[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 21: (R18)

Trước Sau
Warning: không phải H mà mọi người nghĩ đâu:') Tôi edit mà còn phải thốt lên một câu "Đm" cơ mà:)

"Thật đáng ghét!" Gary cúp điện thoại, nhìn thoáng qua người nằm trên giường, "Cứ nhằm vào những lúc như thế này mà gây sự."

"Viễn Thần ca? Viễn Thần ca!" Gary đi đến bên giường, vén gọn lọn tóc vàng sau tai, "Nhìn em, nhìn em này!"

Người đã say đến bất tỉnh nhân sự lại còn có thể nghe lời mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thẳng vào đôi con ngươi người đối diện.

"Anh ngoan ngoãn ở đây chờ em trở lại nhé."

Nói xong câu đó, lam quang trong mắt Gary dần nhạt đi, xoa đầu ninh Viễn Thần một cái rồi mới xoay người rời đi.

"Tiêu Chiến, xuống nào." Vương Nhất Bác mở cửa xe, Tiêu Chiến không có động tĩnh gì.

"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác véo eo hắn.

Nhìn theo ánh mắt Tiêu Chiến, cậu trông thấy ngọn núi hoang cách đó không xa, trên trời vậy mà đã xuất hiện trăng tròn.

"..." Vương Nhất Bác yên lặng bỏ tay trên eo xuống, "Tôi nói này Tiêu Chiến, còn lâu nhé, anh nhịn lại cho tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ! Cmn! Buông tôi ra!"

Lời còn chưa nói hết, một thân ảnh cường tráng đã nắm lấy Vương Nhất Bác hướng đến ngọn núi hoang mà chạy.

Khu biệt thự rất ít người, Vương Nhất Bác cũng không lo lắng chuyện này, cậu là đang lo cho cái mạng nhỏ của mình a!

"Dừng lại! Tiêu Chiến! Mẹ anh!" Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến xóc có chút muốn nôn, bất đắc dĩ lại phóng xuất ra dáng vẻ ma cà rồng.

Tiêu Chiến đem người kéo thẳng lên tận đỉnh núi, giống như lần trước, lại một lần nữa đem Vương Nhất Bác đặt lên một tảng đá, sau đó phát ra một tiếng sói tru từ trước đến nay chưa từng có.

"?" Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang làm gì, "Anh làm gì vậy? Kêu gì đấy..."

"Gruuuu..."

"Gì?" Vương Nhất Bác trong nháy mắt từ tảng đá bật hẳn lên, "Anh điên rồi? Anh..."

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác liền im lặng.

Trên đỉnh núi, bốn phía đều truyền đến âm thanh quái lạ.

Từng con sói mắt phủ hồng quang phủ phục đến gần.

Không phải người sói, mà hoàn toàn là những con sói đã biến hình thật sự.

"Anh muốn giết tôi?" Vương Nhất Bác cảnh giác nhìn bốn phía, lùi lại phía sau.

Cậu không sợ những người sói cấp độ như này, nhưng ở đây không phải chỉ là một vài con, mà là cả một đàn. Trên sườn núi phát ra động tĩnh, còn có một đàn sói khác đang đuổi qua đây!

Một ma cà rồng rơi vào tay một bầy người sói...

Vương Nhất Bác không dám nghĩ đến kết quả.

"Grừ..." Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ôm chặt vào lòng.

"..." Nghe thấy tiếng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã an tâm hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng lại nói, "Trao tim cho anh, tôi chết là cái chắc!"

"Grừ..."

"Không phải không tin anh, mà là, chuyện này cũng quá..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên im lặng, lực chú ý chuyển dời sang bên phải.

Bên đó có một mối đe dọa.

Tiêu Chiến cũng nhìn về bên đó.

Đàn sói tự động tách ra một lối đi, một con sói to lớn đi đến, hóa thân thành hình thái người sói.

Lang Vương.

Vương Nhất Bác trừng mắt, trước mặt người sói này là một đám sói dưới trướng Lang Vương, Tiêu Chiến thật biết cách chơi đi...

"Anh hại tôi thật thảm, Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác đem năng lượng Huyết tộc trong cơ thể điều động hết một lượt, chọc cho mấy con sói xung quanh hú dài.

"Grừ..." Tiêu Chiến nắm lấy vai Vương Nhất Bác, ra hiệu cậu thu lực lại.

"Anh làm gì? Chính là anh? Anh...!" Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, người bên cạnh đã nhào về phía cách đó không xa.

Hai cỗ thân thể cường tráng đánh nhau thành một đoàn, dần dần rời trận địa, chuyển qua khoảng đất trống lớn hơn, trăng tròn trên cao dường như đem toàn bộ ánh sáng cổ vũ cho trận đấu này. Rõ ràng ánh trăng chiếu sáng những gương mặt người sói điên cuồng khát máu, bọn chúng liền không kiểm soát được ngẩng đầu hú dài.

"..." Vương Nhất Bác yên lặng lui sang một bên,chú ý đến trận ẩu đả ở giữa kia, nắm bắt thời cơ ra tay.

Cậu cảm giác như mình là một con mèo đang nhìn lén chuột đánh nhau.

Thời gian dần trôi qua, Vương Nhất Bác là người đầu tiên nhận ra.

Tiêu Chiến cho dù đã tiến vào trạng thái hóa sói nhưng vẫn có đầu óc, không giống như bọn người sói này đều là một dạng ngu si, tứ chi phát triển.

Hơn nữa, coi như là không cần suy nghĩ thì mắt thường cũng nhìn ra được Tiêu Chiến càng đánh càng tàn nhẫn, hơn nữa so với Lang Vương đối diện còn đẹp trai hơn.

(Vương Nhất Bác: cắt, cắt cắt! Đều xấu như nhau!)

Lang Vương đối diện nằm rạp trên đất, ánh sáng màu máu trong mắt không ngừng lóe lên, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trước mặt, thở hổn hển, những vết cào trên người lại bắt đầu ứa máu.

Tiêu Chiến cũng bị thương rất nhiều, hắn đứng im, giống như không hề thích tư thế phủ phục của người sói.

Người sói xung quanh bỗng nhiên xao động, đồng loạt hướng lên trời hú vang một tiếng, thanh âm vô cùng chói tai.

Vương Nhất Bác bịt tai lại, cậu nghe không hiểu những người sói này đang nói cái gì nhưng bằng cảm giác thì vẫn có thể đoán được, đây là muốn xem hai người quyết đấu trung gian?

Người sói bắt đầu tụ lại.



"Hả? Này!" Vương Nhất Bác bị xô đẩy mất hết cả phương hướng, "Đừng có giẫm lên giày của tao!"

Cuối cùng lời nói của cậu đều bị bọn sói gạt bỏ ngoài tai, không thèm mảy may để ý đến.

"..." Vương Nhất Bác chỉ có thể đứng tránh ra xa phóng xuất sức mạnh Huyết tộc bay lên trời nhìn xuống dưới.

Cậu thấy Tiêu Chiến là người sói duy nhất có thể đứng thẳng người.

Tiêu Chiến thắng rồi?

Vương Nhất Bác còn chưa nghĩ kĩ liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ngay sau đó, ánh mắt Tiêu Chiến nhìn cậu liền trầm xuống.

Đây là muốn làm gì...

Vương Nhất Bác lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất không cao lắm.

"?!" Muốn làm gì vậy?!

Tiêu Chiến hơi khom người xuống phát lực trực tiếp bật lên cao, đem Vương Nhất Bác giữa không trung lôi xuống ôm vào lòng.

Vương Nhất Bác ở trong lòng Tiêu Chiến thầm mắng một trăm tám mươi lần nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị Tiêu Chiến túm lại.

Ở giữa bầy sói, Lang Vương còn đang nằm bên cạnh.

Không đúng nha... Lang Vương thua rồi mà...

"Gruuu..." Đàn sói xung quanh bắt đầu hướng về phía Tiêu Chiến mà hú.

(Tôi muốn em sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất...)

"..." Vương Nhất Bác chán nản không nói gì, "Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đúng không? Còn có, tôi thèm vào! Tôi là nam nhân!"

"Grừ..." Tiêu Chiến lại vội vàng sửa lại.

(Để em trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất.)

Người sói xung quanh còn đang vì Lang Vương mới mà reo hò.

Vương Nhất Bác bị tiếng hú làm cho đau đầu.

"Về nhà được không?" Cậu nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật đầu, hướng đàn sói nói gì đó, ôm Vương Nhất Bác xuống núi, chạy về phía biệt thự.

Rốt cuộc cũng yên lặng được một chút, Vương Nhất Bác thở phào một cái.

Tiến vào biệt viện.

Trái tim trong ngực lúc này mới được thả lỏng, xong rồi...

"Tiêu chiến! Đừng!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên hô to.

"Ầm! Xoạt..."

Tiếng thủy tinh rơi vỡ...

"Có cửa mà..."

Một bên khác.

Gary mở cửa đi vào phòng.

Người trên giường đã trúng cổ tâm thuật, đương nhiên vẫn vô cùng ngoan ngoãn chờ y về.

Gary nhào tới, lam quang trong mắt lại lóe ra.

Khóe miệng của y còn vương máu.

Nhưng nhìn chằm chằm vào cần cổ người đối diện, y có chút hiếu kì.

Răng nanh lộ ra, dễ như trở bàn tay liền đâm vào da thịt.

Y không dám uống nhiều, chỉ uống hai ngụm nhỏ liền rút răng nanh ra.

Bắt đầu khẽ liếm vết thương cực kì nghiêm túc.

Nhìn vết thương đã hoàn toàn liền hẳn y mới từ từ ngồi dậy, cởi bỏ áo ngoài.

Ôm Ninh Viễn Thần đi vào phòng tắm, trước tiên là rửa sạch cho anh, sau đó là tiện thể bôi một chút chất bôi trơn.

Gary không phải là không thể trực tiếp làm, dù sao thì Ninh Viễn Thần cũng đã trúng cổ tâm thuật, kiểu gì cũng sẽ răm rắp nghe lời.

Nhưng tự tôn của một ma cà rồng không cho phép y làm ra loại chuyện này đối với người mình thích.

Nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Viễn Thần mấy giây, lam quang trong mắt Gary liền phai đi, Ninh Viễn Thần tựa hồ cũng thanh tỉnh lại.

Gary lập tức tiến vào trạng thái, cúi người hôn lên xương quai xanh Ninh Viễn Thần, nhẹ tay xoa bóp phần ngực mềm của anh làm nó dựng đúng lên.

"Ưm..." Ninh Viễn Thần sửng sốt hai giây, "Tiểu Giai? Em! Em đang làm gì?!" Ninh Viễn Thần đẩy Gary trên người ra.

Thực ra anh căn bản là không dùng nhiều sức, nhưng Gary thừa dịp liền ngã xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh nặng nề.

"A... Viễn Thần ca ca..." Gary trực tiếp bị "ngã" ra giọng nghẹn ngào, ngước cặp mắt to tròn long lanh muốn trào nước mắt.



"!" Ninh Viễn Thần cũng không nghĩ mình lại dùng sức như vậy, hốt hoảng từ trên giường bò dậy kéo người đang nằm trên đất lên, "Xin lỗi, anh..."

"Anh sao vậy, Viễn Thần ca ca?"

"Em! Em vừa rồi đang làm gì?" Ninh Viễn thần lúc này mới nhớ ra.

"Không phải Viễn Thần ca ca nói em có thể hôn anh sao?" Gary mặt mũi tràn đầy ủy khuất, tựa hồ như thể bản thân đã làm sai chuyện gì.

Thiếu niên trước mặt dù gì cũng chỉ mới hai mươi tuổi, Ninh Viễn Thần nghẹn họng trân trối nghe, chính anh uống say, vậy mà anh lại có thể vấy bẩn một thiếu niên như vậy?

"Anh... Anh nói?" Ninh Viễn Thần có chút hoài nghi.

"Viễn Thần ca ca còn nói rất thích em." Gary chỉ chỉ hạ bộ Ninh Viễn Thần.

Ninh Viễn Thần theo động tác tay cúi đầu nhìn xuống, "?!" Mẹ kiếp! Ninh Viễn Thần, ngươi đúng là một tên cầm thú!

Nhìn Ninh Viễn Thần cúi đầu, Gary tiến lên một bước ôm lấy eo của anh, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm.

"Viễn Thần ca ca không thích Tiểu Giai sao?" Vài sợi tóc vàng vương loạn trên má.

Người trước mặt vốn là một thiếu niên tóc vàng tuyệt sắc, bây giờ lại nhiều hơn một chút quyến rũ.

Ninh Viễn Thần ngay cả nước bọt cũng quên nuốt.

Phân thân bên dưới lại phản chủ ngẩng cao đầu, chọc vào bụng dưới của Gary.

Không đọi Ninh Viễn Thần trả lời, Gary dứt khoát ngửa đầu ngậm lấy môi nanh, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại dò xét đi vào.

Gary trước tiên đem hô hấp làm loạn, sau đó lại dùng hơi thở hỗn loạn lôi kéo Ninh Viễn Thần, lập tức liền nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh, bên hông y cũng có một bàn tay nhẹ nhàng siết lấy.

Gary "không chịu nổi gánh nặng" liền tách ra, hơi thở dốc, "Xin lỗi Viễn Thần ca ca... em không biết hôn... hôn một chút liền không thở được..."

Nhìn người trước mặt mặt mũi ửng hồng, tiếng hít thở hỗn loạn, một bộ dạng thiếu niên không thể nào ngây thơ hơn, Ninh Viễn Thần đột nhiên có xúc động muốn phạm tội... .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Một chút lí trí cuối cùng còn sót lại bị hạ thân cương cứng của thiếu niên triệt để phá nát.

Anh nâng cằm Gary.

"Giữ vững hô hấp, đừng nín thở." Ninh Viễn Thần lại áp môi lên, thưởng thức vị ngọt của thiếu niên trong sáng.

Gary nhịn không được nhếch khóe miệng, nghe Ninh Viễn Thần hướng dẫn một tên quỷ ngàn năm cách hôn, có chút buồn cười.

Ninh Viễn Thần ôm thân hình gầy gò của thiếu niên lên giường.

Cho đến khi đem cự vật đặt vào trước cửa huyệt của thiếu niên...

Mới chú ý đến khóe mắt ẩm ướt.

"Viễn Thần ca ca... em sợ đau..." Thân thể Gary hơi run rẩy, đưa tay ôm cổ Ninh Viễn Thần.

Ninh Viễn Thần hơi sững sờ, làm như vậy đối với một thiếu niên sạch sẽ như thế... lại còn để y phải ủy khuất nằm bên dưới mình... Nội tâm Ninh Viễn Thần thầm tự phỉ nhổ bản thân, áp sát xuống nằm trên người Gary, sau đó lại nằm hẳn xuống giường.

"Tiểu Giai, em có thể không?" Sau đó ôn nhu nhìn về phía Gary, một tay lần về phía dưới khuếch trương, lại ngoài ý muốn phát hiện địa phương này đã sớm vô cùng ẩm ướt.

Không biết trong lúc hôn mê y có tự mình làm sạch sẽ cùng bôi trơn hay không...

"Viễn Thần ca ca... anh sẽ không đau chứ?" Gary không động, nhìn nhìn Ninh Viễn Thần.

Nhìn thiếu niên trước mặt còn sợ làm anh đau, Ninh Viễn Thần cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng đáng giá, "Em từ từ đi, hoặc ngay tập tức cũng được."

"Được..." Gary đi tới phía sau, chảy nước mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, y đặt trước cửa huyệt trơn ướt nhưng không trực tiếp đi vào mà cúi người thì thầm bên tai Ninh Viễn Thần, "Viễn Thần ca ca, Tiểu Giai yêu anh... Viễn Thần ca ca..." Sau đó liền chậm rãi xâm nhập vào hai ba centimet.

"A!" Bên tai Ninh Viễn Thần bị Gary thổi hơi nóng làm cho đỏ bừng, tay nắm chặt ga giường.

"Viễn Thần ca ca... anh không thích Tiểu Giai sao..." Thanh âm phía sau lưng đều vô cùng ủy khuất, nhưng đồ vật dưới thân lại không hề lưu tình, gần như đem hạ thân Ninh Viễn Thần xé rách.

"Ha... Tiểu Giai... Em... Em chậm một chút..." Ninh Viễn Thần cắn chặt ga giường khó khăn nói.

"Em làm Viễn Thần ca ca đau sao?" Ngón tay Gary nhẹ nhàng lướt qua lưng Ninh Viễn Thần, chọc cho Ninh Viễn Thần không nhịn được ngẩng đầu lên.

Ninh Viễn Thần cảm thấy bản thân thật lợi hại, không khuếch trương, không bôi trơn, vậy mà nhanh như vậy đã có thể tiến vào. Dưới thân vừa đau vừa sướng.

"Ha... Ha... Đừng... Nhanh như vậy... Tiểu Giai..." Ninh Viễn Thần gắt gao nắm lấy ga giường.

"Viễn Thần ca ca thích Tiểu Giai không?" Gary lại một lần nữa nhắm đến tai Ninh Viễn Thần. Vành tai mẫn cảm trong nháy mắt đỏ bừng.

"Thích... thích... thích Tiểu Giai..." Ninh Viễn Thần khó khăn nói.

Gary sau lưng lộ ra ý cười mãn nguyện, thanh âm lại giả vờ vô cùng kích động.

"Viễn Thần ca ca..." Áp sát sau lưng Ninh Viễn Thần, tựa hồ muốn đem Ninh Viễn Thần khảm vào cơ thể.

"A! Ha..." Ninh Viễn Thần sắp không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc eo nữa rồi, cả nửa người trên đều ngã trên giường.

Nhìn Ninh Viễn Thần sau một hồi liền không phát ra được thanh âm nào, Gary lại tăng thêm tốc độ rồi rút ra, phóng thích lên đùi anh.

Sau đó mang Ninh Viễn Thần đi tắm rửa sạch sẽ.

"Em... vẫn là người trong nước đáng yêu." Gary ôm người bên cạnh, nghịch nghịch tóc anh.

Tắt đèn bàn, Gary buông lỏng cánh tay, cả người vùi vào ngực Ninh Viễn Thần, bày ra dáng vẻ y hệt mèo con, tiến vào mộng đẹp.

Suzie

U là trời, edit mà tự nhủ khum được lật thuyền tám nghìn lần chứ đùa:))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau