Chương 9
Bốn vách tường màu trắng, cái bàn hình chữ Nhật màu trắng cùng bốn cái ghế cũng màu trắng nốt, đây là hình ảnh bên trong phòng khi Thẩm Hàn Lạc dẫn Tiếu Mịch Cầm và Doãn Tỉ Nguyệt vào trong.
“Học trưởng…” Tiếu Mịch Cầm kéo nhẹ tay áo của Doãn Tỉ Nguyệt nhỏ giọng kêu, không biết vì sao cô lại cảm thấy trên người Thẩm Hàn Lạc lại có mùi địch ý quanh quẩn.
Doãn Tỉ Nguyệt đáp lại cô ánh mắt ra hiệu tạm thời đừng manh động, lẳng lặng chờ Thẩm Hàn Lạc, bởi vì người hiểu biết một chút đều nhận ra phòng Thẩm Hàn Lạc dẫn họ tới là phòng thẩm vấn, thường dùng để điều tra những người bị nghi ngờ.
“Hai người không cần khách sáo, mời ngồi!” Thẩm Hàn Lạc nói xong tự mình ngồi xuống một bên bàn. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Tiếu Mịch Cầm lập tức nghe lời ngồi xuống chỗ ghế đội diện phía hắn.
“Bạn học Doãn không ngồi sao?” Thẩm Hàn Lạc ngẩng đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt vẫn đứng như cũ hỏi.
Tuy nhiên Doãn Tỉ Nguyệt chưa trả lời đã thấy Kha Manh quýnh quáng chạy vào: “Sếp anh mau đi coi Kỳ Thanh với Tưởng Vũ một tí đi, bọn họ xảy ra chuyện —“
“Gì?” Nghe vậy, Thẩm Hàn Lạc lập tức đứng lên: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Ầy, tôi cũng không nói rõ được, tóm lại anh mau đi xem đi!” Khi nói chuyện Kha Manh vẫn luôn lôi kéo Thẩm Hàn Lạc ra ngoài.
Chỉ thấy Kỳ Thanh và Tưởng Vũ vốn đang ngồi trước máy tính xử lý công việc lúc này mặt lại biến thành màu đen, vô cùng thống khổ mà ôm đầu của mình.
“Tưởng Vũ, Kỳ Thanh hai người bị sao vậy?” Thẩm Hàn Lạc chạy nhanh tới muốn tìm hiểu tình huống, nhưng không có cách nào giao tiếp được với bọn họ.
“Sếp, sắc mặt của bọn họ thật đáng sợ, còn chảy ra nhiều mồ hôi, làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?” Kha Manh rất sốt ruột, nhưng bản thân lại không biết phải làm sao.
“Kỳ Thanh? Tưởng Vũ?” Đối với tình trạng trước mắt Thẩm Hàn Lạc cũng là lần đầu tiên thấy, cho nên cũng chả có cách nào.
“Học… Học trưởng bọn họ… bọn họ bị làm sao vậy?” Tiếu Mịch Cầm cũng chạy ra nhìn thấy như vậy sợ hãi núp sau người Doãn Tỉ Nguyệt không dám đi lại gần.
Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, cậu chỉ đi lướt qua mọi người đi tới gần hai người kia.
“Học trưởng…” Tiếu Mịch Cầm muốn ngăn cản lại phát hiện người đã rời xa mình rồi.
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Hàn Lạc ở phía sau ngăn cản Doãn Tỉ Nguyệt rồi hỏi.
Doãn Tỉ Nguyệt vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn nói: “Anh không muốn thấy bọn họ chết thì tránh ra.”
“Có ý gì?” Thẩm Hàn Lạc không hiểu, đồng thời cũng có chút nghi ngờ nhìn Doãn Tỉ Nguyệt, thấy người kia không định giải thích gì cho nên chỉ có thể nhường đường.
Vì thể cả ba người tính luôn Thẩm Hàn Lạc thấy Doãn Tỉ Nguyệt đi tới trước mặt Kỳ Thanh, sau đó dùng ngón tay vẽ vài nét trên trán hắn, tiếp theo nghe thấy cậu ta nói một từ ‘tán’, sắc mặt Kỳ Thanh dần dần trở nên bình thường, đôi tay đang ôm chặt đầu cũng rũ xuống, cuối cùng cả người giống như đang ngủ mà ụp xuống bàn, cả Tưởng Vũ cũng có kết quả tương tự.
“Thi thể ở đâu?” Doãn Tỉ Nguyệt sau khi làm xong xoay người hỏi Thẩm Hàn Lạc và Kha Manh.
“Thi thể gì?” Kha Manh còn chưa kịp phản ứng lại vấn đề vừa hỏi.
“Đi theo tôi.” Thẩm Hàn Lạc tuy rằng cũng đang khiếp sợ như Kha Mãnh nhưng đầu óc của hắn vẫn còn tỉnh táo nên kịp phản ứng lại.
Doãn Tỉ Nguyệt đi theo Thẩm Hàn Lạc tới phòng làm việc của Kỳ Thanh, sau đó lại thấy Thẩm Hàn Lạc nhìn vào ngăn kéo ở bức tường phía Tây, sau đó dùng lực rút cái chính giữa ra.
Doãn Tỉ Nguyệt như hiểu rõ, đi tới nhìn thoáng qua rồi nhíu mày: “Quả nhiên bị đặt lời nguyền.”
“Cái gì gọi là ‘lời nguyền’?” Thẩm Hàn Lạc vừa dò hỏi vừa bị hoảng sợ, bởi vì giờ phút này thi thể của Lý Mộng bị che kín bị rất nhiều biểu tượng kỳ lạ màu đen, chúng nó chồng lên nhau, xen kẽ làm người ta không thấy rõ đâu là thân đâu là đầu? Còn cái nào là điểm cuối? Chi chít vô cùng đáng sợ.
“Học trưởng…” Tiếu Mịch Cầm kéo nhẹ tay áo của Doãn Tỉ Nguyệt nhỏ giọng kêu, không biết vì sao cô lại cảm thấy trên người Thẩm Hàn Lạc lại có mùi địch ý quanh quẩn.
Doãn Tỉ Nguyệt đáp lại cô ánh mắt ra hiệu tạm thời đừng manh động, lẳng lặng chờ Thẩm Hàn Lạc, bởi vì người hiểu biết một chút đều nhận ra phòng Thẩm Hàn Lạc dẫn họ tới là phòng thẩm vấn, thường dùng để điều tra những người bị nghi ngờ.
“Hai người không cần khách sáo, mời ngồi!” Thẩm Hàn Lạc nói xong tự mình ngồi xuống một bên bàn. (Truyện của Lại Trùng Cung)
Tiếu Mịch Cầm lập tức nghe lời ngồi xuống chỗ ghế đội diện phía hắn.
“Bạn học Doãn không ngồi sao?” Thẩm Hàn Lạc ngẩng đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt vẫn đứng như cũ hỏi.
Tuy nhiên Doãn Tỉ Nguyệt chưa trả lời đã thấy Kha Manh quýnh quáng chạy vào: “Sếp anh mau đi coi Kỳ Thanh với Tưởng Vũ một tí đi, bọn họ xảy ra chuyện —“
“Gì?” Nghe vậy, Thẩm Hàn Lạc lập tức đứng lên: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Ầy, tôi cũng không nói rõ được, tóm lại anh mau đi xem đi!” Khi nói chuyện Kha Manh vẫn luôn lôi kéo Thẩm Hàn Lạc ra ngoài.
Chỉ thấy Kỳ Thanh và Tưởng Vũ vốn đang ngồi trước máy tính xử lý công việc lúc này mặt lại biến thành màu đen, vô cùng thống khổ mà ôm đầu của mình.
“Tưởng Vũ, Kỳ Thanh hai người bị sao vậy?” Thẩm Hàn Lạc chạy nhanh tới muốn tìm hiểu tình huống, nhưng không có cách nào giao tiếp được với bọn họ.
“Sếp, sắc mặt của bọn họ thật đáng sợ, còn chảy ra nhiều mồ hôi, làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?” Kha Manh rất sốt ruột, nhưng bản thân lại không biết phải làm sao.
“Kỳ Thanh? Tưởng Vũ?” Đối với tình trạng trước mắt Thẩm Hàn Lạc cũng là lần đầu tiên thấy, cho nên cũng chả có cách nào.
“Học… Học trưởng bọn họ… bọn họ bị làm sao vậy?” Tiếu Mịch Cầm cũng chạy ra nhìn thấy như vậy sợ hãi núp sau người Doãn Tỉ Nguyệt không dám đi lại gần.
Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, cậu chỉ đi lướt qua mọi người đi tới gần hai người kia.
“Học trưởng…” Tiếu Mịch Cầm muốn ngăn cản lại phát hiện người đã rời xa mình rồi.
“Cậu muốn làm gì?” Thẩm Hàn Lạc ở phía sau ngăn cản Doãn Tỉ Nguyệt rồi hỏi.
Doãn Tỉ Nguyệt vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn nói: “Anh không muốn thấy bọn họ chết thì tránh ra.”
“Có ý gì?” Thẩm Hàn Lạc không hiểu, đồng thời cũng có chút nghi ngờ nhìn Doãn Tỉ Nguyệt, thấy người kia không định giải thích gì cho nên chỉ có thể nhường đường.
Vì thể cả ba người tính luôn Thẩm Hàn Lạc thấy Doãn Tỉ Nguyệt đi tới trước mặt Kỳ Thanh, sau đó dùng ngón tay vẽ vài nét trên trán hắn, tiếp theo nghe thấy cậu ta nói một từ ‘tán’, sắc mặt Kỳ Thanh dần dần trở nên bình thường, đôi tay đang ôm chặt đầu cũng rũ xuống, cuối cùng cả người giống như đang ngủ mà ụp xuống bàn, cả Tưởng Vũ cũng có kết quả tương tự.
“Thi thể ở đâu?” Doãn Tỉ Nguyệt sau khi làm xong xoay người hỏi Thẩm Hàn Lạc và Kha Manh.
“Thi thể gì?” Kha Manh còn chưa kịp phản ứng lại vấn đề vừa hỏi.
“Đi theo tôi.” Thẩm Hàn Lạc tuy rằng cũng đang khiếp sợ như Kha Mãnh nhưng đầu óc của hắn vẫn còn tỉnh táo nên kịp phản ứng lại.
Doãn Tỉ Nguyệt đi theo Thẩm Hàn Lạc tới phòng làm việc của Kỳ Thanh, sau đó lại thấy Thẩm Hàn Lạc nhìn vào ngăn kéo ở bức tường phía Tây, sau đó dùng lực rút cái chính giữa ra.
Doãn Tỉ Nguyệt như hiểu rõ, đi tới nhìn thoáng qua rồi nhíu mày: “Quả nhiên bị đặt lời nguyền.”
“Cái gì gọi là ‘lời nguyền’?” Thẩm Hàn Lạc vừa dò hỏi vừa bị hoảng sợ, bởi vì giờ phút này thi thể của Lý Mộng bị che kín bị rất nhiều biểu tượng kỳ lạ màu đen, chúng nó chồng lên nhau, xen kẽ làm người ta không thấy rõ đâu là thân đâu là đầu? Còn cái nào là điểm cuối? Chi chít vô cùng đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất