[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 22

Trước Sau
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác giãy dụa một chút liền rơi xuống đất, ấn Tiêu Chiến đè lên tường, chỉ vào cửa sổ, "Có cửa không vào lại nhất quyết muốn chui cửa sổ? Hả? Vừa mới sửa xong lại bị anh làm hỏng rồi!"

Người sói trước mặt trong mắt tỏa ra hồng quang, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang phát cáu mà không hiểu gì, chớp mắt một cái.

Lại tiến lên liếm mặt Vương Nhất Bác một cái.

"..." Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, "Đừng có giả ngu với tôi! Hôm nay anh ngủ ở đây! Cho tên người sói nhà anh chết cóng!"

Vương Nhất Bác kéo cửa phòng ra liền lùi sang bên cạnh.

"Mẹ kiếp... Sức mạnh điên cuồng, quả nhiên là người sói." Vương Nhất Bác cởi áo, lải nhải mắng Tiêu Chiến mấy câu.

"Muộn như vậy, anh ta một mình sẽ không sao chứ?" Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua tường, bên cạnh chính là phòng của Tiêu Chiến, "Phi! Chắc chắn sẽ không sao..."

"Bang..."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cậu dường như cảm nhận được có cái gì vừa chấn động một cái.

"... Không phải chứ... Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác đang cởi quần, ánh mắt trên tường liền chuyển sang cửa.

"Không thể nào..."

"Bang!!" Lại một tiếng vang thật lớn, bức tường sát căn phòng đối diện kịch liệt run rẩy, cửa phòng theo tiếng vang liền đổ sập xuống.

"Tiêu Chiến!!" Vương Nhất Bác trực tiếp nhảy lên giường, "Anh! Anh!"

Tiêu Chiến giẫm lên cửa, đi tới bên giường, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, lại liếm mặt cậu một cái.

Vương Nhất Bác tức đến phát run chỉ vào Tiêu Chiến vừa mới phá vỡ cửa, lại thở ra một hơi nhưng một câu cũng không nói lên lời.

Vương Nhất Bác vừa muốn tức giận nhưng lại chợt phát hiện ra một sự thật đáng sợ.

Sức mạnh Huyết tộc của cậu lại không dùng được.

Vương Nhất Bác chấn kinh, dùng toàn bộ sức lực để kích hoạt lại sức mạnh Huyết tộc, nhưng cỗ năng lượng kia lại giống như một cái đầm sâu không đáy, không hề gợn sóng.

Cả một buổi tối, cho dù là phải đối mặt với một đàn sói, Vương Nhất Bác cũng không hề hoảng sợ, cậu có lòng tin đối với sức mạnh của mình.

Nhưng tình huống hiện tại lại làm cho Vương Nhất Bác lạnh cả sống lưng.

"Anh buông tôi ra..." Thanh âm Vương Nhất Bác có chút run rẩy, vô cùng nhỏ, "Tôi bảo anh buông tôi ra!"

Tiêu Chiến bị ngữ khí tức giận của Vương Nhất Bác dọa sợ.

Hắn buông lỏng cánh tay, đứng ở bên cạnh giống như trẻ con làm sai bị phạt, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

"..." Không còn lòng dạ để ý đến tâm tình Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tay mình, "Vô dụng... Vẫn không được..."

"Anh đến cùng đã làm gì tôi!" Vương Nhất Bác mất khống chế hướng Tiêu Chiến quát, "Ở cùng một chỗ với anh không có chuyện gì tốt!"

"..." Hồng quang trong mắt không ngừng lóe lên, tựa hồ như đang sợ hãi, hắn không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ có thể phát ra từng tiếng sói tru như nức nở.

"Đừng con mẹ nó giả vờ vô tội với tôi!" Vương Nhất Bác kéo lấy chiếc vòng trói buộc trên cổ Tiêu Chiến, đem người hắn kéo lại gần.

Thế nhưng người sói trước mặt, hoặc có thể nói là tân Lang Vương, lại chỉ có thể không ngừng chớp chớp đôi mắt đỏ ửng, dùng tiếng sói tru nghẹn ngào như nói lời an ủi.

"Mẹ kiếp!" Vương Nhất Bác đánh một quyền lên người Tiêu Chiến.

Sức mạnh của một con người đối với Tiêu Chiến sau khi hóa sói mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa, hắn chỉ coi như là Vương Nhất Bác đang trút giận.

Vương Nhất Bác không ngừng đánh Tiêu Chiến, đánh đến khi cánh tay không nhấc lên nổi nữa mới nặng nề ngã xuống giường.

Cậu mặc kệ Tiêu Chiến đối với cậu là tốt hay xấu.

Sức mạnh này đã bồi bạn với cậu hơn một ngàn năm rồi.

Một ngàn Tiêu Chiến cũng không thể nào so được.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại vô duyên vô cớ biến mất.



Vương Nhất Bác cơ hồ muốn sụp đổ.

"Grừ..."Tiêu Chiến tự đánh bản thân một quyền.

Hắn nhìn ra được Vương Nhất Bác không có khí lực, liền bắt đầu thay Vương Nhất Bác tiếp tục đánh.

Tiêu Chiến cũng không vì bản thân hắn mà nhẹ tay.

Mỗi một cú đấm đều không hề lưu tình.

Vì vậy so ra chỉ với hai đấm của Tiêu Chiến liền bằng tất cả những cú đấm dùng hết sức bình sinh vừa rồi của Vương Nhất Bác.

"Dừng đi!" Vương Nhất Bác ngăn cản Tiêu Chiến, "Mẹ nó! Tên sói chết bầm, tức chết tiểu gia ta!"

"Qua đây! Ngủ!" Vương Nhất Bác duỗi cánh tay ra.

Tiêu Chiến tựa hồ thật sự không dám, nửa tin nửa ngờ đứng nguyên tại chỗ.

"Qua hay không!" Vương Nhất Bác lại không nhịn được quát.

"Gru..." Tiêu Chiến lúc này mới nhào tới, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở không ngừng xin lỗi.

"Con mẹ nó, anh sai cái gì?!"

"Gru..."

(Không biết, nhưng chắc chắn là sai.)

"..." Vương Nhất Bác nhịn không được bật cười, tên sói chết bầm..., "Ngủ đi! Ngày mai còn phải làm việc. Im lặng!"

Bảo bảo khổ nhưng bảo bảo không nói a...

Nhưng tất nhiên là Tiêu Chiến cũng không hiểu.

Hơn nữa cũng không biết phải làm gì.

Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày ngủ.

Vì vậy khi Tiêu Chiến vừa mở mắt, điều nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt không vui vẻ, cau mày bĩu mỗi, tựa hồ như vô cùng phiền lòng.

Hắn vuốt ve đầu lông mày của cậu, làm nó dãn ra.

Quay đầu nhìn thấy cánh cửa tàn tạ, cùng với khung cửa sổ rách nát bốn vách tường.

Những chuyện ngu xuẩn đã làm đêm qua trong nháy mắt xộc lên não.

"Nhớ rồi?" Vương Nhất Bác không biết đã tỉnh lúc nào, "Anh nếu còn như vậy một lần nào nữa thì chắc chắn lần tiếp theo sẽ chẳng còn nhà mà về."

"..." Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, "Tôi sẽ cho người tới sửa, lần sau tôi nhất định sẽ quản tốt chính mình!"

"Anh mà hóa sói một lần nữa chắc hại tôi mất nửa cái mạng." Vương Nhất Bác ngáp một cái, thân thể đã không còn đau nhức.

Hao tâm tổn sức xem xét một phen, sức mạnh Huyết tộc trong cơ thể đã trở lại, thân thể mạnh mẽ của ma cà rồng đã đưa cậu về trạng thái tốt nhất.

"Sao vậy?" Phát giác được Vương Nhất Bác sau lưng tựa hồ đang ngẩn người.

"Không... không sao..." Vương Nhất Bác ngây ngốc.

"A..." Tiêu Chiến vừa nghiêng người liền động đến vết thương, đêm qua hắn cùng Lang Vương đánh vô cùng hăng, để lại không ít các vết thương lón nhỏ.

"Đáng đời." Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một chút, nhưng sau đó lại túm lấy vòng trói buộc kéo Tiêu Chiến lại gần, "Còn bày đặt thể hiện, đau chết anh đi!"

Nhìn vết cào sâu hoắm,Vương Nhất Bác mở miệng ngậm lấy.

Tiêu Chiến mở to mắt, có chút thụ sủng nhược kinh.

Vương Nhất Bác vậy mà lại chủ động liếm hắn!

À... không phải... là liếm vết thương... nhưng cái nào mà chả giống nhau!



"Mấy vết thương nhỏ khác thì tự chờ kết vảy đi." Vương Nhất Bác đứng dậy xuống giường.

"Được..."Tiêu Chiến vẫn ngồi trên giường, đưa tay sờ vào chỗ vết cào vừa rồi, nơi đó vẫn còn chút ẩm ướt.

"Còn ngây ra đấy làm gì? Nhanh đi nấu ăn!" Vương Nhất Bác đứng ở cửa ra vào, quay đầu vào nói với Tiêu Chiến.

"Đến đây!" Tiêu Chiến từ trên giường vọt đến, chạy theo Vương Nhất Bác ra ngoài, hướng về phía phòng bếp.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười.

"Đuôi đều muốn vểnh lên hết rồi, tên sói chết bầm."

"Tôi đưa em đến công ty." Tiêu Chiến nói.

"Người cả công ty đều biết anh, quên đi." Vương Nhất Bác đang ăn cơm hờ hững trả lời.

"Tôi đưa em đến công ty." Tiêu Chiến lặp lại.

"Được, được, được..." Vương Nhất Bác không nhịn được đáp lại.

"Ừm, giấy tờ tuyên truyền người phát ngôn đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ sẽ lập tức bắt đầu quay chụp video, có thể cùng em làm việc rồi." Tiêu Chiến rất vui vẻ.

"Đại ca." Vương Nhất Bác đặt điện thoại di động xuống, nhìn Tiêu Chiến, "Anh đã từng thấy tổng giám đốc công ty nào mà đích thân xuống nhìn chằm chằm người ta quay video chưa?"

"Tôi!"

"..." Vương Nhất Bác liếc một cái, "Anh không thể tập trung làm chính sự được sao?"

"Có thể, em nói đi, tôi làm gì được?"

"Ừm...." Vương Nhất Bác hơi suy nghĩ, "Sửa cửa, sửa cửa sổ."

"... Được." Tiêu Chiến gật đầu.

"Vậy thôi, anh cũng không làm được việc gì hơn nữa." Vương Nhất Bác cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"..." Nhìn chằm chằm đỉnh đầu người trước mặt, "Tôi có thể."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng gật đầu, không để ý.

Nhưng mà nửa tháng sau Vương Nhất Bác mới biết được "chính sự" mà Tiêu Chiến nói có biết bao nhiêu khoa trương...

Tiêu Chiến đem tất cả những gì dưới trướng Tiêu thị như thương phẩm, sản nghiệp, khách sạn, cửa hàng, đại ngôn,... toàn bộ đều đổi thành hình ảnh của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vốn chỉ là một tân tinh có nhiệt độ không thấp...

Nhưng sau khi được Tiêu thị tuyên truyền qua phần lớn các loại lĩnh vực...

Thì cơ hồ ở khắp các thành phố to to nhỏ nhỏ đều có thể trông thấy ảnh đại ngôn của Vương Nhất Bác.

Cho dù là những người không biết tí gì về ngành giải trí thì cũng tuyệt đối sẽ quen mặt Vương Nhất Bác.

"Anh điên rồi à, Tiêu Chiến!" Nhìn một loạt tiền danh sách quảng cáo, mấy cái chữ kia... Vương Nhất Bác tra xét nhiều lần vẫn cảm thấy mình tra sai.

"Tôi làm chính sự." Tiêu Chiến trả lời.

Hơn nửa tháng trước cậu chỉ thuận miệng nói một câu, đến bây giờ Vương Nhất Bác cũng quên tiệt rồi.

"Gì?"

"Em nói tôi không làm được chính sự." Tiêu Chiến hờn dỗi nói.

"..." Bữa sáng nửa tháng trước hiện lên trong đầu Vương Nhất Bác, "Chỉ vì thế?"

Tiêu Chiến gật đầu như đây là chuyện đương nhiên.

"Tôi đánh méo đầu anh!"

Suzie.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau