Chương 2
Nằm ở ngoại ô thành phố Z, đại học Z là một trường đại học tư thục đắt đỏ và nổi tiếng, nhưng do phương pháp dạy học độc đáo của mình mà hàng năm trường vẫn chào đón một lượng lớn học sinh đăng ký vào học.
Lúc Thẩm Hàn Lạc đỗ xe và đi trên con đường mòn bên trong trường mới trải nghiệm được sự khác biệt giữa nơi này và những trường đại học khác.
Các toà nhà dạy học theo phong cách Châu Âu màu nâu đỏ đứng sừng sững giữa trường, mỗi toà nhà được nối với nhau bằng một cây cầu kính trên cao để tạo nên sự hoà nhập cho nó.
Nếu dời tầm mắt ra xa hơn một chút sẽ thấy một đài phun nước cao chừng 3mét không ngừng phun nước ra ngoài, nếu lấy thước đo một tí nói không chừng có thể đạt tới độ cao 2 mét. Mà vây quanh đài phun nước là một hồ nước lớn được xây bằng từng viên đá cuội một, bên trong còn nuôi những con cá kiểng vừa béo vừa sặc sỡ màu sắc.
Nếu nhìn qua phía bên phải hồ nước sẽ đập vào mắt là một rừng phong lớn màu đỏ. Bởi vì có thời gian nhất định, cho nên những thân cây phong ở đây đều đã cao lớn vì thế trường học đã đặt một vài chiếc ghế đá cung cấp cho học sinh có thể ngồi nghỉ ngơi.
Sau đó lại đổi phương hướng nhìn về phía hồ nước, sẽ thấy đầu tiên là rừng trúc đã trải qua bốn mùa. Tuy rằng không giống như rừng phòng có ghế đá, nhưng nó lại có những cái ghế treo được làm bằng tre.
Hai tay Thẩm Hàn Lạc vừa đút vào trong túi quần vừa từ từ đi vào trong rừng trúc tham quan, đột nhiên chân bị thứ gì đụng trúng, cúi đầu xuống nhìn thì mới phát hiện thì ra bên chân là một con thỏ con màu trắng đang dùng móng vuốt nhỏ của mình xoa xoa khuôn mặt.
“Nhóc con bị đâm đau rồi?” Hắn thú vị nhìn, đang duỗi tay muốn vuốt ve đầu nhỏ của nó thì nhóc con này ‘xoạt xoạt xoạt’ chạy về trước rồi. Thẩm Hàn Lạc không cam lòng bị lơ đi như vậy nên nhanh chóng đuổi theo, sau đó hắn đã nhanh chóng rời khỏi rừng trúc mà tiến vào nơi đầy hoa cách tang.
Nhưng bông hoa cách tăng nhiều màu sắc khác nhau xen lẫn vào cùng như khoe sắc dưới ánh mặt trời, khiến mọi người cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Thẩm Hàn Lạc trong vô thức giang hai tay ra, nhắm hai mắt hít thở thật sâu, chờ đến khi hắn một lần nữa mở mắt lại nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo toàn màu trắng ngồi xổm đang duỗi hai tay về phía trước, giây tiếp theo liền thấy con thỏ mình mới đuổi theo kia lại lập tức ngoan ngoãn chạy vào trong tay của cậu ấy. Sau đó thiếu niên đứng dậy, cúi đầu, âm thầm vuốt ve anh chàng nhỏ bé trong lòng mình, điều kỳ lạ là nhóc con vừa rồi còn đang nhảy nhót cực kỳ hoạt bát bây giờ lại khá an tĩnh ngồi trong vòng tay của cậu ấy mà không có dấu hiệu giãy dụa gì. Thiếu niên thấy thế khoé miệng hơi cong lên, sau đó xoay đầu về phía này…
Chuyện tiếp theo xảy ra thế nào Thẩm Hàn Lạc không biết nữa, bởi vì khi ánh mắt của hắn và thiếu niên kia bắt gặp lấy nhau chỉ trong thời gian ngắn, trong đầu hắn lại có một cảm giác, nụ cười của thiếu niên kia như ánh mặt trời chiếu sáng giữa trời đông, ấm áp lại say mê.
“Sếp… này sếp—“ Kha Manh lúc tìm thấy Thẩm Hàn Lạc lại thấy tổ trưởng đại nhân vốn anh mình thần võ nhà mình lại đứng giữa biển hoa cách tang không nhúc nhích như đang lạc vào cõi thần tiên: “Sếp anh không sao chứ?” Cô lắc tay trước mặt Thẩm Hàn Lạc nhưng hắn như bị hoa yêu gì đó mê hoặc rồi.
Lúc Thẩm Hàn Lạc lấy lại tinh thần đã chặn lại tay còn đang lắc lư muốn thử lại lần nữa của Kha Manh: “Tôi thì có chuyện gì?” Vừa nói vừa quét mắt nhìn biển hoa trước mắt, nhưng ngoại trừ mình và đồng nghiệp thì không còn người nào khác, ngay cả thỏ con cũng không có.
“Sếp anh không phải bất hạnh gặp phải hoa tinh chuyên môn mê hoặc đàn ông đi?” Kha Manh nhìn vào dáng vẻ như đang muốn tìm gì đó của Thẩm Hàn Lạc.
Thẩm Hàn Lạc giật mình, sau đó khuôn mặt đầy nghiêm túc nói: “Tiểu Manh cô thích xem tiểu thuyết yêu ma quỷ quái tôi không có phản đối, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng tới công việc thì không được.”
Lời khuyên sao thấm thía thế kia! Kha Manh gần như muốn lấy khăn tay chậm nước mắt mà: “Sếp nói rất đúng, cảm ơn sếp đã chỉ điểm!” Bộ dạng khiêm tốn lễ độ thiếu chút nữa khom lưng xuống 90 độ luôn rồi.
Thấy Thẩm Hàn Lạc không còn dự tính tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng người đồng nghiệp này của hắn vốn có đam mê hóng hớt tận trong xương cốt rồi. Tuy nhiên… Thẩm Hàn Lạc nhớ lại dáng vẻ của thiếu niên kia mà thầm nghĩ: Ngay cả thực sự có yêu ma quỷ quái, là hoa tinh hay hoa yêu, mà em ấy hẳn là thần đi, không phải hoa thần thì cũng là thỏ thần.
Lúc Thẩm Hàn Lạc đỗ xe và đi trên con đường mòn bên trong trường mới trải nghiệm được sự khác biệt giữa nơi này và những trường đại học khác.
Các toà nhà dạy học theo phong cách Châu Âu màu nâu đỏ đứng sừng sững giữa trường, mỗi toà nhà được nối với nhau bằng một cây cầu kính trên cao để tạo nên sự hoà nhập cho nó.
Nếu dời tầm mắt ra xa hơn một chút sẽ thấy một đài phun nước cao chừng 3mét không ngừng phun nước ra ngoài, nếu lấy thước đo một tí nói không chừng có thể đạt tới độ cao 2 mét. Mà vây quanh đài phun nước là một hồ nước lớn được xây bằng từng viên đá cuội một, bên trong còn nuôi những con cá kiểng vừa béo vừa sặc sỡ màu sắc.
Nếu nhìn qua phía bên phải hồ nước sẽ đập vào mắt là một rừng phong lớn màu đỏ. Bởi vì có thời gian nhất định, cho nên những thân cây phong ở đây đều đã cao lớn vì thế trường học đã đặt một vài chiếc ghế đá cung cấp cho học sinh có thể ngồi nghỉ ngơi.
Sau đó lại đổi phương hướng nhìn về phía hồ nước, sẽ thấy đầu tiên là rừng trúc đã trải qua bốn mùa. Tuy rằng không giống như rừng phòng có ghế đá, nhưng nó lại có những cái ghế treo được làm bằng tre.
Hai tay Thẩm Hàn Lạc vừa đút vào trong túi quần vừa từ từ đi vào trong rừng trúc tham quan, đột nhiên chân bị thứ gì đụng trúng, cúi đầu xuống nhìn thì mới phát hiện thì ra bên chân là một con thỏ con màu trắng đang dùng móng vuốt nhỏ của mình xoa xoa khuôn mặt.
“Nhóc con bị đâm đau rồi?” Hắn thú vị nhìn, đang duỗi tay muốn vuốt ve đầu nhỏ của nó thì nhóc con này ‘xoạt xoạt xoạt’ chạy về trước rồi. Thẩm Hàn Lạc không cam lòng bị lơ đi như vậy nên nhanh chóng đuổi theo, sau đó hắn đã nhanh chóng rời khỏi rừng trúc mà tiến vào nơi đầy hoa cách tang.
Nhưng bông hoa cách tăng nhiều màu sắc khác nhau xen lẫn vào cùng như khoe sắc dưới ánh mặt trời, khiến mọi người cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Thẩm Hàn Lạc trong vô thức giang hai tay ra, nhắm hai mắt hít thở thật sâu, chờ đến khi hắn một lần nữa mở mắt lại nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo toàn màu trắng ngồi xổm đang duỗi hai tay về phía trước, giây tiếp theo liền thấy con thỏ mình mới đuổi theo kia lại lập tức ngoan ngoãn chạy vào trong tay của cậu ấy. Sau đó thiếu niên đứng dậy, cúi đầu, âm thầm vuốt ve anh chàng nhỏ bé trong lòng mình, điều kỳ lạ là nhóc con vừa rồi còn đang nhảy nhót cực kỳ hoạt bát bây giờ lại khá an tĩnh ngồi trong vòng tay của cậu ấy mà không có dấu hiệu giãy dụa gì. Thiếu niên thấy thế khoé miệng hơi cong lên, sau đó xoay đầu về phía này…
Chuyện tiếp theo xảy ra thế nào Thẩm Hàn Lạc không biết nữa, bởi vì khi ánh mắt của hắn và thiếu niên kia bắt gặp lấy nhau chỉ trong thời gian ngắn, trong đầu hắn lại có một cảm giác, nụ cười của thiếu niên kia như ánh mặt trời chiếu sáng giữa trời đông, ấm áp lại say mê.
“Sếp… này sếp—“ Kha Manh lúc tìm thấy Thẩm Hàn Lạc lại thấy tổ trưởng đại nhân vốn anh mình thần võ nhà mình lại đứng giữa biển hoa cách tang không nhúc nhích như đang lạc vào cõi thần tiên: “Sếp anh không sao chứ?” Cô lắc tay trước mặt Thẩm Hàn Lạc nhưng hắn như bị hoa yêu gì đó mê hoặc rồi.
Lúc Thẩm Hàn Lạc lấy lại tinh thần đã chặn lại tay còn đang lắc lư muốn thử lại lần nữa của Kha Manh: “Tôi thì có chuyện gì?” Vừa nói vừa quét mắt nhìn biển hoa trước mắt, nhưng ngoại trừ mình và đồng nghiệp thì không còn người nào khác, ngay cả thỏ con cũng không có.
“Sếp anh không phải bất hạnh gặp phải hoa tinh chuyên môn mê hoặc đàn ông đi?” Kha Manh nhìn vào dáng vẻ như đang muốn tìm gì đó của Thẩm Hàn Lạc.
Thẩm Hàn Lạc giật mình, sau đó khuôn mặt đầy nghiêm túc nói: “Tiểu Manh cô thích xem tiểu thuyết yêu ma quỷ quái tôi không có phản đối, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng tới công việc thì không được.”
Lời khuyên sao thấm thía thế kia! Kha Manh gần như muốn lấy khăn tay chậm nước mắt mà: “Sếp nói rất đúng, cảm ơn sếp đã chỉ điểm!” Bộ dạng khiêm tốn lễ độ thiếu chút nữa khom lưng xuống 90 độ luôn rồi.
Thấy Thẩm Hàn Lạc không còn dự tính tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng người đồng nghiệp này của hắn vốn có đam mê hóng hớt tận trong xương cốt rồi. Tuy nhiên… Thẩm Hàn Lạc nhớ lại dáng vẻ của thiếu niên kia mà thầm nghĩ: Ngay cả thực sự có yêu ma quỷ quái, là hoa tinh hay hoa yêu, mà em ấy hẳn là thần đi, không phải hoa thần thì cũng là thỏ thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất