[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 29

Trước Sau
Tiêu Chiến vốn chỉ là trước mắt tối sầm, thân thể không ổn định một chút.

Nhưng động tác Vương Nhất Bác đón lấy hắn quá nhanh.

Nếu hắn không tiếp tục "choáng" thì cũng quá ngại ngùng rồi đi...

Có chút động tĩnh, hẳn là Vương Nhất Bác ngồi xuống giường.

Tiêu Chiến nghĩ, Vương Nhất Bác đã chủ động sang đây...

Tuy cậu là vì máu... nhưng cũng không tồi nha!

Hai tay Vương Nhất Bác áp lên mặt.

Kẽ tay hé mở nhìn Tiêu Chiến đang "hôn mê".

Tiêu Chiến nhịn rất lâu, cắn răng một cái, thôi thì cứ mở mắt ngả bài đi!

"Tiêu Chiến à..."

Thanh âm Vương Nhất Bác bỗng nhiên vang lên làm Tiêu Chiến không dám động đậy.

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, nghe Vương Nhất Bác nói tiếp.

Thế nhưng lại không nghe thêm bất kì âm thanh nào nữa, Vương Nhất Bác chỉ gọi tên hắn một cái liền không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Tiêu Chiến ngứa ngày, nhịn chết hắn rồi!

Bỗng nhiên, một vật vô cùng mềm mại quen thuộc bao trùm lên đôi môi hắn, chỉ trong chốc lát liền rời đi.

"..." Đây là gì vậy...

Tiêu Chiến âm thầm kéo căng ngón chân một cái, vừa rồi... vừa rồi... vừa rồi...!

"Ôi mẹ ơi...!" Vương Nhất Bác bụm mặt ngồi lại ghế, mặt đỏ kì dị.

Một ma cà rồng cao quý như cậu tại sao lại sa đọa đến mức hôn trộm một người sói như vậy chứ...

Vương Nhất Bác bên này gần như phát điên, người trên giường lại không có bất kì phản ứng nào, hoặc là nói, tim hắn dường như ngừng đập rồi.

"Nếu như anh là con người, tôi chắc chắn sẽ cùng anh bất tử..." Vương Nhất Bác tựa hồ bình tĩnh lại, ngồi xuống bên giường Tiêu Chiến, đưa tay sờ lên tóc hắn.

"Mà cũng không hẳn..." Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, "Bất tử... so với cái chết còn đáng sợ hơn..."

Cậu biết Tiêu Chiến không nghe được, cũng biết rằng sẽ không có ai trả lời, Vương Nhất Bác liền tiếp tục kể chuyện trong hơn một ngàn năm qua, kể đến nỗi trong lòng nghẹn ứ lại.

"Thực ra tôi đã từng oán trách cô ấy, nhưng cô ấy là con người, cô ấy không hiểu, không hiểu ma cà rồng như tôi một khi trao đi trái tim có bao nhiêu khó khăn, cho nên tôi hiểu rằng cô ấy nhu nhược. Trái tim duy nhất của tôi cũng đã cho đi rồi. Nhưng cô ấy không dám ở bên tôi... Tôi cảm thấy cô ấy thật ích kỉ. Tôi yêu cô ấy bao nhiêu, liền oán trách cô ấy bấy nhiêu... Nhưng đến tận khi tôi chìm vào giấc ngủ say hết mấy trăm năm mới nghĩ thông suốt, người ích kỉ là tôi chứ không phải cô ấy."

"Cô ấy có bạn bè, có người thân, nếu như thật sự bất tử cùng tôi, cô ấy sẽ phải vứt bỏ tất cả ràng buộc đối với con người. Anh hiểu không? Nếu không, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh lần lượt chết đi, sau đó sống trong cái gọi là bất tử, cô ấy chỉ có một mình tôi, bởi vì những người khác đều sẽ rời đi, chỉ có cô ấy là không thể. Chuyện này quả thực quá tàn nhẫn..."

"Cho nên tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu tôi không có cách nào trốn thoát khỏi số mệnh này vậy thì chỉ có thể tự mình gánh chịu thôi."

"Nhưng tôi vạn vạn lần không ngờ đến, tôi lại cùng anh kết khế ước."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, khẽ cười một cái, có vui vẻ, có cả đắng chát.



"Có điều, vẫn may, anh là người sói."

"Chí ít anh sẽ không bị liên lụy mà biến thành ma cà rồng, chí ít thì anh sẽ không phải chịu nỗi cô đơn của việc bất tử này."

"Nhưng mà vì sao! Vì sao anh lại là người sói!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên lớn tiếng.

"Nếu anh là con người, thì ít ra tôi còn có cơ hội hỏi anh có nguyện ý bất tử cùng tôi hay không, có lẽ... có lẽ tôi sẽ đánh cược một lần, lại một nữa đem trái tim trao cho anh..."

"Đáng tiếc... anh không phải..."

"Xin lỗi... tôi thật sự không làm được... Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác cúi người, "Nếu như sớm muộn cũng có một ngày tôi phải nhìn người mà tôi yêu chết đi... vậy chi bằng ngay từ đầu đã không bắt đầu..."

Đôi môi ướt át, chạm lên mi tâm Tiêu Chiến.

"Cho nên, em sợ hãi đến nỗi muốn làm trái với lòng mình?" Tiêu Chiến mở mắt ra.

"!" Vương Nhất Bác bị dọa sợ đến mức nhanh chóng đứng dậy.

"Đừng đi!" Tiêu Chiến níu tay Vương Nhất Bác, "Đừng đi... em suy nghĩ kĩ một chút, Vương Nhất Bác!"

"..." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đôi mắt có chút dao động.

"Em có thể hay không, vì tôi, mà yêu lại một lần?"

"Có thể." Vương Nhất Bác không cần nghĩ ngợi, "Vậy... anh có từng nghĩ tới... sau khi anh chết tôi phải làm sao hay không? Mấy chục năm đối với anh là cả một đời, nhưng đối với tôi nó quá ngắn, Tiêu Chiến."

"..."

"Tôi không phủ nhận rằng tôi yêu anh." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Chiến ra, "Nhưng anh có thể vì tôi mà suy nghĩ một chút không? Bởi vì tình yêu đối với một con người có thể làm tôi thống khổ đến hàng trăm năm."

"Cho nên, tôi vẫn không đủ để em cố gắng quên mình, vẫn đủ để phân bì nặng nhẹ với Đồng Đồng, phải không?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

"..." Vương Nhất Bác đứng dậy, "Nếu anh tỉnh rồi thì tôi đi đây, nghỉ ngơi đi."

Vương Nhất Bác xoay người rời đi, Tiêu Chiến cũng không giữ lại.

Tiêu Chiến đấm một quyền lên tường, hắn không phải là không hiểu Vương Nhất Bác, mà là hắn đang ghen. Dựa vào điều gì... mà Đồng Đồng có thể, còn hắn thì lại không? Hắn chỉ muốn nghe một lời khẳng định của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại hoảng sợ đến không ngờ.

Chỉ cần cậu nói! Hắn liền nguyện ý tất cả!...

"Ha..." Vương Nhất Bác tựa vào hành lang trên vách tường, mất rất lâu để bình tĩnh mới đi vào thang máy.

Trong lòng Vương Nhất Bác cũng vô cùng ủy khuất...

Tiêu Chiến và Đồng Đồng... ai quan trọng hơn...

Làm sao có thể chỉ bởi vì cậu cự tuyệt Tiêu Chiến mà khẳng định Tiêu Chiến không hề quan trọng?

Lúc trước, cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu, chỉ là xúc động nhất thời liền chấp nhận liều lĩnh vì thứ gọi là tình yêu.

Hiện tại, cậu đã lĩnh hội qua cái cảm giác thống khổ sau khi người mình yêu mất.

Nếu hắn một lần nữa chết đi ngay trước mắt cậu...

Vương Nhất Bác không có can đảm trải nghiệm thêm một lần nào nữa.



Nếu như mấy trăm năm trước người cậu gặp là Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác có thể không chút nghĩ ngợi mà chấp nhận Tiêu Chiến, cũng sẽ không thèm nghĩ tới cái gì mà bất tử với mất đi...

Nhưng Vương Nhất Bác bây giờ không phải là Vương Nhất Bác trẻ người non dạ mấy trăm năm trước nữa.

Đồng Đồng vào mấy trăm năm trước cũng không thể so sánh với Tiêu Chiến.

Hai người bọn họ chính là hai cá thể hoàn toàn đối lập.

Làm sao có thể so sánh đây?

"Tiêu tổng... ngài... sao rồi..." Ninh Viễn Thần nhìn Vương Nhất Bác như người mất hồn trở về phòng.

"Không sao..."

"Tôi thấy sắc mặt Vương Nhất Bác lúc trở về không tốt cho lắm..."

"Sắc mặt không tốt?" Tiêu Chiến cười xòa, "Tôi muốn để em ấy hối hận vì hôm nay đã cự tuyệt tôi."

"..."

"Em ấy sau này sẽ nhiều lúc sắc mặt không tốt lắm." Tiêu Chiến giận dữ đúng dậy.

Ninh Viễn Thần nhìn dáng vẻ phụng phịu không rõ ràng của giám đốc nhà mình, cảm thấy giống y như một đứa trẻ xấu tính...

Ninh Viễn Thần lui ra ngoài.

Tiêu Chiến bật máy tính lên, bắt đầu xử lí công việc.

"Vì sợ mà cự tuyệt tôi!"

"Không dám ở bên một con người mà cự tuyệt tôi!"

"Có thể cùng Đồng Đồng yêu đương mà cự cự tuyệt tôi!"

"Vì tôi không thể bất tử mà cự tuyệt tôi?!"

Tiêu Chiến một bên vừa làm việc vừa mắng nhiếc.

Con ngươi tràn đầy lửa giận, hồng quang lóe sáng.

Đây là dấu hiệu sói hóa.

Bỗng nhiên, một đôi răng nanh từ trong miệng mọc ra.

Tiêu Chiến đưa lưỡi quét qua một cái, răng nanh lại biến mất.

Cùng lúc đó, đáy mắt xuất hiện một lớp lam quang nhè nhẹ.

Cũng theo đó mà nhạt đi.

Các chị đã đoán được diễn biến tiếp theo chưa nào:))))))))

Suzie

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau