[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 17: (R18)

Trước Sau
"Giường này rất lớn, tôi nói cho anh biết Tiêu Chiến, coi như đêm nay ở lại khách sạn đi nữ thì anh cũng đừng mơ nghĩ gì." Vương Nhất Bác chỉ Tiêu Chiến, xoay người đi vào phòng.

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày ngồi lên giường.

Vỗ vỗ nệm.

Ừm.

Cứng mềm vừa phải, không tệ.

"Tôi xong rồi." Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra.

Trông thấy Tiêu Chiến nhu thuận ngồi trên giường trong lòng mới yên tâm một chút.

Tiêu Chiến đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm không khí ẩm ướt ấm áp, nồng đậm hơi nước làm ảnh hưởng đến tầm nhìn. Tiêu Chiến nghĩ đến đây là một không gian nhỏ hẹp, Vương Nhất Bác vừa trần truồng trong này, thân thể liền nóng lên.

Bỗng nhiên, hắn đánh một quyền vào cạnh kính bên tường.

"Mẹ nó! Anh làm tôi sợ muốn chết Tiêu Chiến!" Bên ngoài, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến làm cho giật nảy mình.

"Có phải sắp đến ngày trăng tròn không? Anh hai ngày nay có chút nóng nảy." Vương Nhất Bác đi tới trước cửa phòng tắm.

"Tiêu Chiến." Bên trong không có người trả lời.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn phản ứng của mình, cảm thấy lúc này đối mặt với Vương Nhất Bác thì không ổn lắm...

Bên ngoài, Vương Nhất Bác không biết rõ tình hình bên trong.

"Anh sẽ không hóa sói chứ Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác lại gõ cửa.

"Không có." Tiêu Chiến lên tiếng.

"Vậy lúc nãy anh làm cái gì đấy? Cái tường này làm phiền anh tắm à? Đánh nó làm gì?" Vương Nhất Bác vừa lau tóc vừa chửi bậy.

"Tôi bị nghẹn nên khó chịu!"

"Nghẹn thì đi vệ sinh đi, đánh tường làm gì?"

Tiêu Chiến chửi nhỏ một tiếng, "Tôi là nghẹn vì không thể làm em. Khó chịu!"

Vương Nhất Bác hậm hực trở về giường.

Rất nhanh, trăng tròn sẽ đến, phải cách xa Tiêu Chiến, yêu quý mạng nhỏ.

Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng tắm, nhìn người trên giường cười cười vẫy tay.

"Dừng đi, em cười quá giả!" Tiêu Chiến bị bộ dạng của Vương Nhất Bác chọc cười.

Vương Nhất Bác trong nháy mắt trở mặt, "Còn không phải là vì để tâm tình của anh tốt một chút sao? Đừng có nổi nóng!"

Tiêu Chiến kéo màn cửa sổ ra nhìn, mặt trăng trên trời sắp tròn rồi.

"Đừng nhìn!" Vương Nhất Bác tiến lên một bước ôm chặt eo Tiêu Chiến, đem người ở bên cạnh bệ cửa sổ lôi đến giường.

"Em!" Tiêu Chiến khẽ lảo đảo, ban nãy chạm đến chỗ vừa mềm vừa cứng một cái, trong nháy mắt đốt lên tất cả ham muốn trong lòng.

"Tôi sợ anh mà nhìn tiếp sẽ hóa sói thật mất." Vương Nhất Bác giải thích, muốn đem Tiêu Chiến đẩy ra.

"Tôi không biết nhìn mặt trăng có thể hóa sói hay không, nhưng hiện tại chắc chắn có thể." Tiêu Chiến trở mình đem mặt hướng tới Vương Nhất Bác.

"Mẹ nó! Đi chết đi!" Tròng mắt Vương Nhất Bác chuyển thành màu lam liền dễ dàng đẩy Tiêu Chiến ra, một đôi răng nanh dài hiện diện.

Vốn chỉ là nói miệng một chút, thế nhưng Vương Nhất Bác lại đột nhiên bộc phát sức mạnh ma cà rồng, kích thích dòng máu Lang tộc trong cơ thể Tiêu Chiến đối chọi gay gắt.

"Vương Nhất Bác, em nhanh thu lại!"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, mất hai dây phản ứng đã hiểu ý tứ của Tiêu Chiến, nhanh chóng thu lại sức mạnh ma cà rồng.

Sau đó, một bóng người nhanh đến đến mức không thể nhìn rõ trực tiếp đánh tới.

Vương Nhất Bác muốn một lần nữa giải phóng sức mạnh ma cà rồng, thế nhưng huyết tộc trong cơ thể lại đột nhiên run rẩy.

Cậu cố thử rất nhiều lần nhưng đều không được.

Thế này là thế nào?

Vương Nhất Bác một bên bị Tiêu Chiến tràn đầy xâm lược cưỡng ép hôn, một bên lại đang khiếp sợ.

Máu của tộc mình vậy mà lại khuất phục trước Tiêu Chiến?

Thế nhưng hiện tại Tiêu Chiến căn bản là không có hóa sói, chí ít thì cũng không có đuôi và tai...

Vương Nhất Bác không phản kháng, nhưng vào mắt Tiêu Chiến đó lại chính là nhầm cổ vũ hắn tiếp tục.

Hắn hưng phấn đến nỗi đầu ngón tay đều muốn run rẩy.

Vương Nhất Bác vậy mà không giải phóng năng lực huyết tộc, cậu không hề phản kháng hắn.

Đây là nhầm thừa nhận hắn sao...?

Tiêu Chiến rời khỏi đôi môi đỏ mọng, hắn vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, đợi khi hắn tỉnh táo lại liền phát hiện Vương Nhất Bác không hề phản kháng, đột nhiên hưng phấn hơn. Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng chịu tách ra.

Không chỉ huyết tộc trong cơ thể Vương Nhất Bác đang run rẩy, mà thân thể cũng bắt đầu có phản ứng.

Mà Tiêu Chiến lại cho rằng, Vương Nhất Bác cũng đang hưng phấn.

Áo choàng tắm vốn chỉ là một vạt vải mỏng manh cùng dây lưng thắt lỏng lẻo bên hông, hai người dây dưa một hồi, dây lưng liền muốn tuột xuống.

Vương Nhất Bác có chút run rẩy, Tiêu Chiến vẫn không hề hóa sói nhưng cũng có thể áp chế được cậu...

Vậy sức mạnh gì đang làm chuyện đó?

"Em..." Tay Tiêu Chiến chuyển qua bên eo, "Vương Nhất Bác, em nghĩ thông suốt rồi?"

Vương Nhất Bác dùng sức lắc đầu, mắt mở to.

Tiêu Chiến khó hiểu, một giây sau sau sau hắn liền cảm nhận được thứ gì đó.

Vương Nhất Bác mở to mắt, bà mẹ nó, cậu vậy mà lại cứng?! Đây là do quá lâu rồi không làm sao?

Xong rồi, xong rồi... có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tiếp theo, Tiêu Chiến trong một cái chớp mắt liền nở nụ cười.

"Hiểu rồi." Nói xong liền luồn tay vào áo choàng tắm.



"??!!" Anh thì biết cái gì? Tiêu Chiến một bên hưng phấn, một bên áp lực lại càng sâu, Vương Nhất Bác dường như có loại xúc cảm muốn xưng thần.

Cậu hơn một ngàn năm chưa bao giờ có cảm giác như vậy...

Tay Tiêu Chiến vừa tiến vào liền cảm nhận được cơ thể của Vương Nhất Bác run rẩy kịch liệt.

"?" Tiêu Chiến ôm lấy khóe miệng, cậu hôm nay như thế này là sao? Làm sao lại chủ động hưng phấn?

Vương Nhất Bác một bên xấu hổ, chính mình trong tay Tiêu Chiến lại trở nên càng hưng phấn hơn, một bên lại hưởng thụ khoái cảm mà người bên cạnh mang tới. Khi thoáng nhìn qua gương mặt góc cạnh của Tiêu Chiến, hắn ngày thường đều cẩn thận tỉ mỉ chăm chút tóc tai, lúc này lại có mấy sợi tóc vương loạn trên trán.

Đột nhiên Vương Nhất Bác bàng hoàng nhận ra rằng, cậu vậy mà không hề có cảm giác buồn nôn đối với việc hai thằng con trai làm chuyện này với nhau.

Mặt Vương Nhất Bác bỗng chốc đỏ lên.

Này cũng thật quá đáng yêu đi... Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đang xấu hổ, liền nhanh nhẹn xuống giường tắt đèn.

Khi Tiêu Chiến vừa rời đi cũng mang theo theo cỗ áp lực kia biến mất. Vương Nhất Bác tỉnh táo lại, năng lượng huyết tộc trong cơ thể đã có thể sử dụng bình thường.

Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, cậu có vòng không chế, hoàn toàn có thể hạn chế khả năng Tiêu Chiến sói hóa, chỉ cần bản thân cậu biến thành ma cà rồng, Tiêu Chiến ở trạng thái bình thường căn bản không thể làm khó được cậu.

Lúc này Tiêu Chiến đã trở lại giường.

"Tôi thật sự rất vui vẻ, em vậy mà không cự tuyệt tôi." Tiêu Chiến cởi bỏ áo sơ mi.

Năng lực nhìn vào ban đêm của ma cà rồng phi thường mạnh mẽ, cậu liếc mắt một cái liền thấy được chiếc vòng trói buộc, lại nghĩ đến viễn cảnh những một người nam nhân khí huyết phương cương đeo vòng loại này, tưởng chừng như đây là một sự sỉ nhục to lớn nhưng thoạt nhìn lại vô cùng tình thú...

Không phải tất cả nam nhân đều sẽ đồng ý đeo lên vật này.

Huống chi Tiêu Chiến lại là một người vô cùng hoàn mỹ...

Vương Nhất Bác buông lỏng nắm tay.

Cỗ sức mạnh huyết tộc vốn đang dâng trào mạnh mẽ liền yên lặng.

Tiêu Chiến quả nhiên vẫn còn là một con sói con ngốc nghếch, để hắn chiếm tiện nghi một lần vậy mà hắn có thể vui vẻ tận mấy ngày...

Cứ coi như đây là thù lao hút máu đi...

Tiêu Chiến ném áo sơ mi qua một bên, cúi người áp lên người Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi lạnh buốt.

Vương Nhất Bác vốn là như vậy, toàn thân lúc nào cũng lạnh giá.

Vương Nhất Bác không đáp lại, cậu có thể đồng ý hiến dâng chính mình chính là sự nhượng bộ lớn nhất!

Còn đối với Tiêu Chiến mà nói, Vương Nhất Bác không cự tuyệt chính là sự đáp lại lớn nhất!

Tiêu Chiến vô cùng ôn nhu, ngay cả cỗ áp lực kia cũng dâng lên một cách thân thiết.

Chí ít thì Vương Nhất Bác cũng không đến nỗi bị áp chế đến nỗi làm cho không thể động đậy.

Vương Nhất Bác cứng nhắc cả người, một bộ dạng thấy chết không sờn, cậu là đang mô phỏng bộ dạng nữ nhân nằm vô cùng đơn giản.

Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không có ý định tiến vào.

Nụ hôn của hắn dần dần rời xuống, dây lưng áo tắm đều thuận theo ý hắn nhẹ nhàng rơi ra tản mát trên giường.

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên xương hông Vương Nhất Bác, người thiếu niên phía dưới hoạt chừng đã hai mươi tuổi nhưng quả thật quá gầy.

"A!" Vương Nhất Bác chịu đựng không đáp, lại không lên tiếng, cũng không để tâm, nhưng nơi địa phương vốn rất ít khi bị đụng đến bỗng nhiên bị đôi môi mềm lại bao trùm, hơn nữa cậu còn có cảm giác người hôn rất cẩn thận, vô cùng nghiêm túc.

"Thả lỏng, giao cho tôi." Cảm giác được Vương Nhất Bác bắt đầu khẩn trương, thanh âm của Tiêu Chiến ôn nhu lay động một bên tai Vương Nhất Bác, hơn nữa Tiêu Chiến còn nhẹ nhàng an ủi cậu, tại bụng dưới của cậu in xuống một dấu hôn.

Vương Nhất Bác cúi đầu, trong nháy mắt liền nhìn thấy một cảnh như vậy, một người đàn ông quyền cao chức trọng hôn lên bụng mình, cũng lại thâm tình nhìn mình.

Vương Nhất Bác chưa từng phủ nhận qua sự yêu thích của mình đối với Tiêu Chiến. Lần đầu tiên gặp hắn cậu đã thừa nhận Tiêu Chiến chính là con người hoàn mỹ nhất mà cậu từng gặp.

Vậy mà con người hoàn mỹ ấy lại ở dưới thân cậu. Cái này... thật kích thích...

Cảm giác được Vương Nhất Bác dần thả lỏng, ngón tay Tiêu Chiến từ bên hông trượt lên cơ bụng, lại theo đường cơ bụng cong vút từng chút từng chút thẳng tắp đến tận bắp đùi trong, mân mê tại nơi bắp đùi lân cận rất lâu. Rốt cuộc Vương Nhất Bác triệt để thả lỏng, đồ vật phía trước cũng thật thà dựng đứng thẳng lên.

Bị lòng bàn tay ấm áp bao vây, Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, tay của Tiêu Chiến tuy không mềm mại như nữ nhân, nhưng mà... vì cái gì cậu lại cảm thấy thoải mái hơn gấp bội?!

Tiêu Chiến không biết cách làm như thế nào dùng tay lấy lòng Vương Nhất Bác, nghĩ cả nửa ngày liền dứt khoát đem đầu đưa tới.

"?!" Vương Nhất Bác lập tức cắn môi dưới cố nén không phát ra âm thanh. Mẹ kiếp... Tiêu Chiến điên rồi!

Vương Nhất Bác sống hơn một nghìn năm chắc chắn không có khả năng vẫn mãi là thiếu niên không rành thế sự.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy cuộc sống này thật vi diệu, một người nam nhân cũng có thể làm cho cậu hưng phấn thành bộ dạng này.

Vương Nhất Bác nắm chặt ga giường, bắp đùi vì căng cứng cơ hồ muốn chuột rút, cậu thật sự không nhịn nổi nữa.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác một phát liền tóm chính xác chiếc vòng trói buộc, đem người dưới mình lôi dậy.

"..." Tiêu Chiến dưới môi còn vương một sợi chất lỏng trong suốt kéo dài, hiện diện vô cùng rõ ràng trong mắt Vương Nhất Bác.

"..." Vương Nhất Bác cắn cắn đầu lưỡi thanh tỉnh một chút, "Vào đi!"

"?!" Tiêu Chiến còn cho rằng mình nghe nhầm rồi, Vương Nhất Bác vậy mà lại chủ động mời hắn?

"Vào đi!" Vương Nhất Bác túm lấy vòng trói buộc, đem người kéo lên trên người mình, đôi chân dài thon gọn nhấc lên đặt trên đôi vai săn chắc.

"Tôi sợ em..." Tiêu Chiến muốn nói sợ Vương Nhất Bác đau, thế nhưng khi bàn tay mò về phía dưới Vương Nhất Bác lại phát hiện địa phương đã sớm ẩm ướt mềm mềm, "Em..."

"Nói nhảm nhiều quá! Có vào hay không?" Vương Nhất Bác lôi kéo chiếc vòng trói buộc.

Thật ra Vương Nhất Bác là có chút thẹn quá hóa giận.

Bởi vì ban nãy cậu kém một xíu nữa sẽ xuất ra trong miệng Tiêu Chiến, đây chính là tình huống cậu không mong muốn nhất.

Cậu có thể bị Tiêu Chiến thao, bởi vì cậu đánh không lại Tiêu Chiến, là do bị ép buộc.

Nhưng nếu trong tay Tiêu Chiến phát tiết vậy thì cũng quá mất mặt đi! Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tiêu Chiến có thể làm cho mình bắn.

"Nếu đau thì nói cho tôi." Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lôi kéo cổ, chỉ có thể nằm sấp trên người cậu, một tay đỡ lấy gáy kéo đầu cậu đến sát cổ mình.

"Đau có thể cắn tôi, không sao." Nói xong liền đỡ lấy chính mình chen vào.

Hậu huyệt phía sau căng chặt không còn một kẽ hở.

"Không sao... có thể..." Vương Nhất Bác nhắm chặt hai mắt cắn răng nói.

"Được." Tiêu Chiến ánh mắt thâm trầm nhấn đầu Vương Nhất Bác vào bên cổ mình, sau đó eo liền dùng sức.

"Tôi đm!" Hàm răng Vương Nhất Bác cơ hồ truyền đến thanh âm cắn nát, tay cũng nắm chặt ga giường.



Tiêu Chiến nhíu nhíu mày vỗ đầu cậu, "Cắn tôi, mở miệng!"

Vương Nhất Bác cũng không đoái hoài đến Tiêu Chiến nói cái gì. Dù sao đau đớn cũng làm cậu gần như mất đi lý trí, Tiêu Chiến nói cậu liền mở miệng cắn vào chỗ thịt mềm trên cổ Tiêu Chiến.

"Em bị ngốc sao? Răng đâu?" Tiêu Chiến cũng thống khổ, Vương Nhất Bác gắt gao siết lấy hạ thân của hắn, làm hắn tiến lùi đều không xong.

"Không được! Mẹ nó! Tiêu Chiến ra ngoài đi! Đau chết tôi mất!" Vương Nhất Bác buông lỏng cổ Tiêu Chiến, há miệng nói lớn.

"Ra ngoài?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, hơi rời ra bên ngoài từng chút một.

Người nào đó liền kẹp chặt hơn.

"Đm! Đừng động, đừng động! Tiêu Chiến, đau muốn chết..." Vương Nhất Bác gắt gao nắm lấy gối đầu, lần trước còn có sức mạnh ma cà rồng chống đỡ, vì vậy cậu rất nhanh thích ứng với kích thước sau khi hóa sói của Tiêu Chiến, nhưng lần này sức mạnh huyết tộc không còn sót lại chút gì, thậm chí còn bị áp chế, tất cả mọi thứ đều trở nên không ổn...

"Em đang nghĩ gì đấy? Em tại sao lại không thay đổi thành ma cà rồng? Bị ngốc sao?" Tiêu Chiến nhắc nhở.

"Lão tử... biến không được...! Mẹ kiếp, đau quá!" Ma cà rồng đương nhiên không có khả năng chết nhưng nghe thanh âm gào thảm thiết của Vương Nhất Bác cũng vô cùng chân thực.

"Được, được, được, tôi biết rồi." Tiêu Chiến ôn nhu an ủi. "Em đừng khẩn trương, giao cho tôi."

"Tôi giết anh, Tiêu Chiến!"

"Lỗi của tôi, lỗi của tôi." Tiêu Chiến cúi người hôn lên mắt Vương Nhất Bác, "Thả lỏng nào, Nhất Bác, nhìn tôi."

Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn thẳng vào con ngươi Tiêu Chiến.

"Đừng sợ, sẽ không chết, em thả lỏng một chút, tôi biết em đau, tôi cũng không hề dễ chịu, có thể hôn một cái không?" Tay Tiêu Chiến cũng vuốt ve tóc Vương Nhất Bác như an ủi.

"Sao cũng được, miễn sao để lão tử không đau nữa."

"Được, thả lỏng ra, giao cho tôi." Tiêu Chiến ôm đầu Vương Nhất Bác hướng lên.

Vương Nhất Bác mỗi lần cùng TIêu Chiến phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này đều là vào thời điểm Tiêu Chiến hóa sói,nên cậu chưa từng lĩnh hội qua một Tiêu Chiến đường đường chính chính ôn nhu hôn là như thế nào.

Tiêu Chiến không dám đem đầu lưỡi thăm dò vào sâu bên trong, chỉ ở bên ngoài nhẹ nhàng trêu chọc Vương Nhất Bác.

Cùng lúc đó, tay Tiêu Chiến đã chuyển qua bên eo vuốt ve phần eo phía sau lưng.

"Ha..." Vương Nhất Bác vách thịt bên trong co rút lại, đem Tiêu Chiến gần như xoắn nát.

Nghe thấy Tiêu Chiến khó nhịn kêu lên một tiếng, Vương Nhất Bác giật mình. Trong lòng cậu vậy mà lại nảy sinh một loại cảm giác thành tựu, phảng phất như Tiêu Chiến ở bên trong cậu tìm được thoải mái, để cho Vương Nhất Bác phát ra một loại cảm giác tự hào.

Chẳng biết từ lúc nào Tiêu Chiến vậy mà lại rút ra đâm vào một cái.

"A... Đừng!" Vương Nhất Bác có chút mơ hồ, Tiêu Chiến bắt đầu động từ lúc nào vậy?

"Không phải nói giao cho tôi sao?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, rút ra đâm vào rất ôn nhu.

"Không được... Có thể đi ra được rồi... anh... nhanh lên... ra ngoài..." Vương Nhất Bác bắt đầu phản kháng.

"Tôi không muốn, tôi muốn em, Nhất Bác, giúp tôi một chút đi..." Gương mặt tuấn tú của Tiêu Chiến trong gang tấc tràn đầy ủy khuất, đôi mắt to chớp động tựa hồ có thể chảy ra nước mắt bất cứ lúc nào.

"Anh...!" Vương Nhất Bác bị bộ dạng này của Tiêu Chiến làm cho ngơ ngác, "Anh... nhanh lên!"

"Em thật tốt!" Tiêu Chiến nhịn không được khóe miệng dâng lên, "Cái kia... có thể hôn được không...?"

"Không được!" Thanh âm Vương Nhất Bác nghiêm khắc.

Tiêu Chiến lại nằm trong ngực Vương Nhất Bác mân mê môi dưới, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"..." Mẹ kiếp... Vương Nhất Bác bị chọc cho ngứa ngáy.

Ngay sau đó liền túm lấy vòng trói buộc trên cổ, đem đôi môi đang vểnh ra của Tiêu Chiến ngậm vào.

Tiêu Chiến mở to mắt nhìn người phía dưới đang nhắm nghiền hai mắt.

Vui vẻ lập tức trào dâng.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên bắt đầu tiếp nhận những cú va chạm kịch liệt, có chút không quen, gắt gao nắm lấy tay Tiêu Chiến.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến thâm tình nhìn Vương Nhất Bác, không hề che giấu tình yêu cùng sự thoải mái trong đáy mắt.

Chẳng hiểu sao cảm giác thành tựu lại dâng lên trong lòng, Vương Nhất Bác có chút muốn phát điên.

Cmn... vì cái gì mà để cho Tiêu Chiến thao, cậu lại còn có cảm giác thành tựu?!

Không biết đến mấy giờ Vương Nhất Bác cảm giác ga giường dưới thân mình đã bị mồ hôi thẩm thấu ẩm ướt, Tiêu Chiến mới chấm dứt.

Ngày hôm sau cậu còn có chương trình nhưng mà bây giờ eo giống như bị nghiền nát vậy...

"Em nằm đi, tôi đi lấy khăn lông lau một chút." Tiêu Chiến đi về phía phòng tắm.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm trần nhà, siết tay.

Tiêu Chiến vừa đi sức mạnh huyết tộc của cậu liền khôi phục.

"Mẹ kiếp, cái đồ ỷ mạnh hiếp yếu! Vừa rồi chết ở đâu vậy? Bây giờ trở về thì làm được cái gì?" Vương Nhất Bác hung tợn mắng.

"Em nói gì sao?" Tiêu Chiến dò xét.

"Cầm khăn lông của anh đi, không phải chuyện của anh!" Vương Nhất Bác quay đầu hướng Tiêu Chiến mắng một câu.

Vương Nhất Bác quả nhiên xuống giường liền không nhận người quen.

Chuyện này.... có chút đả kích, Tiêu Chiến hậm hực thấm ướt khăn lông.

Vương Nhất Bác càng nghĩ lại càng giận, trong đáy mắt xuất hiện lam quang, đôi răng nanh lớn khác thường nổi bật, bờ môi cũng trở nên đỏ tươi, làn da trắng phi thường.

"Tiêu Chiến! Tôi muốn giết anh!"

"Em gọi tôi?" Tiêu Chiến thò đầu ra nhìn thấy bộ dáng người nằm trên giường.

"Răng mèo thật đáng yêu." Tiêu Chiến cầm khăn lông từng bước một đi tới.

Hơi thở người sói từng chút một tăng thêm, đến lúc đi đến cạnh giường, đôi bàn tay đã trở thành vuốt sói.

Vương Nhất Bác căn bản không bị khống chế, trạng thái ma cà rồng đã hoàn toàn biến mất.

"Răng mèo mất rồi sao?" Tiêu Chiến tủm tỉm ngồi lại giường, cũng thu lại sói hóa, "Vậy lau người một chút rồi ngủ đi."

"..."

"Thật ngoan!"

Suzie

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau