Chương 11: Chương 93
CẠCH!
Tiếng cửa mở vang lên
Donghae – người vẫn thường mang cơm cho cậu hàng ngày bước vào. Sững sờ trước cảnh một người nước mắt tuôn rơi, khóc không thành tiếng, không hiểu cậu thay đổi sắc mặt từ khi nào nữa. Quả xứng là Hero quỷ quyệt. Xung quanh là một thằng đang hau háu nhìn cậu. dưới chân hắn là một đám ngã gục vì trận chiến không mấy nhẹ nhàng khi nãy. Ngay cả cái tên thắng trận cũng chưa chắc còn đủ sức mà làm gì cậu nữa.
Sau một phút bất ngờ, anh ta đáp mâm thức ăn xuống đất, quát lên:
“Lũ chúng mày…. đang làm gì vậy hả? Có biết người đó là ai không mà dám….” – anh ta xông vào tát cho mỗi thằng một cái thật mạnh vào mặt để cho chúng tỉnh ra – “người đâu, gô cổ bọn này lại cho tao… đưa chúng lên cho anh cả xử lý”
Chưa kịp hoàn hồn vì bị bắt gặp ngay lúc đang phá luật của bang thì đã bị người tới trói lại. Chúng không hiểu vì sao lại bị bắt như vậy. Dù sao thì chúng chỉ là vi phạm nội quy của bang thôi mà. Đâu cần phải xử nặng như vậy chứ? Cùng lắm chỉ phạt đưa xuống địa bàn bên ngoài thôi mà. Chúng thầm nghĩ trong bụng như vậy.
Nhưng chúng đâu biết rằng cậu là ai? Chúng chỉ biết cậu đẹp, và chúng thèm muốn cậu, thế thôi. Và khi để dục vọng lấn át lý trí, cũng chính là lúc chúng chọn cho mình con đường chết, mà lại là một cái chết không hề nhẹ nhàng gì.
Xem ra cái lũ lính mới đó mắc bệnh lười không chịu đọc bang quy cho cẩn thận hay là cố tình bỏ qua những tiểu tiết nhỏ nhằm xoa dịu sự sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Thật xui xẻo cho chúng, ngày đầu tiên nhập bang đã gặp ác quỷ là cậu rồi. Nhưng cũng đâu thể trách cậu được, chỉ tại chúng ngu ngốc mà thôi.
…..
Hắn ngồi trên ghế tựa, cậu ngồi ngay trên lòng hắn, khuôn mặt còn thấm đẫm nước mắt, không biết là thật hay giả. Nhưng tất cả những người chứng kiến ở đó đều cảm thấy thương cậu không những bị nhốt trong nhà kho mà còn bị một lũ vô lại suýt chút nữa làm bậy. Họ đâu biết lí do vì sao cậu bị nhốt trong đó, cũng không biết lí do vì sao đám đó lại đánh nhau như vậy. Chỉ biết cậu chút nữa thì bị chúng cưỡng hip mà thôi.
Và tất nhiên, tội lỗi thuộc về những thành viên mới gia nhập bang kia rồi.
Cả căn phòng tĩnh lặng, như đón chờ một điều đáng sợ sắp xảy ra.
Phía dưới là mấy thằng ngu không những vi phạm bang quy, đánh nhau trong bang, có ý đồ bất chính với người không muốn, mà lại còn là người của bang chủ là hắn. Vốn không phải là người dễ dàng tha thứ cho những kẻ vi phạm bang quy, nay lại thêm tội dám động vào đồ của mình, hắn đâu thể để cho chúng chết một cách dễ dàng thế. Vậy là đời của chúng giờ chỉ còn tương lai dưới âm phủ đang chào đón.
“Điều 15 bang quy!” – giờ hắn mới lên tiếng sau khi để bọn chúng quỳ dưới một hồi lâu.
“Không được quan hệ bừa bãi trong bang, đặc biệt là với những người không muốn.” – bọn chúng khẽ đồng thanh trả lời.
“Xử phạt?”
“Làm cái hành vi đó trước mặt mọi người”
“Điều 24 bang quy?”
“Không được đánh nhau trong bang…”
“Xử phạt?”
“Đánh nhau cho tới chết” – chúng sợ hãi tột cùng khi nói tới đây
“Điều luật mới: Không được động vào người này.” – (chỉ vào JaeJoong, đang ngồi trên đùi hắn) Hắn gằn rõ từng tiếng, mắt vẫn nhìn chúng đầy lạnh lẽo. Cái nhìn như mũi dao đang từ từ đâm chúng từng nhát một – “xử phạt, cắt cái thứ đó…” – cái hình phạt hắn nêu ra thật đáng sợ khiến cho cả những người xưa nay biết tính hắn vẫn không tránh khỏi một cơn rùng mình.
“Mấy người thuộc tội gì?”
“….bang… chủ… th…a…c… ho…. chúng…. em… lần đầu…”
“Nếu tha cho chúng mày thì bang quy đặt ra để làm gì?”- câu hỏi của hắn như lời phán xét cuối cùng cho bọn chúng – “mấy người muốn làm chuyện đó lắm hả? Cho chúng làm…” – hắn khẽ hất mặt gọi Junsu đứng đằng sau.
Junsu vẫy tay, một đám gái gọi hết giá chạy lại, mình trần như nhộng.
“Đấy! Làm đi!”
“Anh…. cả… xin… tha….”
“NHANH! NGAY TẠI ĐÂY!”
Bọn chúng đành lục tục nghe lời, lần lượt cởi hết qùân áo trên người ra, làm cái chuyện đó ngay trước mặt không biết bao nhiêu người.
Ngay khi chúng lên đến đỉnh điểm của khoái cảm thì cả hàng “Super Junior” đứng dàn ra, chĩa súng vào chúng mà nã đạn. Máu bắn ra tung toé khắp sàn nhà màu trắng, trải trên thềm nhà những hoa văn bằng máu, mùi tanh tưởi sộc lên tận mũi. Cuối cùng hắn bắn nát cái ‘của ấy’ của chúng ra, rồi không chút thương tiếc, lạnh lùng buông ra một câu:
“Dọn dẹp chỗ này đi, rồi vất xác chúng xuống hồ cho cá sấu ăn.” – nói rồi hắn bế cậu đi, để lại đằng sau một đống xác thối nát bấy của những thằng đàn em dám đắc tội với hắn và cả những con *** ngu ngốc.
Cậu khẽ nhếch mép cười, một nụ cười đầy gian xảo. Có trách thì trách chúng ngu ngốc khi dám có ý đồ với cậu thôi. Tự chúng đâm đầu vào rọ chứ có phải cậu mời gọi chúng đâu. Chính chúng tình nguyện muốn làm cho cậu vui đấy chứ.
Ở trên đời này, nếu mình không hại người thì người sẽ hại mình, nếu mình không giết người thì người sẽ giết mình. Đó là quy luật sống của tự nhiên.
Nếu đã vậy thì sao không giết người khác để mình được sống vui vẻ chứ. Cứ vui vẻ để chết không còn gì hối hận có phải hơn không?
—————————————
Trong phòng cậu.
Hắn đứng đó, im lìm không cảm xúc, khuôn mặt đăm đăm nhìn cậu không nói gì.
Tại sao cậu cứ thích làm cho hắn phát điên lên như thế mới hả cơ chứ?
Cậu là kẻ xấu xa, làm cho hắn không biết bao phen tức mà chết mất
Cậu làm cho hắn không còn là hắn nữa.
Hắn không còn là Jung Yunho ác quỷ giết người không gớm tay, ông vua thế giới ngầm nữa. Trước mặt cậu, hắn chỉ còn là một Jung Yunho bình thường, một chàng trai 23 tuổi, biết thế nào là tim đập loạn nhịp trước một ai đó.
Hắn giận bản thân không thể điều khiển được mình. Rồi giận lây sang cậu, không muốn gặp cậu, vì hắn sợ gặp cậu rồi lại không dứt được khỏi con người nhỏ bé nhưng có sức hút như nam châm mà hắn là những mẩu sắt từ vậy.
Nhưng làm sao mà hắn có thể kiềm chế nổi ham muốn của bản thân chứ. Cả ngày trời cố gắng kìm chế để rồi ban đêm lại bộc phát mà tìm xuống nhà dưới gặp cậu đấy thôi, không thì lại cho người lôi cậu lên phòng hắn. Thật nực cười, hắn tưởng mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cậu sau từng ấy ngày không gặp. Nhưng ngay khi thấy cậu, dục vọng của hắn càng dâng cao hơn. Hắn càng muốn cậu hơn, cậu làm cho hắn phát điên lên vì dục vọng của bản thân.
Hắn không hiểu nổi con người nhỏ bé là cậu làm sao có thể làm cái việc to lớn là làm cho hắn rối loạn như vậy được nhỉ. Cậu đúng là kì tích.
Ở bên cậu, hắn dường như quên đi bản thân mình là ai, quên đi thù hận, quên đi nghĩa vụ, cởi bỏ lớp mặt nạ ra để trở về đúng một Jung Yunho mà cậu từng biết, chỉ có điều là hắn không biết mà thôi.
Khuôn mặt hắn dãn ra….
…….
Cậu ngồi trên giường nhìn hắn.
Hắn không nói gì, bề ngoài có vẻ rất điềm tĩnh nhưng cậu biết hắn đang rất tức giận. Điều đó có phải là cậu cũng có một vị trí gì đó trong hắn không nhỉ? Cậu nhếch miệng cười thú vị. Hôm nay với cậu quả là một ngỳa may mắn. Vừa được coi kịch hay, vừa được gặp lại hắn. Không còn gì vui hơn.
Hắn giận vì cậu bị người khác cưỡng bức, ah không có ý định cưỡng bức thôi mà cái này sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì cậu đã tính toán hết rồi. Khi mà chúng có thể đánh nhau xong cũng là lúc đời chúng tàn vì cậu biết đã tới giờ đưa cơm. Thật là một mưu kế vẹn toàn.
Như vậy có phải hắn cũng quan tâm đến cậu không nhỉ? Hay là chẳng qua lòng tự trọng của một kẻ như hắn không cho phép bất kì ai có thể xâm phạm vào vật sở hữu của mình mà thôi. Lí do gì khiến cho hắn trở lên độc ác đến như thế?
Cậu không quan tâm nữa, chỉ cần hắn như vậy mãi là được rồi.
—–Hero’s POV—-
Jung Yunho! Anh sẽ mãi là một kẻ nhẫn tâm như vậy chứ?
Cuộc sống nhàm chán của tôi trở nên thú vị là nhờ vào anh.
Tôi phải cảm ơn anh chứ nhỉ? Thật sự rất thú vị, rất đáng để tôi về với anh.
Thật đúng đắn khi hôm ấy tôi chấp nhận anh.
Tôi thật sự hi vọng cái hành động giết người không ghê tay của anh kia, cái thái độ coi mạng người như cỏ rác của anh kia. Không phải vì tôi, cũng không phải vì một ai khác. Mà hãy là vì chính anh muốn thế. Có như vậy cuộc sống này mới kéo dài được.
Đừng có nhu nhược, quỵ luỵ vì tình. Đừng có đặt trọn tình cảm cho một ai cả. Tất cả rồi sẽ phản bội anh. Chả có ai yêu thương mình bằng chính bản thân mình đâu. Cho dù họ có nói yêu anh, thề suốt đời bên anh thì một ngày nào đó… họ sẽ bán rẻ anh để lấy danh lợi hay để thực hiện cái tham vọng của họ.
Vì vậy đừng có tin tưởng ai. Kể cả Kim JaeJoong này.
Tin tưởng không phải là thứ dành cho những kẻ như chúng ta.
Đừng bao giờ thay đổi, hãy cứ mãi như vậy. Là một kẻ tàn nhẫn…
—-End Hero’s POV—-
Dòng suy nghĩ của cậu bị đứt vì một cái giật mạnh của hắn.
Yunho túm lấy cổ áo cậu mà nhấc lên. Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn JaeJoong như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Hơi bất ngờ trước thái độ của hắn. Nhưng rồi cậu nở một nụ cười hài lòng, đó là điều cậu chờ đợi khi có ý muốn chọc giận hắn.
Cái màn cậu mong chờ nhất cuối cùng cũng tới. Ngay từ đầu, khi nghĩ ra trò này cậu đã đoán trước được rằng kiểu gì hắn cũng sẽ không để cho cậu yên. Và đúng là như vậy. Khi mà hai người, một thì túm kẻ kia, người còn lại thì chỉ nhìn trân trân vào cái đang túm áo mình không chút sợ hãi. Không những thế mà trong mắt cậu còn mong mỏi hắn phải hơn thế nữa, như cái lần mà hắn bóp cổ cậu ấy.
Cậu muốn một lần nữa thấy lại cái con người không nhân tính, đầy dã thú là hắn. Cậu muốn thấy cái biểu hiện đó, và nó chỉ duy nhất được lộ ra trước mặt cậu, không phải bất kì ai khác. Nếu như có kẻ nào đó dám chứng kiến hắn như vậy, cậu sẽ giết chết kẻ đó.
Hắn nhìn cậu như vậy một lúc lâu, cuối cùng buông ra những tiếng như giọng nói từ địa ngục vọng về, đầy đe doạ, đầy chết chóc:
“Hãy thôi ngay cái trò đóng kịch đó đi! Cậu đâu phải loại người để người khác ức hip???” – hắn nhìn cậu không chút tình cảm, nếu có chỉ là cảm xúc muốn giết người, và nạn nhân có lẽ là cậu.
“Ha…ha…ha… bị anh phát hiện rồi…” – cậu cười như nắc nẻ khi cuối cùng cũng bị hắn vạch mặt.
“Tại sao làm thế???” – vẫn tông giọng trầm trầm ma quỷ
“Chán!”
“Chán?” – hắn nhíu mày quay ngoắt lại nhìn cậu như không thể tin nổi vào tai mình.
“Phải! Chán thì chơi thôi…. Mà công nhận cái trò giết người của anh thú vị thật, tôi xem đã mắt… Tuyệt vời!” – JaeJoong đưa ngón tai cái lên làm dấu hài lòng.
“CẬU. MUỐN. GÌ??? Tại sao lại muốn tôi giết người” – một câu hỏi mà JaeJoong đã đoán trước được, thật chả có gì hay ho khi đoán trước được hắn sẽ nói gì, cái cậu cần là một sự không đoán trước được kia.
“Biểu hiện của anh như bây giờ…” – cậu bình thản trả lời – “ma quỷ, thu hút, đầy mê hoặc, đó là cái tôi muốn thấy, và cũng là bản chất của anh… MỘT SÁT NHÂN TÀN NHẪN. LẠNH LÙNG….” – bàn tay ma quỷ của cậu chạm lên mặt hắn rồi trượt dần trượt dần xuống.
“Điên khùng…” – hắn nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy.
“Phải! Điên khùng! Tôi điên vì anh, nên tôi cũng muốn anh điên vì tôi…” – cậu thì thầm những lời ấy vào tai hắn bằng giọng nói đầy mê hoặc, phả hơi thở ấm nóng của mình vào vành tai, một trong những nơi nhạy cảm và dễ kích thích nhất của con người. JaeJoong muốn đánh thức con quỷ dữ trong người hắn.
Và đúng như những gì mong muốn, con quỷ đó đã thức tỉnh.
Tiếng cửa mở vang lên
Donghae – người vẫn thường mang cơm cho cậu hàng ngày bước vào. Sững sờ trước cảnh một người nước mắt tuôn rơi, khóc không thành tiếng, không hiểu cậu thay đổi sắc mặt từ khi nào nữa. Quả xứng là Hero quỷ quyệt. Xung quanh là một thằng đang hau háu nhìn cậu. dưới chân hắn là một đám ngã gục vì trận chiến không mấy nhẹ nhàng khi nãy. Ngay cả cái tên thắng trận cũng chưa chắc còn đủ sức mà làm gì cậu nữa.
Sau một phút bất ngờ, anh ta đáp mâm thức ăn xuống đất, quát lên:
“Lũ chúng mày…. đang làm gì vậy hả? Có biết người đó là ai không mà dám….” – anh ta xông vào tát cho mỗi thằng một cái thật mạnh vào mặt để cho chúng tỉnh ra – “người đâu, gô cổ bọn này lại cho tao… đưa chúng lên cho anh cả xử lý”
Chưa kịp hoàn hồn vì bị bắt gặp ngay lúc đang phá luật của bang thì đã bị người tới trói lại. Chúng không hiểu vì sao lại bị bắt như vậy. Dù sao thì chúng chỉ là vi phạm nội quy của bang thôi mà. Đâu cần phải xử nặng như vậy chứ? Cùng lắm chỉ phạt đưa xuống địa bàn bên ngoài thôi mà. Chúng thầm nghĩ trong bụng như vậy.
Nhưng chúng đâu biết rằng cậu là ai? Chúng chỉ biết cậu đẹp, và chúng thèm muốn cậu, thế thôi. Và khi để dục vọng lấn át lý trí, cũng chính là lúc chúng chọn cho mình con đường chết, mà lại là một cái chết không hề nhẹ nhàng gì.
Xem ra cái lũ lính mới đó mắc bệnh lười không chịu đọc bang quy cho cẩn thận hay là cố tình bỏ qua những tiểu tiết nhỏ nhằm xoa dịu sự sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Thật xui xẻo cho chúng, ngày đầu tiên nhập bang đã gặp ác quỷ là cậu rồi. Nhưng cũng đâu thể trách cậu được, chỉ tại chúng ngu ngốc mà thôi.
…..
Hắn ngồi trên ghế tựa, cậu ngồi ngay trên lòng hắn, khuôn mặt còn thấm đẫm nước mắt, không biết là thật hay giả. Nhưng tất cả những người chứng kiến ở đó đều cảm thấy thương cậu không những bị nhốt trong nhà kho mà còn bị một lũ vô lại suýt chút nữa làm bậy. Họ đâu biết lí do vì sao cậu bị nhốt trong đó, cũng không biết lí do vì sao đám đó lại đánh nhau như vậy. Chỉ biết cậu chút nữa thì bị chúng cưỡng hip mà thôi.
Và tất nhiên, tội lỗi thuộc về những thành viên mới gia nhập bang kia rồi.
Cả căn phòng tĩnh lặng, như đón chờ một điều đáng sợ sắp xảy ra.
Phía dưới là mấy thằng ngu không những vi phạm bang quy, đánh nhau trong bang, có ý đồ bất chính với người không muốn, mà lại còn là người của bang chủ là hắn. Vốn không phải là người dễ dàng tha thứ cho những kẻ vi phạm bang quy, nay lại thêm tội dám động vào đồ của mình, hắn đâu thể để cho chúng chết một cách dễ dàng thế. Vậy là đời của chúng giờ chỉ còn tương lai dưới âm phủ đang chào đón.
“Điều 15 bang quy!” – giờ hắn mới lên tiếng sau khi để bọn chúng quỳ dưới một hồi lâu.
“Không được quan hệ bừa bãi trong bang, đặc biệt là với những người không muốn.” – bọn chúng khẽ đồng thanh trả lời.
“Xử phạt?”
“Làm cái hành vi đó trước mặt mọi người”
“Điều 24 bang quy?”
“Không được đánh nhau trong bang…”
“Xử phạt?”
“Đánh nhau cho tới chết” – chúng sợ hãi tột cùng khi nói tới đây
“Điều luật mới: Không được động vào người này.” – (chỉ vào JaeJoong, đang ngồi trên đùi hắn) Hắn gằn rõ từng tiếng, mắt vẫn nhìn chúng đầy lạnh lẽo. Cái nhìn như mũi dao đang từ từ đâm chúng từng nhát một – “xử phạt, cắt cái thứ đó…” – cái hình phạt hắn nêu ra thật đáng sợ khiến cho cả những người xưa nay biết tính hắn vẫn không tránh khỏi một cơn rùng mình.
“Mấy người thuộc tội gì?”
“….bang… chủ… th…a…c… ho…. chúng…. em… lần đầu…”
“Nếu tha cho chúng mày thì bang quy đặt ra để làm gì?”- câu hỏi của hắn như lời phán xét cuối cùng cho bọn chúng – “mấy người muốn làm chuyện đó lắm hả? Cho chúng làm…” – hắn khẽ hất mặt gọi Junsu đứng đằng sau.
Junsu vẫy tay, một đám gái gọi hết giá chạy lại, mình trần như nhộng.
“Đấy! Làm đi!”
“Anh…. cả… xin… tha….”
“NHANH! NGAY TẠI ĐÂY!”
Bọn chúng đành lục tục nghe lời, lần lượt cởi hết qùân áo trên người ra, làm cái chuyện đó ngay trước mặt không biết bao nhiêu người.
Ngay khi chúng lên đến đỉnh điểm của khoái cảm thì cả hàng “Super Junior” đứng dàn ra, chĩa súng vào chúng mà nã đạn. Máu bắn ra tung toé khắp sàn nhà màu trắng, trải trên thềm nhà những hoa văn bằng máu, mùi tanh tưởi sộc lên tận mũi. Cuối cùng hắn bắn nát cái ‘của ấy’ của chúng ra, rồi không chút thương tiếc, lạnh lùng buông ra một câu:
“Dọn dẹp chỗ này đi, rồi vất xác chúng xuống hồ cho cá sấu ăn.” – nói rồi hắn bế cậu đi, để lại đằng sau một đống xác thối nát bấy của những thằng đàn em dám đắc tội với hắn và cả những con *** ngu ngốc.
Cậu khẽ nhếch mép cười, một nụ cười đầy gian xảo. Có trách thì trách chúng ngu ngốc khi dám có ý đồ với cậu thôi. Tự chúng đâm đầu vào rọ chứ có phải cậu mời gọi chúng đâu. Chính chúng tình nguyện muốn làm cho cậu vui đấy chứ.
Ở trên đời này, nếu mình không hại người thì người sẽ hại mình, nếu mình không giết người thì người sẽ giết mình. Đó là quy luật sống của tự nhiên.
Nếu đã vậy thì sao không giết người khác để mình được sống vui vẻ chứ. Cứ vui vẻ để chết không còn gì hối hận có phải hơn không?
—————————————
Trong phòng cậu.
Hắn đứng đó, im lìm không cảm xúc, khuôn mặt đăm đăm nhìn cậu không nói gì.
Tại sao cậu cứ thích làm cho hắn phát điên lên như thế mới hả cơ chứ?
Cậu là kẻ xấu xa, làm cho hắn không biết bao phen tức mà chết mất
Cậu làm cho hắn không còn là hắn nữa.
Hắn không còn là Jung Yunho ác quỷ giết người không gớm tay, ông vua thế giới ngầm nữa. Trước mặt cậu, hắn chỉ còn là một Jung Yunho bình thường, một chàng trai 23 tuổi, biết thế nào là tim đập loạn nhịp trước một ai đó.
Hắn giận bản thân không thể điều khiển được mình. Rồi giận lây sang cậu, không muốn gặp cậu, vì hắn sợ gặp cậu rồi lại không dứt được khỏi con người nhỏ bé nhưng có sức hút như nam châm mà hắn là những mẩu sắt từ vậy.
Nhưng làm sao mà hắn có thể kiềm chế nổi ham muốn của bản thân chứ. Cả ngày trời cố gắng kìm chế để rồi ban đêm lại bộc phát mà tìm xuống nhà dưới gặp cậu đấy thôi, không thì lại cho người lôi cậu lên phòng hắn. Thật nực cười, hắn tưởng mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của cậu sau từng ấy ngày không gặp. Nhưng ngay khi thấy cậu, dục vọng của hắn càng dâng cao hơn. Hắn càng muốn cậu hơn, cậu làm cho hắn phát điên lên vì dục vọng của bản thân.
Hắn không hiểu nổi con người nhỏ bé là cậu làm sao có thể làm cái việc to lớn là làm cho hắn rối loạn như vậy được nhỉ. Cậu đúng là kì tích.
Ở bên cậu, hắn dường như quên đi bản thân mình là ai, quên đi thù hận, quên đi nghĩa vụ, cởi bỏ lớp mặt nạ ra để trở về đúng một Jung Yunho mà cậu từng biết, chỉ có điều là hắn không biết mà thôi.
Khuôn mặt hắn dãn ra….
…….
Cậu ngồi trên giường nhìn hắn.
Hắn không nói gì, bề ngoài có vẻ rất điềm tĩnh nhưng cậu biết hắn đang rất tức giận. Điều đó có phải là cậu cũng có một vị trí gì đó trong hắn không nhỉ? Cậu nhếch miệng cười thú vị. Hôm nay với cậu quả là một ngỳa may mắn. Vừa được coi kịch hay, vừa được gặp lại hắn. Không còn gì vui hơn.
Hắn giận vì cậu bị người khác cưỡng bức, ah không có ý định cưỡng bức thôi mà cái này sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì cậu đã tính toán hết rồi. Khi mà chúng có thể đánh nhau xong cũng là lúc đời chúng tàn vì cậu biết đã tới giờ đưa cơm. Thật là một mưu kế vẹn toàn.
Như vậy có phải hắn cũng quan tâm đến cậu không nhỉ? Hay là chẳng qua lòng tự trọng của một kẻ như hắn không cho phép bất kì ai có thể xâm phạm vào vật sở hữu của mình mà thôi. Lí do gì khiến cho hắn trở lên độc ác đến như thế?
Cậu không quan tâm nữa, chỉ cần hắn như vậy mãi là được rồi.
—–Hero’s POV—-
Jung Yunho! Anh sẽ mãi là một kẻ nhẫn tâm như vậy chứ?
Cuộc sống nhàm chán của tôi trở nên thú vị là nhờ vào anh.
Tôi phải cảm ơn anh chứ nhỉ? Thật sự rất thú vị, rất đáng để tôi về với anh.
Thật đúng đắn khi hôm ấy tôi chấp nhận anh.
Tôi thật sự hi vọng cái hành động giết người không ghê tay của anh kia, cái thái độ coi mạng người như cỏ rác của anh kia. Không phải vì tôi, cũng không phải vì một ai khác. Mà hãy là vì chính anh muốn thế. Có như vậy cuộc sống này mới kéo dài được.
Đừng có nhu nhược, quỵ luỵ vì tình. Đừng có đặt trọn tình cảm cho một ai cả. Tất cả rồi sẽ phản bội anh. Chả có ai yêu thương mình bằng chính bản thân mình đâu. Cho dù họ có nói yêu anh, thề suốt đời bên anh thì một ngày nào đó… họ sẽ bán rẻ anh để lấy danh lợi hay để thực hiện cái tham vọng của họ.
Vì vậy đừng có tin tưởng ai. Kể cả Kim JaeJoong này.
Tin tưởng không phải là thứ dành cho những kẻ như chúng ta.
Đừng bao giờ thay đổi, hãy cứ mãi như vậy. Là một kẻ tàn nhẫn…
—-End Hero’s POV—-
Dòng suy nghĩ của cậu bị đứt vì một cái giật mạnh của hắn.
Yunho túm lấy cổ áo cậu mà nhấc lên. Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn JaeJoong như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Hơi bất ngờ trước thái độ của hắn. Nhưng rồi cậu nở một nụ cười hài lòng, đó là điều cậu chờ đợi khi có ý muốn chọc giận hắn.
Cái màn cậu mong chờ nhất cuối cùng cũng tới. Ngay từ đầu, khi nghĩ ra trò này cậu đã đoán trước được rằng kiểu gì hắn cũng sẽ không để cho cậu yên. Và đúng là như vậy. Khi mà hai người, một thì túm kẻ kia, người còn lại thì chỉ nhìn trân trân vào cái đang túm áo mình không chút sợ hãi. Không những thế mà trong mắt cậu còn mong mỏi hắn phải hơn thế nữa, như cái lần mà hắn bóp cổ cậu ấy.
Cậu muốn một lần nữa thấy lại cái con người không nhân tính, đầy dã thú là hắn. Cậu muốn thấy cái biểu hiện đó, và nó chỉ duy nhất được lộ ra trước mặt cậu, không phải bất kì ai khác. Nếu như có kẻ nào đó dám chứng kiến hắn như vậy, cậu sẽ giết chết kẻ đó.
Hắn nhìn cậu như vậy một lúc lâu, cuối cùng buông ra những tiếng như giọng nói từ địa ngục vọng về, đầy đe doạ, đầy chết chóc:
“Hãy thôi ngay cái trò đóng kịch đó đi! Cậu đâu phải loại người để người khác ức hip???” – hắn nhìn cậu không chút tình cảm, nếu có chỉ là cảm xúc muốn giết người, và nạn nhân có lẽ là cậu.
“Ha…ha…ha… bị anh phát hiện rồi…” – cậu cười như nắc nẻ khi cuối cùng cũng bị hắn vạch mặt.
“Tại sao làm thế???” – vẫn tông giọng trầm trầm ma quỷ
“Chán!”
“Chán?” – hắn nhíu mày quay ngoắt lại nhìn cậu như không thể tin nổi vào tai mình.
“Phải! Chán thì chơi thôi…. Mà công nhận cái trò giết người của anh thú vị thật, tôi xem đã mắt… Tuyệt vời!” – JaeJoong đưa ngón tai cái lên làm dấu hài lòng.
“CẬU. MUỐN. GÌ??? Tại sao lại muốn tôi giết người” – một câu hỏi mà JaeJoong đã đoán trước được, thật chả có gì hay ho khi đoán trước được hắn sẽ nói gì, cái cậu cần là một sự không đoán trước được kia.
“Biểu hiện của anh như bây giờ…” – cậu bình thản trả lời – “ma quỷ, thu hút, đầy mê hoặc, đó là cái tôi muốn thấy, và cũng là bản chất của anh… MỘT SÁT NHÂN TÀN NHẪN. LẠNH LÙNG….” – bàn tay ma quỷ của cậu chạm lên mặt hắn rồi trượt dần trượt dần xuống.
“Điên khùng…” – hắn nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy.
“Phải! Điên khùng! Tôi điên vì anh, nên tôi cũng muốn anh điên vì tôi…” – cậu thì thầm những lời ấy vào tai hắn bằng giọng nói đầy mê hoặc, phả hơi thở ấm nóng của mình vào vành tai, một trong những nơi nhạy cảm và dễ kích thích nhất của con người. JaeJoong muốn đánh thức con quỷ dữ trong người hắn.
Và đúng như những gì mong muốn, con quỷ đó đã thức tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất