[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 3

Trước Sau
"Ha... mẹ nó!" Vương Nhất Bác nằm vật ra giường, vừa rồi cậu đã thử phi thân về nhà nhưng lại phát hiện ra bản thân mệt đến run rẩy.

"Chết tiệt!" Vương Nhất Bác nện xuống giường một cái.

"A!" Bỗng dưng trong người cậu xuất hiện một cỗ nhiệt lưu. Là huyết dịch của người sói...

Vương Nhất Bác ngồi dậy, cẩn thận cảm nhận cỗ nhiệt lưu này chậm rãi lan tỏa trong cơ thể, vừa rồi chính nó đã áp chế bản năng ma cà rồng của cậu, vậy mà bây giờ lại đặc biệt trở nên thân thiết, làm cho khắp người cậu thoải mái không ngờ.

"Chuyện này..." Một đôi răng nanh lại xuất hiện trên gương mặt tuấn mĩ, sắc mặt lại trở nên trắng thêm mấy phần, con ngươi cơ hồ đã hoàn toàn biến thành màu lam.

"Chuyện gì đang xảy ra..."Vương Nhất Bác thu lại hình thái ma cà rồng. Máu của người sói không phải đối với ma cà rồng là trí mạng hay sao? Như thế nào... mà cậu lại cảm thấy bản thân dường như còn mạnh hơn trước...

Cảm nhận lại một lần nữa Vương Nhất Bác mới thật sự tin tưởng bản thân không có bất kì dấu hiệu tổn thương nào, hơn nữa sức mạnh trong người còn dồi dào hơn.

"Cái này thật ra cũng không tệ lắm." Vương Nhất Bác cười cười mở tủ lạnh, lấy ra một túi máu đổ vào chiếc ly đế cao bên cạnh đến nửa ly, đưa vào trong miệng.

"Phụt! Phi phi phi!" Vương Nhất Bác dùng sức lau đi máu trên khóe miệng, "Cái quái gì? Hôi như vậy?"

Cậu đem ly máu đến bên bồn rửa, đổ đi sạch sẽ. Vương Nhất Bác sắc mặt ngung trọng ngồi trên giường, nghĩa lại. Cậu là một ma cà rồng, vậy mà lại cảm thấy máu hôi?!

Đây xác thực không phải là một dấu hiệu tốt gì...

Cậu nhìn chằm chằm túi máu màu đỏ tươi cách đó không xa. Trước kia, cậu sẽ cảm thấy đây là mĩ vị, vậy mà hiện tại nhìn thấy liền cảm thấy buồn nôn. So sánh với máu của người sói ban nãy...

Nhớ tới người sói, Vương Nhất Bác lại sửng sốt một chút. Hiện tại cậu mới nhớ ra, người sói kia có chút quen mắt.

Hình như là... người đàn ông ngồi ở lầu hai? Là tổng giám đốc của Tiêu thị?!

Không để bản thân phải suy nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác nhanh chóng rút điện thoại ra. Nhìn tấm ảnh của người đàn ông trên điện thoại, Vương Nhất Bác híp mắt.

Đúng thật là hắn!

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã...

Cậu vậy mà bị người sói coi thành "sói con"? Hơn nữa còn bị ép hoàn thành "sơ ủng" đường đường chính chính...

!!!

Cậu là một ma cà rồng quý tộc ưu nhã, vậy mà lại có thể thô lỗ cắn lên cổ họng người sói?

"Ta nhổ vào!" Vương Nhất Bác hướng về phía không khí chửi thề một cái. "Đồ người sói đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà cũng xứng đáng trở thành huyết bộc của ta?"

Kể từ khi biết Tiêu Chiến là người sói, Vương Nhất Bác liền cảm thấy buổi tối hứng thú tràn đầy của mình đã đi tong, không hề có chút nào ham muốn của đàn ông. Tại hội trường, cậu liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Chiến, tuy nói là con người bình thường nhưng con người này quả thật không tệ.

Cậu còn nhớ lúc ấy mình đã thưởng thức Tiêu Chiến hồi lâu.

Cậu cắn Tiêu Chiến một cái còn cảm thấy vui vẻ vì tìm được huyết dịch chất lượng cao.

Hiện tại nhớ tới...

Ta nhổ vào!

"Bà nội." Tiêu Chiến gọi điện thoại, "Ấy, hôm nay con đi xem bà một chút, mua cho bà một ít bánh ngọt, đều là loại mà bà thích ăn."

"Con muốn hỏi bà một ít chuyện, bây giờ con lập tức đến ngay, bà đùng đi đâu cả, con sẽ đến, bà con cần ra đón con, ở nhà chờ con đến là được."

"Được, không nói nữa bà nội, bây giờ con lập tức tới ngay!" Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lái xe đến một nơi ngày càng âm u lạnh lẽo.

Bà nội của Tiêu Chiến là một người sói thuần chủng. Ông nội của Tiêu Chiến vì thuận theo tập tính của bà cũng đồng ý chuyển lên núi sinh sống. Ba Tiêu là con lai người sói nhưng lại mang trong mình huyết mạch của con người nhiều hơn. Đến đời của Tiêu Chiến, huyết mạch của người sói đã phai đi rất nhiều.

"Oắt con! Bao lâu rồi con không tới thăm ta hả?"

"Ông nội, không phải nói để hai người ở trong phòng là được rồi sao? Đi, vào vào đi thôi."

"Ôi, oắt con, rốt cuộc con đã đến rồi, lại đây ngồi cạnh bà nội." Tiêu Chiến mang theo bánh ngọt ngồi xuống bên cạnh bà nội.



"Bà nội, dạo này con có chút bận, không có thời gian tới thăm hai người, sau này con sẽ bớt chút thời gian thường xuyên qua đây."

"Ầy, ta và ông nội con ở một mình cũng không cảm thấy quá tẻ nhạt, bất quá... A, bảo bảo, trên người con..."

Khứu giác của người sói cực kì mẫn cảm.

"Con đã gặp một ma cà rồng thuần chủng." Tiêu Chiến nói thật, "Bà nội, cậu ta... cắn vào nơi này, hơn nữa còn hút máu, còn... trả về cho con rất nhiều máu của cậu ta..."

"Chuyện ày không có khả năng." Bà nội Tiêu bật cười, "Nếu như cậu ta thật sự là ma cà rồng thuần chủng thì khi cậu ta hút máu của con hẳn đã chết rồi. Không, à bảo bảo... huyết mạch người sói của con yếu như vậy, chuyện này xác thực cũng không tiện nói." Bà nội Tiêu cũng không còn chê cười nữa.

"Vâng, cho nên con mới muốn hỏi bà một chút xem chuyện này là như thế nào, tại sao trong người con lại cảm thấy vô cùng buồn nôn?"

"Buồn nôn?" Bà nội Tiêu sắc mặt ngưng trọng, "Nếu như con là con người vậy thì bây giò đang dần đồng hóa thành ma cà rồng, đây gọi là giai đoạn thích ứng. Có thể do con không phải là con người thuần chủng... Tình huống này bà nội cũng không biết, nhưng nếu con có thể cảm giác được sự buồn nôn thì phần lớn là có thể đã bị ma cà rồng kia ảnh hưởng đến."

"Con... sẽ biến thành ma cà rồng sao?"

"Khó mà nói trước được, dù sao thì con cũng không phải là con người, trong người con vẫn có huyết mạch của người sói, sức ảnh hưởng của ma cà rồng hẳn sẽ suy yếu đi nhiều."

"Vâng..." Tiêu Chiến cau mày.

"Con cũng không phải sợ mình thiệt thòi, ma cà rồng kia cũng tuyệt đối không dễ chị gì. Con tuy là huyết mạch người sói yếu hơn nhưng tuyệt nhiên sẽ trội hơn con người, chỉ sợ sau khi uống máu của con, ma cà rồng kia sẽ không thể hút máu người khác nữa."

"Bà nội, ý của người là..."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta sau này sẽ chỉ có thể hút máu của con, trừ khi cậu ta có thể gặp được người thứ hai không làm nguy hiểm đến tính mạng như con, có điều chuyện này không có khả năng. So với con, người thuần túy sẽ lấy mạng cậu ta, nhưng người không thuần túy sẽ làm cậu ta thấy chướng mắt."

Rời khỏi biệt thự, trong đầu Tiêu Chiến vẫn lặp đi lặp lại lời nói của bà nội. Bản thân hắn đã vô tri vô giác thay đổi thành ma cà rồng. Là tốt hay xấu, hiện tại vẫn chưa thể nào biết được. Vậy nên hắn dứt khoát không nghĩ đến nữa.

"Tiêu tổng, ngài đã sửa xong rồi sao?" Ninh Viễn Thần nhận lấy văn kiện.

"Ừm, tôi đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì, tôi đẫ thêm một chút điều kiện kèm theo." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn tư liệu.

"Được, ngày mai đoàn đội của Vương Nhất Bác sẽ đến công ti chúng ta bàn chuyện hợp đồng, ngày mai cũng có hội nghị, ngài không phải nên nghỉ ngơi sớm một chút sao?"

"Đem hội nghị ngày mai chuyển lên buổi sáng, buổi chiều tôi muốn tự mình đi đàm phán." Tiêu Chiến tháo xuống chiếc kính gọng vàng, vuốt vuốt chân mày, "Đàm phán ngay tại phòng làm việc của tôi đi, lát nữa tìm người đổi sang cái bàn rộng một chút"

"A..." Ninh Viễn Thần nhìn theo hướng ngón tay Tiêu Chiến, "Được, Tiêu tổng." Sau đó lui ra ngoài.

"Cái gì? Tiêu Tổng đích thân đàm phán?" Người đại diện của Vương Nhất Bác trợn to mắt.

"Chỉ là một người phát ngôn... như thế nào mà Tiêu tổng lại đích thân đi đàm phán?"

"Đây là chuyện liên quan đến hình tượng của Tiêu thị trong mười năm sắp tới, Tiêu tổng của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn cẩn thận." Ninh Viễn Thần sắc mặt nghiêm túc.

"Vâng vâng, Tiêu tổng khẳng định là cẩn thận." Người đại diện lau mồ hôi, nhìn về đoàn đội phía sau mình, tuy rằng đều là dưới trướng Tiêu thị, cùng là người một nhà nhưng vẫn khó tránh khỏi khẩn trương.

"Đến giờ rồi, mời vào." Ninh Viễn Thần làm động tác vời, mở cửa phòng làm việc.

Tiêu Chiến khoanh tay đặt lên đùi, nhìn đám người vừa đi vào, mà cũng có lẽ là chỉ nhìn Vương Nhất Bác.

"Ha..." Tiêu Chiến cưỡng ép đè xuống ý muốn ôm lấy Vương Nhất Bác, trong thấy cậu, hắn liền cảm thấy vô cùng gần gũi, rất muốn đem người ôm vào trong ngực dày vò...

Cái này... là cảm xúc yêu thương đối với sói con sao?

Vương Nhất Bác mắt nhìn thẳng đi vào, nghe theo Ninh Viễn Thần chỉ định ngồi xuống sô pha. Tiêu Chiến đứng dậy đi tới, trong tay cầm theo văn kiện.

"Tôi không muốn lãng phí thời gian, đây là hợp đồng, mọi người chia ra nhìn một chút nội dung, có vấn đề có thể trực tiếp nói ra, nếu không có liền có thể kí tên."

Tiêu Chiến đem hợp đồng đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác.

Mấy ngày không gặp, cảm giác cậu đã gầy hơn rất nhiều. Tiêu Chiến cau mày, trong lòng nổi lên tùng trận đau lòng.

Vương Nhất Bác cầm lấy tờ văn kiện, biểu cảm trở nên thật khó nói.

Tên người sói thối này đang làm gì? Như thế nào lại khổ sở như vậy?

Sau khi kí khế ước, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Chiến.



"Không có vấn đề." Người đại diện của Vương Nhất Bác lên tiếng trước tiên.

"Tôi cũng cảm thấy không có vấn đề." Quản lí cũng lên tiếng.

Duy chỉ có Vương Nhất Bác không có xem hết, nhưng bằng mắt thường có thể thấy, hợp đồng này của Vương Nhất Bác đối với ai cũng đều quan trọng.

Vương Nhất Bác bị tâm tình của Tiêu Chiến ảnh hưởng rất lớn. Vốn là cậu cũng không định để ý đến hợp đồng, hiện tại ngay cả một chữ cũng lười nhìn. Chỉ tùy tiện giả vờ giả vịt xem hết.

"Tôi cũng không có vấn dề gì." Vương Nhất Bác nói.

"Được." Tiêu Chiến nhếch miệng, "Viễn Thần."

Ninh Viễn Thần hiểu ý, đưa điều khoản cho mọi người.

Nhìn Tiêu Chiến đột ngột cười, cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Vương Nhất Bác trong lòng lộp bộp một chút, luôn cảm thấy dáng vẻ này có gì đó không đúng.

"Nhất Bác? Kí đi chứ." Người đại diện nhỏ giọng thúc giục một chút.

"À... được." Vương Nhất Bác nhận lấy điều khoản.

Nhìn tờ hợp đồng đã kí kết trong tay, Tiêu Chiến lúc này mới nở ra nụ cười.

"Nội dung cụ thể trợ lí của tôi sẽ cùng mọi người nói chuyện ở phòng họp bên cạnh. Viễn Thần, cậu dẫn mọi người đi. Người phát ngôn ở lại, tôi cần nói chuyện với cậu ấy một chút về tôn chỉ của công ty chúng tôi."

Vừa đứng dậy liền nghe được câu nói này, mí mắt Vương Nhất Bác giật giật một chút.

"Được, Tiêu tổng." Ninh Viễn Thần dẫn đầu đi trước, những người khác cũng nối bước đi theo ra khỏi căn phòng.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

"Sao vậy, có chuyện gì liền nói đi." Không còn người, Vương Nhất Bác cả người càn rỡ ngồi trên ghế sô pha cùng với dáng vẻ vừa rồi tựa hồ hoàn toàn khác biệt.

"Phốc..." Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, "Quả nhiên, so với dáng vẻ lúc có người, tôi càng thích cậu lúc này hơn."

"Hả? Ai cần tên người sói thối như anh thích chứ?" Vương Nhất Bác có chút khinh thường nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cũng không hệ tức giận, đứng dậy, lấy ra hợp đồng.

"Hợp đồng trang thứ 4, điều thứ 46, trong thời hạn phát ngôn, nghệ sĩ tại trụ sở phải do công ti an bài quyết định." Tiêu Chiến ngũ khí nhẹ nhàng đọc lên, "Quyết định của tôi, chính là quyết định của công ty."

"?!!" Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, miệng tức giận hết đóng lại mở, cuối cũng vẫn là không nói được gì.

"Hợp đồng trang thứ 7, điều thú 89, điều khoản bổ sung, nếu cần thiết, công ti có thể chiếm dụng thời gian của nghệ sĩ, dùng trong, việc công." Tiêu Chiến đem hai chứ cuối cùng nhấn mạnh, "Yên tâm, tuyệt đối đều là việc công."

Vương Nhất Bác cắn môi dưới, siết chặt nắm tay, tựa hồ như sắp nhịn không được ý muốn cho Tiêu Chiến một quyền.

"Ừm, một điều cuối cùng, lúc cậu kí tên cũng đã thấy được, nếu không tuân theo hợp đồng hoặc muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng, vậy thì phí vi phạm hợp đồng... chậc, chậc, chậc, cũng không ít." Tiêu Chiến hài lòng ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Một câu nói dường như có ý uy hiếp Vương Nhất Bác. Cậu có tiền, nhưng cũng là thiếu tiền.

Cậu là một ma cà rồng quý tộc ưu nhã, ăn mặc đương nhiên cũng phải là loại tốt nhất.

Cho nên...

Cho nên Vương Nhất Bác đã chi tiêu cục lớn...

Đối với khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia... Vương Nhất Bác vẫn là cảm thấy có chút nhức nhối.

"Đồ người sói hèn hạ... bẩn thỉu..." Vương Nhất Bác cơ hồ là đem từng chữ rít qua kẽ răng."

"Cậu...! Người sói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tôi không phải một lần nhắc nhở tiên sinh ma cà rồng quý tộc ưu nhã Vương Nhất Bác đây, nhìn hợp đồng, nếu có nghi vấn liền có thể trực tiếp nói ra nhưng mà người thôn minh như cậu không có nghi vấn thì làm sao có thể nói tôi hèn hạ, bẩn thỉu đây?"

"..." Vương Nhất Bác tựa hồ tức phát run.

Suzie

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau