[Zsww] Anh Cây Nhỏ

Chương 10

Trước
Thời gian trôi qua lâu như vậy, tay nghề của Hạ Thiên vẫn không tốt lên được, hầm khoai tây trong nồi không ngon, cũng may Hạ Thiên lấy thịt xay nhỏ trước đây vẫn không bị làm sao, đem tẩm ướp gia vị, bỏ vào nồi nấu, thêm một ít hành lá, và thêm một ít rau, nhìn nó trông đẹp hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến giống như trước đây, lặn lẽ ăn. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn ra bên ngoài, như có chút chút khẩn trương.

Anh đem gắp mấy miếng thịt thỏ bỏ ra cái đĩa bên cạnh, sau đó gắp một miếng khoai tây nhét vào miệng.

"Nếu tôi không gắp nó ra, một lát nữa sẽ hết sạch." Tiêu Chiến nhẹ nhàng than phiền.

"Để dành cho Nhất Bác ăn tối, chúng ta đều đã ăn tối, nhưng em ấy vẫn chưa trở về."

Vương Nhất Bác cúi đầu ở trong bát, sau đó lại cúi sâu hơn, thế nhưng cơ thể của cậu đang run.

Cậu cố gắng nhét cơm vào miệng, đến mức hai má phồng lên, cố gắng nhét cơm vào, nhai nuốt.

Căn phòng yên tĩnh, dường như Trương Khải đang thở dài.

"Vậy anh định chờ cậu ấy sao?" Vương Nhất Bác cố hết sức nuốt thức ăn ở trong miệng, cậu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe.

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, gắp miếng thịt cẩn thận để sang một bên.

"Chú Khải, giúp cháu hâm nóng cái này, buổi tối em ấy rất dễ đói."

"Vậy thì em sẽ đợi em trai với anh được không? Ước chừng em trai của anh sẽ về sớm thôi." Vương Nhất Bác háo hức nói, như sợ Tiêu Chiến không đồng ý, nên liền dùng giọng điệu nghiêm túc hơn.

"Hai người cùng chờ sẽ rất thú vị, em có rất nhiều chuyện có thể kể cho anh nghe."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cười gật đầu.

"Được."

Thời tiết vào mùa đông rất tốt, bầu trời đầy sao. Hai người ngồi cạnh nhau dưới tán cây, Tiêu Chiến vẫn ôm chặt lấy cuốn sách như bảo bối của anh, đếm từng ngôi sao một.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh, vừa rồi có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, mở miệng thật lâu, cũng không biết nói cái gì.

Cậu chỉ muốn im lặng nhìn Tiêu Chiến một chút, nhìn thật kỹ, bù đắp lại mấy năm không gặp.

Một cơn gió thổi qua, Tiêu Chiến xiết chặt cuốn sách trong tay, như sợ người khác lấy mất. Anh dùng ngón trỏ xoa nhẹ bìa sách, lớp da bò trên cuốn sách đã bị ngấm nước, phồng lên còn nổi lốm đốm, dưới ngón tay phát ra âm thanh xèo xẹt khó chịu. Những trang giấy bên trong còn cũ nát hơn, nhưng lại được anh quý trọng vuốt ve, như thể ôm lấy bảo bối trân quý nhất thế gian.

"Anh có thể cho em xem được không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến bĩu môi lắc đầu, "đây là bí mật của tôi, không được tiết lộ với ai."

"Chú Khải cũng không được sao?"

"Ừ, không được." Tiêu Chiến lắc đầu, giữ chặt cuốn sách.

"Vậy thì em có thể dùng một câu chuyện để đổi được không?" Vương Nhất Bác ngập ngừng hỏi, "là một câu chuyện thú vị." Cậu nhướn mày, thành công gây ra sự chú ý của Tiêu Chiến.

"Cậu....cậu nói trước đi." Anh ngập ngừng nghiêng đầu mang theo chút mong chờ.

Vương Nhất Bác mỉm cười hạnh phúc, ra vẻ thâm trầm sờ lên cái cằm của cậu ấy. "Vậy kể câu chuyện về một cái máy bay nha." Cậu thần bí hạ giọng xuống, Tiêu Chiến cũng cúi đầu và vươn cổ về phía trước, để có thể nghe được rõ lời nói của Vương Nhất Bác.

"Anh biết không, trên máy bay có rất nhiều đèn, anh biết ô tô phải không, khi anh khởi động, đèn sẽ sáng lên. Máy bay cũng vậy, khi trượt khỏi đường băng, đèn cũng sẽ sáng lên, hai chùm ánh sáng sẽ xuyên qua bầu trời đêm." Vương Nhất Bác khép tay lại bắt đầu làm ví dụ cho anh, Tiêu Chiến nghe xong mê mẩn nhịn không đi được.

"Còn gì nữa không, còn nữa không?"

"Em vẫn chưa nói xong."

"Vừa rồi là đèn ở mũi máy bay, sau khi bay, những đèn này sẽ tắt, sẽ mở ra ba chùm đèn khác, bên cánh trái là màu đỏ, bên cánh phải là màu xanh, và sau lưng là màu trắng. Chúng sẽ lấp lánh khi bay ở trên không, giống như những ngôi sao này, để khi máy bay bay ngang qua, anh sẽ biết, nó giống như một người bạn của anh, nhưng anh không thể chạm vào."

"Vậy tại sao không phải là đèn màu xanh lam, hay màu vàng?" Tiêu Chiến quay đầu lại nghiêm túc hỏi cậu, "là cậu làm cho nó có màu sắc này sao?"

"Haha, đúng vậy, là em làm." Vương Nhất Bác bị anh chọc cho bật cười thành tiếng, cậu đưa tay xoa cằm, suy nghĩ một hồi.

"Thế nào, em có lợi hại hay không?" Vương Nhất Bác cười, giang hai tay ra, ngón tay chọt chọt vào không khí, "em lợi hại như vậy, anh có thể cho em xem sách của anh được không?"

Tiêu Chiến sững sờ, trầm mặc một hồi lẩm bẩm, "màu xanh lá cây, màu xanh lá, Nhất Bác thích nhất là màu xanh lá cây?"



Vương Nhất Bác sửng sốt, kỳ thật cậu rất thích màu xanh lá cây, đó là sở thích lúc nhỏ của cậu.

Giống như Tiêu Chiến nhớ lại những ký ức lúc nhỏ, nghiêm túc nói, "em ấy cái gì cũng muốn màu xanh lá cây,

quần áo cũng phải màu xanh, túi xách cũng phải là màu xanh, đến cả cục tẩy cũng phải màu xanh."

"Nhưng mà tẩy màu chất lượng không tốt, tẩy không sạch được, tôi bảo em ấy nên dùng loại 4b, nhưng em ấy không chịu, thế là em ấy làm giấy bài tập trở nên lộn xộn, mặc dù thấy rõ điều đó, nhưng em ấy không quan tâm."

"Sau này, cục tẩy bị mất, em ấy khóc tìm, tìm không thấy, liền quấn quýt tôi, bắt tôi dẫn em ấy đi mua cái khác, tôi không muốn em ấy dùng cục tẩy ấy nữa, nhưng lại mềm lòng, thế là tôi vẫn phải nói dối rằng, văn phòng phẩm đã bán hết sạch, một cục cũng không còn."

"Tôi đã lừa gạt em ấy.....nhưng tôi thật sự không muốn lừa em ấy."

Tiêu Chiến nói với một giọng điệu ủy khuất.

"Sau đó em ấy dẫn tôi đến một cửa hàng nhỏ, nói rằng em ấy đã nghe từ bạn mình rằng ở đây có bán. Đúng là ở đây có bán thật, nhưng không có cục tẩy nào màu xanh, chỉ còn màu đỏ, em ấy không thích, một mực khóc."

"Tôi đau lòng lắm, nhưng không thuyết phục được, tôi không biết phải làm sao, nên nói rằng, tôi thích màu đỏ, hay là mua cái này. Thế là em ấy tin, liền bắt tôi mua cái đó, em ấy nâng trong tay, còn đặt biệt yêu thích, còn nói với tôi là, vì tôi thích màu đỏ, cho nên em ấy cũng thích màu đỏ....em ấy còn nói, sau này sẽ thích màu đỏ."

"Tôi lại nói dối em ấy, tôi lại nói dối em ấy...." Tiêu Chiến nói xong, mang theo chút khóc nức nở.

"Kỳ thật, cái cục tẩy kia là tôi đã lét vứt nó đi, tôi không muốn em ấy dùng cái đó, nên đã lấy nó đem ném xuống sông, vốn dĩ là chữ viết của em ấy đã không được đẹp mắt, lại còn tẩy xóa lung tung, cho nên tôi mới vứt đi, thế nhưng mà em ấy đã khóc, tôi thật sự rất hối hận."

"Sau đó tôi có đi tìm, nhưng tìm cả buổi tối cũng không có."

"Nếu như em ấy biết, em ấy sẽ không còn thích tôi nữa, em ấy sẽ gọi tôi là người xấu....như vậy, nếu em ấy không quan tâm đến tôi nữa, tôi phải làm sao bây giờ?"

"Cho nên, em ấy không đến nữa....em ấy giận tôi rồi."

Đôi mắt của Tiêu Chiến đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi, Vương Nhất Bác hoảng sợ, đã rất lâu rồi cậu không còn nhớ những chuyện nhỏ như vậy, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn nhớ, bởi vì anh cảm thấy mình đã nói dối Vương Nhất Bác.

Cậu đột nhiên nhớ ra, có lần Tiêu Chiến về nhà rất muộn, nửa đêm bắt đầu phát sốt, đánh thức Vương Nhất Bác đang ngủ, mẹ Tiêu phải chườm khăn ấm cho anh, anh mở mắt ra, mơ hồ hỏi cậu, hỏi rằng anh tìm không thấy.

"Anh tìm cái gì vậy, anh cây nhỏ?"

Anh không biết mình tìm cái gì, chỉ có thể đưa bàn tay nóng hổi mà áp vào mặt cậu.

"Anh đừng khóc, đừng khóc, cậu ấy sẽ không trách anh, chỉ là cục tẩy mà thôi, cậu ấy sẽ không trách anh."

Vương Nhất Bác khuyên anh, nhưng nước mắt của anh lại trào ra. Cậu quay lại ôm Tiêu Chiến, nhưng sức lực Tiêu Chiến có chút lớn, nên rất nhanh liền giãy giụa ra.

Tiêu Chiến đẩy cậu một cái, khiến cậu loạng choạng sắp ngã, hướng về phía cậu hét lên.

"Cậu không phải Nhất Bác, làm sao biết em ấy không trách tôi? Tôi hiểu em ấy nhất, không ai hiểu em ấy hơn tôi, em ấy không quay lại, là vì em ấy vẫn đang trách tôi." Tiêu Chiến chỉ vào cậu hét lớn, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, anh nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt cộc cằn, giống như nhìn một người xa lạ.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy có chút uất ức, cậu lật người, ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, cậu nắm lấy bả vai thon gầy của Tiêu Chiến, hét lớn.

"Anh nhìn em."

"Anh cây nhỏ, anh nhìn em này, em là Nhất Bác, em là Vương Nhất Bác, anh nói rằng anh là người hiểu em nhất, vậy tại sao anh nhớ đến em mà không nhận ra em.....nhìn em này, em là Nhất Bác đây."

Cậu gào khóc, cậu nắm tay Tiêu Chiến đặt lên má của cậu, nước mắt của cậu cứ thế trào ra, thật ấm áp.

"Anh sờ em xem, mũi, môi, lỗ tai, có cái gì là không giống đâu chứ......A! Đúng rồi, Anh xem vành tai em có một cái lỗ thủng, đó là do lúc chúng ta ra ngoài chơi, em bị cành cây đâm trúng, lúc đó em chảy rất nhiều máu, lúc đó em rất đau, anh cũng nói anh rất đau, anh nhớ ra chưa?"

Anh cõng em xuống núi, chạy đến phòng khám, quần áo của anh đều dính máu của em, bởi vì phải vịn em đi rất lâu cho nên mấy hôm sau cánh tay anh không nhấc lên nổi nữa, anh quên à? Đêm đó trước khi đi ngủ, em đã khóc với anh rất lâu, anh phải kể chuyện em nghe, anh không nhớ sao?"

Tiêu Chiến bị cậu ép nắm lấy lỗ tai của cậu, anh bị cậu dọa cho hoảng sợ.

Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác đầy sợ hãi, khiến cho Vương Nhất Bác đau lòng, Tiêu Chiến sẽ không nhìn cậu như vậy, sẽ không đâu.

Anh cây nhỏ của cậu, đối với cậu là tốt nhất, sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt như thế, cậu không tin.

"Cắt....cắt...." Tiêu Chiến lắc lắc ngón tay, lại rơi vào ký ức của mình.

"Nhất Bác, bọn họ nói trên núi có yêu tinh chôn kho báu trên núi, chúng ta đi xem thử đi."

"Em.....không đi đâu, lỡ như yêu tinh trở về thì sao?"



"Sẽ không đâu, anh cây nhỏ sẽ bảo vệ em, đi thôi."

"A! Anh ơi, đau quá! Đau chết mất....tai em có bị hỏng không, sau này sẽ không nghe được nữa phải không....?"

"Sẽ Không sao đâu, anh sẽ đưa em đi phòng khám."

"Anh cây nhỏ, em đau."

"Không đau, không đau, em khóc lên làm anh cũng đau lòng."

"Huhu, không đau nữa, không đau nữa."

Sau khi Vương Nhất Bác hét lên, cơ thể cậu đã mất đi một ít sức lực, cậu quỳ rạp xuống đất, yếu ớt cúi đầu, nắm lấy quần áo, nghiến răng nghiến lợi khóc.

"Anh vì sao không nhớ em, anh cây nhỏ, vì sao hả....?"

"Có phải anh đang oán trách em hay không? Oán trách vì em trở về quá muộn, liền cố ý giả vờ không nhận ra em, để trừng phạt em, anh đừng giả bộ nữa được không, Nhất Bác biết sai rồi."

"Em không trách anh, không có trách anh, cục tẩy màu xanh lá ném đi mất cũng được, anh đừng bỏ em......đừng bỏ em được không?"

Vương Nhất Bác sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân có rút thành một đoàn, cậu nhớ lại cái đêm trước khi đi Bình Thành, Tiêu Chiến nói không bao giờ để ý đến cậu nữa, cậu lại sợ hãi, so với lần kia còn sợ hãi hơn.

"Anh đừng không để ý đến em, đừng bỏ lại em.......đừng bỏ lại em."

Cánh đồng ban đêm vắng lặng, đêm đông không có tiếng con trùng kêu, Vương Nhất Bác khóc đến mệt mỏi nằm trên đất, không muốn dậy cũng không muốn đi đâu.

Đột nhiên một bàn tay ấm áp chạm vào cậu, đầu ngón tay chạm vào trên lỗ tai của cậu, rồi nhéo nhó hết lần này đến lần khác.

"Huhu, không đau.....không đau nữa."

Vương Nhất Bác sững sờ, cậu nhớ sau lần cắt chỉ, chỉ cần cậu nói đau, Tiêu Chiến sẽ nắm lấy dái tai của cậu như thế này, anh nhẹ giọng nói: "không đau, không đau."

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt Tiêu Chiến nhìn cậu giống như không xác định, nhưng anh không còn xa lạ và đề phòng cậu nữa, cậu nắm lấy tay Tiêu Chiến và để anh chạm vào mặt mình.

"Em là Nhất Bác, anh cây nhỏ, em thật sự là Nhất Bác."

Tiêu Chiến chần chờ một hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu.

"Về nhà thôi...."

Cậu được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Tiêu Chiến đặt tay lên lưng cậu, đem cậu ôm ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

"Về nhà đi, tôi buồn ngủ, máy bay cũng đã trở về."

Vương Nhất Bác bị anh nắm lấy tay, một tay kéo cậu, một tay nắm chặt quyển sách. Tiêu Chiến không nói gì nữa, yên tĩnh nắm tay cậu đi về.

Vương Nhất Bác giẫm lên bóng của Tiêu Chiến, đứng dưới bầu trời đầy sao, giống như trước đây mọi lần về nhà, bị anh kéo đi về phía thôn Thảo Tiên.

Sau khi tắm xong, Tiêu Chiến cuộn tròn trong chăn. Tóc của anh còn ướt, cuộn tròn lại giống một con ốc sên mềm mại, anh giống như vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ mất, hơi thở nhẹ nhàng êm ái.

Vương Nhất Bác nằm ở phía sau nhìn bóng lưng gầy gò của anh, vẫn không nhịn được, dang tay ra ôm chặt lấy anh. Nhưng cậu lại sợ, Tiêu Chiến mới vừa gỡ xuống phòng bị với cậu, cậu không thể xác định được Tiêu Chiến có nhớ ra cậu hay không, cậu sợ hành động quá phận của mình sẽ khiến anh giật mình.

Mùi cỏ hòa với mùi dầu gội đầu, là mùi của anh cây nhỏ mà cậu thích. Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nhịn không được đem trán dán sau lưng anh, hít sâu một hơi, cậu không muốn ngủ, cậu cũng hy vọng đêm dài vô cùng, để cậu có thể ngửi nó, và tận hưởng thời gian vui vẻ trong căn phòng này.

Em vẫn chưa nói với anh rằng em nhớ anh rất nhiều...

Em có rất nhiều điều muốn nói với anh khi ở nước ngoài... Em chưa cùng anh đến thăm trường Đại học Sư phạm ở Bình Thành... Em chưa đưa anh đi xem máy bay cất cánh và hạ cánh..... Em chưa mang theo anh đi ăn Vịt quay, em cũng chưa đưa anh đi ăn món luộc om...

Và em vẫn chưa nói với anh rằng em thích anh.

Đó không phải là thích bình thường, mà là giống như chú Khải thích anh Hạ Thiên.

Em không quan tâm những gì người khác nghĩ, em không phải bị họ lây bệnh, em là một người dị loại, và em không sợ rằng dân làng sẽ bài xích em.

Em vẫn còn rất nhiều điều để nói, và em muốn nói với anh khi em lớn lên.

"Nhưng em vẫn còn cơ hội sao, Anh cây nhỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước