[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước
Chương 32
"Lấy quần áo ở đâu đây?" Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, chặt chẽ che khuất tầm nhìn của mọi người.
"Về nhà thay." Vương Nhất Bác không thèm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến một cái, giống như ban nãy hắn không thèm để ý đến cậu vậy.
"..." Tiêu Chiến khẽ cắn môi, "Tại sao lại đột nhiên muốn nhảy?"
"Muốn nhảy thì nhảy thôi, nhảy còn cần có lí do sao?" Hai mắt Vương Nhất Bác nhắm nghiền, lưng dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.
Da Vương Nhất Bác vô cùng trắng, yết hầu cũng rất lớn, ở tư thế hơi ngửa đầu này làm cho vòng cung hoàn mĩ ấy hiện ra rõ ràng trong mắt Tiêu Chiến.
Trái tim hẫng đi một nhịp.
"Em có biết em là người phát ngôn của Tiêu thị không?!" Tiêu Chiến vì để trấn an trái tim đang loạn nhịp mà chỉ có thể lôi việc công ra để nói, "Hành động của em là đại diện cho Tiêu thị. Em..."
"Ừm." Vương Nhất Bác rút từ trong túi ra mấy tấm bưu thiếp, đưa cho Tiêu Chiến, "Ban nãy xuống sân khấu có vài vị giám đốc đã đưa cho em, họ nói cần gì có thế thể liên hệ với họ, đây không phải là mang lại lợi ích cho công ty sao?"
Tiêu Chiến cau mày nhận lấy bưu thiếp, nhìn theo hướng tay của Vương Nhất Bác, quả nhiên là gã trung niên ban nãy hắn để ý.
Lúc này lão ta vừa hay nhìn thấy Vương Nhất Bác liếc sang, lão hướng tới Vương Nhất Bác gật đầu cười cười. Buồn nôn!
Tiêu Chiến dùng sức siết chặt bưu thiếp trong tay.
"Anh cần bọn họ sao?" Tiêu Chiến quay đầu nói với Vương Nhất Bác.
"Anh khẩn trương cái gì?" Vương Nhất Bác ngả ngớn ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, "Em là nghệ sĩ, nhảy múa là công việc của em."
"..." Tiêu Chiến cắn răng, trường hợp này hắn không thể làm gì khác.
"Xuống nhảy một điệu với em không?"
"Tôi.không.nhảy!" Tiêu Chiến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vương Nhất Bác, không muốn nói chuyện.
"Ồ." Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, "Vậy em chỉ có thể nhảy cùng người khác thôi."
Nhảy cùng người khác?
A...
Tiêu Chiến âm thầm nở một nụ cười gằn.
Chỉ trong chốc lát âm nhạc đã vang lên.
Quả nhiên có không ít người ngo ngoe nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Chỉ là, còn chưa kịp đến gần thì đã bị Tiêu Chiến bức lui.
Mấy cô gái đều không dám tới gần, chỉ có vài nam nhân lớn mật đánh liều đi qua.
Nhìn Vương Nhất Bác vẫn chưa hề lên tiếng.
Tiêu Chiến lơ đãng liếc nhìn tấm danh thiếp đã bị giày vò đến không nhìn ra hình dạng ban đầu, đặt nó lên bàn.
Ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân.
Tựa như đang nói: "Các người nói xem, có muốn bản thân giống tấm bưu thiếp này không?"
Mấy gã đàn ông cũng đành ngậm ngùi rời đi.
Những người còn đang âm thầm nuôi dưỡng suy nghĩ muốn tiếp cận Vương Nhất Bác đều bị ánh mắt và khí tràng cực đại quanh người Tiêu Chiến áp lại, hơn nữa lại nhìn đến tấm bưu thiếp méo mó trên bàn kia thì càng không có ai dám đến gần con người đang ngồi bên cạnh hắn.
Mặt Vương Nhất Bác hơi xám lại.
Cậu đương nhiên biết là vì sao sẽ không có ai dám mời cậu nhảy cùng.
Vũ hội lại bắt đầu.
Đại sảnh vang lên giai điệu du dương, ánh đèn cũng trở nên mờ ảo.
"Tiêu Chiến, anh cố ý!" Vương Nhất Bác cắn răng.
"Giống nhau thôi." Tiêu Chiến chống đầu nhìn về phía đại sảnh.
Đúng lúc này, Phí Tình xuất hiện, mời Tiêu Chiến cùng nhảy.
"Xin lỗi, em ấy ban nãy nhảy không cẩn thận nên eo có hơi đau, muốn tôi ở lại chiếu cố em ấy." Ngữ khí Tiêu Chiến tràn đầy hối lỗi, không nhìn ra bất kì khuyết điểm nào.
"A?" Phí Tình kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Còn trẻ như vậy mà eo đã yếu thế sao, phải cẩn thận một chút chứ."
"Cảm ơn, tôi vẫn đang nhắc nhở em ấy cẩn thận." Tiêu Chiến gật đầu nở nụ cười cảm ơn, một nụ cười tràn đầy khách sáo.
Phí Tình tất nhiên hiểu rõ ý tứ, nói thêm vài câu liền rời đi.
"..." Vương Nhất Bác ngồi một bên nghiến răng nhìn Tiêu Chiến, "Anh mới đau eo!"
"..." Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, không phản bác, tiếp tục nhìn dòng người trong đại sảnh.
Hai người cứ như vậy im lặng không nói.
Cùng nhau ngồi xem mọi người khiêu vũ.
Tiêu Chiến hạ quyết tâm, đánh chết hắn cũng sẽ không chủ động.
Nhưng ít nhất thì hai người hiện tại đã phần nào hiểu rõ.
Lớp màng ngăn cách mỏng manh kia đã biến mất.
Bầu không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Nhưng tính tình cả hai đều cực kì bướng bỉnh, ai cũng không chịu khuất phục cúi đầu.
Trở lại xe.
"Người tên Tạ Lâm Lâm kia, trực tiếp giải ước đi." Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ tâm tình không tệ, tay mân mê chiếc nhẫn.
"Vâng." Ninh Viễn Thần đã liên hệ tới công ty quản lý, "Bây giờ vẫn chưa liên hệ với cô ta nữa."
"Mặc kệ cô ta đi."
"Hôm nay may mà Nhất Bác đến kịp lúc, nếu không thì rắc rối rồi." Ninh Viễn Thần tắt điện thoại nhìn Tiêu Chiến.
"Ừm... đến đúng lúc lắm." Tiêu Chiến cười cười.
Cùng lúc đó, Tạ Lâm Lâm bị giam trong phòng tạp vụ vẫn điên cuồng đập cửa, cô ta thậm chí còn không nhớ tại sao mình lại vào được đây.
Mà kẻ đầu sỏ là Vương Nhất Bác lại không hề lo lắng đặt lưng lên giường, đã sớm quên mất sự tồn tại của cô ta.
"Được, hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian." Vương Nhất Bác trả lời điện thoại Ninh Viễn Thần.
Lại quay trở về với khoảng thời gian trước đây, theo như hợp đồng thì Vương Nhất Bác phải ưu tiên cho những hoạt động của Tiêu thị.
Vì vậy, Tiêu Chiến muốn cậu đi công tác cùng hắn.
Thì cậu chỉ có thể gác lại những lịch trình còn lại thôi.
Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho người đại diện.
Đều là người dưới trướng Tiêu thị.
Tiêu tổng đã đích thân nói giúp Vương Nhất Bác vậy thì việc điều động kia có gì khó khăn.
"Cuối cùng cũng tới rồi!" Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người, ném di động lên giường đi thu dọn hành lí.
Cậu vốn dĩ cho rằng Tiêu Chiến đã không nhịn được nữa nên sẽ có động thái.
Kết quả là cậu phải cùng hắn đi công tác ba ngày.
Tận ba ngày!
Ngoại trừ việc công, Tiêu Chiến thật sự không nói gì.
Vương Nhất Bác ngồi vào bàn ăn, trên bàn có hơn hai mươi người đang lớn tiếng trò chuyện với nhau, đủ loại tạp âm làm Vương Nhất Bác cảm thấy hơi phiền.
Có người còn không ngừng mời rượu Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại càng phiền hơn.
Đứng dậy, trong nháy mắt đã biến thành khuôn mặt tươi cười.
Lời ngon tiếng ngọt nói ra liền thay Tiêu Chiến đỡ rượu.
Vương Nhất Bác trời sinh đẹp mắt, bộ dạng còn đặc biệt thanh lãnh.
Lúc này lại cười khanh khánh thay hắn cản rượu.
Dẫn đến trong bữa tiệc có không ít người ngưỡng mộ Tiêu Chiến.
Ham muốn thắng bại của Vương Nhất Bác trong nháy mắt lại xông lên.
Thay Tiêu Chiến đỡ một ly lại một ly.
Lúc mới bắt đầu, đáy mắt Tiêu Chiến còn mang ý cười nhìn Vương Nhất Bác.
Bây giờ thì không cười nổi nữa.
Vương Nhất Bác thực sự không từ chối bất kì lời mời nào, mỗi một lần mời đều uống cạn.
Tiêu Chiến vụng trộm giật giật mép áo Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác khó khăn cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Làm gì vậy ~"
"..." Giọng Vương Nhất Bác không hề đè nén, nói rất lớn, không chỉ riêng Tiêu Chiến nghe được mà toàn bộ người ở đây đều nghe thấy.
"Đừng uống nữa." Tiêu Chiến ra vẻ trấn định vừa cười vừa nói.
"..." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến hai giây, Tiêu Chiến tưởng hắn khẩn trương muốn chết đến nơi rồi, sợ Vương Nhất Bác sẽ la om sòm lên cự tuyệt, "À..."
Vương Nhất Bác nghe lời ngồi lại chỗ.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra.
Ai có mắt cũng nhìn ra được Tiêu Chiến cố tình che chở vương Nhất Bác.
Những người khác cũng tự giác không mời rượu hắn nữa.
"Tiêu tổng..." Ninh Viễn Thần tiến lại gần, "Nhất Bác... cậu ấy uống nhiều lắm sao?"
"Ừm, tính tình hơi bướng."
"..." Ninh Viễn Thần cầm lấy áo khoác, "Mau lên xe thôi."
"Muộn như vậy rồi, cậu ấy đi một mình sẽ ổn chứ?" Ninh Viễn Thần mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Nếu tôi nhớ không nhần thì phòng của em ấy khác chúng ta đúng không?" Tiêu Chiến hỏi.
"Đúng vậy, phòng của cậu ấy là giường đôi, cậu ấy nói không thích loại phòng công tác." Ninh Viễn Thần đáp.
"Ừm." Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, "Về thôi."
"Hội nghị ngày mai tạm hoãn đi." Sau đó liền đỡ Vương Nhất Bác rời đi.
"..." Ninh Viễn Thần dường như hiểu ra gì đó, "Được... Tiêu tổng."
"Chà!" Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác nằm lên giường, "Gầy như vậy, người ôm toàn xương."
"Ưm..." Người ở trên giường mơ mơ màng màng nói gì đó.
Tiêu Chiến có chút hứng thú, tỉnh rồi?
Hắn ngồi ở mép giường vỗ vỗ chiếc má sữa đang hơi phồng ra.
"Dậy nào Vương Nhất Bác."
"Đừng... động...!" Vương Nhất Bác đột nhiên đẩy tay Tiêu Chiến ra, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Mặt em..."
"Đẹp như vậy còn không cho tôi sờ sao?" Tiêu Chiến bướng bỉnh nhéo nhéo vài cái lên mặt Vương Nhất Bác, dường như sợ không đủ còn xoa xoa vài cái.
Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày.
"Anh... đi ra... tên sói... chết bầm..."
Tiêu Chiến cười cười.
"Vậy tôi đi đây."
"..."
"Tôi đi thật nhé, bái bai." Tiêu Chiến nói xong liền đứng dậy.
Một giây sau, cổ tay liền bị người tóm lấy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trông thấy đôi con ngươi mù mịt hơi sương.
"Không cho đi!" Vương Nhất Bác giữ chặt cổ tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hứng thú nhìn Vương Nhất Bác, không trả lời.
Hắn nhất định phải dạy dỗ ma cà rồng nhỏ thật tốt.
Nhất định phải sửa cái thói ngang ngược bướng bỉnh.
Để cậu có thể thật sự nhìn rõ mong muốn của mình.
Không thể cứ mãi kiêu ngạo như vậy được.
Thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, Vương Nhất Bác nghẹn đỏ cả mặt.
Cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngất ngây nhìn hắn.
"Em nói... không cho anh đi..."
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, ra hiệu cho Vương Nhất Bác nhìn cổ tay, ý tứ chính là, hắn không đi.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn tuyệt nhiên không thèm mở miệng.
"..." Vương Nhất Bác cố gắng thanh tỉnh nhìn Tiêu Chiến, "Nói đi!"
Ngữ khí Vương Nhất Bác có chút tức giận.
Tiêu Chiến không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người muốn đi.
Vương Nhất Bác dứt khoát ôm cả tay hắn.
"..." Cậu cắn chặt răng, trước hết phải giữ người lại rồi nói sau, nhưng bờ môi run rẩy cả nửa ngày vẫn không thốt lên lời.
Hai cứ như vậy giằng co qua lại.
Ai cũng không chịu mở miệng.
Ai cũng không chịu cúi đầu.
Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, cắn răng nói lí nhí.
Ôm sát cánh tay vào trong ngực.
"Em... thật sự thích anh... đừng đi..."
Tiêu Chiến quay mặt đi cắn chặt môi dưới ngăn không cho mình cười ra tiếng nhưng thật ra trong lòng đã mừng như điên.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có phản ứng.
Cậu lại hạ quyết tâm.
"Em thích anh! Ở lại với em đi... anh nghe thấy..." Cánh tay đang bị giữ chặt của Tiêu Chiến bất ngờ dùng sức đem người đè lại trên giường, chặn lại miệng nhỏ trần đầy mùi rượu.
Không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi Vương Nhất Bác cảm thấy khắp người Tiêu Chiến đều tràn đầy mùi rượu hai người mới tách ra.
Tiêu Chiếc chôn mặt vào vai của Vương Nhất Bác.
Kích động hôn vào sau tai cậu.
Người dưới thân không nhịn được run rẩy.
"Nghe thấy rồi... tôi nghe được rồi..." Thanh âm Tiêu Chiến mang theo rung động.
Cảm nhận được phản ứng của người phía trên, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.
Tất cả... chỉ cần một câu nói...
Tên người sói chết bầm liền bày ra bộ dạng này...
Hình như... cũng không lỗ nhỉ?
Vương Nhất Bác ôm eo người phía trên, nhìn chằm chằm trần nhà.
"Tắt đèn đi, Tiêu Chiến."
Đoán xem chương sau có gì:)))))))))))))))))
Suzie
"Về nhà thay." Vương Nhất Bác không thèm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến một cái, giống như ban nãy hắn không thèm để ý đến cậu vậy.
"..." Tiêu Chiến khẽ cắn môi, "Tại sao lại đột nhiên muốn nhảy?"
"Muốn nhảy thì nhảy thôi, nhảy còn cần có lí do sao?" Hai mắt Vương Nhất Bác nhắm nghiền, lưng dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên.
Da Vương Nhất Bác vô cùng trắng, yết hầu cũng rất lớn, ở tư thế hơi ngửa đầu này làm cho vòng cung hoàn mĩ ấy hiện ra rõ ràng trong mắt Tiêu Chiến.
Trái tim hẫng đi một nhịp.
"Em có biết em là người phát ngôn của Tiêu thị không?!" Tiêu Chiến vì để trấn an trái tim đang loạn nhịp mà chỉ có thể lôi việc công ra để nói, "Hành động của em là đại diện cho Tiêu thị. Em..."
"Ừm." Vương Nhất Bác rút từ trong túi ra mấy tấm bưu thiếp, đưa cho Tiêu Chiến, "Ban nãy xuống sân khấu có vài vị giám đốc đã đưa cho em, họ nói cần gì có thế thể liên hệ với họ, đây không phải là mang lại lợi ích cho công ty sao?"
Tiêu Chiến cau mày nhận lấy bưu thiếp, nhìn theo hướng tay của Vương Nhất Bác, quả nhiên là gã trung niên ban nãy hắn để ý.
Lúc này lão ta vừa hay nhìn thấy Vương Nhất Bác liếc sang, lão hướng tới Vương Nhất Bác gật đầu cười cười. Buồn nôn!
Tiêu Chiến dùng sức siết chặt bưu thiếp trong tay.
"Anh cần bọn họ sao?" Tiêu Chiến quay đầu nói với Vương Nhất Bác.
"Anh khẩn trương cái gì?" Vương Nhất Bác ngả ngớn ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, "Em là nghệ sĩ, nhảy múa là công việc của em."
"..." Tiêu Chiến cắn răng, trường hợp này hắn không thể làm gì khác.
"Xuống nhảy một điệu với em không?"
"Tôi.không.nhảy!" Tiêu Chiến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Vương Nhất Bác, không muốn nói chuyện.
"Ồ." Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, "Vậy em chỉ có thể nhảy cùng người khác thôi."
Nhảy cùng người khác?
A...
Tiêu Chiến âm thầm nở một nụ cười gằn.
Chỉ trong chốc lát âm nhạc đã vang lên.
Quả nhiên có không ít người ngo ngoe nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Chỉ là, còn chưa kịp đến gần thì đã bị Tiêu Chiến bức lui.
Mấy cô gái đều không dám tới gần, chỉ có vài nam nhân lớn mật đánh liều đi qua.
Nhìn Vương Nhất Bác vẫn chưa hề lên tiếng.
Tiêu Chiến lơ đãng liếc nhìn tấm danh thiếp đã bị giày vò đến không nhìn ra hình dạng ban đầu, đặt nó lên bàn.
Ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân.
Tựa như đang nói: "Các người nói xem, có muốn bản thân giống tấm bưu thiếp này không?"
Mấy gã đàn ông cũng đành ngậm ngùi rời đi.
Những người còn đang âm thầm nuôi dưỡng suy nghĩ muốn tiếp cận Vương Nhất Bác đều bị ánh mắt và khí tràng cực đại quanh người Tiêu Chiến áp lại, hơn nữa lại nhìn đến tấm bưu thiếp méo mó trên bàn kia thì càng không có ai dám đến gần con người đang ngồi bên cạnh hắn.
Mặt Vương Nhất Bác hơi xám lại.
Cậu đương nhiên biết là vì sao sẽ không có ai dám mời cậu nhảy cùng.
Vũ hội lại bắt đầu.
Đại sảnh vang lên giai điệu du dương, ánh đèn cũng trở nên mờ ảo.
"Tiêu Chiến, anh cố ý!" Vương Nhất Bác cắn răng.
"Giống nhau thôi." Tiêu Chiến chống đầu nhìn về phía đại sảnh.
Đúng lúc này, Phí Tình xuất hiện, mời Tiêu Chiến cùng nhảy.
"Xin lỗi, em ấy ban nãy nhảy không cẩn thận nên eo có hơi đau, muốn tôi ở lại chiếu cố em ấy." Ngữ khí Tiêu Chiến tràn đầy hối lỗi, không nhìn ra bất kì khuyết điểm nào.
"A?" Phí Tình kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Còn trẻ như vậy mà eo đã yếu thế sao, phải cẩn thận một chút chứ."
"Cảm ơn, tôi vẫn đang nhắc nhở em ấy cẩn thận." Tiêu Chiến gật đầu nở nụ cười cảm ơn, một nụ cười tràn đầy khách sáo.
Phí Tình tất nhiên hiểu rõ ý tứ, nói thêm vài câu liền rời đi.
"..." Vương Nhất Bác ngồi một bên nghiến răng nhìn Tiêu Chiến, "Anh mới đau eo!"
"..." Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, không phản bác, tiếp tục nhìn dòng người trong đại sảnh.
Hai người cứ như vậy im lặng không nói.
Cùng nhau ngồi xem mọi người khiêu vũ.
Tiêu Chiến hạ quyết tâm, đánh chết hắn cũng sẽ không chủ động.
Nhưng ít nhất thì hai người hiện tại đã phần nào hiểu rõ.
Lớp màng ngăn cách mỏng manh kia đã biến mất.
Bầu không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Nhưng tính tình cả hai đều cực kì bướng bỉnh, ai cũng không chịu khuất phục cúi đầu.
Trở lại xe.
"Người tên Tạ Lâm Lâm kia, trực tiếp giải ước đi." Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ tâm tình không tệ, tay mân mê chiếc nhẫn.
"Vâng." Ninh Viễn Thần đã liên hệ tới công ty quản lý, "Bây giờ vẫn chưa liên hệ với cô ta nữa."
"Mặc kệ cô ta đi."
"Hôm nay may mà Nhất Bác đến kịp lúc, nếu không thì rắc rối rồi." Ninh Viễn Thần tắt điện thoại nhìn Tiêu Chiến.
"Ừm... đến đúng lúc lắm." Tiêu Chiến cười cười.
Cùng lúc đó, Tạ Lâm Lâm bị giam trong phòng tạp vụ vẫn điên cuồng đập cửa, cô ta thậm chí còn không nhớ tại sao mình lại vào được đây.
Mà kẻ đầu sỏ là Vương Nhất Bác lại không hề lo lắng đặt lưng lên giường, đã sớm quên mất sự tồn tại của cô ta.
"Được, hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian." Vương Nhất Bác trả lời điện thoại Ninh Viễn Thần.
Lại quay trở về với khoảng thời gian trước đây, theo như hợp đồng thì Vương Nhất Bác phải ưu tiên cho những hoạt động của Tiêu thị.
Vì vậy, Tiêu Chiến muốn cậu đi công tác cùng hắn.
Thì cậu chỉ có thể gác lại những lịch trình còn lại thôi.
Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho người đại diện.
Đều là người dưới trướng Tiêu thị.
Tiêu tổng đã đích thân nói giúp Vương Nhất Bác vậy thì việc điều động kia có gì khó khăn.
"Cuối cùng cũng tới rồi!" Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người, ném di động lên giường đi thu dọn hành lí.
Cậu vốn dĩ cho rằng Tiêu Chiến đã không nhịn được nữa nên sẽ có động thái.
Kết quả là cậu phải cùng hắn đi công tác ba ngày.
Tận ba ngày!
Ngoại trừ việc công, Tiêu Chiến thật sự không nói gì.
Vương Nhất Bác ngồi vào bàn ăn, trên bàn có hơn hai mươi người đang lớn tiếng trò chuyện với nhau, đủ loại tạp âm làm Vương Nhất Bác cảm thấy hơi phiền.
Có người còn không ngừng mời rượu Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại càng phiền hơn.
Đứng dậy, trong nháy mắt đã biến thành khuôn mặt tươi cười.
Lời ngon tiếng ngọt nói ra liền thay Tiêu Chiến đỡ rượu.
Vương Nhất Bác trời sinh đẹp mắt, bộ dạng còn đặc biệt thanh lãnh.
Lúc này lại cười khanh khánh thay hắn cản rượu.
Dẫn đến trong bữa tiệc có không ít người ngưỡng mộ Tiêu Chiến.
Ham muốn thắng bại của Vương Nhất Bác trong nháy mắt lại xông lên.
Thay Tiêu Chiến đỡ một ly lại một ly.
Lúc mới bắt đầu, đáy mắt Tiêu Chiến còn mang ý cười nhìn Vương Nhất Bác.
Bây giờ thì không cười nổi nữa.
Vương Nhất Bác thực sự không từ chối bất kì lời mời nào, mỗi một lần mời đều uống cạn.
Tiêu Chiến vụng trộm giật giật mép áo Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác khó khăn cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Làm gì vậy ~"
"..." Giọng Vương Nhất Bác không hề đè nén, nói rất lớn, không chỉ riêng Tiêu Chiến nghe được mà toàn bộ người ở đây đều nghe thấy.
"Đừng uống nữa." Tiêu Chiến ra vẻ trấn định vừa cười vừa nói.
"..." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến hai giây, Tiêu Chiến tưởng hắn khẩn trương muốn chết đến nơi rồi, sợ Vương Nhất Bác sẽ la om sòm lên cự tuyệt, "À..."
Vương Nhất Bác nghe lời ngồi lại chỗ.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra.
Ai có mắt cũng nhìn ra được Tiêu Chiến cố tình che chở vương Nhất Bác.
Những người khác cũng tự giác không mời rượu hắn nữa.
"Tiêu tổng..." Ninh Viễn Thần tiến lại gần, "Nhất Bác... cậu ấy uống nhiều lắm sao?"
"Ừm, tính tình hơi bướng."
"..." Ninh Viễn Thần cầm lấy áo khoác, "Mau lên xe thôi."
"Muộn như vậy rồi, cậu ấy đi một mình sẽ ổn chứ?" Ninh Viễn Thần mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Nếu tôi nhớ không nhần thì phòng của em ấy khác chúng ta đúng không?" Tiêu Chiến hỏi.
"Đúng vậy, phòng của cậu ấy là giường đôi, cậu ấy nói không thích loại phòng công tác." Ninh Viễn Thần đáp.
"Ừm." Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, "Về thôi."
"Hội nghị ngày mai tạm hoãn đi." Sau đó liền đỡ Vương Nhất Bác rời đi.
"..." Ninh Viễn Thần dường như hiểu ra gì đó, "Được... Tiêu tổng."
"Chà!" Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác nằm lên giường, "Gầy như vậy, người ôm toàn xương."
"Ưm..." Người ở trên giường mơ mơ màng màng nói gì đó.
Tiêu Chiến có chút hứng thú, tỉnh rồi?
Hắn ngồi ở mép giường vỗ vỗ chiếc má sữa đang hơi phồng ra.
"Dậy nào Vương Nhất Bác."
"Đừng... động...!" Vương Nhất Bác đột nhiên đẩy tay Tiêu Chiến ra, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Mặt em..."
"Đẹp như vậy còn không cho tôi sờ sao?" Tiêu Chiến bướng bỉnh nhéo nhéo vài cái lên mặt Vương Nhất Bác, dường như sợ không đủ còn xoa xoa vài cái.
Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày.
"Anh... đi ra... tên sói... chết bầm..."
Tiêu Chiến cười cười.
"Vậy tôi đi đây."
"..."
"Tôi đi thật nhé, bái bai." Tiêu Chiến nói xong liền đứng dậy.
Một giây sau, cổ tay liền bị người tóm lấy.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trông thấy đôi con ngươi mù mịt hơi sương.
"Không cho đi!" Vương Nhất Bác giữ chặt cổ tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hứng thú nhìn Vương Nhất Bác, không trả lời.
Hắn nhất định phải dạy dỗ ma cà rồng nhỏ thật tốt.
Nhất định phải sửa cái thói ngang ngược bướng bỉnh.
Để cậu có thể thật sự nhìn rõ mong muốn của mình.
Không thể cứ mãi kiêu ngạo như vậy được.
Thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, Vương Nhất Bác nghẹn đỏ cả mặt.
Cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, ngất ngây nhìn hắn.
"Em nói... không cho anh đi..."
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, ra hiệu cho Vương Nhất Bác nhìn cổ tay, ý tứ chính là, hắn không đi.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn tuyệt nhiên không thèm mở miệng.
"..." Vương Nhất Bác cố gắng thanh tỉnh nhìn Tiêu Chiến, "Nói đi!"
Ngữ khí Vương Nhất Bác có chút tức giận.
Tiêu Chiến không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người muốn đi.
Vương Nhất Bác dứt khoát ôm cả tay hắn.
"..." Cậu cắn chặt răng, trước hết phải giữ người lại rồi nói sau, nhưng bờ môi run rẩy cả nửa ngày vẫn không thốt lên lời.
Hai cứ như vậy giằng co qua lại.
Ai cũng không chịu mở miệng.
Ai cũng không chịu cúi đầu.
Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, cắn răng nói lí nhí.
Ôm sát cánh tay vào trong ngực.
"Em... thật sự thích anh... đừng đi..."
Tiêu Chiến quay mặt đi cắn chặt môi dưới ngăn không cho mình cười ra tiếng nhưng thật ra trong lòng đã mừng như điên.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có phản ứng.
Cậu lại hạ quyết tâm.
"Em thích anh! Ở lại với em đi... anh nghe thấy..." Cánh tay đang bị giữ chặt của Tiêu Chiến bất ngờ dùng sức đem người đè lại trên giường, chặn lại miệng nhỏ trần đầy mùi rượu.
Không biết đã qua bao lâu, thẳng đến khi Vương Nhất Bác cảm thấy khắp người Tiêu Chiến đều tràn đầy mùi rượu hai người mới tách ra.
Tiêu Chiếc chôn mặt vào vai của Vương Nhất Bác.
Kích động hôn vào sau tai cậu.
Người dưới thân không nhịn được run rẩy.
"Nghe thấy rồi... tôi nghe được rồi..." Thanh âm Tiêu Chiến mang theo rung động.
Cảm nhận được phản ứng của người phía trên, Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.
Tất cả... chỉ cần một câu nói...
Tên người sói chết bầm liền bày ra bộ dạng này...
Hình như... cũng không lỗ nhỉ?
Vương Nhất Bác ôm eo người phía trên, nhìn chằm chằm trần nhà.
"Tắt đèn đi, Tiêu Chiến."
Đoán xem chương sau có gì:)))))))))))))))))
Suzie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất