[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước
Chương 25
"Em thu dọn một chút đi." Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng nơi hai người vẫn thường chung chăn, không đi vào.
"Ừm, biết rồi." Vương Nhất Bác ngược lại không có cảm giác gì.
Trong năm năm qua, cậu không ngừng nói, ám chỉ, thậm chí chỉ rõ rằng hai người không có khả năng, thế nhưng không biết là Tiêu Chiến không hiểu hay cố tình không hiểu, vẫn như cũ kiên trì theo đuổi, Vương Nhất Bác cũng lười so đo, dù sao thì hai người ở chung vẫn vô cùng thoải mái.
Cho nên, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ vạch rõ ranh giới, bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy có thể làm bạn bè, anh em bình thường cũng không tệ, sao cứ nhất định phải vạch rõ ràng? Nếu không... chuyện cũng sẽ không thành thế này...
Vương Nhất Bác cũng không phải là thật sự không có tình cảm, năm năm qua cậu đối với Tiêu Chiến cũng không tệ, đối với những nhu cầu của Tiêu Chiến chỉ cần có thể cậu sẽ làm, hết sức thỏa mãn hắn, nhưng riêng với tình cảm của Tiêu Chiến thì cậu thật sự không thể nào đáp lại. Chuyện này đã chạm vào giới hạn của cậu, cậu không muốn làm, cũng khinh thường làm.
Cho tới tận bây giờ đã có thể nhìn ra ý tứ của Tiêu Chiến chính là không phục liền muốn tuyệt giao. Vương Nhất Bác thản nhiên, cậu không có gì để cảm thấy chột dạ, chỉ là trong lòng dù sao thì vẫn có một chút không nỡ, năm năm qua cậu đối với Tiêu Chiến chẳng lẽ nói không có thì sẽ thật sự không quan tâm sao?
Mặc dù không phải quan hệ tình yêu nhưng cậu đối với Tiêu Chiến cũng tuyệt đối không kém cạnh, nếu Tiêu Chiến nhất định bắt cậu phải lựa chọn giữa việc yêu đương và tuyệt giao thì Vương Nhất Bác hết cách, cậu chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Nhìn Vương Nhất Bác không mảy may vương vấn chút gì, thậm chí tâm tình còn không buồn xao động một gợn sóng nhỏ, trái tim Tiêu Chiến bỗng lạnh lẽo đến phát sợ.
Tuổi thọ của ma cà rồng là vĩnh hằng, thế nhưng Tiêu Chiến thân là người sói có thể sống được mấy cái năm năm? Hắn cũng là con người, sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử, tuổi thọ không thể nói sẽ vượt quá trăm năm.
Tiêu Chiến không dám ở lại lâu hơn nữa, cất bước đi về phòng bên cạnh.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nhẹ đến nỗi tựa hồ không có âm thanh.
Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái cũng đi vào phòng.
Đây mới chính là Tiêu Chiến, là Tiêu Chiến mà trước kia cậu quen biết.
Lý trí, ôn nhu, cẩn thận, chuyện gì cũng sẽ suy tính rõ ràng.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên bình thường trở lại, có lẽ như thế này cũng không tệ nhỉ? Tiêu Chiến có thể quay trở về làm một người ưu tú không cần phải nhìn sắc mặt cậu như trước kia, sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không thường xuyên bị xúc động.
Buổi tối nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác chúc Lâm Y Đồng ngủ ngon, sau đó lại vào xem vòng bạn bè của cô, xem kĩ từng tấm hình một, Vương Nhất Bác đều triệt để im lặng.
Mỗi một tấm hình cậu đều xem đi xem lại rất nhiều lần.
Đầu ngón tay run rẩy, hô hấp dồn dập.
Giống như đang nhẫn nhịn một điều gì đó.
Cậu ngủ rất trễ, trễ đến nỗi khi cậu tỉnh dậy phòng bên cạnh đã không còn ai, Vương Nhất Bác ngồi xuống trước bàn ăn.
Trong nhà có người đang làm điểm tâm, chỉ là không phải người đàn ông thường ngày, mà là bảo mẫu.
Bữa sáng không có gì đa dạng, Vương Nhất Bác ăn một chút liền cầm lấy chiếc va li xếp gọn trong góc phòng rời khỏi Tiêu gia, không hề quay đầu nhìn lại.
Từ lúc rời đi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liền cắt đứt liên lạc, tất cả sự kiện xã giao đều không kéo hắc, nhưng cũng không có động tĩnh gì quá lớn, Vương Nhất Bác bận công việc, Tiêu Chiến lại càng bận rộn hơn.
À... Ngoại trừ bận công việc, Vương Nhất Bác còn bận theo đuổi Lâm Y Đồng.
Không giống như cách cậu theo đuổi những nữ minh tinh trước đây, khi nhiệt tình khi xa cách, cậu đối với Lâm Y Đồng vô cùng cẩn thận, cơ hồ là dùng hết tất cả sự bao dung và kiên nhẫn.
Nhưng mà điều duy nhất làm Lâm Y Đồng nổi hứng trò chuyện, lại chính là Tiêu Chiến, hay nói một cách trực diện hơn thì là, Lâm Y Đồng thích Tiêu Chiến.
Nhưng bởi vì ở địa vị của Tiêu Chiến bận rộn tới mức không phải cô cứ muốn tiếp cận liền được.
Vương Nhất Bác quay xong, ngồi trên xe trở về khách sạn.
[Lâm Y Đồng]: Nghe nói hôm nay Tiêu Chiến đi Hoành Điếm! Tôi đã tới nơi rồi, cậu không phải cũng ở đây quay phim sao? Muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không? Tôi mời, cậu nói cho tôi biết nhiều chuyện liên quan đến học trưởng như vậy, tôi muốn cảm ơn cậu thật tốt.
[Vương Nhất Bác]: Tôi vừa quay xong, chưa tẩy trang, cậu ở đâu, gửi định vị qua cho tôi.
[Lâm Y Đồng]: /Định vị/
[Vương Nhất Bác]: Được, tôi đến ngay.
Sau khi đến nơi Lâm Y Đồng đã hẹn, Vương Nhất Bác nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe sang trọng.
Ánh mắt chỉ dừng lại một chút liền đi vào nhà hàng.
"Ở đây, ở đây!" Lâm Y Đồng vẫy tay với Vương Nhất Bác.
"Ở đây sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Phòng riêng cần phải đặt trước, hơn nữa chỗ này gần cửa sổ, có thể nhìn thấy học trưởng lúc đi vào." Lâm Y Đồng hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tiêu Chiến cũng tới?" Vương Nhất Bác cũng không biết cậu khẩn trương cái gì, dù sao cũng có chút chột dạ.
"A? Các cậu không phải quan hệ rất tốt sao? Tôi đi theo cha nghe được anh ấy đang ở khách sạn bên cạnh, chắc chắn sẽ đến đây." Lâm Y Đồng nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"..." Chỉ là phỏng đoán, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
"Cậu muốn ăn gì?" Lâm Y Đồng đưa menu cho Vương Nhất Bác.
"Tôi đang giảm cân, sẽ không ăn cơm tối." Vương Nhất Bác đem menu bỏ sang một bên.
"Khổ quá vậy!" Lâm Y Đồng chống đầu, giống như nhìn Vương Nhất Bác nhưng thật ra ánh mắt vô cùng lơ đãng.
"Cũng ổn." Vương Nhất Bác tự rót cho mình một ly nước.
Sau đó không gian trầm mặc.
Thẳng đến khi Lâm Y Đồng trở nên kích động.
Sống lưng Vương Nhất Bác bỗng nhiên phát lạnh, không phải là trùng hợp như vậy chứ...
Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân từ từ tới gần.
"Trùng hợp vậy?" Thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Vương Nhất Bác có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền che dấu kĩ càng.
"Thật trùng hợp, Tiêu Chiến..."
Vương Nhất Bác không nhớ được cậu đã không gặp Tiêu Chiến bao lâu rồi, bây giờ gặp lại, lại bởi vì cả hai có quan hệ khế ước mà thân thể còn sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Tiêu Chiến không hề nhiều lời, mỗi tuần đều sẽ gửi máu tới.
Cho nên giao diện Wechat của cả hai hiện lên tin nhắn cuối cùng chính là lời cảm ơn của Vương Nhất Bác.
Không ai nói tiếp, Lâm Y Đồng đã kích động tới mức không nói lên lời.
Tiêu Chiến cũng không quan tâm.
Vương Nhất Bác chỉ có thể mặt dày mày dạn mở miệng.
"Cùng ăn cơm đi." Vương Nhất Bác mời.
Tiêu Chiến há to miệng.
"Không được rồi, tôi đã đặt phòng, hai người từ từ ăn, tôi đi trước."
Dứt lời, Tiêu Chiến liền rời đi.
Vương Nhất Bác có chút không kịp phản ứng.
Tiêu Chiến vậy mà cự tuyệt lời mời của cậu...
Được rồi, cũng hợp lí mà.
"Nhất Bác, Nhất Bác?" Lâm Y Đồng phía đối diện gọi hai tiếng.
"Ừm... Hả...?" Vương Nhất Bác lúc này mới lấy lại tinh thần.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Lâm Y Đồng cười khẽ hai tiếng, "Nhìn cậu hồn vía lên mây, ai không biết còn tưởng cậu lưu luyến học trưởng đấy.
"Không có, nghĩ chút chuyện thôi." Vương Nhất Bác lắc đầu, cầm ly nước.
"Cậu nói xem học trưởng lâu như vậy rồi còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, có phải là do mối tình đầu khó quên không nhỉ?" Lâm Y Đồng bĩu môi nói.
"Không phải, anh ta chưa từng đề cập đến chuyện yêu đương."
"Làm sao cậu biết, cậu không phải là năm năm trước mới quen học trưởng sao?" Lâm Y Đồng nghi hoặc.
"A..." Vương Nhất Bác sững sờ, cậu làm sao có thể nói là Tiêu Chiến đã theo đuổi cậu từ lúc tuổi trẻ dồi dào đến lúc "ông bố đơn thân" đây? "Anh ta nói cho tôi biết, chưa từng yêu đương."
"À..." Lâm Y Đồng gật gật đầu, "Nói như vậy, nếu như yêu đương cùng học trưởng thì chính là mối tình đầu?"
"..." Mối tình đơn phương cũng là mối tình, vậy mối tình đầu của Tiêu Chiến không phải là cậu sao... "Ừm, đúng vậy..."
"A!" Lâm Y Đồng thấp giọng hô lên.
Điện thoại Vương Nhất Bác bỗng nhiên vang lên.
"Alo, sao?" Vương Nhất Bác mở miệng.
"Ca, em đến Hoành Điếm rồi, anh ở đâu vậy? Em đi tìm anh." Là Gary.
"Anh đang ở bên ngoài ăn cơm, cậu tự chơi đi." Dứt lời, Vương Nhất Bác trực tiếp cúp điện thoại.
"Ấy, ca! Này!" Gary tức giận cúp điện thoại, đi đến tiệm cơm Ninh Viễn Thần vừa nói.
Vốn dĩ y cũng không muốn dính lấy Ninh Viễn Thần đâu nhưng người anh ruột duy nhất đã không cần y rồi thì y chỉ còn cách đi tìm Ninh Viễn Thần.
Vừa bước vào nhà hàng, Gary cúi đầu nhìn số phòng.
"2668... 2668... 2668..." Gary lẩm nhẩm, đi vào bên trong, "Ủa? Ca?"
Vương Nhất Bác vừa nghiêng đầu đã trông thấy một đầu tóc vàng chói mắt.
"Ca!" Gary ngồi thẳng xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó mới nhìn đến nữ nhân ngồi đối diện.
Gương mặt mang theo nụ cười nháy mắt đông cứng.
Đầu ngón trỏ run rẩy chỉ vào Lâm Y Đồng.
"Ôi... chị... chị... Đồng... ưm!"
Vương Nhất Bác một tay bịt miệng Gary.
Sau đó hướng Lâm Y Đồng áy náy cười.
"Xin lỗi, em trai tôi còn nhỏ, sau này tôi sẽ dạy dỗ lại nó."
Lâm Y Đồng ngây ngốc gật đầu.
Sau đó Vương Nhất Bác liền túm Gary đi tới nhà vệ sinh.
"Phi!" Gary khó chịu hứ mấy lần, "Ca, anh mới còn nhỏ!"
"Cậu không lễ phép, lần đầu tiên gặp mặt đã chỉ mặt người ta mà nói chuyện à?" Vương Nhất Bác trách.
"À đúng! Cái người kia... Người kia là chị dâu Đồng Đồng?!" Gary lớn tiếng nói.
"..." Vương Nhất Bác im lặng một chút, "Không phải."
"Không phải à? Giống nhau y xì! Ca! Em còn tưởng em gặp quỷ chứ!" Gary mở to mắt.
"Cậu không phải là quỷ à?" Vương Nhất Bác rửa tay, "Chỉ là lớn lên nhìn giống thôi, lúc vừa gặp anh cũng giật nảy mình."
Gary trầm mặc một hồi.
"À ~ Đây chính là nguyên nhân làm cho Viễn Thần ca ca mệt mỏi gần chết!"
"Cậu cùng Ninh trợ lý lại có quan hệ gì?" Vương Nhất Bác đem bàn tay đặt dưới máy hong khô, thanh âm trầm trầm vang lên.
"Nghe Viễn Thần ca ca nói dạo gần đây Chiến ca rất đáng sợ, điên cuồng tăng ca, cho nên Viễn Thần ca ca cũng bận bịu theo."
"..." Vương Nhất Bác xùy một cái, "Anh dọn ra khỏi nhà hắn rồi, cũng không liên lạc."
"Bởi vì người chị dâu giả kia à?" Gary tiếp tục nói, "Cũng không trách được dạo gần đây anh không thèm để ý đến em, hơn nữa em cảm giác gần đây anh không được vui, xấu tính cực kì!"
"..." Lông mày Vương Nhất Bác hơi nhếch một chút, "Đi tìm Viễn Thần ca ca của cậu đi! Đừng phiền anh!"
Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác rời đi, Gary có chút khó hiểu.
"Chị ấy tốt hơn Chiến ca sao?"
Nghe thấy phía sau bỗng nhiên hô to, Vương Nhất Bác trượt chân, suýt chút nữa đã vồ ếch, quay đầu lại hung hăng trừng Gary một cái.
"Rõ ràng là không đẹp bằng Chiến ca..." Gary lầm bầm, cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục tìm phòng 2668.
Mở cửa phòng, bên trong chỉ có Tiêu chiến cùng Ninh Viễn Thần.
"Viễn Thần ca ca!" Gary cười chào hỏi ngồi xuống, nhìn Tiêu Chiến đã uống đến nỗi đỏ cả mặt, "Chiến ca vừa rồi không gặp ca sao? Anh ấy ở ngay bên ngoài, đối diện còn có..."
Gary vốn muốn nói là một người cực kì xấu xí.
Nhưng lại nghĩ đến gương mặt này giống y đúc chị dâu Đồng Đồng.
"Đối diện còn có một cô gái."
Ninh Viễn Thần điên cuồng ám chỉ cậu đừng nói nữa.
"Thấy rồi, còn qua chào hỏi nữa." Tiêu Chiến ngữ khí trầm thấp nói, nhìn không ra có điểm nào không ổn.
"Anh không cảm thấy anh ấy không vui sao?" Gary tiếp tục mở miệng.
"Không biết, hẳn là tâm tình không tệ."
"Nào có đâu! Không ai hiểu ca hơn em, anh xem dạo gần đây anh ấy đều không hề cao hứng, thậm chí còn không hứng thú với công việc mà."
Tiêu Chiến trong lòng cười nhạo một cái, cậu không vui?
Hắn thì thấy cậu trêu chọc con gái vui cực kì.
Tiêu Chiến không đáp, ba người liền kết thúc đề tài này.
Ở ngoài, Vương Nhất Bác đã đi về chỗ.
"Cậu sao vậy? Em trai cậu cũng ở đây à?" Lâm Y Đồng quay đầu nhìn thân ảnh thiếu niên tóc vàng.
"Nó đi tìm bạn." Nói xong Vương Nhất Bác liền trầm mặc, cậu đang suy nghĩ về lời nói của Tiểu Giai.
Cậu gần đây... rất không vui sao?
Vương Nhất Bác thanh tỉnh một chút.
Cậu mỗi ngày đều bận rộn quay phim, thòi gian rảnh rỗi đều nói chuyện cùng Lâm Y Đồng.
Cậu nóng lòng muốn đến gần Lâm Y Đồng.
Quá trình theo đuổi Lâm Y Đồng lại càng nóng lòng hơn.
Dù sao thì cậu cho là như vậy.
Cậu rõ ràng biết Lâm Y Đồng trước mặt không phải là Đồng Đồng của cậu, nhưng đã trôi qua một trăm năm, người giống như đúc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, Vương Nhất Bác không thể không xúc động, cũng không thể không bị thu hút.
Có thể nói, cậu dường như bị Lâm Y Đồng làm cho mê muội.
Thế nhưng, sự thật có phải vậy không...
Không còn chuyện mỗi ngày mỗi đêm đều dây dưa với Tiêu Chiến.
Không còn người đàn ông không ngừng theo đuổi quấy rối cậu.
Còn gặp lại người cậu thích.
Vương Nhất Bác tự mình cảm nhận khuôn mặt của cậu.
Thật lâu, thật lâu rồi chưa từng cười.
Suzie.
"Ừm, biết rồi." Vương Nhất Bác ngược lại không có cảm giác gì.
Trong năm năm qua, cậu không ngừng nói, ám chỉ, thậm chí chỉ rõ rằng hai người không có khả năng, thế nhưng không biết là Tiêu Chiến không hiểu hay cố tình không hiểu, vẫn như cũ kiên trì theo đuổi, Vương Nhất Bác cũng lười so đo, dù sao thì hai người ở chung vẫn vô cùng thoải mái.
Cho nên, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ vạch rõ ranh giới, bởi vì cậu vẫn luôn cảm thấy có thể làm bạn bè, anh em bình thường cũng không tệ, sao cứ nhất định phải vạch rõ ràng? Nếu không... chuyện cũng sẽ không thành thế này...
Vương Nhất Bác cũng không phải là thật sự không có tình cảm, năm năm qua cậu đối với Tiêu Chiến cũng không tệ, đối với những nhu cầu của Tiêu Chiến chỉ cần có thể cậu sẽ làm, hết sức thỏa mãn hắn, nhưng riêng với tình cảm của Tiêu Chiến thì cậu thật sự không thể nào đáp lại. Chuyện này đã chạm vào giới hạn của cậu, cậu không muốn làm, cũng khinh thường làm.
Cho tới tận bây giờ đã có thể nhìn ra ý tứ của Tiêu Chiến chính là không phục liền muốn tuyệt giao. Vương Nhất Bác thản nhiên, cậu không có gì để cảm thấy chột dạ, chỉ là trong lòng dù sao thì vẫn có một chút không nỡ, năm năm qua cậu đối với Tiêu Chiến chẳng lẽ nói không có thì sẽ thật sự không quan tâm sao?
Mặc dù không phải quan hệ tình yêu nhưng cậu đối với Tiêu Chiến cũng tuyệt đối không kém cạnh, nếu Tiêu Chiến nhất định bắt cậu phải lựa chọn giữa việc yêu đương và tuyệt giao thì Vương Nhất Bác hết cách, cậu chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Nhìn Vương Nhất Bác không mảy may vương vấn chút gì, thậm chí tâm tình còn không buồn xao động một gợn sóng nhỏ, trái tim Tiêu Chiến bỗng lạnh lẽo đến phát sợ.
Tuổi thọ của ma cà rồng là vĩnh hằng, thế nhưng Tiêu Chiến thân là người sói có thể sống được mấy cái năm năm? Hắn cũng là con người, sẽ phải trải qua sinh lão bệnh tử, tuổi thọ không thể nói sẽ vượt quá trăm năm.
Tiêu Chiến không dám ở lại lâu hơn nữa, cất bước đi về phòng bên cạnh.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nhẹ đến nỗi tựa hồ không có âm thanh.
Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái cũng đi vào phòng.
Đây mới chính là Tiêu Chiến, là Tiêu Chiến mà trước kia cậu quen biết.
Lý trí, ôn nhu, cẩn thận, chuyện gì cũng sẽ suy tính rõ ràng.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên bình thường trở lại, có lẽ như thế này cũng không tệ nhỉ? Tiêu Chiến có thể quay trở về làm một người ưu tú không cần phải nhìn sắc mặt cậu như trước kia, sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không thường xuyên bị xúc động.
Buổi tối nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác chúc Lâm Y Đồng ngủ ngon, sau đó lại vào xem vòng bạn bè của cô, xem kĩ từng tấm hình một, Vương Nhất Bác đều triệt để im lặng.
Mỗi một tấm hình cậu đều xem đi xem lại rất nhiều lần.
Đầu ngón tay run rẩy, hô hấp dồn dập.
Giống như đang nhẫn nhịn một điều gì đó.
Cậu ngủ rất trễ, trễ đến nỗi khi cậu tỉnh dậy phòng bên cạnh đã không còn ai, Vương Nhất Bác ngồi xuống trước bàn ăn.
Trong nhà có người đang làm điểm tâm, chỉ là không phải người đàn ông thường ngày, mà là bảo mẫu.
Bữa sáng không có gì đa dạng, Vương Nhất Bác ăn một chút liền cầm lấy chiếc va li xếp gọn trong góc phòng rời khỏi Tiêu gia, không hề quay đầu nhìn lại.
Từ lúc rời đi, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liền cắt đứt liên lạc, tất cả sự kiện xã giao đều không kéo hắc, nhưng cũng không có động tĩnh gì quá lớn, Vương Nhất Bác bận công việc, Tiêu Chiến lại càng bận rộn hơn.
À... Ngoại trừ bận công việc, Vương Nhất Bác còn bận theo đuổi Lâm Y Đồng.
Không giống như cách cậu theo đuổi những nữ minh tinh trước đây, khi nhiệt tình khi xa cách, cậu đối với Lâm Y Đồng vô cùng cẩn thận, cơ hồ là dùng hết tất cả sự bao dung và kiên nhẫn.
Nhưng mà điều duy nhất làm Lâm Y Đồng nổi hứng trò chuyện, lại chính là Tiêu Chiến, hay nói một cách trực diện hơn thì là, Lâm Y Đồng thích Tiêu Chiến.
Nhưng bởi vì ở địa vị của Tiêu Chiến bận rộn tới mức không phải cô cứ muốn tiếp cận liền được.
Vương Nhất Bác quay xong, ngồi trên xe trở về khách sạn.
[Lâm Y Đồng]: Nghe nói hôm nay Tiêu Chiến đi Hoành Điếm! Tôi đã tới nơi rồi, cậu không phải cũng ở đây quay phim sao? Muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không? Tôi mời, cậu nói cho tôi biết nhiều chuyện liên quan đến học trưởng như vậy, tôi muốn cảm ơn cậu thật tốt.
[Vương Nhất Bác]: Tôi vừa quay xong, chưa tẩy trang, cậu ở đâu, gửi định vị qua cho tôi.
[Lâm Y Đồng]: /Định vị/
[Vương Nhất Bác]: Được, tôi đến ngay.
Sau khi đến nơi Lâm Y Đồng đã hẹn, Vương Nhất Bác nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe sang trọng.
Ánh mắt chỉ dừng lại một chút liền đi vào nhà hàng.
"Ở đây, ở đây!" Lâm Y Đồng vẫy tay với Vương Nhất Bác.
"Ở đây sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Phòng riêng cần phải đặt trước, hơn nữa chỗ này gần cửa sổ, có thể nhìn thấy học trưởng lúc đi vào." Lâm Y Đồng hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tiêu Chiến cũng tới?" Vương Nhất Bác cũng không biết cậu khẩn trương cái gì, dù sao cũng có chút chột dạ.
"A? Các cậu không phải quan hệ rất tốt sao? Tôi đi theo cha nghe được anh ấy đang ở khách sạn bên cạnh, chắc chắn sẽ đến đây." Lâm Y Đồng nhìn về phía Vương Nhất Bác.
"..." Chỉ là phỏng đoán, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
"Cậu muốn ăn gì?" Lâm Y Đồng đưa menu cho Vương Nhất Bác.
"Tôi đang giảm cân, sẽ không ăn cơm tối." Vương Nhất Bác đem menu bỏ sang một bên.
"Khổ quá vậy!" Lâm Y Đồng chống đầu, giống như nhìn Vương Nhất Bác nhưng thật ra ánh mắt vô cùng lơ đãng.
"Cũng ổn." Vương Nhất Bác tự rót cho mình một ly nước.
Sau đó không gian trầm mặc.
Thẳng đến khi Lâm Y Đồng trở nên kích động.
Sống lưng Vương Nhất Bác bỗng nhiên phát lạnh, không phải là trùng hợp như vậy chứ...
Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân từ từ tới gần.
"Trùng hợp vậy?" Thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Vương Nhất Bác có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền che dấu kĩ càng.
"Thật trùng hợp, Tiêu Chiến..."
Vương Nhất Bác không nhớ được cậu đã không gặp Tiêu Chiến bao lâu rồi, bây giờ gặp lại, lại bởi vì cả hai có quan hệ khế ước mà thân thể còn sinh ra phản ứng mãnh liệt.
Tiêu Chiến không hề nhiều lời, mỗi tuần đều sẽ gửi máu tới.
Cho nên giao diện Wechat của cả hai hiện lên tin nhắn cuối cùng chính là lời cảm ơn của Vương Nhất Bác.
Không ai nói tiếp, Lâm Y Đồng đã kích động tới mức không nói lên lời.
Tiêu Chiến cũng không quan tâm.
Vương Nhất Bác chỉ có thể mặt dày mày dạn mở miệng.
"Cùng ăn cơm đi." Vương Nhất Bác mời.
Tiêu Chiến há to miệng.
"Không được rồi, tôi đã đặt phòng, hai người từ từ ăn, tôi đi trước."
Dứt lời, Tiêu Chiến liền rời đi.
Vương Nhất Bác có chút không kịp phản ứng.
Tiêu Chiến vậy mà cự tuyệt lời mời của cậu...
Được rồi, cũng hợp lí mà.
"Nhất Bác, Nhất Bác?" Lâm Y Đồng phía đối diện gọi hai tiếng.
"Ừm... Hả...?" Vương Nhất Bác lúc này mới lấy lại tinh thần.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Lâm Y Đồng cười khẽ hai tiếng, "Nhìn cậu hồn vía lên mây, ai không biết còn tưởng cậu lưu luyến học trưởng đấy.
"Không có, nghĩ chút chuyện thôi." Vương Nhất Bác lắc đầu, cầm ly nước.
"Cậu nói xem học trưởng lâu như vậy rồi còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, có phải là do mối tình đầu khó quên không nhỉ?" Lâm Y Đồng bĩu môi nói.
"Không phải, anh ta chưa từng đề cập đến chuyện yêu đương."
"Làm sao cậu biết, cậu không phải là năm năm trước mới quen học trưởng sao?" Lâm Y Đồng nghi hoặc.
"A..." Vương Nhất Bác sững sờ, cậu làm sao có thể nói là Tiêu Chiến đã theo đuổi cậu từ lúc tuổi trẻ dồi dào đến lúc "ông bố đơn thân" đây? "Anh ta nói cho tôi biết, chưa từng yêu đương."
"À..." Lâm Y Đồng gật gật đầu, "Nói như vậy, nếu như yêu đương cùng học trưởng thì chính là mối tình đầu?"
"..." Mối tình đơn phương cũng là mối tình, vậy mối tình đầu của Tiêu Chiến không phải là cậu sao... "Ừm, đúng vậy..."
"A!" Lâm Y Đồng thấp giọng hô lên.
Điện thoại Vương Nhất Bác bỗng nhiên vang lên.
"Alo, sao?" Vương Nhất Bác mở miệng.
"Ca, em đến Hoành Điếm rồi, anh ở đâu vậy? Em đi tìm anh." Là Gary.
"Anh đang ở bên ngoài ăn cơm, cậu tự chơi đi." Dứt lời, Vương Nhất Bác trực tiếp cúp điện thoại.
"Ấy, ca! Này!" Gary tức giận cúp điện thoại, đi đến tiệm cơm Ninh Viễn Thần vừa nói.
Vốn dĩ y cũng không muốn dính lấy Ninh Viễn Thần đâu nhưng người anh ruột duy nhất đã không cần y rồi thì y chỉ còn cách đi tìm Ninh Viễn Thần.
Vừa bước vào nhà hàng, Gary cúi đầu nhìn số phòng.
"2668... 2668... 2668..." Gary lẩm nhẩm, đi vào bên trong, "Ủa? Ca?"
Vương Nhất Bác vừa nghiêng đầu đã trông thấy một đầu tóc vàng chói mắt.
"Ca!" Gary ngồi thẳng xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó mới nhìn đến nữ nhân ngồi đối diện.
Gương mặt mang theo nụ cười nháy mắt đông cứng.
Đầu ngón trỏ run rẩy chỉ vào Lâm Y Đồng.
"Ôi... chị... chị... Đồng... ưm!"
Vương Nhất Bác một tay bịt miệng Gary.
Sau đó hướng Lâm Y Đồng áy náy cười.
"Xin lỗi, em trai tôi còn nhỏ, sau này tôi sẽ dạy dỗ lại nó."
Lâm Y Đồng ngây ngốc gật đầu.
Sau đó Vương Nhất Bác liền túm Gary đi tới nhà vệ sinh.
"Phi!" Gary khó chịu hứ mấy lần, "Ca, anh mới còn nhỏ!"
"Cậu không lễ phép, lần đầu tiên gặp mặt đã chỉ mặt người ta mà nói chuyện à?" Vương Nhất Bác trách.
"À đúng! Cái người kia... Người kia là chị dâu Đồng Đồng?!" Gary lớn tiếng nói.
"..." Vương Nhất Bác im lặng một chút, "Không phải."
"Không phải à? Giống nhau y xì! Ca! Em còn tưởng em gặp quỷ chứ!" Gary mở to mắt.
"Cậu không phải là quỷ à?" Vương Nhất Bác rửa tay, "Chỉ là lớn lên nhìn giống thôi, lúc vừa gặp anh cũng giật nảy mình."
Gary trầm mặc một hồi.
"À ~ Đây chính là nguyên nhân làm cho Viễn Thần ca ca mệt mỏi gần chết!"
"Cậu cùng Ninh trợ lý lại có quan hệ gì?" Vương Nhất Bác đem bàn tay đặt dưới máy hong khô, thanh âm trầm trầm vang lên.
"Nghe Viễn Thần ca ca nói dạo gần đây Chiến ca rất đáng sợ, điên cuồng tăng ca, cho nên Viễn Thần ca ca cũng bận bịu theo."
"..." Vương Nhất Bác xùy một cái, "Anh dọn ra khỏi nhà hắn rồi, cũng không liên lạc."
"Bởi vì người chị dâu giả kia à?" Gary tiếp tục nói, "Cũng không trách được dạo gần đây anh không thèm để ý đến em, hơn nữa em cảm giác gần đây anh không được vui, xấu tính cực kì!"
"..." Lông mày Vương Nhất Bác hơi nhếch một chút, "Đi tìm Viễn Thần ca ca của cậu đi! Đừng phiền anh!"
Nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác rời đi, Gary có chút khó hiểu.
"Chị ấy tốt hơn Chiến ca sao?"
Nghe thấy phía sau bỗng nhiên hô to, Vương Nhất Bác trượt chân, suýt chút nữa đã vồ ếch, quay đầu lại hung hăng trừng Gary một cái.
"Rõ ràng là không đẹp bằng Chiến ca..." Gary lầm bầm, cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục tìm phòng 2668.
Mở cửa phòng, bên trong chỉ có Tiêu chiến cùng Ninh Viễn Thần.
"Viễn Thần ca ca!" Gary cười chào hỏi ngồi xuống, nhìn Tiêu Chiến đã uống đến nỗi đỏ cả mặt, "Chiến ca vừa rồi không gặp ca sao? Anh ấy ở ngay bên ngoài, đối diện còn có..."
Gary vốn muốn nói là một người cực kì xấu xí.
Nhưng lại nghĩ đến gương mặt này giống y đúc chị dâu Đồng Đồng.
"Đối diện còn có một cô gái."
Ninh Viễn Thần điên cuồng ám chỉ cậu đừng nói nữa.
"Thấy rồi, còn qua chào hỏi nữa." Tiêu Chiến ngữ khí trầm thấp nói, nhìn không ra có điểm nào không ổn.
"Anh không cảm thấy anh ấy không vui sao?" Gary tiếp tục mở miệng.
"Không biết, hẳn là tâm tình không tệ."
"Nào có đâu! Không ai hiểu ca hơn em, anh xem dạo gần đây anh ấy đều không hề cao hứng, thậm chí còn không hứng thú với công việc mà."
Tiêu Chiến trong lòng cười nhạo một cái, cậu không vui?
Hắn thì thấy cậu trêu chọc con gái vui cực kì.
Tiêu Chiến không đáp, ba người liền kết thúc đề tài này.
Ở ngoài, Vương Nhất Bác đã đi về chỗ.
"Cậu sao vậy? Em trai cậu cũng ở đây à?" Lâm Y Đồng quay đầu nhìn thân ảnh thiếu niên tóc vàng.
"Nó đi tìm bạn." Nói xong Vương Nhất Bác liền trầm mặc, cậu đang suy nghĩ về lời nói của Tiểu Giai.
Cậu gần đây... rất không vui sao?
Vương Nhất Bác thanh tỉnh một chút.
Cậu mỗi ngày đều bận rộn quay phim, thòi gian rảnh rỗi đều nói chuyện cùng Lâm Y Đồng.
Cậu nóng lòng muốn đến gần Lâm Y Đồng.
Quá trình theo đuổi Lâm Y Đồng lại càng nóng lòng hơn.
Dù sao thì cậu cho là như vậy.
Cậu rõ ràng biết Lâm Y Đồng trước mặt không phải là Đồng Đồng của cậu, nhưng đã trôi qua một trăm năm, người giống như đúc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, Vương Nhất Bác không thể không xúc động, cũng không thể không bị thu hút.
Có thể nói, cậu dường như bị Lâm Y Đồng làm cho mê muội.
Thế nhưng, sự thật có phải vậy không...
Không còn chuyện mỗi ngày mỗi đêm đều dây dưa với Tiêu Chiến.
Không còn người đàn ông không ngừng theo đuổi quấy rối cậu.
Còn gặp lại người cậu thích.
Vương Nhất Bác tự mình cảm nhận khuôn mặt của cậu.
Thật lâu, thật lâu rồi chưa từng cười.
Suzie.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất