[Zsww/chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước
Chương 33: (R18)
"Tắt đèn làm gì?" Âm thanh Tiêu Chiến xen lẫn hơi nóng phả vào tai Vương Nhất Bác.
"Thì... cứ tắt đi..." Vương Nhất Bác vươn tay đến tủ đầu giường chạm vào công tắc, thế nhưng thân thể lại bị Tiêu Chiến kẹp chặt không thể với tới.
"Chờ một chút." Tiêu Chiến vươn tay, đem cánh tay của cậu đè lại, "Anh muốn nhìn, đừng tắt."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm người đang nằm sấp trên người cậu, có chút không được tự nhiên, "Nhìn... gì cơ chứ..."
Tiêu Chiến bật cười, "Trong phòng chỉ có hai chúng ta, anh còn có thể nhìn ai được? Hôm nay em nể mặt nhiều người như vậy mà uống rượu, anh rất không vui, anh tức giận đó."
Không chờ Vương Nhất Bác nói, hắn liền ngậm lấy chiếc yết hầu kiêu ngạo.
"Ưm... em chỉ... uống thay anh thôi mà..." Thân thể Vương Nhất Bác cứng nhắc, chỗ trí mạng bị người ngậm lấy trêu đùa, cậu không dám động đậy.
"Anh không biết, anh rất tức giận." Tiêu Chiến ngẩng đầu, lại áp sát vào mặt Vương Nhất Bác, "Hôn anh một cái, dỗ anh đi."
Vương Nhất Bác âm thầm mắng một câu, người này rõ ràng là sói, tại sao lại biết cách nũng nịu như vậy? Thế nhưng... gương mặt này... làm nũng quả thật không chịu nổi. Không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác theo chủ nghĩa đại nam tử, cậu rất thích những cô gái vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, đương nhiên cũng thích những nữ nhân biết cách nũng nịu nhưng lại không quá trớn. Cho nên... Tiêu Chiến làm nũng đã đụng đến tận tim Vương Nhất Bác, thật sự chịu không nổi...
Vương Nhất Bác nâng hai tay ôm cổ Tiêu Chiến, đem người kéo lại gần, nhắm mắt nâng cằm hưởng thụ nụ hôn cùng Tiêu Chiến lần đầu tiên do cậu chủ động. Tiêu Chiến vốn đang đắm chìm trong mật ngọt đột nhiên phản ứng được, kĩ thuật của Vương Nhất Bác thực sự quá tốt! Đây chắc chắn là do đã tập luyện với người khác rất nhiều!
"Ưm!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên bị Tiêu Chiến đè chặt, hơn nữa quần áo trên người cũng đang bị hắn dần cởi ra, "Anh làm gì?!" Vương Nhất Bác không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại đột nhiên tức giận.
"Làm em." Lời ít ý nhiều, hắn cởi áo khoác của mình, loại giọng điệu thô bạo này rất ít khi phát ra từ trong miệng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác muốn chỉ có cậu mới có thể ảnh hưởng đến hắn.
Dùng sức xoay người đè dưới thân.
Tiêu Chiến vẫn như cũ đỏ mắt giận dữ, Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao, "Ai nói không đâu."
Không đợi Tiêu Chiến mở miệng Vương Nhất Bác liền dời xuống, bàn tay chạm lên dây lưng thoải mái bật mở, khóa kéo bị kéo xuống, Vương Nhất Bác có hơi khẩn trương, loại chuyện này đối với một ma cà rồng như cậu chắc hẳn đã trải qua, Vương Nhất Bác cũng không sợ sệt gì, kéo một phát xuống hết, đồ vật quen thuộc chờ không được liền bật ra, cách một lớp quần lót, Vương Nhất Bác đem tay sờ lên Tiểu Chiến, sau đó thành thục đem đồ lót kéo xuống.
"Em sống rất lâu rồi, Tiêu Chiến. Em không nghĩ là mình sẽ gặp được anh, cho nên... quá khứ... em không thể nào thay đổi được, sau này sẽ không như thế nữa, mãi mãi chỉ có anh thôi."
Tiêu Chiến chống đỡ thân trên, suy nghĩ có chút mông lung, Vương Nhất Bác... đang hứa hẹn với hắn...? Hắn còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, chôn mặt vào thân dưới hắn.
"A!" Tiêu Chiến dùng sức nắm chặt ga giường, cả người ngã xuống, không chịu đựng được thúc eo, muốn sâu hơn nữa.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên thử chuyện này nên vô cùng thận trọng, ai mà ngờ được là Tiêu Chiến lại giữ chặt đầu cậu, thúc sâu một cái, cổ họng kịch liệt đau nhức.
Sau khi đau đớn qua đi, Vương Nhất Bác chớp mắt một cái, ánh mắt ai oán nhìn Tiêu Chiến. Hắn vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt của cậu, mà trong miệng cậu vẫn còn ngậm phân thân của chính mình.
"Cmn..." Tiêu Chiến đưa tay bịt mắt Vương Nhất Bác, "Em... đừng nhìn anh như vậy... A... Nhẹ một chút..." Giữ lấy đầu của Vương Nhất Bác đang phun ra nuốt vào, da đầu Tiêu Chiến tê lên theo từng cái mút, chết rồi, Vương Nhất Bác chỉ mất một lúc liền thích nghi, ngựa quen đường cũ, đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng gốc rễ.
"Phốc..." Một tiếng động nhỏ mang theo âm nước truyền đến, Tiêu Chiến đỡ đầu Vương Nhất Bác dậy, thở hổn hển.
"Sao vậy? Khó chịu sao?" Vương Nhất Bác trêu chọc nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thở dốc nhìn cậu, có chút khó chịu, lại sợ nếu để cậu tiếp tục sẽ khó chịu, nhưng nhìn điệu bộ trào phúng của cậu, đột nhiên hắn có chút hẹp hòi.
"A..." Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên đôi môi còn vương mùi xạ hương, đầu lưỡi thô bạo xông vào khoang miệng cướp đoạt hơi thở Vương Nhất Bác.
Hai người quấn quýt hồi lâu mới lưu luyến tách rời.
"Em đi tắm một chút, anh chờ ở đây đi." Vương Nhất Bác đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Ha..." Tiêu Chiến lúc này mới tỉnh táo lại, giống như vừa mơ một giấc mơ. Nhìn xung quanh một chút, lục trong ngăn tủ tìm được gel bôi trơn khách sạn đã chuẩn bị sẵn. Tiếng nước trong phòng tắm cũng đã ngừng hẳn, chỉ chốc lát sau Vương Nhất Bác đã khoác áo choàng tắm đi ra, ánh mắt khóa chặt trên người Tiêu Chiến, từng bước từng bước tiến lại gần.
Bị khí chất mang theo hơi thở xâm lược và ánh mắt câu hồn đoạt phách của Vương Nhất Bác làm cho ngây ngẩn, Tiêu Chiến si mê đứng dậy, ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
"Xùy..." Vương Nhất Bác cười ra tiếng, "Anh cũng vội quá nhỉ? Em mới chỉ dùng năm phần hấp dẫn thôi anh đã không chịu được sao?"
"..." Tiêu Chiến dụi dụi đầu vào ngực cậu, "Đừng nói là năm phần, chỉ cần là em thì không cần tỏa ra mị lực anh đã không chịu nổi rồi."
"..." Đáy mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia vui vẻ, con sói ngốc này năm năm rồi vẫn như vậy, vừa nghe lời vừa nhu thuận, "Tai, đưa em sờ nào."
Tiêu Chiến gật đầu, sau đó chớp mắt một cái trên đầu liền xuất hiện tai sói, mặt hắn chôn trong ngực Vương Nhất Bác chờ cậu vuốt ve. Thế xúc cảm từ những đầu ngón tay thon dài không truyền đến, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tai Tiêu Chiến một hồi, cúi đầu đem lỗ tay lông xù ngậm vào miệng.
"?!" Tai người sói là chỗ vô cùng mẫn cảm, Tiêu Chiến rất nhanh liền đem người đè lên nệm lò xo.
"..." Nhìn thấy Tiêu Chiến chột dạ thu lại móng vuốt, nhìn tấm nệm đã bị cắt vài đường hắn liền dứt khoát đi tắt đèn, "Đừng lộn xộn..."
Trong gian phòng truyền đến tiếng hít thở nặng nề của hai người.
Vương Nhất Bác nằm xuống vô cùng phối hợp, hơi nhấc hông lên, đường hõm eo hiện lên vô cùng đẹp mắt.
Vừa nghĩ tới việc Vương Nhất Bác chủ động dùng tư thế này mời gọi hắn, Tiêu Chiến đã vô cùng hưng phấn muốn tru lên một tiếng. Ngón tay dính chất bôi trơn mò mẫm đến huyệt động của cậu, nơi đó có chút ẩm ướt, hẳn là lúc cậu tắm rửa đã tự mình làm qua. Một ngón tay chầm chậm tiến vào, sau đó lỗ nhỏ liền ngoan ngoãn ngậm lấy không rời. "Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nằm trên giường vùi đầu vào gối tựa như ngượng ngùng.
"Anh... vào đi..." Tiêu Chiến mở to mắt tưởng mình nghe nhầm, nhưng theo ý cậu ngón tay càng thâm nhập vào sâu hơn, từng nếp uốn dần bị căng phẳng, sau đó lại chậm rãi ma sát.
"Ưm..." Vương Nhất Bác thốt ra một tiếng rên rỉ mê người, Tiêu Chiến ở bên trên nhìn xuống dưới, cậu xưa nay chưa bao giờ phối hợp cùng hắn, đây là lần đầu tiên.
Lấy thêm một chút gel bôi trơn, một ngón tay nữa thâm nhập đi vào.
Đổi lấy càng nhiều hơn tiếng rên rỉ của người dưới thân.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, lam quang trong mắt lóe sáng.
Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện bản thân nhìn vô cùng rõ ràng mặc dù không có ánh đèn, dường như quên mất bản thân hắn cũng có năng lực nhìn vào ban đêm của ma cà rồng. Tiêu Chiến không tài nào dời mắt được, Vương Nhất Bác tựa như đang chìm nổi trong bể dục, biểu cảm vừa thống khổ vừa trầm mê. Tiêu Chiến không nhịn được tăng tần suất ra vào của ngón tay, chỉ vì mong muốn thấy thật nhiều biểu cảm của cậu, nhìn thấy cậu si mê hắn nhường nào.
"A..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngã xuống gối, phát ra một tiếng rên nhão nhoét, Tiêu Chiến cũng chợt phản ứng một cái, vừa vặn lại sờ đến một điểm nào đó bên trong thành vách. Hắn còn tưởng Vương Nhất Bác bị đau nên ngừng lại.
"Ưm...?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt nghi vấn, "Tiêu Chiến..."
Nhìn ánh mắt thúc giục của Vương Nhất Bác Tiêu Chiến mới hiểu được phản ứng vừa rồi không phải làm đau cậu, mà là do hắn đã đụng vào điểm cực khoái, hắn rút ngón tay ra, chất bôi trơn bị làm nóng chảy tí tách, chạm vào chỗ vừa bị ngón tay hắn đè lên ở cửa huyệt. Rõ ràng trong năm năm qua đã làm rất nhiều lần, thế nhưng thân thể ma cà rồng khôi phục cực kì nhanh, cho nên mỗi lần làm cùng Vương Nhất Bác nơi này tựa như chưa từng bị khai phá.
Vương Nhất Bác chôn mặt vào gối, tay bàn tay trắng nõn cũng nắm chặt ga giường trông vô cùng xinh đẹp, Tiêu Chiến vươn tay nắm lấy một bên, mười ngón tay tức thì đan xem không kẽ hở. Hắn ở phía trên cắn vào gáy Vương Nhất Bác, thân dưới đã bôi trơn lập tức đỉnh vào. Hắn cảm giác được bàn tay ở dưới hơi dùng sức, ngay cả phần thịt mềm ở gáy cũng căng cứng lại.
"Đau không?" Tiêu Chiến nhả ra, hỏi.
"..." Vương Nhất Bác vẫn chôn mặt trong gối không trả lời.
Không đợi cậu đáp, Tiêu Chiến đã đi vào, ngay lập tức bị thành ruột bên trong hút chặt. Huyệt động ấm áp cùng mô thịt mềm mại chèn ép, hơn nữa Vương Nhất Bác dường như còn đang tiết ra dịch mềm giúp hắn bôi trơn, từng đợt sóng khoái cảm ập đến khiến Tiêu Chiến nhíu mày. Thời điểm hắn đã đi vào hết cả, hai người nhịn không được đồng loạt thở ra một hơi. Chỉ khác ở chỗ thanh âm Vương Nhất Bác dường như còn mang theo hơi ẩm ướt và ý loạn tình mê, "Tiêu Chiến..."
Vương Nhất Bác nắm tay siết chặt tay Tiêu Chiến, đồng thời bên dưới cũng siết chặt lại một chút, tựa như đang thúc giục hắn mau nhanh lên.
Tiêu Chiến bị cái kẹp này làm cho đại não trống rỗng, rên lên một tiếng muốn đâm một lượt, thế nhưng vừa lui ra ngoài một chút thành ruột liền lưu luyến không rời, kẹp chặt không cho hắn có cơ hội thoái lui.
"Em..." Tiêu Chiến dùng sức bóp mông Vương Nhất Bác một cái, "Thả lỏng..."
Tai Vương Nhất Bác đỏ lên, cố gắng phớt lờ cảm giác kì lạ dưới thân, thả lỏng thân thể phối hợp với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đỡ lấy eo nhỏ không kìm được muốn dùng lực thúc lên, nhưng lại cố nhịn không muốn người dưới thân bị thương.
"Anh... Là người đầu tiên..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên nói, "Em đã từng làm người đầu tiên của rất nhiều người... nhưng lần đầu tiên của em... chỉ có anh..." Nói xong, mặt Vương Nhất Bác lại càng đỏ hơn, đôi lông mi dài khẽ chớp một cái.
Tiêu Chiến bị bộ dạng cầu khích lệ và ngữ khí của Vương Nhất Bác làm cho sửng sốt, cậu bình thường đối với loại lời này đều tỏ ra khinh thường, vậy mà bây giờ lại đặc biệt quan tâm hắn, sẽ nói ra những lời như vậy để trấn an hắn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Vương Nhất Bác cắn cắn môi dưới, muốn thúc giục người bên trên vì sao còn đứng im như thế. Cánh môi mỏng vừa hé ra liền bị Tiêu Chiến chồm tới chặn lại, Hắn nóng bỏng ngậm lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác mà hôn, nước bọt không phân rõ của ai thuận đường chảy xuống, theo khe hở nhỏ xíu giữa hai cánh môi mà trượt trên cần cổ thon dài trắng trẻo của ma cà rồng, ướt đẫm gối đầu, bị ánh trăng chiếu đến nổi lên một tầng lấp lánh nhè nhẹ. Kĩ thuật hôn của Tiêu Chiến luôn làm cậu cảm thấy ấu trĩ, nhưng lần này hắn lại nhiệt tình liếm láp từng ngóc ngách trong khoang miệng của cậu, lôi kéo đầu lưỡi của cậu cùng dây dưa.
Vương Nhất Bác thân là một lão quỷ ngàn năm cũng cơ hồ không chịu được, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự nhiệt tình của Tiêu Chiến.
"Ưm... a..." Phân thân phía dưới vốn đang bất động theo sự mãnh liệt của môi lưỡi cũng hung hăng đỉnh vào, tựa như không quan tam đến việc Vương Nhất Bác có bị thương hay không, Tiêu Chiến không một chút lưu tình thao Vương Nhất Bác đến há miệng thở dốc, lại bị Tiêu Chiến giữ chặt gáy càng hôn càng sâu, tất cả tiếng rên đều bị giam nơi cổ họng, thoát ra ngoài chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến âu yếm Vương Nhất Bác, ghé sát vào tai cậu.
Cuối cùng nụ hôn cuồng nhiệt cũng chấm dứt, Vương Nhất Bác cả người chật vật, miệng nhỏ mở lớn khó khăn hít khí, thật ra cậu có thể không cần hô hấp vẫn sống, chỉ là đã sống dưới lớp vỏ con người đã lâu nên hô hấp đã trở thành thói quen, "Nói nhảm..." Vương Nhất Bác lại siết chặt ga giường.
Áo choàng tắm trên người Vương Nhất Bác chưa cởi ra hoàn toàn, lúc này một bên vai áo trượt xuống khuỷu tay, lộ ra một bên vai trơn nhẵn hơi óng ánh nước, "A..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngửa đầu, quần áo ngổn ngang, sườn mặt tinh xảo phối hợp với tiếng rên rỉ dụ hoặc, tựa như một bức tranh dâm mĩ mà tuyệt đẹp.
Ánh mắt Tiêu Chiến thâm trầm thấy rõ, cố gắng nhớ lại vị trí ngón tay vừa chạm vào và đưa đẩy, nhẫn nại tìm đủ mọi góc độ.
"Ưm...!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay đâu mím chặt miệng, đôi mắt luống cuống nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Đừng..." Lời còn chưa nói hết, Tiêu Chiến lại một lần nữa chạm vào vị trí đó, Vương Nhất Bác lại càng siết chặt gối hơn, "Tiêu Chiến..." âm thanh trầm trầm khó nhịn bật lên.
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến lại một lần nữa dán sát vào lưng Vương Nhất Bác, lặp lại câu hỏi.
Hai tay Vương Nhất Bác siết vỏ gối đầu đến nhăn nhúm, "Anh... nhanh lên..."
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến không chút lúng túng nhẹ nhàng chạm vào gò thịt hơi nhô lên, không nhẹ không nặng.
"A..." Vương Nhất Bác yếu ớt run rẩy một cái, "Yêu... yêu... anh nhanh một chút..." Vương Nhất Bác qua loa đáp, tay lần mò ra phía sau cầm lấy tay Tiêu Chiến, "Nhanh..."
Tiêu Chiến đem người lật trở lại, nhìn Vương Nhất Bác ngượng ngùng ôm lấy tay hắn che mặt, hắn đẩy tay cậu ra, hôn lên làn da mỏng nơi mí mắt. Vương Nhất Bác vẫn thúc giục, Tiêu Chiến lại nâng mông cậu lên cao hơn, mạnh mẽ xâm nhập.
"Anh! A..." Vương Nhất Bác ưỡn ngực, gương mặt bị làm đến đỏ bừng, âm thanh trực chờ phát ra lại bị ép quay lại, đôi chân dài quấn siết lấy eo Tiêu Chiến, tay cũng gắt gao ôm chặt tay hắn. Ánh mắt cậu khiêu khích nhìn hắn, ý tứ muốn hắn tiếp tục việc đang làm.
"Em thật sự thiếu thao..." Tiêu Chiến bị ánh mắt Vương Nhất Bác khiêu khích, rất nhanh sau đó liền ưỡn eo, dùng lực nắc mạnh vào huyệt động mềm mại, hắn rất chuyên tâm thao làm, mỗi một cú thúc đều như muốn đem người dưới thân đâm thủng.
"A... a... Tiêu Chiến... a... Cmn..." Vương Nhất Bác chưa kịp chuẩn bị, lồng ngực ưỡn căng hơi đỏ, cậu muốn lùi lại sau để Tiêu Chiến không đâm sâu vào như vậy nữa liền cong eo lên cọ cọ phía sau, thế nhưng cho dù cố gắng xoay eo như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhúc nhích được một li, ngược lại còn làm cho Tiêu Chiến càng đâm càng sâu.
Một giọt mồ hôi của Tiêu Chiến rơi xuống trán Vương Nhất Bác bị những cú nắc kịch liệt làm trượt đi trôi vào mái tóc bồng bềnh, biến mất sau những lọn tóc đen.
"Nhất Bác..." Tiếng gọi của Tiêu Chiến nhỏ như muỗi kêu, chỉ là trong giây lát hắn không nhịn được muốn thốt lên tiếng lòng, Vương Nhất Bác còn đang chìm nổi trong bể dục rên rỉ, hiển nhiên không thể nghe thấy.
Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, trong ánh mắt đã mất đi nét trong veo hờ hững thường ngày, thay vào đó là ham muốn vô cùng tận và câu dẫn trí mạng. Cậu không ngừng thở dốc, chiếc eo mềm dẻo linh hoạt phối hợp hoàn mĩ với những lần đỉnh lộng của người bên trên.
"Chiến ca... Chiến ca..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên rên rỉ lớn hơn, "Chiến ca... nhanh... ca... ca... Chiến ca... a..." Lúc Vương Nhất Bác mở miệng còn kèm theo cả hơi nóng vờn quanh khóe môi.
Trái tim Tiêu Chiến đánh rơi mấy nhịp, Vương Nhất Bác vậy mà gọi hắn là ca ca... Loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt này triệt để làm Tiêu Chiến mất hết lí trí, càng dùng sức chèn ép điểm nhạy cảm. "A... cmn... Tiêu Chiến! Chiến ca..." Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, tay quờ quạng siết lấy ga giường, thân thể căng cứng, Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác sắp bắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Vương Nhất Bác xuất tinh lúc cùng hắn ân ái, loại cảm giác này còn làm cho hắn thỏa mãn mãnh liệt hơn, cảm giác bản thân sắp không không chế được nữa, Tiêu Chiến lập tức ra khỏi thân thể Vương Nhất Bác.
"Ưm..." Vương Nhất Bác không tỉnh táo mở mắt buồn bực nhìn về phía Tiêu Chiến, sao lại ngừng rồi?
Cậu nhìn sang phát hiện Tiêu Chiến đã đỏ bừng cả mặt, phân thân hắn như cũ vẫn sừng sững dựng lên, cũng không thèm giải quyết. Vương Nhất Bác bèn đẩy Tiêu Chiến xuống, vuốt ve trên dưới cơ thể hắn, phân thân còn dính một ít chất bôi trơn nên việc tuốt lộng cũng không phí nhiều sức. Tiêu Chiến vốn dĩ là sắp nhịn không được nên mới lui ra, ai mà ngờ được Vương Nhất Bác sau đó lại chủ động cơ chứ.
"Anh không bắn thì chính là xem thường em, vũ nhục em." Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, vươn lưỡi liếm lên chóp đỉnh.
"Đừng!" Tiêu Chiến mắng nhỏ một tiếng, muốn đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng đã muộn, mà Vương Nhất Bác cũng không hề muốn tránh, toàn bộ tinh dịch đặc quánh đều nhiễm lên gương mặt hơi hồng, sau khi Tiêu Chiến phóng thích xong còn cầm lấy Tiểu Chiến bán cương đang rỉ ra vài giọt dịch mờ chùi lên mặt.
"..." Nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo vẫn hay xuất hiện trên các bìa tạp chí lớn nhỏ bây giờ lại bày ra bộ dạng như vậy, Tiêu Chiến dùng hết cả vốn từ tích lũy từ thời đi học cho đến tận bây giờ cũng không thể nào diễn tả được cảm giác của hắn lúc này.
"Yêu em quá rồi, làm sao đây!" Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác đè xuống giường.
"Khụ..." Vương Nhất Bác bị hắn bổ nhào vào người suýt thì ngất xỉu, "Đi tắm đã nào! Tránh ra tên sói chết bầm!"
"Được, được, được. Anh ôm em đi!" Tiêu Chiến xuống giường, vội vàng ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
"Ôm cái quỷ gì! Bỏ xuống! Tiểu gia ta tự mình đi!" Vương Nhất Bác vùng vẫy một hồi liền bỏ cuộc.
"Anh đột nhiên nhớ tới có một tạp chí thời thượng đến tìm, hình như là CODGA, em biết không?"
"Chà... ai lại không biết được chứ, tạp chí đứng top 3 thế giới, tạp chí giới Hermes." Vương Nhất Bác được đặt vào bồn tắm.
"Lúc ấy anh không để ý, bây giờ hối hận rồi, muốn em đi chụp, được không?" Tiêu Chiến thân mật hôn một cái lên trán Vương Nhất Bác.
"Hửm? Sao đột nhiên lại muốn em chụp?"
"Tại vì em đẹp!" Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, trong đầu toàn là hình ảnh cậu ở dưới thân hắn ngước mắt lên nhìn mình, trông cực kì gợi cảm.
"..." Vương Nhất Bác đen mặt, "Chỉ vì thế..?"
"Đúng vậy! Đẹp mà! Chụp đi!" Tiêu Chiến ngồi xổm cạnh bồn tắm, mặt mũi tràn đầy chờ mong, mắt mở to chớp chớp.
"Anh... thật là..." Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, "Đường đường là một đại nam nhân chân dài vai rộng, sao đụng cái là làm nũng thế?"
"Vậy em đồng ý đi, anh đi sắp xếp." Tiêu Chiến cười khanh khách bắt đầu tẩy rửa thân thể Vương Nhất Bác.
"À..." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thật không ngờ là một bìa tạp chí tầm cỡ thế giới lại bị một vị tiểu kim chủ nổi hứng nhất thời, không hổ là kim chủ ba ba.
Chương H cuối cùng dồi đấy nhớ
Nói chứ em đang thi học kì các chị ạ, ai đó độ em đi =(((((((((((
Suzie
"Thì... cứ tắt đi..." Vương Nhất Bác vươn tay đến tủ đầu giường chạm vào công tắc, thế nhưng thân thể lại bị Tiêu Chiến kẹp chặt không thể với tới.
"Chờ một chút." Tiêu Chiến vươn tay, đem cánh tay của cậu đè lại, "Anh muốn nhìn, đừng tắt."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm người đang nằm sấp trên người cậu, có chút không được tự nhiên, "Nhìn... gì cơ chứ..."
Tiêu Chiến bật cười, "Trong phòng chỉ có hai chúng ta, anh còn có thể nhìn ai được? Hôm nay em nể mặt nhiều người như vậy mà uống rượu, anh rất không vui, anh tức giận đó."
Không chờ Vương Nhất Bác nói, hắn liền ngậm lấy chiếc yết hầu kiêu ngạo.
"Ưm... em chỉ... uống thay anh thôi mà..." Thân thể Vương Nhất Bác cứng nhắc, chỗ trí mạng bị người ngậm lấy trêu đùa, cậu không dám động đậy.
"Anh không biết, anh rất tức giận." Tiêu Chiến ngẩng đầu, lại áp sát vào mặt Vương Nhất Bác, "Hôn anh một cái, dỗ anh đi."
Vương Nhất Bác âm thầm mắng một câu, người này rõ ràng là sói, tại sao lại biết cách nũng nịu như vậy? Thế nhưng... gương mặt này... làm nũng quả thật không chịu nổi. Không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác theo chủ nghĩa đại nam tử, cậu rất thích những cô gái vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, đương nhiên cũng thích những nữ nhân biết cách nũng nịu nhưng lại không quá trớn. Cho nên... Tiêu Chiến làm nũng đã đụng đến tận tim Vương Nhất Bác, thật sự chịu không nổi...
Vương Nhất Bác nâng hai tay ôm cổ Tiêu Chiến, đem người kéo lại gần, nhắm mắt nâng cằm hưởng thụ nụ hôn cùng Tiêu Chiến lần đầu tiên do cậu chủ động. Tiêu Chiến vốn đang đắm chìm trong mật ngọt đột nhiên phản ứng được, kĩ thuật của Vương Nhất Bác thực sự quá tốt! Đây chắc chắn là do đã tập luyện với người khác rất nhiều!
"Ưm!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên bị Tiêu Chiến đè chặt, hơn nữa quần áo trên người cũng đang bị hắn dần cởi ra, "Anh làm gì?!" Vương Nhất Bác không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại đột nhiên tức giận.
"Làm em." Lời ít ý nhiều, hắn cởi áo khoác của mình, loại giọng điệu thô bạo này rất ít khi phát ra từ trong miệng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác muốn chỉ có cậu mới có thể ảnh hưởng đến hắn.
Dùng sức xoay người đè dưới thân.
Tiêu Chiến vẫn như cũ đỏ mắt giận dữ, Vương Nhất Bác có chút không biết phải làm sao, "Ai nói không đâu."
Không đợi Tiêu Chiến mở miệng Vương Nhất Bác liền dời xuống, bàn tay chạm lên dây lưng thoải mái bật mở, khóa kéo bị kéo xuống, Vương Nhất Bác có hơi khẩn trương, loại chuyện này đối với một ma cà rồng như cậu chắc hẳn đã trải qua, Vương Nhất Bác cũng không sợ sệt gì, kéo một phát xuống hết, đồ vật quen thuộc chờ không được liền bật ra, cách một lớp quần lót, Vương Nhất Bác đem tay sờ lên Tiểu Chiến, sau đó thành thục đem đồ lót kéo xuống.
"Em sống rất lâu rồi, Tiêu Chiến. Em không nghĩ là mình sẽ gặp được anh, cho nên... quá khứ... em không thể nào thay đổi được, sau này sẽ không như thế nữa, mãi mãi chỉ có anh thôi."
Tiêu Chiến chống đỡ thân trên, suy nghĩ có chút mông lung, Vương Nhất Bác... đang hứa hẹn với hắn...? Hắn còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, chôn mặt vào thân dưới hắn.
"A!" Tiêu Chiến dùng sức nắm chặt ga giường, cả người ngã xuống, không chịu đựng được thúc eo, muốn sâu hơn nữa.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên thử chuyện này nên vô cùng thận trọng, ai mà ngờ được là Tiêu Chiến lại giữ chặt đầu cậu, thúc sâu một cái, cổ họng kịch liệt đau nhức.
Sau khi đau đớn qua đi, Vương Nhất Bác chớp mắt một cái, ánh mắt ai oán nhìn Tiêu Chiến. Hắn vừa cúi đầu liền chạm phải ánh mắt của cậu, mà trong miệng cậu vẫn còn ngậm phân thân của chính mình.
"Cmn..." Tiêu Chiến đưa tay bịt mắt Vương Nhất Bác, "Em... đừng nhìn anh như vậy... A... Nhẹ một chút..." Giữ lấy đầu của Vương Nhất Bác đang phun ra nuốt vào, da đầu Tiêu Chiến tê lên theo từng cái mút, chết rồi, Vương Nhất Bác chỉ mất một lúc liền thích nghi, ngựa quen đường cũ, đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng gốc rễ.
"Phốc..." Một tiếng động nhỏ mang theo âm nước truyền đến, Tiêu Chiến đỡ đầu Vương Nhất Bác dậy, thở hổn hển.
"Sao vậy? Khó chịu sao?" Vương Nhất Bác trêu chọc nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thở dốc nhìn cậu, có chút khó chịu, lại sợ nếu để cậu tiếp tục sẽ khó chịu, nhưng nhìn điệu bộ trào phúng của cậu, đột nhiên hắn có chút hẹp hòi.
"A..." Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên đôi môi còn vương mùi xạ hương, đầu lưỡi thô bạo xông vào khoang miệng cướp đoạt hơi thở Vương Nhất Bác.
Hai người quấn quýt hồi lâu mới lưu luyến tách rời.
"Em đi tắm một chút, anh chờ ở đây đi." Vương Nhất Bác đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Ha..." Tiêu Chiến lúc này mới tỉnh táo lại, giống như vừa mơ một giấc mơ. Nhìn xung quanh một chút, lục trong ngăn tủ tìm được gel bôi trơn khách sạn đã chuẩn bị sẵn. Tiếng nước trong phòng tắm cũng đã ngừng hẳn, chỉ chốc lát sau Vương Nhất Bác đã khoác áo choàng tắm đi ra, ánh mắt khóa chặt trên người Tiêu Chiến, từng bước từng bước tiến lại gần.
Bị khí chất mang theo hơi thở xâm lược và ánh mắt câu hồn đoạt phách của Vương Nhất Bác làm cho ngây ngẩn, Tiêu Chiến si mê đứng dậy, ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
"Xùy..." Vương Nhất Bác cười ra tiếng, "Anh cũng vội quá nhỉ? Em mới chỉ dùng năm phần hấp dẫn thôi anh đã không chịu được sao?"
"..." Tiêu Chiến dụi dụi đầu vào ngực cậu, "Đừng nói là năm phần, chỉ cần là em thì không cần tỏa ra mị lực anh đã không chịu nổi rồi."
"..." Đáy mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia vui vẻ, con sói ngốc này năm năm rồi vẫn như vậy, vừa nghe lời vừa nhu thuận, "Tai, đưa em sờ nào."
Tiêu Chiến gật đầu, sau đó chớp mắt một cái trên đầu liền xuất hiện tai sói, mặt hắn chôn trong ngực Vương Nhất Bác chờ cậu vuốt ve. Thế xúc cảm từ những đầu ngón tay thon dài không truyền đến, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tai Tiêu Chiến một hồi, cúi đầu đem lỗ tay lông xù ngậm vào miệng.
"?!" Tai người sói là chỗ vô cùng mẫn cảm, Tiêu Chiến rất nhanh liền đem người đè lên nệm lò xo.
"..." Nhìn thấy Tiêu Chiến chột dạ thu lại móng vuốt, nhìn tấm nệm đã bị cắt vài đường hắn liền dứt khoát đi tắt đèn, "Đừng lộn xộn..."
Trong gian phòng truyền đến tiếng hít thở nặng nề của hai người.
Vương Nhất Bác nằm xuống vô cùng phối hợp, hơi nhấc hông lên, đường hõm eo hiện lên vô cùng đẹp mắt.
Vừa nghĩ tới việc Vương Nhất Bác chủ động dùng tư thế này mời gọi hắn, Tiêu Chiến đã vô cùng hưng phấn muốn tru lên một tiếng. Ngón tay dính chất bôi trơn mò mẫm đến huyệt động của cậu, nơi đó có chút ẩm ướt, hẳn là lúc cậu tắm rửa đã tự mình làm qua. Một ngón tay chầm chậm tiến vào, sau đó lỗ nhỏ liền ngoan ngoãn ngậm lấy không rời. "Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác nằm trên giường vùi đầu vào gối tựa như ngượng ngùng.
"Anh... vào đi..." Tiêu Chiến mở to mắt tưởng mình nghe nhầm, nhưng theo ý cậu ngón tay càng thâm nhập vào sâu hơn, từng nếp uốn dần bị căng phẳng, sau đó lại chậm rãi ma sát.
"Ưm..." Vương Nhất Bác thốt ra một tiếng rên rỉ mê người, Tiêu Chiến ở bên trên nhìn xuống dưới, cậu xưa nay chưa bao giờ phối hợp cùng hắn, đây là lần đầu tiên.
Lấy thêm một chút gel bôi trơn, một ngón tay nữa thâm nhập đi vào.
Đổi lấy càng nhiều hơn tiếng rên rỉ của người dưới thân.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, lam quang trong mắt lóe sáng.
Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện bản thân nhìn vô cùng rõ ràng mặc dù không có ánh đèn, dường như quên mất bản thân hắn cũng có năng lực nhìn vào ban đêm của ma cà rồng. Tiêu Chiến không tài nào dời mắt được, Vương Nhất Bác tựa như đang chìm nổi trong bể dục, biểu cảm vừa thống khổ vừa trầm mê. Tiêu Chiến không nhịn được tăng tần suất ra vào của ngón tay, chỉ vì mong muốn thấy thật nhiều biểu cảm của cậu, nhìn thấy cậu si mê hắn nhường nào.
"A..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngã xuống gối, phát ra một tiếng rên nhão nhoét, Tiêu Chiến cũng chợt phản ứng một cái, vừa vặn lại sờ đến một điểm nào đó bên trong thành vách. Hắn còn tưởng Vương Nhất Bác bị đau nên ngừng lại.
"Ưm...?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt nghi vấn, "Tiêu Chiến..."
Nhìn ánh mắt thúc giục của Vương Nhất Bác Tiêu Chiến mới hiểu được phản ứng vừa rồi không phải làm đau cậu, mà là do hắn đã đụng vào điểm cực khoái, hắn rút ngón tay ra, chất bôi trơn bị làm nóng chảy tí tách, chạm vào chỗ vừa bị ngón tay hắn đè lên ở cửa huyệt. Rõ ràng trong năm năm qua đã làm rất nhiều lần, thế nhưng thân thể ma cà rồng khôi phục cực kì nhanh, cho nên mỗi lần làm cùng Vương Nhất Bác nơi này tựa như chưa từng bị khai phá.
Vương Nhất Bác chôn mặt vào gối, tay bàn tay trắng nõn cũng nắm chặt ga giường trông vô cùng xinh đẹp, Tiêu Chiến vươn tay nắm lấy một bên, mười ngón tay tức thì đan xem không kẽ hở. Hắn ở phía trên cắn vào gáy Vương Nhất Bác, thân dưới đã bôi trơn lập tức đỉnh vào. Hắn cảm giác được bàn tay ở dưới hơi dùng sức, ngay cả phần thịt mềm ở gáy cũng căng cứng lại.
"Đau không?" Tiêu Chiến nhả ra, hỏi.
"..." Vương Nhất Bác vẫn chôn mặt trong gối không trả lời.
Không đợi cậu đáp, Tiêu Chiến đã đi vào, ngay lập tức bị thành ruột bên trong hút chặt. Huyệt động ấm áp cùng mô thịt mềm mại chèn ép, hơn nữa Vương Nhất Bác dường như còn đang tiết ra dịch mềm giúp hắn bôi trơn, từng đợt sóng khoái cảm ập đến khiến Tiêu Chiến nhíu mày. Thời điểm hắn đã đi vào hết cả, hai người nhịn không được đồng loạt thở ra một hơi. Chỉ khác ở chỗ thanh âm Vương Nhất Bác dường như còn mang theo hơi ẩm ướt và ý loạn tình mê, "Tiêu Chiến..."
Vương Nhất Bác nắm tay siết chặt tay Tiêu Chiến, đồng thời bên dưới cũng siết chặt lại một chút, tựa như đang thúc giục hắn mau nhanh lên.
Tiêu Chiến bị cái kẹp này làm cho đại não trống rỗng, rên lên một tiếng muốn đâm một lượt, thế nhưng vừa lui ra ngoài một chút thành ruột liền lưu luyến không rời, kẹp chặt không cho hắn có cơ hội thoái lui.
"Em..." Tiêu Chiến dùng sức bóp mông Vương Nhất Bác một cái, "Thả lỏng..."
Tai Vương Nhất Bác đỏ lên, cố gắng phớt lờ cảm giác kì lạ dưới thân, thả lỏng thân thể phối hợp với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đỡ lấy eo nhỏ không kìm được muốn dùng lực thúc lên, nhưng lại cố nhịn không muốn người dưới thân bị thương.
"Anh... Là người đầu tiên..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên nói, "Em đã từng làm người đầu tiên của rất nhiều người... nhưng lần đầu tiên của em... chỉ có anh..." Nói xong, mặt Vương Nhất Bác lại càng đỏ hơn, đôi lông mi dài khẽ chớp một cái.
Tiêu Chiến bị bộ dạng cầu khích lệ và ngữ khí của Vương Nhất Bác làm cho sửng sốt, cậu bình thường đối với loại lời này đều tỏ ra khinh thường, vậy mà bây giờ lại đặc biệt quan tâm hắn, sẽ nói ra những lời như vậy để trấn an hắn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Vương Nhất Bác cắn cắn môi dưới, muốn thúc giục người bên trên vì sao còn đứng im như thế. Cánh môi mỏng vừa hé ra liền bị Tiêu Chiến chồm tới chặn lại, Hắn nóng bỏng ngậm lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác mà hôn, nước bọt không phân rõ của ai thuận đường chảy xuống, theo khe hở nhỏ xíu giữa hai cánh môi mà trượt trên cần cổ thon dài trắng trẻo của ma cà rồng, ướt đẫm gối đầu, bị ánh trăng chiếu đến nổi lên một tầng lấp lánh nhè nhẹ. Kĩ thuật hôn của Tiêu Chiến luôn làm cậu cảm thấy ấu trĩ, nhưng lần này hắn lại nhiệt tình liếm láp từng ngóc ngách trong khoang miệng của cậu, lôi kéo đầu lưỡi của cậu cùng dây dưa.
Vương Nhất Bác thân là một lão quỷ ngàn năm cũng cơ hồ không chịu được, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự nhiệt tình của Tiêu Chiến.
"Ưm... a..." Phân thân phía dưới vốn đang bất động theo sự mãnh liệt của môi lưỡi cũng hung hăng đỉnh vào, tựa như không quan tam đến việc Vương Nhất Bác có bị thương hay không, Tiêu Chiến không một chút lưu tình thao Vương Nhất Bác đến há miệng thở dốc, lại bị Tiêu Chiến giữ chặt gáy càng hôn càng sâu, tất cả tiếng rên đều bị giam nơi cổ họng, thoát ra ngoài chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến âu yếm Vương Nhất Bác, ghé sát vào tai cậu.
Cuối cùng nụ hôn cuồng nhiệt cũng chấm dứt, Vương Nhất Bác cả người chật vật, miệng nhỏ mở lớn khó khăn hít khí, thật ra cậu có thể không cần hô hấp vẫn sống, chỉ là đã sống dưới lớp vỏ con người đã lâu nên hô hấp đã trở thành thói quen, "Nói nhảm..." Vương Nhất Bác lại siết chặt ga giường.
Áo choàng tắm trên người Vương Nhất Bác chưa cởi ra hoàn toàn, lúc này một bên vai áo trượt xuống khuỷu tay, lộ ra một bên vai trơn nhẵn hơi óng ánh nước, "A..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngửa đầu, quần áo ngổn ngang, sườn mặt tinh xảo phối hợp với tiếng rên rỉ dụ hoặc, tựa như một bức tranh dâm mĩ mà tuyệt đẹp.
Ánh mắt Tiêu Chiến thâm trầm thấy rõ, cố gắng nhớ lại vị trí ngón tay vừa chạm vào và đưa đẩy, nhẫn nại tìm đủ mọi góc độ.
"Ưm...!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên quay đâu mím chặt miệng, đôi mắt luống cuống nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Đừng..." Lời còn chưa nói hết, Tiêu Chiến lại một lần nữa chạm vào vị trí đó, Vương Nhất Bác lại càng siết chặt gối hơn, "Tiêu Chiến..." âm thanh trầm trầm khó nhịn bật lên.
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến lại một lần nữa dán sát vào lưng Vương Nhất Bác, lặp lại câu hỏi.
Hai tay Vương Nhất Bác siết vỏ gối đầu đến nhăn nhúm, "Anh... nhanh lên..."
"Yêu anh không?" Tiêu Chiến không chút lúng túng nhẹ nhàng chạm vào gò thịt hơi nhô lên, không nhẹ không nặng.
"A..." Vương Nhất Bác yếu ớt run rẩy một cái, "Yêu... yêu... anh nhanh một chút..." Vương Nhất Bác qua loa đáp, tay lần mò ra phía sau cầm lấy tay Tiêu Chiến, "Nhanh..."
Tiêu Chiến đem người lật trở lại, nhìn Vương Nhất Bác ngượng ngùng ôm lấy tay hắn che mặt, hắn đẩy tay cậu ra, hôn lên làn da mỏng nơi mí mắt. Vương Nhất Bác vẫn thúc giục, Tiêu Chiến lại nâng mông cậu lên cao hơn, mạnh mẽ xâm nhập.
"Anh! A..." Vương Nhất Bác ưỡn ngực, gương mặt bị làm đến đỏ bừng, âm thanh trực chờ phát ra lại bị ép quay lại, đôi chân dài quấn siết lấy eo Tiêu Chiến, tay cũng gắt gao ôm chặt tay hắn. Ánh mắt cậu khiêu khích nhìn hắn, ý tứ muốn hắn tiếp tục việc đang làm.
"Em thật sự thiếu thao..." Tiêu Chiến bị ánh mắt Vương Nhất Bác khiêu khích, rất nhanh sau đó liền ưỡn eo, dùng lực nắc mạnh vào huyệt động mềm mại, hắn rất chuyên tâm thao làm, mỗi một cú thúc đều như muốn đem người dưới thân đâm thủng.
"A... a... Tiêu Chiến... a... Cmn..." Vương Nhất Bác chưa kịp chuẩn bị, lồng ngực ưỡn căng hơi đỏ, cậu muốn lùi lại sau để Tiêu Chiến không đâm sâu vào như vậy nữa liền cong eo lên cọ cọ phía sau, thế nhưng cho dù cố gắng xoay eo như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhúc nhích được một li, ngược lại còn làm cho Tiêu Chiến càng đâm càng sâu.
Một giọt mồ hôi của Tiêu Chiến rơi xuống trán Vương Nhất Bác bị những cú nắc kịch liệt làm trượt đi trôi vào mái tóc bồng bềnh, biến mất sau những lọn tóc đen.
"Nhất Bác..." Tiếng gọi của Tiêu Chiến nhỏ như muỗi kêu, chỉ là trong giây lát hắn không nhịn được muốn thốt lên tiếng lòng, Vương Nhất Bác còn đang chìm nổi trong bể dục rên rỉ, hiển nhiên không thể nghe thấy.
Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, trong ánh mắt đã mất đi nét trong veo hờ hững thường ngày, thay vào đó là ham muốn vô cùng tận và câu dẫn trí mạng. Cậu không ngừng thở dốc, chiếc eo mềm dẻo linh hoạt phối hợp hoàn mĩ với những lần đỉnh lộng của người bên trên.
"Chiến ca... Chiến ca..." Vương Nhất Bác bỗng nhiên rên rỉ lớn hơn, "Chiến ca... nhanh... ca... ca... Chiến ca... a..." Lúc Vương Nhất Bác mở miệng còn kèm theo cả hơi nóng vờn quanh khóe môi.
Trái tim Tiêu Chiến đánh rơi mấy nhịp, Vương Nhất Bác vậy mà gọi hắn là ca ca... Loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt này triệt để làm Tiêu Chiến mất hết lí trí, càng dùng sức chèn ép điểm nhạy cảm. "A... cmn... Tiêu Chiến! Chiến ca..." Vương Nhất Bác nhắm chặt mắt, tay quờ quạng siết lấy ga giường, thân thể căng cứng, Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác sắp bắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Vương Nhất Bác xuất tinh lúc cùng hắn ân ái, loại cảm giác này còn làm cho hắn thỏa mãn mãnh liệt hơn, cảm giác bản thân sắp không không chế được nữa, Tiêu Chiến lập tức ra khỏi thân thể Vương Nhất Bác.
"Ưm..." Vương Nhất Bác không tỉnh táo mở mắt buồn bực nhìn về phía Tiêu Chiến, sao lại ngừng rồi?
Cậu nhìn sang phát hiện Tiêu Chiến đã đỏ bừng cả mặt, phân thân hắn như cũ vẫn sừng sững dựng lên, cũng không thèm giải quyết. Vương Nhất Bác bèn đẩy Tiêu Chiến xuống, vuốt ve trên dưới cơ thể hắn, phân thân còn dính một ít chất bôi trơn nên việc tuốt lộng cũng không phí nhiều sức. Tiêu Chiến vốn dĩ là sắp nhịn không được nên mới lui ra, ai mà ngờ được Vương Nhất Bác sau đó lại chủ động cơ chứ.
"Anh không bắn thì chính là xem thường em, vũ nhục em." Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, vươn lưỡi liếm lên chóp đỉnh.
"Đừng!" Tiêu Chiến mắng nhỏ một tiếng, muốn đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng đã muộn, mà Vương Nhất Bác cũng không hề muốn tránh, toàn bộ tinh dịch đặc quánh đều nhiễm lên gương mặt hơi hồng, sau khi Tiêu Chiến phóng thích xong còn cầm lấy Tiểu Chiến bán cương đang rỉ ra vài giọt dịch mờ chùi lên mặt.
"..." Nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo vẫn hay xuất hiện trên các bìa tạp chí lớn nhỏ bây giờ lại bày ra bộ dạng như vậy, Tiêu Chiến dùng hết cả vốn từ tích lũy từ thời đi học cho đến tận bây giờ cũng không thể nào diễn tả được cảm giác của hắn lúc này.
"Yêu em quá rồi, làm sao đây!" Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác đè xuống giường.
"Khụ..." Vương Nhất Bác bị hắn bổ nhào vào người suýt thì ngất xỉu, "Đi tắm đã nào! Tránh ra tên sói chết bầm!"
"Được, được, được. Anh ôm em đi!" Tiêu Chiến xuống giường, vội vàng ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
"Ôm cái quỷ gì! Bỏ xuống! Tiểu gia ta tự mình đi!" Vương Nhất Bác vùng vẫy một hồi liền bỏ cuộc.
"Anh đột nhiên nhớ tới có một tạp chí thời thượng đến tìm, hình như là CODGA, em biết không?"
"Chà... ai lại không biết được chứ, tạp chí đứng top 3 thế giới, tạp chí giới Hermes." Vương Nhất Bác được đặt vào bồn tắm.
"Lúc ấy anh không để ý, bây giờ hối hận rồi, muốn em đi chụp, được không?" Tiêu Chiến thân mật hôn một cái lên trán Vương Nhất Bác.
"Hửm? Sao đột nhiên lại muốn em chụp?"
"Tại vì em đẹp!" Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, trong đầu toàn là hình ảnh cậu ở dưới thân hắn ngước mắt lên nhìn mình, trông cực kì gợi cảm.
"..." Vương Nhất Bác đen mặt, "Chỉ vì thế..?"
"Đúng vậy! Đẹp mà! Chụp đi!" Tiêu Chiến ngồi xổm cạnh bồn tắm, mặt mũi tràn đầy chờ mong, mắt mở to chớp chớp.
"Anh... thật là..." Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, "Đường đường là một đại nam nhân chân dài vai rộng, sao đụng cái là làm nũng thế?"
"Vậy em đồng ý đi, anh đi sắp xếp." Tiêu Chiến cười khanh khách bắt đầu tẩy rửa thân thể Vương Nhất Bác.
"À..." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thật không ngờ là một bìa tạp chí tầm cỡ thế giới lại bị một vị tiểu kim chủ nổi hứng nhất thời, không hổ là kim chủ ba ba.
Chương H cuối cùng dồi đấy nhớ
Nói chứ em đang thi học kì các chị ạ, ai đó độ em đi =(((((((((((
Suzie
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất