của đàn ông thôi. Bây giờ tôi đưa cô một số tiền, tương đương với số tiền Nhất Phong bỏ ra. Cô hãy rời xa nhà họ Phạm!"
Câu nói cuối cùng như tiếng sét đánh thẳng vào đầu Hạ Linh, tai cô ù đi, gương mặt vừa hồi phục bây giờ lại biến sắc trở nên nhợt nhạt.
Cô đã nghĩ đến chuyện này, nhưng không nghĩ người đàn ông này lại thẳng thừng như vậy.
Sự tự cao, sĩ diện của một cô gái trẻ bị chà đạp hoàn toàn, là cô cố tình lên giường với Nhất Phong sao?
Không!
Là cô muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của hắn sao?
Cũng không!
Cô chưa khi nào cần đến tiền của hắn hay của nhà họ Phạm, ngay cả Nhật Nam luôn quan tâm cô nhưng cô cũng từ chối. Vậy mà giờ đây...
Quan sát Hạ Linh một lúc không thấy cô trả lời, ông Nhất Lâm khẽ chau mày.
"Cô chê ít? Tôi sẵn sàng chỉ cần cô đưa ra một cái giá thôi!"
Hạ Linh lúc này ngước mặt nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, trông ông ấy chẳng khác gì Nhất Phong.
Từ gương mặt cho đến cách đối xử với người khác, chẳng khác gì nhau cả. Hạ Linh đứng dậy, cô chỉ tay vào cây bút và tờ giấy trắng trên bàn.
Ông Nhất Lâm đồng ý, Hạ Linh cố giữ vững bàn tay viết lên một dòng chữ, đọc xong Ông Nhất Lâm thoáng chút bất ngờ.
"Tôi không cần tiền của ông, cũng không cần ông bận tâm. Cậu chủ đã không còn là người mua tôi về, tôi xin ông chủ cho tôi rời khỏi đây!"
Hạ Linh đặt bút xuống, cô lùi lại một bước rồi quay người thẳng lưng rời đi. Ông Nhất Lâm đứng trầm ngâm một hồi mới thôi không nhìn theo cô nữa.
Cô chấp nhận ra đi như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất